Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 62 (Ngọc Trung Thạch). Vừa gặp đã làm khó

Chương 62 (Ngọc Trung Thạch). Vừa gặp đã làm khó


Kết thúc quyển 1: Chàng Trai Hoa Hồng

Bắt đầu quyển 2: Thánh Bào

=====

Lần đầu ngồi chờ máy bay cất cánh cảm giác lâu dã man.

Đến lúc máy bay thực sự cất cánh cảm giác cũng không dễ chịu gì, Thạch phải tuôn năng lượng khắp người, đặc biệt là trái tim và cái đầu cho bớt khó chịu... nhờ vậy biểu hiện ra ngoài rất dửng dưng, y chang những người đi máy bay kì cựu.

Chuyến bay bắt đầu lúc 8 giờ sáng, kéo dài đăng đẳng gần 20 giờ... nhưng điều kỳ diệu là đến chỗ Nhã Hân lúc 6-7 giờ tối và vẫn còn trong ngày do chênh lệch múi giờ.

Thân thể tuổi 18 và có Mộc Tâm truyền năng lượng nên ảnh hưởng lệch múi giờ đối với Thạch không quá lớn, cậu chỉ nôn nao vì sắp gặp lại bạn gái...

Áo khoác và bộ đồ cậu mặc đều có chụp ảnh gửi đi nên Nhã Hân nhận ra Thạch ngay lập tức, nàng chạy như bay đến, Thạch vội buông ba lô ôm nàng xoay luôn 2 vòng.

Thạch: - Xin lỗi bà nha!

Nhã Hân: - Chuyện gì?

- Tui định xoay 3 vòng như trong phim nhưng bà nặng quá xoay được có hai vòng thôi!

Chát!

- Ông muốn c·hết đúng không?

Nhã Hân trừng mắt chu môi nhìn Thạch cực kỳ cute, cậu không kìm được nên khóa ngay môi của nàng...

Nhã Hân bị bất ngờ sau đó cảm giác ngọt ngào hạnh phúc xâm chiếm làm nàng không còn biết chuyện gì xảy ra nữa.

Thạch cũng quên hết tất cả mọi thứ xung quanh, thời gian như lắng đọng, không gian như biến mất, chỉ còn lại tiếng tim hai người đập dồn như trống và hai thân thể dán chặt vào nhau...

Vài phút giây lãng mạn quên cả trời đất trôi qua, Thạch nhìn Nhã Hân say đắm và thâm tình thố lộ:

- Tui nhớ bà quá...

- Tui cũng nhớ ông!

Mãi đến lúc này đôi bạn trẻ mới nhận ra mình đang ở sân bay, rất nhiều người nhìn làm cả hai mắc cỡ chạy trốn.

...

Vào đến xe Nhã Hân thở hỗn hển:

- Sao mình phải chạy?

- Ai biết, bà chạy nên tui chạy... ha ha ha...

Loại xe này có tấm ngăn cách với tài xế, không gian riêng tư lại kích thích Thạch khóa đôi môi thơm phức của bạn gái, Nhã Hân ngô ngô chi chi... cản như không cản...

Hô... hô...

- Ông đã chưa? Ngộp muốn c·hết luôn rồi nè... môi tui sưng luôn rồi á...

Thạch gãi đầu cười ngô nghê, kỹ thuật hôn còn cần rèn luyện dài dài...

Nhã Hân nhìn bộ dạng vừa quen thuộc vừa mắc cười của Thạch thì cảm thấy ngọt ngào dâng trào, nàng nép vào người bạn trai hưởng thụ giây phút thần tiên.

Thạch theo bản năng vuốt ve mái tóc mây của nàng, Nhã Hân thỏ thẻ:

- Lần này đi thuận lợi hông?

- Rất ổn... có điều càng bay càng nôn nào... tui còn ăn không vô luôn đó...

- Hì hì... tui cũng vậy... sáng giờ uống sữa ăn bánh cầm hơi...

- Uy... rồi có sao không?

- Không sao... chút nữa về nhà sẽ có bữa tiệc lớn đón ông!

- Wa... sướng... nhưng bà nhắn tin nói có ba mẹ vợ mà, họ ở đâu?

- Cái gì mà ba mẹ vợ? Ba mẹ tui ngồi trên xe khác phía sau để tụi mình được tự do!

- Ba mẹ vợ muôn năm... hai người thương tui ghê á!

- Ừ thương lắm nên bỏ hết công việc qua đây khảo sát và canh chừng đó!

- Canh chừng cái gì?

- Thì canh chừng không cho ông ăn tui chứ còn gì nữa!

Thạch bỗng nhiên cười rất gian manh, Nhã Hân giật mình:

- Ê... đừng nói ông định ăn tui thiệt nha!

Thạch vẫn không nói gì chỉ cười hắc hắc.

Nhã Hân đấm hai tay vào ngực Thạch thình thịch như... phủi bụi:

- Ông đừng có ham!

- Bà đừng có tiếc!

- Không phải tui tiếc nuối gì với ông, tui chỉ muốn khuyến khích ông mau đạt mốc 100 tỷ mà thôi!

- Nếu chuyến này tui kiếm được thì sao?

- Hừm... bổn nương nương nhất ngôn cửu đỉnh... nhưng khó lắm ông ơi!

- Hãy đợi đấy ái hậu của ta!

Cười đùa không lâu xe đã sắp về đến biệt thự, Nhã Hân ngại ngùng hỏi thăm:

- Lần này ba mẹ tui cố ý đến khảo sát, ông có chuẩn bị quà ra mắt chưa?

Thạch vỗ ba lô:

- Có rồi, là hàng độc... căn cứ vào ý thích của ba mẹ vợ luôn!

- Là nước hoa và xì gà cao cấp?

- Xì... mấy thứ đó vừa đắt lại vừa không độc lạ, tui có thứ khác đảm bảo ba mẹ vợ sẽ ngạc nhiên và thích thú.

Nhã Hân suy nghĩ chút xíu rồi reo lên:

- Ông sẽ ảo thuật?

- Chính xác!

- Nhưng mẹ tui không yêu thích hoa hồng.

- Ủa... sao kỳ vậy?

- Từ hồi ông trở thành chàng trai hoa hồng thì mẹ tui bị hội chứng ghét hoa hồng!

- Hả...

- Đùa ông chút thôi, làm gì có hội chứng đó nhưng mẹ tui không thích hoa hồng là có thực.

Thạch giả vờ rên rỉ:

- Vậy là tiêu tui rồi...

- Giờ làm sao đây... hay ta ghé cửa hàng mua quà?

- Ha ha ha... ái hậu đừng lo... trẫm chuẩn bị quà khác... không phải hoa hồng!

Bụp bụp bụp bụp...

- Thạch ròm thúi... vậy mà không chịu nói sớm làm người ta lo rối ruột luôn nè!

...

Màn n·gược đ·ãi bạn trai này khá dữ dội, Nhã Hân chồm lên cả người của Thạch khiến chiếc xe chồng chềnh lúc lắc trên đường.

Ba mẹ Nhã Hân đang lái xe ngay phía sau, bà tái mặt chỉ vào xe con gái phía trước:

- Anh ơi... tụi nó... tụi nó đang "ấy" trên xe luôn kia kìa!

- Ha ha ha... em nghĩ xa quá rồi... giờ nhà đã ở trước mắt thì làm gì được chớ...

Vương Di Tình giật mình chợt tỉnh, bà mắc cỡ đánh chồng bụp bụp cho đỡ thẹn.

Lý Đại Hải ngạc nhiên: - Sao tự nhiên đánh anh?

- Đánh cái tội rành "xe chấn" quá xá!

- Trời ơi... em khui nó ra mà!

- Không biết... anh rành nghĩa là anh có làm rồi!

- Wa... bây giờ ăn h·iếp anh luôn hả? Vậy chút xíu anh đứng về phe con gái...

Vương Di Tình lo sợ vội uy h·iếp chồng:

- Anh mà dám làm vậy là em cho anh ngủ riêng cả tuần luôn đó!

Lý Đại Hải hí hửng: - Ok... chốt luôn nha!

Vương Di Tình nghiến răng, chiêu này 20 năm trước dùng rất tốt, giờ thì xem ra đã phản tác dụng, bà vội biến chiêu 180⁰:

- Hừ... em đổi ý... anh mà không bên phe em thì tối nào cũng phải trả bài 2 cữ lúc đi ngủ và lúc thức dậy!

Lý Đại Hải run cầm cập, tay lái hơi chao đảo:

- Em muốn chôn anh sớm hả?

- Chôn càng tốt, em thừa hưởng gia tài rồi cưới hot boy 20 tuổi!

- Trời... anh đầu hàng em luôn đó!

- Ha ha ha... vậy phải ngoan hơn không!

- Em à... con mèo nhỏ của anh lúc xưa đâu rồi?

- Nó lên level thành cọp cái chúa tể rồi, ghê chưa?

- Ok... em ăn h·iếp anh cũng được đi nhưng đừng làm khó dễ bạn trai của con gái quá!

- Anh yên tâm... em thương nó còn không hết nữa là...

Câu nói của vợ "mát mẻ" đến nỗi làm Lý Đại Hải nổi hết da gà, ông dùng cặp mắt đáng thương nhìn xe phía trước...

...

Hai chiếc xe một trước một sau ngừng lại trước cổng một biệt thự xinh xắn.

Nhã Hân dẫn đầu kéo tay Thạch vào trong, biệt thự không quá lớn nhưng sân vườn chăm chút hoa cảnh rất tinh tế, đặc biệt thời tiết đang lúc Thu - Đông, lá cây chuyển màu rất đẹp.

Vào đến bên trong, nội thất thiết kế nghiêng về phương Đông, có nhiều gam màu đỏ giúp không gian thêm ấm áp vui tươi.

Thạch cùng ngồi một bên với Nhã Hân, đối diện là ba mẹ của nàng, cậu lễ phép chào hỏi:

- Hôm nay con mạo muội đến làm khách nếu có gì không phải xin hai bác bỏ qua cho con!

Lý Đại Hải: - Đừng khách sáo... tuy con ít đến nhà chúng ta ở trong nước nhưng ta biết con quá rõ, hai đứa mới 18 tuổi mà đã quen nhau 15 năm đúng chuẩn thanh mai trúc mã... ha ha ha...

Vương Di Tình cười khẩy nhìn Thạch trêu chọc:

- Bác trai con nói đúng, chúng ta không quá xa lạ nên bác cũng không khách khí... nghe nói con có chuẩn bị quà cho hai bác, vậy quà đâu hả con?

Thạch ngạc nhiên nhìn Nhã Hân, nàng kín đáo lắc đầu ra hiệu không có nói gì cả.

Thạch rùng mình, xem ra đòn dằn mặt của mẹ vợ tương lai đã đến. Chắc bà đang chờ xem cậu xấu mặt để chứng minh hai đứa không hợp nhau... cũng may cậu đã có chuẩn bị từ trước...

- Con xin biểu diễn một màn ảo thuật làm quà gặp mặt...

Không chờ đợi câu nói kết thúc, Vương Di Tình đã xua tay:

- Mấy trò biểu diễn hoa hồng bác không ưa!

Chữ "không ưa" dùng khá nặng... Thạch không oán thán mà vẫn lễ phép:

- Dạ không phải hoa hồng đâu bác...

Lý Đại Hải thấy tội nghiệp nên hoà hoãn chút không khí:

- Em cứ để Thạch tặng quà trước cái đã!

- Vậy được... con biểu diễn đi... bác chờ coi nó "xuất sắc" như thế nào!

(còn tiếp)

Chương 62 (Ngọc Trung Thạch). Vừa gặp đã làm khó