Viên sứ giả được dẫn trực tiếp tới trung tâm hành chính đảo Di Châu, với bức thư giới thiệu của châu mục Phúc Châu nên cũng nhanh chóng được sắp xếp gặp với đại diện văn phòng tỉnh trưởng Di Châu.
Người dẫn đường đưa viên sứ giả tới phòng tiếp khách sau đó rất lịch sự nói:
Phiền ngài ngồi đây đợi 1 lát sẽ có người đại diện gặp trao đổi cụ thể với ngài!
Người dẫn đường lại hỏi: Ngài có muốn uống gì không?
Viên sứ giả rất thoải mái nói: Vậy cho ta thức uống được ưa chuộng nhất tại nơi đây đi.
Người đại diện vui vẻ đáp: vậy ngài đợi lát ta sẽ mang lên!
Viên sứ giả rất lịch sự: vậy phiền cô.
Phải nói rằng những bậc văn sĩ luôn cư xử rất lịch sự tuy có coi thường phụ nữ hay cấp dưới nhưng bên ngoài thường lại tỏ ra rất lịch sự đó cũng là điểm cộng của họ, xét cho cùng thì bất kỳ 1 văn hóa nào đều có nhiều điểm tốt và không ít đểm xấu chỉ có điều nó có phù hợp với người này hay người kia mà thôi.
Vậy nên không có văn hóa nào là tốt toàn diện hay xấu toàn diện hết, miễn sao mình cảm thấy nó tốt thì hãy nge theo còn cảm thấy nó không tốt thì đừng nghe.
Còn việc tại sao người Việt vẫn lịch sự và thoải mái với kẻ thù vừa gây ra cuộc chiến khiến biết bao sinh mạng của người con đất Việt ngã xuống vậy, rất dễ hiểu thôi.
Chiến tranh qua đi để lại nỗi đau không thể xóa bỏ nhưng mọi người không thể ôm lấy nỗi đau quá khứ mà sống được.
Chúng ta cần sống, chúng ta cần phát triển, cần mạnh mẽ hơn để không có kẻ nào có thể dòm ngó tới chúng ta, sẽ không có người con đất Việt nào phải đổ xương máu ra nữa.
Vậy nên việc tiếp đón sứ giả thật tốt đẹp để gây thiện cảm cũng như giới thiệu về những thứ của bản than như những đồ dung hay trang bị, đồ ăn, thức uống cũng là 1 hình thức quảng bá hình ảnh giúp ích cho việc kinh doanh về sau.
Vậy nên thay vì tiếp tục căm thù mà chúng ta hãy mở tâm mình ra, làm ăn, lấy lợi từ họ để xây dựng cho đất nước mình. Không có kẻ thù vĩnh viễn, chỉ có lợi ích của quốc gia là vĩnh viễn mà thôi.
Tuy nhiên không quên cảnh giác trước những âm mưu thủ đoạn của chúng bởi hiện tại chúng chưa thể cướp chúng ta nhưng chắc gì trong thâm tâm chúng không có.
Vậy nên cho dù cũng sẽ hòa giải quan hệ nhưng cũng phải cắn 1 miếng thật to để chúng biết đau mà sợ.
1 lúc sau, 1 ly nước dừa được ướp lạnh. Trong điều kiện khí hậu khô nóng của đại dương lại có ly nước dừa mát lạnh như vậy khiến cho giá trị của nó càng lên cao.
Không những vậy, ly nước dừa kia còn có pha them chút đường giúp cho con người xua tan cái mệt mỏi. Thứ mà tất cả các nước lại phía Đông này hoàn toàn chưa có được.
Bởi mía là thứ tạo ra đường thì cũng cần thời gian trồng sau 1 năm mới có thể thu hoạch lại sau đó còn ép nước, tinh luyện ra đường. Nói vậy chứ mía còn dễ bởi trồng trọt tại khu vực các đảo tại đây có nền nhiệt cao rất thích hợp phát triển.
Nhưng để có những viên đá lạnh kia thì thực sự khó khăn bởi hiện tại chưa có công nghệ sản xuất được đá lạnh mà hoàn toàn phải dung thuyền lớn, thiết kế hầm băng cùng lớp cách nhiệt, di chuyển nhanh nhất từ phương bắc nước Việt tới đây, sau đó lại cho vào hầm băng tại Di Châu mà có được nước mát thế nhưng để có được thì cũng cực kì đắt đỏ.
Còn 1 cách khác đó là đợi vào lúc mùa đông có thể tới các khu vực đất liền như Liêu, Sila, Câu Lưu. Tại đây khai thác lượng lớn băng sau đó tạc thành những tảng băng lớn đem về Di Châu cất giữ ở hầm băng dùng dần cho mùa hè thì sẽ rẻ cũng như tiện hơn.
Thế nhưng đó là câu chuyện của tương lai còn hiện tại chưa tới mùa đông thì cũng không thể lên các đỉnh núi mà lấy băng tuyết được.
Viên sứ giả cầm lấy cốc nước uống 1 ngụm vào, hắn bất ngờ tại sao lại có thứ nước mát lạnh vậy bởi vị nước dừa thơm béo kết hợp với mùi thơm của đường mía cùng với vị ngọt.
Quả thật vị ngọt còn được gọi là vitamin hạnh phúc không sai chút nào. Chỉ 1 ngụm thôi viên sứ giả cũng đã cảm thấy tinh thần thoải mái vui vẻ như được hồi sức vậy.
Hắn nói: Chà! Tuyệt thật có thứ nước ngon như vậy sao? Đã vậy lại còn mát lạnh, uống đến đâu sảng khoái tới đó.
Nhân viên phục vụ vui vẻ nói: tất nhiên thưa ngài! Đây là nước tiếp đãi khách quý đây.
Tất nhiên, đây là những lời nói đã được qua lớp đào tạo bởi lời nói không mất tiền mua. Nói 1 lời khiến họ vui thì cũng khiến họ them thoải mái hỗ trợ cũng như giúp cho mình được việc hơn mà chỉ mất lời nói. Thật là muôn lợi mà không 1 hại.
Viên sứ giả nói: ở đây nắng nóng vậy mà có băng sao?
Nhân viên phục vụ nói: Tất nhiên ở đây không có mà phải vận chuyển từ nơi rất xa tới, ngoài ra còn phải dùng công nghệ rất cao mới bảo quản được cũng như mỗi ngày chỉ cho phép vào lấy ra 1 lần thôi.
Đây là là câu nói láo để nâng cao sự quý giá của ly nước mát này bởi 1 ngày có thể lấy mấy lần cũng như tích trữ ở thùng ngoài vậy nên số lượng rất lớn đủ phục vụ nhu cầu của khách cũng như nhân viên làm việc trong tòa nhà hành chính.
Đây cũng là 1 trong những quyền lợi của nhân viên nhà nước tại địa phương, ngoài việc lương thưởng cao còn có đãi ngộ cực tốt để họ trân trọng công việc và vị trí nhờ thế mà họ không có ý nghĩ tham ô hay hối lộ để mất mạng.
Nhưng nếu chểnh mảng công việc hoặc làm việc không hiệu quả sẽ bị xem xét khiển trách cũng như sau 3 lần khiển trách thì sẽ bị sa thải.
Nhờ những đãi ngộ đặc thù vậy mới giữ chân người tài làm việc trong bộ máy chính quyền được, cũng từ đây mà bộ máy làm việc trơn tru, có hiệu quả hơn bởi được vận hành bởi những người có tâm, có tầm.
Lúc này, nhân viên phục vụ nói: Phiền ngài đợi 1 lúc! Người đại diện văn phòng tỉnh ủy sẽ tiếp ngài.
Viên sứ giả được tiếp đón tốt vậy cũng đáp lễ: Vâng phiền cô!
Điều lịch sự tối thiểu này hắn không biết cũng phải biết bởi hắn chỉ là 1 sứ giả nhỏ nhoi. Đừng nhìn người Việt tiếp đón hắn nhiệt tình lịch sự vậy mà khinh thường.
Bởi hắn đến đây 1 mình tay không tấc sắt nên không gây ảnh hưởng gì, đến thậm chí cả đội quân mấy chục vạn tới còn bị chém giết còn mấy người về thì cớ gì họ lại ngại tên thư sinh trói gà không chặt này.
Thế nên viên sứ giả bắt buộc phải lịch sự đáp lễ chứ không có khi đầu hắn cũng sẽ không ở trên thân nữa.
Lúc này rảnh rồi, viên sứ giả ngồi nhâm nhi thưởng thức ly nước dừa vừa suy nghĩ về đối sách cũng như sau khi đi sứ trở về nên báo cáo với châu mục như nào để cho tốt bởi chuyến này thành công thì châu mục được thưởng, hắn góp công lớn cũng sẽ được hưởng ké.
Có câu thuyền lên thì nước lên luôn đúng là vậy.
Hắn nghĩ: Di Châu này tuy nhỏ bé nhưng tiềm lực quân sự đã bày ra cho thấy là không thể khinh thường được. Thế nhưng nơi đây dân cư ăn uống đầy đủ thể hiện qua sức vóc người dân, không có kẻ nào mà hắn thấy lại nhìn ốm đói cả.
Điều này viên sứ giả chỉ nghĩ tới Di Châu này có công nghệ cũng như giống lúa tốt mới giúp cho người dân được ăn uống đầy đủ. Với nước Hán công nghệ chậm tiến thì việc lo cái ăn cho dân cũng là điều nan giải, trong lịch sử các quốc gia thì nổi loạn hay gì cũng xuất phát từ nạn đói mà ra.
Đói khiến người dân bất mãn với chính quyền, đói mới có động lực cho người dân cầm cuốc xẻng phá kho lương, đánh quan lại để lấy cái ăn, đói mới làm liều.
Vậy nên nếu như trao đổi được công nghệ hay giống cây mới năng suất cũng sẽ là công trạng lớn đây.
Nghĩ vậy hắn quyết tâm dò hỏi them thông tin để về báo lại với viên châu mục.
0