0
Có Lý Đại Hải lên tiếng Vương Di Tình lập tức hoà hoãn, không khí đỡ căng thẳng.
Thạch thở phào, Nhã Hân cũng thở phào. Nàng không phải sợ ba má ngăn cản mà chỉ sợ hai bên không vui, lúc ấy chắc chắn hạnh phúc tương lai của nàng sẽ không trọn vẹn.
Trong ánh mắt tò mò của ba người Thạch lặng lẽ lấy từ ba lô ra vài hạt cỏ dại và một đoạn cây ngắn 10 cm, sau đó cậu lấy một ly uống nước bằng thủy tinh trên bàn, rót nước vào 8 phần, cho các hạt cỏ và đoạn cây vào ly nước...
Nhã Hân và ba má nàng ngạc nhiên nhìn trừng trừng không hiểu chuyện gì, chiêu này hoàn toàn khác những clip trên mạng khiến cho cả ba người càng hồi hộp và thích thú.
Nhã Hân không nhịn được:
- Ông định làm gì? Không lẽ cho hạt cỏ và khúc cây này nở hoa?
Thạch mỉm cười bí ẩn không trả lời, cậu chỉ hỏi mượn đồ làm đạo cụ biểu diễn:
- Bác trai có thể cho con mượn áo khoác bành tô được không?
- Ồ... được chứ... con muốn dùng nó che lại ảo thuật sao?
- Dạ phải.
- Vậy bác tự che được không?
- Dạ được.
Lý Đại Hải thích thú lấy áo khoác to dài che lại cái ly, ông cẩn thận trùm khá rộng vì sợ bể ly hoặc ảnh hưởng trò ảo thuật.
Thạch quơ tay giả vờ đập nhẹ khoác vài cái xung quanh để kéo dài thời gian tạo hình cho tác phẩm bên trong, sau đó cậu búng tay cái "tách!" xem như kết thúc biểu diễn.
Lý Đại Hải: - Xong rồi hả con?
Thạch cúi chào: - Dạ đã hoàn thành, bên trong là món quà quê hương con mang qua đây tặng hai bác.
Ba người xem nín thở hồi hộp nhìn áo khoác từ từ mở ra.
Chiếc ly thủy tinh hiện ra ngay... nhưng giờ nó đã trở thành một tiểu kỳ quan...
Nhã Hân: - Oa... đẹp quá... thần quá Thạch ơi!
Vương Di Tình: - Trời ơi... không thể tin nổi... mấy hạt cỏ lúc nãy là cúc dại?
Thạch: - Dạ... con nghe Nhã Hân nói bác gái thích hoa cúc dại Xuyến Chi.
Lý Đại Hải xuýt xoa, trầm trồ, chiêm ngưỡng kỳ quan trước mắt: từ chiếc ly thủy tinh, một cây trúc nhỏ vươn lên và phân nhánh um tùm xanh mướt, xen kẽ với nó là các cây cúc dại với cành lá xanh mượt, đầy hoa trắng muốt.
Điều đáng quý hơn là trúc và cúc lại phối hợp nhau có lớp có lang như một đôi phu thê ăn ý, ân ái mặn nồng, quấn quýt si mê hệt như một tuyệt tác bonsai đầy nghệ thuật...
Mãi qua vài phút Lý Đại Hải mới thoát được sức hút của chiếc ly trúc - cúc kỳ diệu, ông ngẩng đầu hỏi một câu kinh điển:
- Làm sao con làm được?
- Dạ con ảo thuật!
Nhã Hân hí hửng, bạn trai tặng quà quá có tâm làm nàng nở mặt nở mày:
- Ba má có vừa lòng món quà này không?
Lý Đại Hải cười híp hai mắt:
- Rất hài lòng.
Vương Di Tình thích lắm nhưng vẫn cố bới lông tìm vết:
- Má cũng thích nhưng đáng tiếc hoa đẹp sẽ mau tàn...
Nhã Hân bĩu môi, nàng thừa biết má nàng ám chỉ mối tình hai đứa dù đẹp thì cũng sẽ mau tàn.
Thạch mỉm cười tự tin rút một túi nhỏ phân bón tan chậm để lên bàn:
- Dạ đây là combo kèm theo. Bên trong ly, trúc và cúc đều có rễ, chỉ cần bác gái cho 4-5 hạt mỗi tuần, thay nước đều đặn 2-3 ngày một lần thì hoa đẹp này sẽ không dễ tàn đâu bác!
Hai vợ chồng giật mình cùng nhau ngó trong ly, bên trong rễ trúc và rễ cúc đã đan xen chằng chịt, rắc rối khó gỡ...
Lý Đại Hải vỗ đùi cái đét!
- Hay... rễ cây quấn quýt triền miên, ý cảnh phu thê quá rõ ràng! Bác chấm cho con 10 điểm không có "nhưng" luôn!
Vương Di Tình lại biểu môi:
- Xờiii... chỉ là cây trúc và cây cúc dại nhỏ xíu mà anh cứ làm như là báu vật không bằng!
Lý Đại Hải lắc đầu không đồng ý:
- Em nói sai rồi... Dù có người trả một triệu đô mua nó anh cũng sẽ không bán!
- Hừ... anh nói quá...
- Anh không nói quá... anh nghĩ rằng trừ Thạch ra, dù em có thuê người khác ảo thuật với giá 1 triệu đô hay 10 triệu đô cũng không làm ra được như vầy đâu!
- Ha ha ha... anh đừng tưởng em không biết gì về cây kiểng... chuyện cho trúc và cúc dại mọc trong nước có gì khó đâu?
- Em mau quên quá... em nhìn lại đi: cái ly là của mình, áo khoác là của anh, tự tay anh trùm và Thạch không chạm vào... nơi đây lại là nhà mình không phải sân khấu diễn xiếc... anh hỏi em có đại sư ảo thuật nào làm ra được như vầy không?
Nghe chồng nói Vương Di Tình mới giật mình nhận ra sự thật về trình độ ảo thuật ghê gớm của Thạch, bà bắt đầu phải nhìn nhận cậu có tài năng ảo thuật xuất chúng chứ không phải phường lừa gạt "giá áo túi cơm" "đỉa đeo chân hạc"...
Tuy nhiên thừa nhận là một chuyện, bà vẫn xem Thạch không vừa mắt vì rõ ràng cậu không môn đăng hộ đối, bà bắt đầu kế hoạch tiếp theo để hạ gục Thạch:
- Anh nói không sai! Bác cảm ơn món quà rất hay này! Giờ cũng đã trễ, Thạch đi sắp xếp hành lý rồi xuống ăn tối thôi!
- Dạ, con cảm ơn bác!
Nhã Hân tung tăng dắt bạn trai lên lầu nhận phòng. Lý Đại Hải nhìn theo hơi lo lắng, ông biết vợ mình dễ gì bỏ qua cậu bé nhà nghèo này, nhưng ông chỉ chủ quản bên ngoài và việc lớn, còn trong nhà và việc nhỏ đều do vợ đảm nhận, ông không tiện can thiệp quá nhiều... vả lại bản thân ông cũng không quá coi trọng mối tình đầu của con gái sẽ thuận lợi đơm hoa kết trái.
Lý Đại Hải hơi thở dài sau đó lại đắm chìm nhìn ngắm tiểu kỳ quan trước mặt, vừa ngắm ông vừa lẩm bẩm:
- Làm sao nó làm được nhỉ? Hoàn toàn không có dấu vết kéo cắt hay tỉa tót, làm bonsai cũng có thể đạt đến trình độ điều khiển cây cối mọc theo ý mình như vầy sao?
...
Thạch đâu ngờ chỉ mới lộ chút xíu tài năng thì cha vợ tương lai lại suýt đoán ra đáp án điều khiển thực vật theo ý mình... cậu đang say ngất ngây vị ngọt đôi môi của Nhã Hân khi cả hai vừa đóng lại cửa phòng.
Không biết là ai chủ động trước, chỉ biết cả hai quấn quýt si mê như ong và mật ngọt.
Chỉ mới hôn nhau vài lần nhưng cả hai tiến bộ kỹ thuật quá nhanh, thật không hổ đều là "học bá"!
Hiện tại cả hai đã có thể hôn liên tục gần 3 phút mà không bị ngộp thở như trước, đôi bạn trẻ ngày càng khó tách rời nhau...
Vừa ngừng hôn thì Nhã Hân đã rên rỉ:
- Ông đừng mò tùm lum người tui nữa... nhột quá...
Thạch rụt rè rút tay lại: - Ai biểu bà thơm quá... thơm hơn cả múi mít nữa!
- Xì... bây giờ ai lại khen bạn gái mình là múi mít... quê quá đi!
- Ok... nâng cấp ngay phần mềm... bà thơm hơn cả múi sầu riêng nữa a!
Bụp bụp bụp bụp bụp bụp bụp...
Liên hoàn đấm bóp được Nhã Hân tung ra, mãi hồi lâu Thạch sợ... nàng mệt nên xin tha:
- Ái hậu tha cho trẫm lần này được không?
- Khen ngay câu khác a!
- Có ngay... bạn gái của ta thơm hơn trầm hương, bổ hơn nhân sâm, long lanh hơn kim cương và huyền bí hơn cả vũ trụ...
- Wow... câu này out trình hơn chút xíu... bổn nương nương tạm tha cho ông... giờ mau đi ăn...
Thạch dòm đôi môi hút hồn của bạn gái không muốn đi:
- Ta muốn ăn cái này nữa...
- Vừa vừa thôi... coi chừng mẹ cầm dao bếp lên kêu đó!
Thạch rùng mình giơ tay đầu hàng, gì chứ nhắc đến mẹ vợ tương lai là cậu rén ngay!
...
Trong phòng ăn, Nhã Hân trợn mắt nhìn chiếc bàn dài gần 3 mét, rộng gần 1 mét rưỡi chất đầy món ăn:
- Má ơi... mình có khách nữa hả má?
Vương Di Tình cười khẩy:
- Có khách nhưng chỉ là Thạch bạn con.
- Vậy cả bàn này chỉ 4 người ăn?
Vương Di Tình gật đầu khoe khoan:
- Để tiếp đãi bạn con, đầu bếp nhà mình đã trổ hết tài năng, nấu thực đơn cả ba miền Bắc Trung Nam, có khai vị và cả tráng miệng, tổng cộng mấy chục món, chua cay mặn ngọt có đủ cả, mỗi đĩa một món... riêng nồi cơm thì nấu tới 2 kg đảm bảo bạn con sẽ ăn uống "no nê" tràn trề! Thạch... con đùng phụ lòng bác nha...
(còn tiếp)