Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 41 (Ngọc Trung Thạch). Nhặt của hời
Đêm khuya, Nhã Hân bận lịch học nên không nhắn tin, Thạch vừa được giải thoát áp lực nên ngủ ngon một mạch tới sáng.
Hào mập mất ngủ vì kích động, 400 triệu là cả một gia tài... không biết ngày xưa Lưu Bình có tốn nhiều như vậy để nuôi Dương Lễ hay không... Hào trằn trọc trắng đêm lên kế hoạch chi tiết cho tương lai, trong đó cậu khoanh đậm dòng chữ: tập gym - giảm béo...
Ba mẹ Thạch cũng mất ngủ... bỗng dưng biết con mình có siêu năng lực... từ đây áp lực cuộc sống không còn nữa, dù sống gió ba đào cỡ nào hai ông bà cũng không sợ... chỉ cần Thạch bình yên là Ngọc gia sẽ phát triển như vũ bão, bằng chứng là hổm rày trai cưng thu nhập cực cao... có lẽ mỗi ngày thu nhập vài chục triệu nên Thạch không đành lòng nhìn bạn chí cốt chịu khổ từ đó ra tay giúp đỡ cũng là dễ hiểu...
Một ngày thứ Sáu nhiều biến động trôi qua, sáng thứ Bảy cả nhà không đi học đi làm, chỉ mình Thạch dậy sớm đi nạp năng lượng.
Lần này vẫn có ba lô, bên trong còn bỏ vào một cuốn sách kinh tế bằng tiếng Anh, quà của bạn gái, Thạch thong thả đạp xe mua đồ ăn sáng giúp người già... sau đó lại thong thả ngồi ghế đá ven đường vừa nạp năng lượng vừa đọc sách.
Điều tối kỵ vừa ăn vừa làm việc không áp dụng cho Thạch, dạ dày thần thánh giúp cậu thanh lý tất cả nhanh như chớp, tuy nhiên cậu không có cái đầu thần thánh, sách toàn tiếng Anh không dễ đọc, cậu vừa đọc vừa tra thêm từ điển, ghi chú bên lề bằng viết chì, hy vọng việc đọc này vừa tăng kiến thức vừa rèn luyện thêm được tiếng Anh để mai mốt đi thăm Nhã Hân.
Kiểu học này rất khó, chỉ thích hợp cho người kiên trì, có căn bản tốt cũng như trí tuệ tốt... may mắn cả ba đều trên Thạch đều có đủ.
Hết phần thức ăn Thạch lại đạp xe mua thêm và tìm chỗ đọc... lần này cậu không tham mua quá nhiều thức ăn của quá nhiều cụ già mà chỉ mua vừa đủ để ăn, số cụ già mua giúp mỗi sáng giảm nhưng Thạch sẽ luân phiên mua giúp nhiều người vào nhiều buổi sáng, tiền mua thức ăn cậu cũng trả dư rất nhiều ví dụ như mua 80 k thì bo luôn 200 k.
Để làm trơn tru, Thạch còn chuẩn bị sẵn cả túi đầy toàn tờ 200, cứ ghé mua một lần là móc ra 1 tờ lì xì cho các cụ... bên cạnh nhiều cô bác trẻ tuổi hơn rất hâm mộ ghen tị nhưng cũng rất khâm phục tấm lòng của cậu bé đạp xe.
Từ sáu giờ sáng loanh quanh mua - ăn - đọc sách đến 8 giờ rưỡi thì Thạch đến quán, vẫn có một bịch đầy xôi mời mọi người, ba lô ngoài sách thì đầy ắp thức ăn của riêng Thạch, khi nào có khách kêu thì diễn, khi nào không có thì ngồi ăn lai rai đọc sách tự học.
Dần dà cả quán đều biết Thạch ăn kinh khủng và tự học rất nghiêm túc, ai cũng nể và không quấy rầy cậu học... trừ khách khứa!
Hôm nay thứ Bảy, khách tấp nập, Thạch không còn cơ hội đụng tới sách, bù lại vừa biểu diễn vừa nhét tiền vào túi mỏi tay... hiện tại đã có hóa đơn ghi rõ giá tiền để sau này dễ kê khai thuế.
Cùng lúc đó Hào mập hăm hở đi đến trường mới điều nghiên tình hình, tìm chỗ trọ "ngon bổ rẻ" gần trường, đăng ký một phòng tập gym gần nhất và lao vào tập luyện theo hướng dẫn của huấn luyện viên... mỗi khi mồ hôi nhễ nhại muốn từ bỏ Hào lại nghĩ đến 100 triệu ân tình nên lại cố gắng... chắc đây cũng là lý do Dương Lễ ngày xưa học tốt rồi thi đậu làm quan!
Ba ở nhà cũng hăm hở sửa lại kế hoạch trồng cây kiếm tiền... Hừm... có con trai siêu năng lực, không lợi dụng... à quên... không tận dụng để làm ra siêu phẩm bonsai thì quá phung phí của trời... sau đó ba quyết định... bỏ mấy chậu kiểng cùi bắp của mình, xách xe đi loanh quanh các vườn mai quen thuộc để mua cho chắc.
Cả đời ba rất thích trồng cây và công tác trong nghề cây cảnh nên cực kỳ rõ giá trị siêu năng của con trai, chưa tính đến việc trồng ra nhân sâm quý 100 năm, 1000 năm tuổi thì chỉ nội việc "nhặt của hời" thôi thì cũng đã ung dung thu tiền mỏi tay rồi.
Theo định nghĩa của liên hiệp quốc, "nhặt của hời" nôm na là mua rẻ bán đắt ví dụ như mua bán ve chai... mua bán nhà đất... trong lĩnh vực cây kiểng cũng thế, nhặt của hời rất là thú vị, miễn là có ánh mắt và có bản lĩnh thực sự.
Ba chạy đến các vườn mai lớn để chuyên sưu tầm các cây mai giá trị cao nhưng... sắp c·hết. Vườn mai lớn nào cũng có dạng mai đó, có rất nhiều nguyên nhân dẫn đến chúng bị c·hết: hư thối, sâu bọ, trúng độc phân thuốc... chủ vườn sau khi nhiệt tình cứu chữa không được đành đau lòng vứt chúng một bên, mắt không thấy tâm không phiền.
Ba vào chọn lựa sau đó năn nỉ mua 1-2 gốc sắp c·hết nhưng có giá trị nhất: gốc to, rễ đẹp, dáng chuẩn...
Nói năn nỉ là chính xác vì chủ vườn lớn người ta không quan tâm tiền bán "ve chai" đặc biệt khi ve chai là những bảo bối của họ lúc trước... rất nhiều người thà để gốc mai giá vài trăm triệu c·hết hẳn, mục nát chứ không thèm thanh lý giá 1-2 triệu.
Năn nỉ không dễ, ba thường phải xài tuyệt chiêu: đem về nếu cứu sống sẽ ưu tiên bán lại cho chủ vườn.
Nhờ chiêu này mà chuyện nhặt của hời của ba mới suôn sẻ, các chủ vườn thật lòng rất muốn bảo bối của họ sống lại, xanh um mướt mắt.
Từ sáng đến chiều thứ Bảy ba đi đi về về mua được 10 gốc mai khủng, dĩ nhiên là chỉ chở về cái gốc, không có chậu hay bầu đất nặng nề gì cả, các cây này đều hư hết bộ rễ, chỉ có da cây là còn màu xanh và le que vài lá vàng ệch để chứng minh chúng còn sống chứ không phải củi khô.
Sân nhà quá nhỏ, dựng ba chiếc xe trong nhà đã muốn hết chỗ thì lấy đâu ra chỗ trồng 10 cây mai to này... ba đã tính trước nên không có gì bối rối, đi ngay qua nhà cụ bà hàng xóm, cụ này có con cái nhưng ai cũng nghèo, cụ rất khó khăn, nhà có sân khá rộng nhưng trong hẻm, không có ai thuê mướn để tăng thêm thu nhập gì cả.
Ba qua hỏi thuê sân, giá tiền cố ý trả khá cao để giúp cụ bà có thêm tiền sinh hoạt.
Mai được chuyển qua, chậu không có thì dùng tấm nhựa chuyên dụng để "quay chậu" sau đó đổ đầy sơ dừa, tưới nước giữ ẩm thế là xong.
Mẹ: - Ổn không anh?
- Ổn... 10 cây này chỉ tốn 20-30 triệu nhưng nếu dưỡng sống, tán ra đều, bông đẹp thì giá sẽ là... - ba thì thào vào tai mẹ - ... mấy tỷ đó em!
- Hả...
- Có gì mà hả... toàn là siêu phẩm đó... nếu gặp khách sộp thì chục tỷ là thường.
Lần này đến phiên mẹ thì thầm:
- Thằng Thạch nó cứu sống nổi không?
- Nổi chứ sao không!
- Nếu lỡ khó quá không được?
Ba gãi đầu: - Thì đổi làm cái khác...
- ???
...
Chiều tối Thạch mệt mỏi về nhà ăn cơm gia đình, ba mẹ tranh thủ dẫn Thạch qua xem, biết là con mệt nhưng cứu cây như c·ứu h·ỏa, nếu chậm trễ để chúng "tèo" thì 30 triệu sẽ trôi theo dòng nước.
Thạch dù mệt nhưng vẫn đi xem, dù gì chỉ vài bước là đến, trời đã tối nên cụ bà chủ nhà đã vào trong, bên ngoài sân chỉ có ba người nhà Thạch và lũ côn trùng kêu râm ran.
Ba: - 10 gốc này đều là siêu phẩm, giá vốn gần 30 triệu, nếu cứu sống và cây đẹp thì phải là vài... tỷ!
Chữ "tỷ" ba nói rất nhẹ nhưng trong nhà ai cũng thấy nó nặng chình chịch... hai bên dòng họ đều nghèo mấy đời, chữ "tỷ" cực kỳ xa vời cho đến gần đây mới bắt đầu xâm nhập vào nhà Thạch.
Thạch không cứu cây liền mà chọc ghẹo ba trước:
- Cây này yếu lắm nên họ mới bán cho ba... nếu giờ con cứu được... bán giá cao rồi ba tính sao?
- Tổ cha mày... ba đâu cần tiền... cho mấy mẹ con mày hết!
- Ha ha... ba đừng giận... tại ngày thường ba hay nói với mẹ: tui hư lắm, nắm đồng tiền lớn là đổ đốn ngay!
- Ừ... câu đó ba nói thật... vậy nên tiền bạc ba đều giao cho mẹ con rồi, lúc nào cần mới lấy, bình thường chỉ để vài trăm đổ xăng và dằn túi!
Mẹ cười híp mắt gật đầu xác nhận... có chồng hư không sao... miễn ổng tự biết và thương vợ con là được!
Chọc ghẹo đã xong, Thạch đi đến xăm soi các gốc mai... chúng yếu quá... Thạch đặt tay vào một cây, nhắm mắt lại để tập trung truyền năng lượng nhưng thật lòng không có nhiều tin tưởng lắm...
Ba nhìn trừng trừng tim đập liên hồi, phát đại tài hay không là nằm ở lúc này...
Mẹ thì nhắm hai mắt lầm rầm khấn nguyện...
(Còn tiếp)