0
... Xin cho mời hai vị nguyên thủ quốc gia Hamani Diori và U Nu ra nhận bổ nhiệm chức vụ mới trong Đại Việt siêu quốc.
Giang Bình An cất giọng mời gọi, Hamani Diori và U Nu mỉm cười, quả nhiên Giang thủ tướng không quên tình bạn cũ, lúc này chủ tịch Hà cũng đã qua cơn xúc động, cơ thể trẻ trung nhờ đan dược của ông cũng góp phần lớn giúp ông mau chóng bình phục. Chủ tịch Hà cũng đứng dậy cùng đi ra với hai lão bằng hữu.
Giang Bình An: - Kính thưa chủ tịch Hà, việc này vốn dĩ việc lớn, nhưng ta muốn mạo muội làm trước, xem như tiền trảm hậu tấu, mong chủ tịch lượng thứ thông cảm cho ta!
Chủ tịch Hà: - Không sao đâu! Thủ tướng ngài vốn dĩ có quyền hạn to lớn lắm, chẳng qua ngày thường thủ tướng không sử dụng mà thôi. Tấm lòng son của ngài đối với dân, đối với nước có nhật nguyệt đất trời chứng giám, ta và cả nước rất tin tưởng vào ngài. Ngài hãy làm những gì cho là đúng. Sau này nếu có bất cập chúng ta có thể họp bàn bổ sung khiếm khuyết sau cũng kịp.
Giang Bình An: - Cảm ơn chủ tịch Hà đã tin tưởng. Giờ ta muốn mời ngài U Nu và ngài Hamani Diori làm hai phó thủ tướng của Đại Việt. Xin hỏi hai ngài có bằng lòng xuất lực cống hiến cho Đại Việt hay không?
Hamani Diori và U Nu trong bụng mừng rơn, biết giờ phút chia bánh kem to đã đến, cả hai cùng gật đầu và cùng đồng thanh đáp:
- Ta bằng lòng.
Giang Bình An: - Cả thế giới hiện giờ đã là đại hoà đồng, ta muốn chia thế giới ra làm 3 phần để dễ quản lý về mặt địa lý. Đầu tiên là châu Phi, xin nhờ phó thủ tướng Hamani Diori trấn thủ quản lý, việc chính quyền bên đó sẽ có người của Đại Việt đi qua hỗ trợ. Tương tự như vậy, phía châu Mỹ sẽ do phó thủ tướng U Nu quản lý, chính quyền cũng do người từ Đại Việt qua hỗ trợ. Về phần châu Á và châu Âu sẽ do chủ tịch Hà quản lý. Riêng châu Đại Dương và các đảo quốc lớn nhỏ gần châu Á và châu Âu cũng thuộc quyền quản lý của chủ tịch Hà. Các nơi quốc đảo khác, gần châu nào thì châu đó quản lý. Chủ tịch Hà, Hamani Diori, U Nu... xin hỏi việc ta phân chia như vậy có vấn đề gì không?
Cả ba người cùng lắc đầu, mỗi người quản lý cả một châu lục là quá đủ, huống gì chủ tịch Hà quản lý hai châu lục địa, cộng thêm một châu Đại Dương.
Giang Bình An biết đúng ra vấn đề này nên bàn bạc nội bộ. Nhưng giờ cả thế giới đang quan sát, hắn vừa tặng phần quà quá lớn cho chủ tịch Hà, nên hai phần quà cho hai lão bằng hữu còn lại cũng nên công khai minh bạch tại chỗ, tránh lời dèm pha hắn nặng bên này nhẹ bên kia. Ngoài ra khi phân chia thế giới ra ba phần, các quốc gia toàn cầu cũng nhẹ nhàng hơn một chút, biết rằng ai đang quản lý mình, khỏi phải hoang mang r·ối l·oạn.
Giang Bình An lại tiếp tục trả lời câu hỏi dang dỡ khi nãy:
- Ta tiếp tục trả lời câu hỏi khi nãy: Đại Việt siêu quốc có đường lối như thế nào? Như mọi người vừa thấy, kết cấu chính quyền của Đại Việt vẫn giữ y nguyên giống với S quốc, chỉ thêm hai vị phó thủ tướng trấn thủ châu Phi và châu Mỹ. Riêng về chuyện đường lối, trước khi ta trả lời, ta muốn hỏi vị quan chức khi nãy vài câu trước đã. Xin mời vị quan chức khi nãy ra đây để giúp ta làm rõ vấn đề.
- Vâng, tôi đây. Có gì xin ngài cứ hỏi!
Giang Bình An: - Ta là người đề xướng tất cả quốc gia, tất cả các vùng lãnh thổ gia nhập vào Đại Việt siêu quốc, vì vậy trên nguyên tắc, ta phải là người chịu trách nhiệm chính nếu có bất kỳ nơi nào trên thế giới xảy ra đấu tranh, phản kháng đúng không?
Người quan chức hưng phấn gật đầu: - Đúng vậy! Cả thế giới vốn dĩ phức tạp, tràn đầy mâu thuẫn như một thùng thuốc súng, thế mà ngài cố tình kêu gọi tất cả sát nhập vào nhau. Chắc chắn sẽ có sự không đồng thuận, phản kháng dữ dội. Khi đó xảy ra c·hiến t·ranh, đổ máu, c·hết người... chính ngài phải là người chịu trách nhiệm.
Giang Bình An: - Ngài nói rất hay, phân tích rất chuẩn xác. Vậy ta xin hỏi, nếu ta làm được cả thế giới sát nhập mà không xảy ra c·hiến t·ranh đổ máu c·hết người... Thì ta được cái gì? Thế giới được cái gì?
Cả sảnh đường ồ lên kinh ngạc cách đặt vấn đề hoàn toàn mới mẻ, hoàn toàn độc lạ của Giang Bình An, nhưng ngẫm lại thấy có lý. Nếu xảy ra chuyện bắt người ta chịu trách nhiệm, vậy nếu không xảy ra chuyện thì phải có phần thưởng chứ! Hợp lý!
Người quan chức hơi ú ớ một chút nhưng vị này vẫn có thực tài thực học nên mới dám chất vấn Giang Bình An như vậy, người này vẫn trả lời suôn sẻ câu hỏi:
- Nếu ngài làm được cả thế giới sát nhập trong hòa bình êm thấm thì ngài sẽ được mọi người trên thế giới tôn vinh thành một vĩ nhân. Còn người dân cả thế giới thì được sống trong một thời đại hoàn toàn mới, lần đầu tiên xuất hiện trong lịch sử loài người: đó là thời đại "đại hoà đồng" tuyệt đối hoà bình. Hai chữ c·hiến t·ranh có lẽ sẽ chỉ còn tồn tại trong sách vở.
Giang Bình An: - Nói rất hay. Vậy ta xin hỏi câu hỏi thứ hai, người dân giàu thì cần gì nhất, người dân nghèo thì cần gì nhất nếu thế giới đã hết bị c·hiến t·ranh đe dọa?
Người quan chức không hề chần chừ, trả lời ngay lập tức: - Nếu không có c·hiến t·ranh, người giàu cần nhất sức khỏe, sắc đẹp, sự trẻ trung để kiếm tiền và hưởng thụ. Còn người nghèo thì cần nhất việc làm ổn định, thu nhập cao để vun đắp cuộc sống ấm no hạnh phúc, họ cần con cái được giáo dục, cần được vui chơi giải trí, du lịch hợp túi tiền, cần được khám chữa bệnh hiệu quả, để không phải lo sợ trọng bệnh làm cả nhà phá sản.
Giang Bình An: - Khà khà... câu hỏi thứ hai của ta có vẻ dễ dàng quá, làm ngài đây trả lời thật nhanh gọn. Vậy là đã rất rõ nhu cầu của mọi người trên thế giới. Ta thân là thủ tướng của Đại Việt, phải lo nỗi lo của thiên hạ, nếu ta thỏa mãn tất cả các nhu cầu kể trên cho mọi người trên thế giới này thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Cả sảnh đường lại một lần hít khí lạnh, ai cũng phải lắc đầu lè lưỡi vì câu mạnh miệng này của Giang Bình An. Thậm chí người quan chức kia chưa kịp trả lời thì đã có người quan chức khác chịu không nổi phải nhảy ra phản ứng:
- Ta không tin Giang thủ tướng ngài làm được điều đó! Chưa có một ai trên thế gian này có thể thỏa mãn nhu cầu của tất cả mọi người trên thế giới, trừ phi có đấng toàn năng xuất hiện!
Giang Bình An: - Ha ha ha... Chưa ai làm được không có nghĩa là không ai làm được. Chắc mọi người đều biết về khu sản xuất và nghiên cứu dược phẩm ở S quốc phải không? Khu đó đã hoàn toàn thỏa mãn được nhu cầu làm đẹp, sức khỏe, sự trẻ trung cho cả người giàu lẫn người nghèo rồi đó. Chỉ cần ta mở rộng quy mô đó ra thì mọi người sẽ mau chóng cảm nhận được như thế nào là một cuộc sống khỏe mạnh, hoàn toàn không bệnh tật!
Còn về chuyện công ăn việc làm ổn định lương cao. Ta đã có dự án cải tạo thêm 2 triệu km² bên hoang mạc Sahara, đủ để mọi người có việc làm. Thậm chí hiện giờ thế giới đã đại hoà đồng, ta chỉ cần mở rộng diện tích trồng Dù Bạch Kim ra toàn thế giới thì mọi người tha hồ mà có việc làm ổn định, lương cao lại gần nhà.
Lương thực, quần áo, vật dụng cung cấp cho mọi người thì càng quá dễ, đã có khu công nghiệp ở Đại Thịnh, đủ sức thỏa mãn mọi người.
Nhu cầu học tập, du lịch, vui chơi thì càng đơn giản, chỉ cần mọi người làm việc, lãnh lương cao thì chuyện gì mà không làm được!
Vậy ta muốn hỏi lại một lần nữa, khi ta thỏa mãn được mọi nhu cầu của mọi người trên thế giới thì chuyện gì sẽ xảy ra?
Người quan chức quốc tế ban đầu run giọng trả lời trong phấn khích: - Thiên đường... Chỉ có thiên đường thì mọi người mới thỏa mãn được hết nhu cầu... Chỉ có thiên đường mới không có c·hiến t·ranh, nghèo đói, bệnh tật ốm đau... Đây hầu như là "lý tưởng" của mọi triều đại, mọi quốc gia muốn đạt được!
Mấy chữ "thiên đường" và "lý tưởng" cứ quanh quẩn mãi trong tai mọi người trong đại sảnh đường, thậm chí cả trong tai tất cả những ai đang xem truyền hình trực tiếp trên toàn thế giới. Mọi người cùng lẩm bẩm:
- Thiên đường là có thật chăng? Giang thủ tướng làm được điều này chăng? Những gì ngài ấy nói ra dường như đều khả thi và đang thực hiện rầm rộ, ví dụ như khu chữa bệnh bên S quốc, khu trồng cây bên Sahara... Tất cả đều có thật, ai cũng đều biết rõ... Thật là kỳ diệu!
Nhờ có vài câu diễn thuyết ngắn ngủi này mà Giang Bình An đã thành công xoay chuyển phần lớn sự bất mãn trong các phái đoàn quốc tế lẫn trong hàng triệu, hàng tỷ người dân đang quan sát trên thế giới. Ban đầu họ giận dữ vì Giang thủ tướng bá đạo, tự dưng bắt nước họ sát nhập lung tung. Các nguyên thủ quốc gia lại giơ tay ủng hộ 100% càng làm bùng nổ sự tức giận của mọi người. Họ thấy mình và cả quốc gia của mình bị chính tổng thống phản bội, "bán rẻ" đất nước sát nhập vào cho nước khác, thậm chí phải nói là "cho không" vì không thu được một xu tiền nào cả.
Nhưng Giang thủ tướng lên tiếng, đảm bảo về việc không c·hiến t·ranh, không nghèo khó, không bệnh tật... làm mọi người được xoa dịu, được an ủi, tin tưởng vào tương lai tươi sáng của thời đại "đại hòa đồng'.
Nhưng đó chỉ là sự chuyển biến tâm lý của 50-60% người dân thế giới, còn 40-50% người dân còn lại thì họ vẫn luôn ngóng trông Giang thủ tướng trở thành thủ tướng của chính nước họ, từ đó ngài mới chăm lo được cho mọi người giống như đã chăm lo cho Đại Thịnh đế quốc, S quốc, Myanmar, Niger. Mong ước bấy lâu của họ giờ đã thành hiện thực trong buổi sáng đặc biệt này, Giang thủ tướng cuối cùng cũng thành người một nhà, không còn là "thủ tướng nhà người ta nữa".
Quay trở lại hiện trường linh đường của l·ễ t·ang Thịnh Đế Phổ Nghi, sau khi người quan chức trả lời ra hai chữ cốt lõi: thiên đường và lý tưởng, Giang Bình An lập tức công bố đáp án...