Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 60 (Ngọc Trung Thạch). Toang

Chương 60 (Ngọc Trung Thạch). Toang


Vì sức ép của đôi mắt biết nói, sức ép của cái ghế đẩu nên Hào mập cuối cùng chọn đáp án "chính xác": vì một cái cây bỏ cả khu rừng.

Quế cười lỏn lẻn ăn chè tiếp tục, Hào ngồi kế bên uống nước trà giảm cân... tình cảnh khăng khít hết sức cảm động!

Sáng hôm sau thứ Bảy, Thạch nghỉ xả hơi, chỉ lấy xe đạp điện của em gái đi ra quán phát lì xì, mỗi bao dày cộm cả xấp tờ 500 k cho mọi người lấy hên, sau đó về nhà tịnh dưỡng vài ngày trước khi bay qua Mễ thăm bạn gái.

Vé máy bay khứ hồi đã có Nhã Hân lo, Thạch chỉ ở nhà loanh quanh đọc sách, ăn uống nạp năng lượng.

Như Hoa mè nheo đòi anh Tép chở đi nhà sách mua truyện nhưng ba mẹ và Thạch đều phản đối, mọi người vẫn còn ám ảnh hai tên côn đồ ngày hôm qua... biết đâu chúng vẫn đang rình rập...

Nhưng Thạch đâu có ở nhà yên thân... Hào mập đột kích rồi b·ắt c·óc Thạch đi uống cà phê tâm sự.

Có Hào to con Thạch mới yên tâm đi chơi bỏ bé Mắm ở nhà tức giận: nói ra ngoài nguy hiểm... vậy giờ thì sao???

Ba mẹ thấy Thạch đi rồi vội kéo con gái đi nhổ cỏ vườn mai, sợ bé ở nhà một mình nguy hiểm, ba còn cẩn thận thủ theo cây cuốc để phòng thân... nhưng hai tên côn đồ mà mọi người lo sợ đã nằm yên trong phòng giam bóc lịch... vấn đề còn lại là kẻ chủ mưu có thuê tiếp nhóm khác hay không mà thôi.

...

Ngồi quán nghe nhạc xập xình, Hào hớp ngụm cà phê:

- Khà... đắng quá...

- Sao mày không bỏ đường???

- Tao thử coi nó đắng hay lòng tao đắng hơn...

- ??? Rồi sao?

- Nó đắng hơn...

- Vậy thì bỏ đường vô đi... khùng quá hà...

Hào múc hai ba muỗng đường khuấy lên sau đó lại la làng:

- C·hết M. rồi... giờ thành ngọt quá...

Chuyến này Thạch biết chắc bạn mình có chuyện... cậu không nói chỉ dỏng tai chuẩn bị nghe nó tố khổ... quả nhiên chỉ 5 giây sau Hào đã khai ra:

- Chuyến này tao "toang" rồi Ròm ơi!

- Toang cái gì? Tiền - Tình - Tù - Tội??? Tiền tao lo được, tình tao thua, tù tội thì mau đi đầu thú để hưởng sự khoan hồng của pháp luật!

- Tiền tiền cái gì... mày đưa tao cả đống tiền vẫn còn nguyên 70 đây nè...

Thạch chưng hửng... mới đưa nó 100, giờ vài ngày còn 70 triệu mà nó cũng nói còn nguyên... nể thiệt!

- Ậy... không phải tiền vậy là tình rồi đúng không? Chặc chặc... hôm nay đầu bù tóc rối, hai mắt quầng thâm... bảo đảm tối hôm qua mất ngủ... vậy là "em gái miền Trung có nước da bánh mật, răng khểnh cười là c·hết trai làng lểnh ngểnh" đã toang rồi đúng không?

- Mày quá "thánh"... nhưng là "thánh sai"... đừng coi thường tao chứ... tao nói toang đây là em nó đã gật đầu làm bạn gái tao tối hôm qua rồi á!

- Hả... vậy thì tốt chứ toang nỗi gì???

- Hazzz... mọi chuyện không đơn giản như vậy... Quế tuyên bố không quen thì thôi đã quen thì quen đến cưới luôn!

- Thì tốt mà...

- Ặc... cái đó là rồi đời... không còn được quen ai nữa...

- Mày có quyền lựa chọn mà...

- Không... tao không có quyền lựa chọn... tình cảnh tối hôm qua cực kỳ nguy hiểm... nếu tao hó hé là hôm nay chôn luôn rồi... ...

Hào mập nhăn nhó như khỉ ăn ớt kể lễ chuyện hôm qua... Thạch càng nghe càng ly kỳ... vậy là cả hai thằng đều gặp kiếp nạn.

- Sao bạn gái mày dữ dằn quá vậy?

- Không phải dữ dằn mà là có nghề... ẻm là dân Bình Định mày ơi!

- Toang...

- Thì đó... tao mới nói toang!

- Chúc mừng mày... trong lúc tao vào sinh ra tử thì mày lại có được bạn gái chân tình lồng lộng!

- Ể... sinh tử gì ở đây?

Thạch thở dài kể cho bạn chí cốt nghe kiếp nạn tối hôm qua... Hào mập nghe xong chép miệng:

- Cái số mày sao lận đận quá Thạch ơi, học thì giỏi mà nhà nghèo lại bị tim bẩm sinh... yêu bạn gái xinh đẹp nhưng giàu quá thấy sợ luôn... vừa biểu diễn có chút tiền thì bồi thường... nay vừa trúng mánh lại suýt tèo! Tính ra tao khỏe chán!

- Thì đó... vậy tao mới chúc mừng mày...

- Ờ... thấy chuyện của mày tự nhiên tao thấy mình hạnh phúc quá... vừa có bạn hiền Lưu Bình lo cho ăn học vừa gặp Châu Long chân tình một dạ sắc son!

- Ha ha... sướng nhất nha cu!

- Có điều tao đang lấn cấn chuyện phương hướng tương lai...

- Là sao? Thì học hết ra trường là xong!

- Ôi dào... không đơn giản vậy đâu... vào học rồi mới biết có vạn nẻo đường để nghiên cứu tốt nghiệp. Nếu học cho có thì thôi, đằng này tao phải học sao cho xứng đáng với mày... tao muốn tìm phương hướng nào vừa kiếm được tiền, vừa giúp được mày vừa mang ý nghĩa xã hội á!

Thạch gật gù hiểu được những gì bạn thân đang trăn trở:

- Mày mới vào đầu năm học, chưa hết đại cương đã lo chuyên ngành... có sớm quá không?

- Không sớm tí nào... mục tiêu nhắm bắn càng sớm thì càng thu hoạch được nhiều... phải có mục tiêu thì tao mới tìm tư liệu, kỹ thuật học tập suốt bốn năm thay vì chỉ có vài học kỳ ngắn ngủi... cuối cùng tốt nghiệp gặp cảnh "thầy không ra thầy, thợ không ra thợ".

- Wow... hay à... sao tự dưng mày thông minh dữ vậy?

- Ê... đừng xúc phạm nhau nhe... cái này không phải thông minh mà là tầm nhìn... Quế chỉ cho tao á!

- Khà khà... thì ra là có cao nhân chỉ điểm!

- Phải... Quế giỏi lắm, nàng quyết chí chọn con đường nghiên cứu sử dụng cây xanh chống xói mòn, chống xạt lở, l·ũ q·uét ở các tỉnh miền núi cũng như ven sông hồ ao suối!

- Vụ này tao biết sơ sơ... chủ yếu là rễ cây đâm sâu để chống xạt lở... vậy rồi mày có được Quế tư vấn gì không?

- Có... tư vấn nhiều lắm nhưng toàn là đi sau đít người ta... khó ngóc đầu lên lắm!

- Ok... vậy tao hiểu rồi... để từ từ tao suy nghĩ giúp mày...

- Ừ... mục đích chính là giúp mày... mày có nhu cầu gì thì tao theo hướng đó mới dễ!

- Nói có lý... giờ tao nghỉ ngơi vài bữa trước khi qua thăm Nhã Hân... nếu may mắn tao sẽ nghĩ ra đó!

- Ừ... tao chờ! Mày định chừng nào đi?

- Tuần sau... Nhã Hân sắp xếp lịch học để mua vé... mắc công tao qua đó nàng đi học thì toi công!

- Ê... nếu đi thì tao gửi quà cho mày, chừng nào về nhớ có quà lại cho tao!

- Cái thằng này lạ... sao không cho Nhã Hân mà cho tao làm gì?

- Ậy... quà này xài được nhưng Nhã Hân sẽ đánh tao... tốt nhất đưa cho mày dù sao cũng do hai đứa xài chung!

Thạch giơ cao nắm tay:

- Mày đừng nói tặng tụi tao BCS đó nhe!!!

- Ha ha ha... đồ đầu óc đen tối... nói tầm bậy tầm bạ trúng tùm lum tà la...

- Mày muốn c·hết Hào mập ơiiii...

...

Ở ký túc xá, Quế cũng đang tìm chỗ vắng gọi điện thoại về nhà báo tin vui cho mẹ:

- Mẹ ơi... con vừa có bạn trai!

- Hử... thằng nào mà gan to thế?

- U trời...mẹ không mừng cho con sao?

- Mừng cái chi mô... nuôi mi 18 năm cực khổ... da trắng tóc dài... chừ bây giờ mi lại theo trai...

- Mẹ à... con da bánh mật chứ trắng hồi nào... có bạn trai... không phải là theo trai...

- Hì hì hì... ghẹo mi chút thôi nhưng mi đừng làm mẹ lo lắng nhá... đám sinh viên trong Sài Gon là chuyên gia chơi bời lêu lỏng... chúng ăn được mi chán chê là bỏ mi ngay.

- Mẹeee... con kiếm bạn trai là kiếm chồng chứ có cho ai quen qua đường đâu...

- Hử... làm sao mi chắc thế?

- Thì con xử dụng tuyệt chiêu gia truyền bên ngoại đó...

- Miệng hỏi... tay cầm dao phay?

- Ấy... không có dao như ở quê đâu...

- Thì cầm thanh củi...

- Không có củi... toàn xài bếp gas...

- Thế mi cầm cái chi mô?

- Cái ghế đẩu ngoài quán... con chọn mãi mới được cái quán chè có ghế đẩu bằng gỗ, cứng và chắc lắm!

- Ôi gái ngoan của mẹ ơi... mi rất sáng tạo... nhớ sau này có con gái thì truyền tuyệt chiêu nữa nhá... bên ngoại mình cả chục đời nay toàn chỉ quen 1 người rồi ăn đời ở kiếp luôn đó!

- Dạ con biết rồi... mới 4-5 tuổi bà ngoại đã dạy võ và dạy truyền thống cho con nghe rồi!

- Ừ... là thân con gái khổ lắm cơ... phải phòng thân chứ... chừ sao mi nói thư thả vài năm mới tìm bạn trai?

- Tại tụi bạn nó yêu đương nhăng nhít hết rồi... không ra tay sớm thì chả còn gì tốt hết mẹ ạ!

- Biết vậy sao mi không ưng trai làng?

- Xời ơi... trai làng đứa nào đánh không lại con thì sợ hãi... đứa nào ngang tay thì mai mốt về nhà đánh nhau tối ngày sao?

- Mi nói cái chi mô... làm răng như rứa?

- Thì ba mẹ đánh nhau suốt đó thôi... đâu ai nhường ai... giường sập 5-6 lần nữa rồi còn gì!

- Ấy ấy... giường sập là do chuyện khác... là do... nó mục thôi mi ạ!

- Thấy cảnh ba mẹ so chiêu ghê quá thôi con kiếm chồng hiền hiền dễ ăn h·iếp chút xíu...

- Ừ... ừ... khôn đấy mi... có lẽ phải ghi vào làm truyền thống gia truyền... mẹ với ba mi đánh nhau riết rồi cũng mệt mỏi lắm...

- Thôi con đi thư viện đọc sách đây... ba mẹ ở nhà giữ gìn sức khỏe nha... đang mùa m·ưa b·ão... ba mẹ coi chừng l·ũ l·ụt á...

- Ừ... bữa chừ ông trời làm ghê lắm... thôi mi cứ yên tâm học đi... khi nào về nhà dẫn theo bạn trai cho ba mẹ coi mắt...

- Ba mẹ có coi thì "coi" nhè nhẹ mỏng mỏng... lỡ bạn trai con sợ bỏ trốn là tiêu...

- Mi cứ yên tâm... truyền thống bên ngoại mình là "cưng rể hơn chồng" mà mi lo gì... đám trai làng cũng không dám hó hé gì đâu vì ba mẹ cũng là hai đại cao thủ trong làng rồi còn gì!

Quế le lưỡi tạm biệt rồi đi thư viện, nàng vừa đi vừa nghĩ đến cảnh dụ Hào về nhà chơi mà hai gò má đỏ hây hây... ai nói nước da bánh mật không nhìn thấy má hồng ửng đỏ?!!

(còn tiếp)

Chương 60 (Ngọc Trung Thạch). Toang