Đang ngồi suy nghĩ thì từ cảnh cửa bước vào 1 người phụ nữ mặc trên mình chiếc áo dài màu xanh trông rất xinh đẹp bước vào.
Ai bảo đẹp không làm gì mà ăn được. Thời nào cũng mài đẹp mà ăn được đó. Thậm chí là còn rất được.
Lê là 1 thiếu nữ trẻ đẹp mới chừng 20 tuổi còn khá non nớt nhưng nước Việt là đâu chứ, ở đây không phân biệt tuổi tác hay giới tính, miễn sao ngươi có năng lực thì có thể làm bất cứ công việc gì.
Lê vốn xuất thân từ tộc Cây, những người đi theo Sơn từ ngày đầu xây dựng thế lực nên được đào tạo sớm nhất cũng như là những người trẻ vậy nên luôn có tinh thần học tập cũng như được học nhiều kiến thức cùng tư tưởng đột phá của Sơn.
Chính những tư tưởng đó giúp ích cho cả thế hệ trẻ nước Việt luôn không ngại phá bỏ những rào cản cũ kỹ để nâng tầm hiểu biết cũng như cải tiến công nghệ.
Nhờ đó mà ngày càng có nhiều phát minh hay nhiều công việc được giải quyết nhanh gọn hơn nhiều thế nhưng cũng từ đây mà sinh ra nhiều những trò nghich dại cho trẻ con học theo để phá làng phá xóm.
Đến mức này, Sơn cũng chỉ lắc đầu cười bởi hắn sẽ không cản đám nhóc đó nghịch bởi càng nghịch thì mới càng phát triển, sáng tạo, miễn sao đừng quá mức, việc đó đã được pháp luật nước Việt quy định rồi.
Những nghiên cứu sẽ được tổ chức nghiên cứu tại những nơi riêng biết, các cải tiến cũng được thử nghiệm hiệu quả rồi mới áp dụng chứ không phải muốn làm gì thì làm.
Trong lần cử cán bộ đi Di Châu này, Lê cũng cùng chồng mình là viên thiếu tá q·uân đ·ội tới vùng đất mới này để thể hiện mình.
Với tài ăn nói khéo léo cũng như con mắt nhìn tinh tế cùng vẻ ngoài khá sáng nên Lê được nhận nhiệm vụ làm người đại diện phát ngôn cho văn phòng tỉnh trưởng Di Châu.
Tới Di Châu này, Lê thuộc dạng có nhan sắc xinh đẹp cũng lại khéo ăn nói nên có rất nhiều người để ý thế nhưng sau khi biết được chồng cô là thiếu tá q·uân đ·ội thì tất cả đều phải tự dập tắt ý tưởng.
Bởi kỉ luật q·uân đ·ội cực nghiêm, không được hà h·iếp dân thế nhưng tôn nghiêm của q·uân đ·ội lại càng cao nữa. Người quân nhân chiến đấu để bảo vệ đồng bào, quê hương thì người thân của họ ở nhà cũng được đồng bào cùng chính quyền bảo vệ.
Chỉ cần thân nhân chiến sĩ báo với chính quyền rằng bị kẻ này hoặc kẻ khác ve vãn hay q·uấy r·ối thì ngoài việc bị 1 đoàn người vây lại đánh còn bị chính quyền điều tra nhẹ thì đi lao động khổ sai nặng thì có thể m·ất m·ạng như chơi.
Thậm chí sau khi người quân nhân trở về còn có thể đánh người đó 1 trận mà không bị phạt bởi đây là tôn nghiêm của họ thậm chí đ·ánh c·hết không ai truy cứu cả.
Thế nên những người phụ nữ của quân nhân đúng là bông hoa nhưng khi chưa chồng là bông hoa thơm còn khi có chồng rồi lại là bông hoa cực độc cho những kẻ khác.
Nhìn bên ngoài là vậy nhưng Lê lại là bông hồng thép quyền lực của Di Châu này.
Lê cất lời trước: Chào sứ giả! Chào mừng ngài tới nước Việt! Tôi là Lê người đại diện của văn phòng tỉnh Di Châu.
Sau phút thất thần bởi nhan sắc của Lê, viên sứ giả cũng bình tĩnh lại nói: Chào quý bà! Rất hân hạnh được gặp bà!
Lê cũng khách sáo, chỉ tay vào ghế nói: mời ngài ngồi!
Khác với văn hóa Hán bấy giờ nếu như ở chốn công quyền sẽ đứng tâu, bàn chuyện còn nơi dân dã thì mới ngồi uống nước nói chuyện tào lao với nhau mà thôi.
Sau đó, Lê cũng kéo ghế ngồi vào vị trí đối diện với viên sứ giả. Đồng thời cũng mang giấy bút ra làm việc, tất nhiên cũng chỉ là giấy và bút máy được cung cấp cho mỗi người, trong khi đó đối diện là viên sứ giả cũng mang theo giấy và bút lông.
Điều dễ thấy ở đây rõ rang là chất lượng giấy của viên sứ giả có phần tốt hơn so với giấy đang sử dụng của Lê thế nhưng việc dung bút mực lại nhanh và tiện hơn rất nhiều so với bút lông.
Bởi bút mực đã có sẵn chỉ mở ra là viết được luôn còn bút lông thì vẫn cần viên sứ giả phải ngồi mài nghiên mực xong lại trong lúc viết lại liên tục phải chấm cũng như mài mực.
Đã vậy việc sử dụng bút lông chấm mực sẽ có hiện tượng chỗ đậm chỗ nhạt do lượng mực trên bút không đồng đều vì thế cũng khiến cho nét chứ viết ra không đồng nhất.
Dù gì đi nữa 1 đất nước với nền văn minh đã trải qua nhiều năm tháng sẽ có sự hoàn chỉnh hơn so với 1 đất nước Việt hiện tại mới hình thành, mặc dù nhận được tri thức của thời hiện đại thế nhưng có nhiều chỗ chưa áp dụng vậy nên sẽ có nhiều điểm thiếu sót.
Cũng vì điều này mà Sơn luôn tích cực cổ vũ thế hệ trẻ liên tục học tập, cập nhật cũng như không ngại thay đổi để tốt hơn cũng như phù hợp hơn với thời đại chứ không chỉ mãi nằm trong khuôn phép.
Về phần viên sứ giả của nước Hán vốn tư tưởng trọng nam khinh nữ nên khi nhìn thấy Lê là người đại diện trao đổi, hắn đã hơi cau mày lại khó chịu bởi hắn bị coi thường khi bàn chuyện với 1 phụ nữ thế nhưng ngay lập tức khuôn mặt trở lại bình thường bởi đây là nước Việt không phải nước Hán.
Hắn không có quyền yêu cầu, lại nữa c·hiến t·ranh vừa xảy ra, nước Hán là bên thua cuộc phải tới xin giảng hòa nên còn phải mất máu khá nhiều nữa, bởi nước Hán cần nước Việt để duy trì chứ nước Việt lại không cần nước Hán vậy.
Lê mở lời: Giữa 2 nước chúng ta vừa xảy ra c·hiến t·ranh! Không biết lần này ngài tới đây với mục đích gì?
Sứ giả đưa lên cuộn vải màu vàng nói: trước tiên, tôi xin gửi thư do hoàng đế đại Hán gửi cho quý quốc xem trước.
Lê đưa tay nhận lấy.
Viên sứ giả: Sự việc c·hiến t·ranh vừa rồi xảy ra là điều đáng tiếc do đám tướng lãnh địa phương tự ý quyết định mà chưa thông qua triều đình, sau khi biết được, hoàng đế bệ hạ đã trừng phạt thích đáng những kẻ đầu sỏ chủ mưu sự việc vừa rồi! mong rằng từ đây mà nước Việt có thể nguôi giận mà không nghĩ xấu cho triều đình đại Hán!
Lê nói: ồ vậy sao? Không biết hoàng đế đại Hán đã trừng phạt chúng như thế nào?
Viên sứ giả: Tất cả những tên chủ mưu trận chiến vừa rồi đều đã b·ị c·hém đầu thị chúng! Mong rằng nước Việt thấy được thành ý của đại Hán mà hợp tác chặt chẽ với nước Hán. Đại Hán sẽ mở rộng cửa, tạo điều kiện cho thương nhân nước Việt buôn bán trên đất Đại Hán.
Lê cười nói: ồ chỉ là c·hặt đ·ầu mấy kẻ thế mạng mà gọi là thành ý sao?
Viên sứ giả vội vàng xua tay nói: Phu nhân đã nghĩ nhầm rồi! đó là những kẻ chủ mưu gây nên tội ác chứ không phải kẻ thế thân.
Lê nói: Thôi được rồi! Dù sao nước Việt luôn nhân từ không muốn g·iết chóc, không có lợi cho chúng ta. Ta chỉ quan tâm đại Hán có thể chấp nhận trả giá tới đâu mà thôi! Nước Việt cũng không ngại mà hỗ trợ cho các quốc gia đối đầu với đại Hán mạnh lên đâu.
Viên sử giả: Quý quốc nên biết rằng Đại Hán là quốc gia hùng mạnh nhất tại đây với hàng trăm triệu dân, q·uân đ·ội hàng ngàn vạn người không phải là nước yếu.
Viên sứ giả tuy rằng đi đàm phán phải hạ mình nhưng cũng muốn nhắc cho đại diện nước Việt biết được sức mạnh của đại Hán.
Lê cười nói: Các ngươi mạnh thì sao bao năm qua vẫn t·ranh c·hấp biên giới với Tây Hạ, Liêu, Hung Nô, Sila, Câu Lưu? Thôi bớt lòe người lại đi! ở đây chỉ có 2 ta, nên nói thẳng thì mọi việc sẽ hanh thông.
Lê nói tiếp: Ta biết nước Hán các ngươi hiện tại đang bị thiếu nguồn cung muối ăn ngoài ra còn muốn nhòm ngó tới kim loại của bọn ta để gia tăng sản xuất cũng như chiến lực của q·uân đ·ội.
Ta nói có đúng không? Lê hỏi.
Viên sứ giả rất tức nhưng vẫn ra vẻ tươi cười nói: Phu nhân quả thực sáng suốt.
Hắn lại đổi bộ mặt buồn rầu nói: hoàng đế Đại Hán thương dân như con, không nỡ nhìn cảnh dân đói khổ, thiếu muối, thiếu nông cụ sản xuất. Vì vậy mong rằng nước Việt có thể bán cho nước Hán công thức sản xuất muối và sắt. Hoàng đế và người dân đại Hán sẽ rất biết ơn và mong muốn 2 bên gắn kết như huynh đệ vĩnh viễn không chia lìa.
Lê cười nói: ồ vậy sao? Vừa mới đánh nhau c·hết cả trăm ngàn người liền quay lại làm huynh đệ được luôn?
Sứ giả lại nói: Không đánh không quen! Sức mạnh nước Việt xứng tầm trở thành huynh đệ của đại Hán vĩ đại.!
Hắn nói với vẻ cực kì tự hào bởi dù sao ở phía Đông này, nước Hán vẫn là quốc gia giàu mạnh và đông dân nhất.
Lê cũng không ngại ngần nói: Nước Việt luôn muốn hữu nghị, chung sống hòa bình với tất cả các quốc gia lớn, bé. Chúng tôi luôn sẵn sàng kết tình huynh đệ với quý quốc thế nhưng việc nào ra việc đó.
Lê đã là người đại điện 1 tỉnh nói chuyện với đại sứ thì đủ thông minh để hiểu được những lời nào là lời thật và lời nào là giả dối.
Lê tiếp tục: Thế nhưng cho dù là huynh đệ cũng cần rạch ròi. Việc cung cấp cách sản xuất muối hay cung cấp kim loại, v·ũ k·hí cũng có thể thế nhưng phải xem quý quốc có đưa được mức giá hợp lý hay không! Lê cười tươi.
Bởi trước đó vấn đề sản xuất muối cũng đã được quốc hội nước Việt thông qua, theo đó phương thức sản xuất muối không mang tính độc quyền cũng như bản quền kỹ thuật.
Cách sản xuất muối chỉ đơn giản là lọc sạch cặn bẩn sau đó cho bay hơi nước sau đó sẽ chỉ còn lại là muối, đã có quá nhiều người biết nên trước sau gì các quốc gia khác cũng đều sẽ biết.
Chính vì vậy, ban đầu nước Việt còn dùng muối để kêu gọi thêm những thổ dân tham gia cho tới hiện tại công thức sản xuất muối này nếu bán được cũng sẽ cực kì tốt thậm chí còn kiếm được cái giá cực kì tốt vậy.
Riêng việc tiêu thụ sắt thì đó lại là điều mong muốn của nước Việt tìm được thị trường tiêu thụ lại đúng nước Hán cần kim loại.
Đúng người đúng thời điểm đó chính là mong muốn của bất kì người kinh doanh này.
Lại nói về Lê sau 1 hồi suy nghĩ lại tiếp tục nói: Về 2 việc này cũng có thể tuy nhiên cần phải xem cái giá mà nước Hán có thể bỏ ra là bao nhiêu.
Sứ giả hỏi: Vậy nước Việt muốn lấy lại thứ gì?
Lê nói: Nước Hán có thứ gì có giá trị ngài có thể nói qua!
Sứ giả nói: Vàng bạc châu báu, sừng tê, ngà voi, lụa, vàng….
Lê nói: Nước Việt tôn trọng giá trị thực tế, vậy nên mấy thứ phù phiếm đó có thể bỏ qua được.
0