Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đại Náo Từ 1960
Unknown
Chương 64 (Ngọc Trung Thạch). Thành công qua ải - Một người đấu mấy ngàn
Mẹ vợ đã lên tiếng Thạch đâu dám chậm trễ:
- Con cảm ơn bác gái rất nhiều... hôm nay con sẽ ăn hết mình ạ!
Vương Di Tình "dằn" nhẹ:
- Bữa cơm này xem như bữa đầu con ăn với tư cách bạn của Nhã Hân... không được khách sáo... phải "ráng" ăn cho hết ha con!
Thạch mỉm cười, đề thi này trúng tủ đậm:
- Con không khách sáo đâu bác, con sẽ ăn hết...
Nhã Hân không ngờ mẹ lại làm khó dễ trên bàn ăn... chuyện ăn nhiều Thạch đã nói với nàng rất kỹ, suốt một tuần qua hai người còn lên kế hoạch để Thạch biểu diễn bên này kiếm chút tiền đô... tuy nhiên nàng không vội tỏ ra đắc ý mà muốn lợi dụng điểm này để thu hoạch thêm lợi thế, nàng quay sang ba giả vờ cầu cứu:
- Ba à... cả bàn đầy như vầy sao ăn hết?
- Chuyện này má con làm chủ... ba chỉ muốn uống với Thạch tí rượu.
Lý Đại Hải khôn khéo né tránh thế kẹt, không để mình lâm vào trận chiến giữa hai mẹ con... ông lấy chai rượu yêu thích ra rót... nào ngờ quản gia đã đặt lên bàn 3 chai rượu mới.
Lý Đại Hải trợn mắt:
- Em muốn anh uống hết chúng?
Vương Di Tình mỉm cười:
- Không... rượu này là của Thạch, em chỉ sợ chai của anh không đủ cho Thạch uống... mới tuần trước Thạch uống 15 chai rượu mạnh... giờ 3 chai này xi nhê gì... nhưng Thạch à... hôm bữa con uống là ảo thuật đúng không?
- Dạ đúng!
- Hôm nay đừng vậy... uống thiệt tình đi nha con... ha ha ha...
Vương Di Tình cười thoải mái khi thấy chiêu trò của bà đang diễn ra thành công, lần này ở nhà bà, bà không tin Thạch lại ảo thuật được!
Nhã Hân lo lắng, mọi việc càng lúc càng phức tạp, nàng định phản đối nhưng Thạch cầm tay nàng ngăn cản, sau đó cậu mỉm cười như không có gì:
- Con sẽ ăn uống thiệt tình... chỉ mong khi ăn uống xong bác gái đừng trách con ăn uống nhiều quá... tội nghiệp con!
Nhã Hân chớp lấy cơ hội đặt điều kiện:
- Mẹ làm như vầy Thạch mà hoàn thành thì mẹ không được ngăn cản tụi con nữa!
- Ui dào... mẹ chỉ đãi tiệc chứ có làm gì đâu...
Nhã Hân tức giận thở phì phì nhìn ba theo kiểu: ba mà không lên tiếng nữa là giận ba luôn!!!
Lý Đại Hải thở dài... c·hiến t·ranh thế giới sắp bùng nổ, mà c·hiến t·ranh thế giới là chuyện lớn, chắc chắn thuộc thẩm quyền can thiệp của ông:
- Nhã Hân bình tĩnh đi con... ba làm chủ, qua lần này mẹ con sẽ không làm khó dễ nữa... nếu không thì ba sẽ can thiệp ngay!
Nhã Hân cười hớn hở:
- Cảm ơn ba yêu!
Vương Di Tình hờn mác:
- Hừm... suốt ngày chỉ biết có ba yêu...
- Con cũng cảm ơn mẹ yêu...
- Đừng mừng quá sớm... ăn uống hết rồi hãy nói!
Nhã Hân híp mắt cười, nàng gom hết 3 chai rượu qua phía bạn trai:
- Trông cậy hết vào ông đó.
Lý Đại Hải giơ ly rượu:
- Nào... cụng ly... vừa nãy con ảo thuật rất tốt, chúc con có chuyến sang thăm thật vui.
Hiệu lệnh khởi động vang lên Nhã Hân lập tức vào vai bạn gái chăm sóc bạn trai ăn uống. Thú thật Thạch chỉ biết những món ăn thông thường còn rất nhiều món cậu không quen thuộc, Nhã Hân vừa gắp thức ăn vừa giải thích, gặp món nào không biết nàng hỏi ngay quản gia để cập nhật kiến thức cho cả hai, vì vậy cả bữa ăn diễn ra rộn ràng vui vẻ.
Lý Đại Hải khoái chí, ông thích không khí bữa ăn gia đình như vậy, ngày thường trong nhà chỉ có 3 người không được vui đến thế... Ông dùng chai rượu dang dỡ của mình uống với 3 chai rượu mới bên Thạch, ban đầu ông khá lo lắng nhưng thấy Thạch uống ào ào nên không lo nữa, ngược lại ông muốn chuốc say cậu để tối nay con gái không bị trộm mất! Tội nghiệp, nhà có "hủ mắm" để đầu giường, vừa sợ bị trộm lại vừa lo bị "ế"...
Nhã Hân ngạc nhiên nhìn Thạch uống rượu mạnh quá nhẹ nhàng:
- Uy... ổn không?
- Ổn... thức ăn và rượu rất ngon!
- Nhưng còn bệnh "T" của ông?
Nghe Nhã Hân nhắc khéo bệnh tim, Thạch mỉm cười nháy mắt cho bạn gái đừng lo... lần trước đã quen với hơi rượu mạnh nên lần này Thạch không bị say, cậu đã biết cách dùng năng lượng bảo vệ tim và đầu...
Lý Đại Hải quan sát kỹ lưỡng thấy Thạch uống nhiều nhưng chỉ đỏ mặt chứ không bị say... người làm được như vầy có thể thành được đại sự... điểm số trong lòng ông chấm cho Thạch vụt cao hơn một bậc!
Vương Di Tình ngồi một bên ăn uống chậm rãi nhưng càng ăn càng chán... từng đĩa từng đĩa thức ăn bị Thạch giải quyết nhẹ nhàng, rượu cũng mau chóng vơi đi mà không tạo được chút áp lực nào cho Thạch... chiêu trò gây khó khăn này hoàn toàn vô dụng... không lẽ phải chấp nhận cho hai đứa nó quen nhau???
...
Bàn ăn đã sạch, rượu đã cạn... Vương Di Tình định chơi ăn gian, kêu quản gia xuống bếp mang hết thức ăn lên bổ sung thêm mấy bàn nhưng Lý Đại Hải kiên quyết lắc đầu.
Nhã Hân mỉm cười đắc thắng:
- Mẹ thua đi... đừng chơi ăn gian nữa!
Vương Di Tình chu môi giận dỗi, Lý Đại Hải mỉm cười:
- Ha ha ha... thắng thua là chuyện bình thường... phải công nhận Thạch giỏi thật!
- Con cảm ơn bác, chuyện ăn uống chỉ là chuyện nhỏ, con sẽ cố gắng nhiều hơn nữa!
Nhã Hân vui lắm... cuối cùng nàng đã thoát được vòng kim cô của mẹ nhưng nàng tinh ý không nói thẳng ra tránh cho mẹ bực bội... Nhã Hân lái câu chuyện qua hướng khác hay hơn:
- Ba à... con và Thạch đã lên kế hoạch tổ chức một buổi biểu diễn liên quan đến khả năng ăn uống của Thạch.
- Ồ... quy mô ra sao?
- Quy mô lớn... thu hoạch tối đa có thể đến vài triệu đô!
- Hả... tổ chức kiểu gì mà kinh thế... mau mau đi rửa tay rồi qua phòng trà nói cho ba nghe đi!
Vương Di Tình cũng giật mình giống chồng... biểu diễn kiểu gì mà thu được triệu đô???
...
Phòng trà rộng rãi có view nhìn ra sân vườn thoáng đãng nhưng không mất vẻ ấm cúng thân mật.
Thạch ngồi thẳng lưng trên ghế khá căng thẳng, nếu không có siêu năng trong người thì thật lòng cậu không dám ngồi đây chính thức như thế này, dẫu sao áp lực quá lớn mà cậu thì quá trẻ...
Đối phương vừa là ba mẹ vợ tương lai lại vừa là doanh nhân thành đạt, tỷ phú đô la... khoảng cách giàu nghèo, khoảng cách tầm nhìn và thế lực quá lớn...
Tâm tư rối bời, Thạch lặng lẽ truyền năng lượng khắp người, dần dần ổn định tâm tình lấy lại vẻ bình thản...
Lý Đại Hải không u oán như vợ, ông giữ được bình thản nên cảm nhận rất rõ những thay đổi tâm lý qua nét mặt của Thạch: có non nớt, có bối rối sợ hãi, có tự ti lo được lo mất... nhưng thật ngạc nhiên, Thạch đã rất nhanh trấn tĩnh được tâm tình dù rằng ông cố ý trầm mặc tạo sức ép cho cậu.
Lý Đại Hải hài lòng cười ha hả:
- Khá lắm Thạch... con rất bình tĩnh... giờ hai đứa hãy trình bày cho ta nghe về buổi biểu diễn đi!
Thạch mỉm cười cảm ơn, Nhã Hân thở phào khi nghe ba cười kiểu này, đây là giọng cười tán thành... bạn trai của nàng đã chiếm được hảo cảm bước đầu của ba yêu... như vậy mọi chuyện về sau sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, nàng trình bày thay cho Thạch:
[- Sáng ngày mai tụi con sẽ biểu diễn trong trường con như một hoạt động ngoại khóa, kế hoạch này đã được nhà trường thông qua. Địa điểm là quảng trường lớn của trường có sức chứa mấy ngàn người.
Hình thức là miễn phí không thu vé vào cửa. Nội dung là một cuộc thách đấu về ăn uống giữa Thạch với tất cả mọi người.
Nhà tài trợ chính con đã tìm được, đó là chủ tiệm bánh Rừng Xanh, có chuỗi cửa hàng bánh Hamburger lớn nhất vùng. Rừng Xanh sẽ tài trợ toàn bộ chi phí buổi biểu diễn... đổi lại toàn bộ bánh trong buổi thách đấu sẽ là bánh Hamburger size mini của Rừng Xanh.
Doanh thu buổi biểu diễn sẽ nằm ở tiền mua bánh thách đấu... nó sẽ diễn ra như vầy... như vầy...
Cho đến cuối cùng tổng giải thưởng có thể lên đến cả chục triệu đô... người thắng cuộc phải trích 20% giao cho nhà trường để làm học bổng, sau đó đóng thuế thu nhập và bỏ túi... ban tổ chức không hề chia tiền... chỉ lấy tiền công hoạt động từ nhà tài trợ!]
Lý Đại Hải há hốc mồm:
- Ôi trời... buổi thách đấu nghe rất đơn giản và khả thi... nhưng con để Thạch một mình đấu với mấy ngàn khán giả sao Nhã Hân???
(còn tiếp)