- Ha ha ha ha... Đại Việt cộng thêm "đế quốc" nghe thì êm tai đó... nhưng hai chữ "đế quốc" làm sao mà xứng với hai chữ Đại Việt mà ta đã đưa ra cho được!
Tràng nói cười ngạo nghễ của Giang Bình An làm mọi người vừa bất an, vừa không hiểu ra sao, ánh mắt như muốn ăn thịt của hắn lại càng làm người ta kh·iếp sợ.
Một quan chức quốc tế run run hỏi: - Vậy theo ngài, như thế nào mới xứng với hai chữ "Đại Việt" mà ngài đã đưa ra?
Giang Bình An: - Phải dùng hai chữ "Siêu Quốc" thì mới xứng. Khi xưa một mình Đại Thịnh đã là đế quốc to lớn nhất, không nước nào sánh bằng về dân số, về kinh tế, về của cải, về kỹ thuật, về năng lượng, về sự liêm khiết và hiệu suất trong chính phủ... Thì nay Đại Thịnh vừa tiếp quản một Hoa Bắc rộng lớn như vậy, lại gom hết sát nhập vào S quốc, tất cả hình thành một Đại Việt... Như vậy hai chữ đế quốc chắc chắn lỗi thời, nó phải là hai chữ 'Siêu Quốc" vượt trội hơn đế quốc thì mới xứng đáng!
Cả đại sảnh đường đứng yên lắng nghe sau đó hít hà xuýt xoa. Lời của Giang Bình An tuy phô trương kiêu ngạo, nhưng không phải không có lý. Mọi người đang tiêu hóa lời này thì lại nghe một tuyên bố hoang đường tột đỉnh của Giang thủ tướng, dường như người này quyết tâm dùng lời nói muốn hù c·hết hết mọi người mới cam tâm:
- Ta chẳng những muốn đặt tên cho S quốc là Đại Việt Siêu Quốc mà ta còn muốn đặt tên cho cả thế giới này là Việt Giới. Ta muốn mọi quốc gia, mọi vùng lãnh thổ trên thế giới đều sát nhập vào Đại Việt siêu quốc để làm thế giới thực sự trở thành đại hòa đồng, ngăn chặn những thảm án á·m s·át giống như trường hợp của Thịnh Đế Phổ Nghi vừa qua...
Lỗ tai mọi người lập tức lùng bùng, vừa tức giận vừa sợ hãi cho cái ý tưởng điên rồ của tên điên Giang thủ tướng... Ngay lập tức hàng trăm tiếng thoá mạ, hàng trăm lời phản đối nhao nhao cả sảnh đường.
- Trời ơi... ngươi điên rồi!
- Không đời nào, tên c·hết tiệt... Ai cho ngươi cái quyền sát nhập thu lấy nước ta?
- Đừng có điên rồ như vậy! Lịch sử thế giới này chưa từng có điều đó xảy ra đâu!
- Ha ha ha... đúng là nằm mộng giữa ban ngày!
- Miệng thì nói muốn thế giới đại hòa đồng, tay thì quơ quào thu lấy các quốc gia... Hừ, giả nhân giả nghĩa...
Tiếng mắng chửi, nghi ngờ, chế giễu ầm ĩ suốt hơn 15 phút. Giang Bình An vẫn bình tĩnh đứng yên nở rộ nụ cười hiền lành như một con cọp đang nhìn bầy dê béo trước mặt.
Chủ tịch Hà lúc này rung động tột đỉnh, một cái tên Đại Việt siêu quốc thôi đã đủ ông tăng cao huyết áp, giờ lại thêm kế hoạch thế giới đại hòa đồng, rồi còn lấy chữ Việt đặt tên cho cả thế giới: Việt Giới...
Chủ tịch Hà chới với thân mình, ông thấy mình đang bồng bềnh bay bổng giữa không trung... May mắn U Nu và Hamani Diori đứng ở cạnh bên vươn tay đỡ kịp, giúp chủ tịch Hà ngồi xuống một cái ghế để ổn định tâm trạng, nhưng chủ tịch Hà lúc này tâm hồn vẫn đang bay bổng, đôi mắt t·ang t·hương của một lão ông hơn 70 tuổi đang đỏ lên, rơi rớt hai hàng lão lệ vui mừng mà bản thân không hề hay biết... Ôi hạnh phúc đến quá đột nhiên.
Tự trong thâm tâm sâu thẳm của chủ tịch Hà, ông biết chắc, khi Giang Bình An đã mở miệng nói ra thì 99% hắn sẽ làm được, không ai có thể cản trở con người đó trừ chính những nguyên tắc sống, những xiềng xích về đạo đức của chính bản thân hắn... Nhưng giờ đã khác, Giang thủ tướng đã nhập ma, gông cùm xiềng xích đạo nghĩa không còn bó buộc nữa, không ai có thể ngăn cản... Có khác biệt chăng là cách thức thi hành: có nhuốm máu chăng? Có ảnh hưởng người dân chăng? Sinh linh có bị đồ thán chăng?
Vì thâm tâm biết chắc chuyện sẽ thành, nên chủ tịch Hà mới xúc động mừng rỡ đến như vậy, âu cũng là cuối đời được tổ tiên phù hộ, được tận mắt nhìn thấy S quốc bay lên, trở thành Đại Việt, trở thành Việt Giới bao trùm tất cả...
Cả đại sảnh vẫn nhao nhao chửi rủa, U Nu và Hamani Diori bên này đỡ đần chăm lo cho lão hữu Hà chủ tịch. Hai người cũng tâm trạng rối bời nhìn nhau cười khổ. Bản thân là người thân cận với Giang Bình An, hai người quá biết bản lĩnh thông thiên thực sự của hắn, hắn đã nói được thì chắc chắn là làm được. Hiện giờ Giang thủ tướng mở miệng nói rõ ràng như vậy, e rằng kết quả cũng sẽ không sai lệch.
Hamani Diori: - Giờ ta phải làm sao đây U Nu? Tình hình này thì Niger và Myanmar sẽ không còn nữa rồi!
U Nu: - Không, trái lại thì có!
- Hả? Làm sao có thể. Chính Giang thủ tướng kêu gọi các nước sát nhập rồi kia mà. Một khi sát nhập thì làm sao còn Niger, làm sao còn Myanmar?
U Nu: - Ha ha ha... Ông quá xem thường bố cục của Giang thủ tướng rồi. Ông cũng quên luôn hai đặc điểm nổi bật nhất trên người của Giang thủ tướng...
- ???
U Nu: - Một là Giang thủ tướng xưa nay chưa bao giờ ham thích cầm nắm quyền lực. Hai là xưa nay ngài ấy luôn nhớ tình bạn cũ. Thịnh đế Phổ Nghi vừa c·hết mà Giang thủ tướng đã cho c·hôn v·ùi cả một Đại Thịnh đế quốc, rồi bồi táng luôn cả nước Trung Hoa khổng lồ chôn cùng Phổ Nghi... Cùng lúc đó lão hữu Hà chủ tịch cũng được Giang thủ tướng tặng siêu cấp quà to, đến nỗi phải hạnh phúc xém ngất xỉu, đang vui quá khóc ròng trên ghế đây này!
Hamani Diori: - Nếu nói như vậy... thì tui với ông... hai chúng ta...
U Nu mỉm cười gật đầu, ánh mắt đầy cơ trí nhìn thẳng Giang Bình An đang đứng cách đó không xa mà thì thào:
- Tôi và ông hai người chỉ cần ủng hộ, luôn đi theo Giang thủ tướng là được, nên nhớ ngài ấy luôn quý tình bạn cũ!
- Ừm, ta đã hiểu, là tầm nhìn của ta quá hạn hẹp!
- Khà khà khà... do ông quan tâm quá nên bị loạn thôi!
...
Qua 15 phút ầm ĩ, các quan chức quốc tế dần dần mỏi mệt và từ từ bình tĩnh trở lại, không có ai có sức đâu mà tức giận chửi rủa mãi được. Lúc này Giang Bình An lại nở nụ cười dụ dỗ của một ác ma, hắn cất giọng to rõ kêu gọi:
- Cảm ơn tất cả mọi người đã góp ý nhiệt tình trong 15 phút vừa qua. Như lúc trước mọi người đã nói, việc sát nhập một nước vào một nước khác là việc rất lớn, cần sự biểu quyết đồng ý của quốc tế mới ổn. Vậy nhân cơ hội có đông đủ các quốc gia, chúng ta hãy giơ tay biểu quyết ngay tại đây. Nào! Xin mời tất cả các nguyên thủ quốc gia, ai đồng ý sát nhập vào Đại Việt siêu quốc thì giơ tay cao lên nào!
Hiện trường chợt tĩnh lặng kỳ lạ, không ai mở miệng nhao nhao nữa, ai cũng ngậm chặt miệng, dồn sức mở to hai mắt để nhìn xem các nguyên thủ quốc gia lần này có bị điên như lần trước không, và rồi...
Đã có một cánh tay, hai cánh tay giơ cao thật cao... Mọi người nhìn kỹ: Ồ, hóa ra là U Nu và Hamani Diori, hai người bạn thân của chủ tịch Hà và Giang Bình An, họ giơ tay ủng hộ tuy ghê gớm nhưng cũng không quá khó hiểu.
Sau đó lại có cánh tay thứ 3, 4, 5... mọi người bắt đầu lo lắng.
Cánh tay thứ 6,7,8... 10... mọi người bắt đầu cuống quýt.
Chỉ trong 15 giây ngắn ngủi, một rừng cánh tay của các nguyên thủ quốc gia đã được giơ lên thẳng tắp, ủng hộ 100% việc sát nhập quốc gia của mình vào Đại Việt.
- Trời ơi là trời... sao tổng thống ngài lại giơ tay ủng hộ? Ngài đẩy Mỹ quốc diệt vong rồi đó!
- Ta ủng hộ là đúng. Không ai có thể chống lại Giang Bình An thủ tướng, vả lại thế giới đại hòa đồng rất có ích cho toàn dân.
- Tổng thống, ngài có điên hay không? Nước Mỹ đã biến mất rồi đó!
- Không, nước Mỹ mãi mãi không biến mất, nó chỉ thay đổi qua một hình thức tồn tại khác mà thôi. Đại Việt trở thành siêu quốc, các nước khác gia nhập vào thành tiểu quốc, chỉ thấp hơn một cấp.
- Làm sao ngài biết điều ấy?
- Quá dễ, Giang thủ tướng đã lén nói cho chúng ta, vả lại các ngươi nghĩ lại đi, ai mà đủ năng lực quản lý toàn cầu mấy tỷ người? Chỉ thay đổi một hình thức cấp dưới và cấp trên mà thôi!
- Nhưng như vậy chúng ta vẫn bị thiệt thòi.
- Chứ ai biểu mọi người đánh không lại người ta làm chi? Đánh không lại thì phải cúi đầu.
- Nhưng chúng ta vẫn có thể giữ nguyên hiện trạng độc lập như cũ mà? Đâu cần thiết phải cúi đầu bị giáng cấp!
- Hây da... muộn rồi! Giang thủ tướng giờ đã khác xưa. Thuận sống, nghịch c·hết...
Thật kỳ lạ, tất cả các nguyên thủ quốc gia không hẹn mà cùng giải thích lý do rất tương tự với tân tổng thống Mỹ. Cuối cùng các nguyên thủ này cũng trầy trật lấp liếm nói cho qua mọi việc.
Một quan chức quá bức xúc, nhưng giờ biểu quyết đã xong, ván đã đóng thuyền, người này bực bội liền đứng ra vặn hỏi làm khó Giang Bình An:
- Thưa ngài Giang thủ tướng, nếu thế giới đều sát nhập vào Đại Việt siêu quốc, ta muốn hỏi siêu quốc này sẽ có đường lối định hướng ra sao, là tư bản hay chủ nghĩa xã hội, là phong kiến hay là quân chủ lập hiến?
Câu hỏi này trình độ khá cao và rất quan trọng nên mọi người tạm thời im lặng nghe câu trả lời của Giang Bình An:
- Một câu hỏi rất hay! Tư bản hay chủ nghĩa xã hội bản chất nằm ở ai nắm công cụ sản xuất, ai giữ nhiều tài sản... Còn phong kiến độc tài và quân chủ lập hiến thì xem xét ai nắm quyền hành to. Ta xin tạm định ra như thế này.
Về chính quyền, vì Đại Việt là từ S quốc đổi tên mà thành nên chính quyền hoàn toàn tập khuôn theo S quốc hiện nay, thậm chí chính quyền S quốc trước kia giờ cũng trở thành chính quyền Đại Việt siêu quốc hiện nay. Nhưng dĩ nhiên sẽ phải có điều chỉnh cho phù hợp với tình hình đại hòa đồng mới này của thế giới.
Xin cho mời hai vị nguyên thủ quốc gia Hamani Diori và U Nu ra nhận bổ nhiệm chức vụ mới trong Đại Việt siêu quốc...
0