Trải qua 1 ngày nghỉ ngơi giữa cuộc chiến thì đến mờ sáng hôm sau, quân Hán bắt đầu dồn quân t·ấn c·ông đảo 3 4.
Trong khi quân Việt sử dụng thế núi với vách dựng đứng kết hợp với vách giữa 2 đảo chỉ khoảng vài chục mét phù hợp cho tàu quân Việt lùi sâu bên trong phòng thủ lại nhờ có quân ở trên vách đá cao t·ấn c·ông xuống kết hợp như vậy dễ dàng khiến quân Hán không thể t·ấn c·ông đội tàu Việt được.
Đã có kinh nghiệm từ việc t·ấn c·ông đảo thứ nhất trước đó.
Lần này quân Hán vẫn sử dụng chiến thuận vây, lấn, tấn, diệt.
Quân Hán bao vây toàn bộ 2 đảo lại dùng binh lính dàn thành đội hình 2 hàng ngang cách nhau 1m cùng nhau tiến lên bất cứ con đường nào kể cả vách núi cũng leo.
Trong khi đó, quân Việt bên này trên đảo đóng tới gần 4000 quân với đầy đủ v·ũ k·hí cùng với lương thực, nước uống cũng luân phiên sử dụng từng trung đoàn thay phiên nhau đánh còn trung đoàn kia lại nghỉ ngơi giữ sức.
Quả thật, đây là tiêu hao chiến kéo dài không nhừng nghỉ suốt cả ngày từ mờ sáng cho tới ngày hôm sau thậm chí, quân Hán còn muốn đánh đến cùng tới khi tiêu diệt được quân Việt bởi nếu ngừng lại thì chúng sẽ phải đánh lại từ đầu nên đây đã là ngọn lao đã phóng mà không thể thu lại.
2 hòn đảo 3 4 này có địa hình tương đồng nhau khá nhiều, với sườn dốc dựng đứng ở giữa 2 đảo và càng thoải dần về 2 phía đối diện vậy nên quân Hán cũng tập trung đánh từ 2 phía kia là nhiều hơn còn ở phần giữa 2 đảo cũng như gần giữa thì không t·ấn c·ông đảo mà quân Hán sử dụng thuyền mà bao vây đội hình thuyền của quân Việt lại.
Quân Hán sử dụng 2 hàng dàn thẳng tiến lên chậm với 1 người trước ôm khiên gỗ để chắn lớn còn người phía sau lại dùng cung tên để nhắm và quân Việt mà bắn.
2 bên liên tục xạ kích nhau từng đợt cũng có không ít người liên tục nằm xuống vẫn với tỉ lệ cũ 1 quân Việt nằm thì có 4 quân Hán nằm nhờ ưu thế trên cao cùng phòng thủ và v·ũ k·hí sắc bén hơn có được.
Cả 2 bên đều duy trì đội hình ổn định mà không đổ thêm quân vào bởi nếu đổ thêm quân sẽ tăng t·hương v·ong vì tỉ lệ trúng tên sẽ nhiều hơn nên nếu có người ngã xuống thì mới có người thay thế vào mà thôi.
Ngoài v·ũ k·hí là cung tên ra thì quân Việt còn sử dụng thêm máy bắn đá hay còn gọi là pháo bởi nếu bình thường quân Hán tập trung đông thì quân Việt sẽ sử dụng bom cùng dầu lửa để đốt nổ đối phương nhưng đối phương phân tán thì bom tại quá tốn kém.
Những tướng lĩnh Việt liền nghĩ ra phương pháp sử dụng pháo nhét thêm nhiều những viên đá bằng nắm tay đồng loạt bắn lên như vậy mỗi 1 lần bắn thay vì 1 viên pháo lớn thì có thể bắn tới 10 viên đá bằng nắm tay.
Với 10 viên đá bằng nắm tay lại cùng lúc bắn tới 10 máy bắn đá cùng 1 hướng thì không khác gì 1 trận đồ sát.
Những viên đá lớn bằng nắm tay vẽ 1 đường hình cung tuyệt đẹp sau đó kết hợp với thế năng cùng động năng mà đập thẳng xuống thân thể quân Hán khiến chúng b·ị t·hương cực năng, cho dù đã có tấm chắn thì cũng ngay lập tức dập vỡ tấm chắn mà chấn vào người binh sĩ.
1 đợt ném của 10 pháo đá bắn qua lập tức sẽ khiến cho quân Hán nằm rạp 1 đoạn mà rên rỉ vì c·hấn t·hương cực nặng, cũng có rất nhiều kẻ bị viên đá này ném trúng đầu mà óc cùng máu huyết lẫn lộn với nhau tạo thành những vũng bùn kì dị mà người nào mới ăn cơm xong nhìn vào cảnh này đều phải n·ôn m·ửa.
Với cách bắn đá như vậy nếu như có được những vật chắn lớn như tảng đá hoặc cây lớn thì sẽ có hiệu quả che chắn tốt nhưng đây là mặt thoải nhất của đảo, nơi đây chỉ có những cây bụi nhỏ cùng 1 số cây vừa chỉ to bằng bắp chân không thể che cho họ nên khiến cho hướng t·ấn c·ông thế này trở nên vô vọng.
Quân Hán ở mặt thoải chỉ còn cách giữ khoảng cách an toàn đợi hướng t·ấn c·ông của những đội ngũ phía 2 cánh xông lên được xua đuổi thế trận của máy bắn đá đi thì mới có thể công lên.
Thế nhưng 2 mặt còn lại còn khó hơn hởi 2 mặt này vách đá quá đừng nên lúc trèo lên cực kì nguy hiểm.
Trong lúc quân Hán trèo lên chỉ cần sơ sẩy đặt chân không đúng điểm có thể trượt chân mà ngã gãy chân tay hoặc đen đủi hơn thì m·ất m·ạng.
Lại có không ít kẻ trong lúc leo lên bị quân Việt dùng những tảng đá lên tới 5kg ném vào người chỉ cần trúng bất cứ điểm nào cũng khiến hắn bị rớt xuống vách đá.
Thế nhưng lợi thế là quân đông nên điểm này quân Hán chịu được, cứ thế quân Hán cứ như nhiều hàng kiến cứ theo đường thẳng leo lên, lấy người phía trước làm tấm chắn cho người phía sau mà leo lên vậy.
Nhờ phương pháp này mà có không ít lần quân Hán tiếp cận được tới chỗ quân Việt đóng mà gây không ít t·hương v·ong cho quân Việt.
Cũng có những lúc, quân Hán lại cho cung thủ đứng ra 1 vị trí mà xạ tiễn quân Việt đang phòng thủ trên này khiến cho thêm nữa những t·hương v·ong của quân Việt.
Lúc này, Tiến đang phụ trách chỉ huy trung đoàn phòng ngự mặt đông nghĩ cách nào phòng thủ nơi đây vậy phải không cho kẻ địch treo lên.
Tiến nghĩ tới dùng dầu lửa đổ xuống để đốt chúng thế nhưng theo chính sách đưa ra thì dầu lửa phải dùng với bom hoặc lúc khác mới hiệu quả còn lúc này thì không được.
Sẽ không thể nào đốt liên tục được 1 vách đá trải dài tới hàng km được, số lượng dầu không đủ để gây uy h·iếp.
Đang suy nghĩ thì Tiến đi lại, vô tình lại đi tới nhà xí của quân Việt để tiểu.
Trong đầu Tiến bất chợt la lên vui mừng: Có cách rồi! có cách rồi!
Tiến vui mừng la lên mà chạy ra ngoài quên mất việc kéo quần lên cũng như buộc lại khiến cho thằng em cứ thế tồng ngồng mà xuất hiện trước mặt mọi người.
Cũng may đây là chiến trường, mọi người không để ý quá nhiều bởi còn đang chiến đấu.
Cũng có những phụ nữ đang tham gia chiến trường nhưng đây đang sinh tử thời khắc, họ chẳng nghĩ tới việc kia làm gì.
Chỉ có 1 số tên đang được nghỉ ngơi ăn cơm nhìn thấy cảnh này mà cười lớn: Ha Hả khiển cho Tiến mới nhận ra mà đỏ mặt kéo quần lên che lại “thằng đệ”.
Sau đó, Tiên ra lệnh trung đội lập tức đi tới các nhà vệ sinh chung tại đây thug om tất cả nước tiểu cùng phân lại 1 chỗ.
Tiến nói: Lấy tất cả nước tiểu cùng phân trộn vào nhau, cho vào nồi lớn đun lên, lại thêm 1 ít nước đun thật sôi sau đó cứ thế đổ thẳng xuống vách đá kia xem thằng nào chịu nổi!
Nghe lệnh này, mấy tên lính Việt mặt cũng đen lại, bọn chúng không ngờ lại có kiểu đánh nhau mà bẩn thỉu cùng tởm lợm vậy cũng nghĩ ra được.
Thế nhưng người xưa có câu: Binh bất iếm trá.
Chiến tranh là dùng mọi phương pháp để hao tổn sinh lực địch nên cách nào cũng có thể.
Điều quan trọng là thắng lợi cuối cùng cũng như để giữ lại được sinh mạng của mình cùng đồng đội.
Nghe theo lệnh này, 3 trung đội lập tức phân phó người làm, trong lúc làm việc tên nào cũng dùng khăn vải thấm nước mà che lại mũi tránh mùi h·ôi t·hối bốc lên.
Những nồi gang lớn này cũng được thiết kế ở gần vách đá để có thể đun nóng và trút xuống được luôn.
Chỉ 1 lúc sau, hỗn hợp nước phân bắt đầu bốc mùi và sôi trào trong nồi khiến bao người xung quanh khó chịu. Binh sĩ Việt cũng né chỗ này khiến cho quân Hán ở dưới thấy chỗ này ít bị tập trung hơn thì lại dồn quân nhiều hơn chỗ này.
Tên lính Việt đang đun hỗn hợp nước phân thấy đã sôi liền bảo mấy người lính bên cạnh: nước sôi rồi! phụ tôi đổ xuống đầu chúng.
Tuy ai cũng gét mùi h·ôi t·hối thế nhưng đây là v·ũ k·hí để phòng thủ cũng như bảo mệnh mọi người nên không cần ai nhắc mà 4 người chạy tới 4 góc nồi, dùng thanh đòn xuyên ngang qua quai nồi rồi hò: 1! 2! 3! Đổ.
Lập tức 1 dòng nước nóng hổi cùng h·ôi t·hối được trút xuống đầu quân Hán ở dưới.
Quân Hán trúng phải nước nóng lập tức la hét lên: Á! Á!
Lập tức những tên đi trước đều bị nước nóng dội cho bỏng mà trực tiếp rơi xuống.
Những tên bò phía sau cũng bị ảnh hưởng không ít bởi nước văng ra cũng như dẫm phải nước nóng trong khi chúng chỉ đi giày rơm.
Dóng nước không những nóng mà còn khiến cho những vách đá trở nên trơn trượt cùng h·ôi t·hối khiến cho tên lính Hán ở phía sau không thể leo lên tiếp được nữa.
Trong khi những tên lính Hán bị dính nước phân nóng lập tức mà chạy ra biển để giảm cảm giác bỏng thế nhưng nước phân đun sôi có nhiệt độ cao hơn nước sôi rất nhiều, hơn nữa cái nguy hiểm của nước phân chính là những chất bẩn đi kèm nó trong quá trình ủ phân trong hầm khiến nước này càng độc hơn nữa.
Những tên lính bị nước phân quá nóng trên người nhảy ngay xuống biển tuy rằng có thể giảm nóng nhưng ngay lập tức lớp da này sẽ bị hỏng và bong ra cùng với nước biển có muối mặn xát vào trong thịt khiến những tên này càng la hét nhiều hơn nữa.
Bên phía quân Hán dần hoảng loạn khắp cả tuyến công phía 2 bên sườn bởi những chậu nước phân nóng liên tục dội xuống khiên tinh thần quân Hán tụt xuống thê thảm.
Họ chiến đấu điên cuông không s·ợ c·hết nhưng lại bị bỏng vì nước cứt lại ngã đập đầu vào đống cứt mà c·hết thì đúng là quá xỉ nhục vì thế nên không ai dám t·ấn c·ông mà tất cả binh lính Hán không ai bảo ai tất cả lùi về sau.
Tên tướng quân Thanh Châu thấy quân lính đang lùi về sau thì lập tức cử đốc chiến đội chặn họ lại.
Thậm chí tướng Thanh Châu còn nói: Nước phân thôi mà, chỉ thối không có gì đáng sợ! đi theo ta.
Sau đó, hắn lại dẫn đoàn thân binh hơn 100 người cùng binh lính bị đốc chiến đội lùa lại tiến lên.
Thế nhưng tướng Thanh Châu ăn mặc giáp trụ quá chói mắt cũng khiến cho 2 3 chậu nước cứt cứ nhắm thẳng hắn mà đổ.
Tuy rằng hắn dũng mãnh bao nhiêu, thậm chí sức mạnh phi thường có thể vật được 2 3 người nhưng đứng trước chậu nước cứt thì cũng chỉ là con kiến hôi.
Giáp trụ có tốt thì cũng chỉ che được vị trí yếu hại mà còn khiến nước cứt giữ trong người.
Chậu đầu tiên trút lên đầu hắn còn cắn răng chịu thế nhưng chưa hết, chậu thứ 2 trút xuống đầu khiến chân trụ hắn bị trượt lập tức ngã ra nhưng nhờ có thân binh đỡ ở dưới nên không rơi c·hết thế nhưng cũng là lúc nước cứt từ chậu thứ 3 đổ thẳng mặt hắn, nơi mà da mỏng nhất.
Tướng Thanh Châu ngay lập tức cảm nhận được cơn đau bỏng rát ập tới không chịu được nữa mà la hét, sau đó chính bản thân hắn lập tức chạy về phía biển mà nhảy ùm xuống.
Lúc này, nước biển tuy sát khuẩn nhưng khiến hắn càng đau hơn.
Tên tướng Thanh Châu to con kêu la trong đau đớn cũng khiến cho toàn quân ở cánh này trực tiếp lùi lại hét.
Tướng Thanh Châu sau khi chịu xót tới tận thịt của muối biển cũng chạy lên lập tức, không chịu được nữa mà trực tiếp cởi sạch đồ tồng ngồng thằng đệ mà chạy về phía thuyền của hắn với mùi cứt nặng nên còn bám trên người cũng như đầu tóc hắn.
Tên tướng Thanh Châu đi tới đâu khiến cho 1 loạt tên lính né ra tới đó bởi mùi cứt quá nặng.
Hắn trực tiếp chạy đến bồn nước uống của thuyền trực tiếp nhảy vào đó để giảm bớt bẩn thỉu cũng như cảm giác xót do nước biển gây ra khiến cho con tàu này mất hắn nước ngọt để uống.
Thấy cảnh tên tướng Thanh Châu nhảy vào nước biển mà càng là hét hơn nên những tên lính khác cũng không dám làm theo mà học theo tướng Thanh Châu, chạy tới các thuyền thay nhau nhảy vào thùng chưa nước ngọt khiến cho tất cả thuyền đều hết sạch nước.
Thậm chí bởi nước ngọt quá thiếu mà 1 bế nước đã lềnh phềnh từng đống cứt bẩn thỉu nhưng tên khác vẫn nhảy vào để gột rửa
Chính việc gột rửa không sạch này khiến chúng sau khi bị bỏng không được khử trùng mà sau đó 2 ngày lần lượt từng tên từ lính đến tướng tham dự trận đánh ở sườn dốc này toàn bộ bị phỏng cũng như mưng mủ nặng ở trên người bởi chưa được tẩy sạch.
Vì thế trong doanh trại quân Hán cũng bắt đầu diễn ra những trận đi ngoài do những tên lính mang phân lúc loạn chạy khắp nơi khiến cho đồ ăn cũng như vật dụng bị nhiễm bẩn. Sau đó liên tục mấy ngày.
Lần lượt từng thuyền xảy ra tình trạng ỉ·a c·hảy liên tục cũng như l·ây l·an nhau dẫn tới ôn dịch tại đây diễn ra.
Tướng Phúc Châu cùng chúng tướng đang ngồi trước giường bệnh của tướng Thanh Châu mà thở dài bởi hiện tại tên này đã sốt quá nặng cùng những v·ết t·hương đang mưng mủ cũng như sưng tấy xung quanh như vậy chắc chắn không qua khỏi.
Tất cả những tên còn lại đều thở dài mà tiếc cho 1 tên tướng đang tuổi trẻ khí thịnh, tương lai sự nghiệp còn dài phía trước mà phải c·hết ở nơi đây vì thứ bẩn thỉu trên người.
Trong khi đó, tên tướng Thanh Châu vẫn đang rên: Hừ Hừ!
Lúc tỉnh lúc mê nói: Giết ta đi! Giúp ta giải thoát! Cầu các ngươi!
Sau đó lại ngất đi.
Những tên tướng chần chừ nhìn nhau, sau cùng lại nhìn tướng Phúc Châu đợi hắn quyết định.
Tướng Phúc Châu thở dài nói: Đằng nào hắn cũng c·hết! thôi thì để ta giải thoát cho hắn vậy.
Hắn biết rằng, tất cả ở đây đều là tướng ngang hàng với nhau chỉ có hắn được binh bộ giao làm chỉ huy chiến dịch này nên có chăng vị trí cao hơn.
Tên tướng Phúc Châu chầm chậm rút thanh dao ngắn bằng đồng ở thắt lưng ra, sau đó nhẹ nhàng 1 tay vuốt che lấy mắt cùng 1 tay cầm dao đặt thẳng lên vị trí tim của tướng Thanh Châu đang nằm đó.
Sao đó dứt khoát ấn mạnh tay cầm dao 1 nhát dứt khoát. Thanh dao nhọn đâm thẳng xuyên tim 1 cách cực kì dứt khoát mà chấm dứt sinh mệnh của 1 viên tướng trẻ tuổi đầy triển vọng của nước Hán.
Tướng Phúc Châu lúc này mới thở hắt ra, không phải hắn chưa từng g·iết người, thân là 1 vị tướng quân thì số nhân mạng c·hết trên tay hắn không có chục thì cũng có hàng trăm thế nhưng đây là lần đầu hắn phải chính tay mình kết liễu 1 vị đồng liêu lại còn là 1 viên tướng trẻ tuổi đầy triển vọng.
Tướng Phúc Châu lúc này đi ra khỏi trướng của tướng Thanh Châu, 1 tay cầm dao lau trực tiếp vào tà áo đang mặc, không quan tâm tới việc bẩn thỉu hay ghê gì.
Hắn ra lệnh: Kết liễu tất cả những binh lính, tướng b·ị t·hương nặng! giải thoát cho họ! Múc nước biển lên lau rửa toàn bộ thuyền cùng dụng cụ. Nhưng tên b·ị t·hương nhẹ thì dùng nước biển rửa sạch sau đó cho nghỉ ngơi 2 ngày toàn quân.
0