0
Quân sư ra trận.
Nói về hành trình sát nhập của 2 bộ lạc này.
Sau khi rời khỏi làng trung tâm, đội kị binh do K lãnh đạo đi cùng 2 thủ lĩnh bộ lạc trở về. Tuyến đường hoàn toàn di chuyển trong lãnh thổ nước Việt cho tới hết khu vực miền núi nên cũng không có phát sinh sự kiện gì, do di chuyển hoàn toàn bằng ngựa nên thời gian chỉ mất 5 ngày liền có thể ra khỏi lãnh thổ nước Việt.
Hết địa hình miền núi chính là đi vào lãnh thổ của bộ lạc Linh Cẩu mới tới lãnh thổ 2 bộ lạc. Như đã thống nhất trước, q·uân đ·ội di chuyển nhanh gọn lẹ những trinh sát hay bất kì đám dân bộ lạc nào thấy khác đều phải tiêu diệt để đảm bảo bí mật của đội quân này.
Trước kia, 2 thủ lĩnh còn phải đi vòng do sợ v·a c·hạm thiệt hại nhưng bây giờ quyền quyết định hoàn toàn ở K. Vũ đi cùng cho rằng kiểu gì cũng bị phát hiện nên thay bằng rụt rè thì cứ công khai dùng khinh kị chạy 1 vòng g·iết kha khá đám chiến sĩ địch rồi lui về để chúng biết đã đụng đầu vào tảng đá có như vậy chúng mới hết dám vo ve đánh mình được. Quả thật như vậy, q·uân đ·ội Việt đóng trú tại ngay rìa lãnh thổ cách trung tâm bộ lạc Linh Cẩu chỉ 10km. Với khoảng cách này nếu đi bộ cũng phải mất 2h đồng hồ nhưng với ngựa chỉ là mấy 20 phút. K lợi dụng ưu thế thông tin nhanh nhạy để chặn đánh các cuộc tập kích ban đêm bởi vì toàn bộ là đồng bằng nên chỉ cần 200 trọng kị trang bị đầy đủ càn vào thì đám chiến sĩ Linh cẩu chỉ còn là đám thịt nát dưới gót kị binh mà thôi.
Điều này khiến cho Linh Cẩu kh·iếp sợ mà lui về trong bộ lạc phòng thủ giữ thế giằng co với quân Việt nhất quyết không ra ngoài.
Lúc này, K mới cắt 1 nửa số quân đưa cho Vũ lãnh đạo cùng với Quân rời đi cùng 2 thủ lĩnh về bộ lạc họ thông báo tin tức.
Cả 2 bộ lạc đã thống nhất với mọi người từ trước nên mọi người cũng đã đều sẵn sàn.
Tất cả mọi người rời đi chỉ mang theo đồ đạc gọn gang nhất bao gồm lương thực, da thú, v·ũ k·hí cùng ít đồ lặt vặt ngoài ra còn mang theo những bông lúa mì thứ mà Sơn đã chỉ cho 2 thủ lĩnh kia biết cần lưu ý khi trở về, may mắn của họ là cả cánh đồng đang ngả vàng nên tìm được rất nhiều bông lúa mì. Biết tầm quan trọng của nó nên Vũ cũng đã cho cả 2 bộ lạc nửa ngày để thu xếp và thu hoạch được 200kg hạt lúa mì. Thứ này được bọc rất cẩn thân trong da thú rồi đội ngũ nhanh chóng lên đường.
Sở dĩ K chia quân ra 2 đường nhằm để lại 1 nửa cầm chân địch đồng thời tạo uy h·iếp tới trung tâm bộ lạc Linh Cẩu điều nữa cũng chính là khi phát hiện toàn bộ cư dân của 2 bộ lạc hơn 20 ngàn người di chuyển vậy chắc chắn họ sẽ cho người ra chặn đánh. Như vậy quân của Vũ có thể dùng xa luân chiến làm giảm quy mô địch đồng thời kết hợp cung tiễn thủ sẽ khiến cho chiến sĩ linh cẩu không dám tiến lại gần uy h·iếp tộc nhân mới. Điều nữa cũng có thể dùng Quân vũ lực mạnh mẽ chấn nh·iếp gây kh·iếp sợ cho đám chiến sĩ kia. Còn Vũ là kẻ thông minh với hắn ở đó chắc chắn cần phải làm gì cũng như lúc nào nên đánh lúc nào không, dù sao trước khi đi Sơn đã dặn quan trọng nhất đó chính là sinh mạng của con người, ngoài ra 2 bộ lạc kia còn có đó 6000 chiến sĩ đó dù không mạnh nhưng phầnnào cũng tạo ra sức mạnh đối trọng với quân Linh Cẩu.
Tuy nhiên quân linh cẩu có tận 2vạn quân, khi nhận thấy quân nước Việt tuy dũng mãnh nhưng chỉ có ít đồng thời tách ra 2 đội quân thì càng liều hơn. Chúng còn dự định dùng chiến thuật biển người để g·iết quân Việt nhưng chúng đã sai.
Quân Việt còn lại do K lãnh đạo chỉ có hơn 200 người tuy nhiên đều là khinh kị đồng thời dựa vào lãnh thổ nước Việt đánh nếu nguy hiểm lại rút về nước mình cùng lúc đó, Sin đang đóng quân tại làng Trấn Biên cũng huy động 1000 bộ binh cùng cung thủ tiến đến hội hợp tạo thành sức mạnh kinh người khiến cho mỗi lần chạy lên thì đám chiến sĩ Linh Cẩu cũng phải bỏ lại hơn 300 quân do loạn tiễn gây ra.
Chiến tranh giằng co liên tục vậy 2 bên đều có tư thương tuy nhiên Linh Cẩu c·hết mất 3000 quân ở cánh này thì quân Việt chỉ mất có 20 người cùng 100 người b·ị t·hương đa phần là bộ binh bởi vì họ là những người tuyến đầu giáp lá cà với địch, tuy có khiên và giáp nhưng dù sao không thể che hết được vậy nên vẫn có những chiến sĩ phải ngã xuống có người b·ị t·hương.
Nhưng đối với tinh thần nước Việt sẽ không ai bị bỏ lại phía sau nhất là họ, những anh hùng chiến đấu vì đất nước vì bình yên của dân tộc vậy nên, toàn bộ t·hi t·hể liệt sĩ được mang về, thân xác họ được phủ lên bằng lá cờ đỏ sao vàng của dân tộc. Trước khi hỏa thiêu, họ đều được tắm qua nước thơm từ cây quế, những bộ phận bị chặt đứt trên chiến trường thì cũng được ghép lại những ai không tìm thấy bộ phận thì được đồng đội dùng dao đẽo gọt gỗ những bộ phân như khi con sống để họ ra đi được sạch sẽ bình yên nhất. Buổi chiều họ được đồng đội đặt lên giàn hỏa thiêu, mắt họ đã nhắm lại yên tâm ra đi bởi họ biết rằng tổ quốc không bỏ rơi họ không bỏ rơi thân nhân của họ, c·ái c·hết này sẽ là bất tử cũng sẽ là niềm tự hào của thân nhân.
Ở nước Việt này, Sơn đã đưa ra luật, những liệt sĩ nằm xuống là anh hùng của dân tộc ai xúc phạm tới tôn nghiêm của họ, xúc phạm tới thân nhân của họ thì đều phải chịu tội nặng nhất đó là lột da sống bởi những kẻ sống trên máu xương của người nằm xuống mà không biết ơn thì cũng không đáng được làm người. Hình phạt lột da sông tuy nge có tàn nhẫn nhưng đáng cũng là công đạo cho những liệt sĩ của dân tộc này. Thử hỏi còn gì đau đớn hơn vê thể xác và tinh thân khi đang sống sờ sờ b·ị b·ắt lại sau đó con dao sắc bén sẽ rạch 1 đường rồi từ đó có 1 kẻ kéo ngược da của bạn ra từng mảng, điều đau đớn này không làm con n·gười c·hết đi mà liên tục chịu đau đớn.
Chiều đó những chiến sĩ nằm đó, trong quân kì của dân tộc ra đi trong không khí trang nghiêm vơi sự kính cẩn của đồng đội, tro cốt của họ sẽ được mang về chôn lại ngĩa trang liệt sĩ của ngôi làng mà thân nhân họ đang sống. 20 chiến sĩ ra đi khi còn rất trẻ đa phần mới chỉ tuổi 20, gia đình họ còn có cha mẹ già, vợ trẻ con thơ đang đợi họ trở về. nhưng họ không hối hận vì sự hi sinh của họ mà đồng đội được sống gia đình đất nước được bình yên, họ nằm xuống nhưng v·ũ k·hí của họ sẽ được đưa về trao lại cho đứa con trai của mình, rồi sau này sẽ có ngày con họ lớn cầm đúng v·ũ k·hí đó đứng lên thay họ tiêu diệt kẻ thù, bảo vệ quê hương, gia đình họ.
Buổi tiễn đưa càng trang trọng, đã có những giọt nước mắt rơi xuống cũng chính là cảm xúc dâng trào, họ không gào lên khóc bởi họ là chiến binh, họ còn sống sẽ để phần sức lực này g·iết địch báo thù cho đồng đội chứ không phải là gào lên trong vô vọng làm gì. Những điều đồng đội họ chưa làm được, họ sẽ thay những người nằm xuống làm: g·iết giặc báo thù, lo lắng cho mẹ già con thơ của họ đang ở nhà trông đợi.
Sau buổi chiều này, không khí trong quân doanh càng hừng hực. không còn những tiếng vui cười nữa mà thay vào đó là tiếng mài đao, mài thương, binh khí. Cùng với đó là tiếng tập luyện chăm chỉ quên ăn ngủ.
Người mêt nhất lại chính là K và Sin bởi liên tục có những trung đội trưởng xin được lên tuyến đầu g·iết địch, tận dụng thời điểm lòng quân đang dâng cao.
K ra lệnh toàn quân ngày mai xuất kích. Gần như 1000 quân đều xuất trận chỉ ở lại hơn 100 người và thương binh phải ở lại làng mà thôi.
Quân đội tiến đến cũng chính là lúc bộ lạc Linh Cẩu nhận được thông tin 2 bộ lạc Hươu, Voi đang di chuyển qua lãnh thổ chúng, đây là cơ hội hiếm có để tiêu diệt toàn bộ nên toàn bộ q·uân đ·ội gần 2 vạn quân được tập hợp tại trung tâm bộ lạc.
Đồng thời 1000 quân do K lãnh đạo cũng đã áp sát tới cách trung tâm Linh Cẩu bộ lạc chỉ 5km.
Quả thật 1000 quân dù trang bị tinh lương như thế nào mà đánh nhau với 20.000 tên đều không lại, may mắn là K đã cho kị binh chạy về làng báo gấp với Sơn để xin điều thêm quân, Sơn nhận thấy hắn đã quá chủ quan về địch nên ngay lập tức 5000 quân bộ binh lập tức lên đường, toàn bộ q·uân đ·ội đều di chuyển quá nhanh nên chỉ trong 2 tới 3 ngày sau sẽ tới, việc của K bây giờ chính là cố gắng cầm cự quân địch để chờ viện binh tới, thời buổi này có 5000 quân cung thủ đứng ngoài xạ kích thì sẽ gây tổn thất nặng nề mà không đội quân nào chịu được trong khi không có công sự che chắn.
Tại nước Việt mỗi ngày đều có q·uân đ·ội được tập hợp lên đường chi viện cho chiến tuyến. Vậy nên quân số của K tăng lên nhanh chóng có tới 7000 người.
Với lượng q·uân đ·ội này, hắn cũng rất tự tin đánh 1 trận song phẳng mà chẳng cần chiến thuật bởi quân Linh Cẩu muốn đánh giáp lá cà với quân Việt cũng phải trải qua 10 lượt tên của 5000 quân, đồng thời số lượng người đông đảo vậy thì cũng không cần nhắm chỉ cần bắn bừa là được rồi.
K tổ chức cho kị binh trinh sát lấy thông tin kẻ địch mới biết được 2 vạn quân địch kia cũng đang chia ra 2 đầu để chuẩn bị tiến công, chúng tin tưởng rằng 10 nghìn quân mỗi đầu có thể đập tan 5 nghìn quân.
Quả thật điều đó đúng 1 nửa tức là 10 nghìn quân có thể đánh tan 6 nghìn quân của Hươu và Voi nhưng 7 ngàn quân Việt lại chẳng chống nổi 1 lượt.
Lợi thế của K chính là đang chỉ huy 7 nghìn q·uân đ·ội chính quy, kỉ luật vững vàng còn bên kia cũng chỉ là đám ô hợp thợ săn mà thôi.
Lợi thế của quân Việt là cung thủ vậy nên không thể đánh đêm, vậy nên ngay khi 6 nghìn quân tập hợp, sáng đó K cho toàn quân dậy sớm từ 3h sáng, sau đó ăn uống đầy đủ rồi tập hợp.
Chia đội hình 6000 quân ra chiến trường với 4000 cung thủ và 2000 thuẫn binh.
1000 quân thủ doanh địa.
Đúng 4h sáng khi mặt trời mới ló rạng thì cũng là lúc tổng lực t·ấn c·ông, sử dụng cung thủ tiêu diệt toàn bộ lính gác rồi sau 10 loạt tên thì toàn bộ dùng đao, thương, măc giáp cận chiến.
Lúc này, đám chiến sĩ Linh Cẩu bộ lạc đa phần đang ngủ ngon giấc, chỉ có tốp khoảng 100 người đang ngồi xung quanh đống lửa gác đêm.
Bỗng nhiên từ phía quân Việt nge tiếng: Vút! Vút!.......
Ngay lập tức, 100 tên canh gác toàn bộ nằm xuống, những tên chiến sĩ Linh Cẩu khác đang nằm ngủ cũng dính tên bởi vì đang mùa hè nên đa số chiến sĩ Linh Cẩu không nằm trong lều mà nằm thành từng nhóm gần đống lửa ngoài trời.
Vậy nên trong 10 lượt cung tiễn có rất nhiều kẻ phải nằm xuống, kẻ bị trúng vào yếu hại nằm c·hết ngay lập tức nhưng đa phần đều là bị thường từ nặng tới nhẹ kẻ thì xuyên bụng, kẻ thì xuyên đầu, xuyên tay chân.
Thảm cảnh đó khiến cho đám thợ săn này hỗn loạn vốn dĩ đã không có đoàn đội bây giờ lại còn không có nge lời của thủ lĩnh chúng. Nhìn thấy quân địch đã loạn thành 1 bầy rồi, K ra lệnh dừng bắn cung, cầm lên đao, thương
vào t·ruy s·át, kị binh ở vòng ngoài ra sức tiêu diệt địch. Đơn giản là trận đồ sát chứ không còn là trận chiến, 1 bên chỉ có mỗi cái khố lúc ngủ 1 bên là đao thương giáp đầy đủ lao vào g·iết bên kia chỉ có ôm đầu chạy về phía bộ lạc mình. Trận đồ sát này diễn ra nhanh chóng vẻn vẹn chỉ có 2h. Khi trời sáng hẳn cũng là lúc kiểm kê thiệt hại. K cũng ra lệnh kị binh chỉ truy đuổi không quá 5km bởi đây là nhà địch ai biết còn có cạm bẫy gì, sinh mạng con người Việt là trên hết không được lãng phí.
Trận chiến nhanh chóng, quân địch c·hết 9 nghìn còn bên mình chi có mấy chục người do vật lộn với địch cũng như vấp ngã trong lúc truy đuổi mà b·ị t·hương nhẹ mà thôi không hề ảnh hưởng. Trong q·uân đ·ội luôn có quân y túc trực không cần lo lắng về những v·ết t·hương nhỏ đó sẽ có quân y xử lý luôn thôi. Quân đội thời kì này không được trang bị như q·uân đ·ội hiện đại nhưng tất cả thành phần từ tướng lĩnh, tư tưởng, quân y đều có thậm chi tại nơi đóng quân thì q·uân đ·ội cũng tự động đi săn thú để lấy thịt và vật nuôi đồng thời tăng gia trồng trọt rau cũng như lương thực để tự phục vụ trong q·uân đ·ội.
Lúc này đám tàn binh của phía giáp nước Việt cũng đã chạy về được tới bộ lạc, tụ hợp với đám quân đang thủ cánh kia. Chuck thủ lĩnh Linh Cẩu tức giận đạp bay luôn tên chiến sĩ đang báo.
Chuck: đám các ngươi ngoài chạy thì làm được gì 10 nghìn quân mà bị 5 nghìn quân đánh cho chạy trốn như chuôt, chỉ thoát được có 1 nghìn quân mà cũng không g·iết được tên địch nào.
Những tên chiến binh mới chạy thoát từ tử thần trở về cứ tưởng sẽ được bình an nhưng không.
Chuck ra lệnh: Giết những kẻ trốn chạy trở về!
Nhất thời lệnh đưa ra làm cho những kẻ xung quanh hoảng ra ra sức xin tội cho đám này nhưng không được.
Từng đám chiến sĩ trở về mệt nhọc lại bị lôi ra g·iết chiết 1 cách man rợ đó là dùng gậy đập vào đầu đến nát đầu mới thôi.
Cách làm này đã khiến những kẻ lãnh đạo dưới không phục và phản đối rất nhiều nhưng không được. còn những chiến binh mới mệt mỏi trốn về được lại tiếp tục chạy trốn vì tính mạng nhỏ nhoi của họ, theo đó gia đình cũng những người này cũng chạy trốn theo, chính sự việc này khiến cho lòng quân cua bộ lạc Linh Cẩu xuống rất nhiều bởi vì cha mẹ vợ con của họ trong bộ lạc đang rất lo lắng cho sinh mạng của họ. Đám người bỏ trốn nhanh chóng tụ tập thành từng nhóm người lang thang di chuyển kiếm ăn tránh xa bộ lạc Linh Cẩu và nước Việt đang c·hiến t·ranh. Họ không ngờ nhờ sự việc này mà chính họ đã tránh được 1 trận đại kiếp.
Lúc này ở phía đông, Vũ đang ngồi nhìn trời, gió, cây suy ngĩ cách để phá địch bởi vì dùng vũ lực thì q·uân đ·ội của 2 bộ lạc này chẳng bằng 1 góc của quân Việt nên không thể xông vào cận chiến được, làm cung thì khôn thể do làm rất lâu và còn phải tập.
2 người đang ngồi ngẩn ngơ suy ngĩ thì từng con gió đông tạt vào mặt khiến không khí thoải mái hẳn giữa tiết trời oi bức.
Quân: gió mát quá, mấy hôm nay không được ở gần con đập may là đồng bằng này cũng có nhiều gió thổi từ phía đông.
Vũ tỉnh lại: gió từ phía đông. A! ta có cách phá địch rồi!
Quân: cách gì quân sư nói đi!
Vũ: Ở đồng bằng mùa này có thứ gì là nhiều nhất?
Quân: cỏ khô, chúng mọc cao ngang người rồi chỗ nào cũng có trừ ven sông.
Vũ: cỏ khô thì dễ cháy không?
Quân: dễ cháy nhưng nếu mình đốt thì lửa có cháy vào mình không?
Vũ: Đốt lửa lên thì lửa sẽ cháy về phía tây nhiều hơn do có gió thổi còn sợ nó cháy về mình thì làm đường băng cản lửa vậy là được làm như khai hoang thôi.
Quân sáng mắt lên: hay! Ta cho người đi làm luôn!
Vũ: uhm! Làm luôn đi đang có gió mạnh sẽ hiệu quả hơn đấy!
Quân ngay lập tức chạy đi cho binh sĩ đi làm. Không có gì nguy hiểm ở đồng cỏ vào mùa khô hơn lửa bởi vì có quá nhiều vật liệu dễ cháy và cháy diện rộng nên rất khó tránh. Chỉ vài phút sau khi châm ngọn lửa đã bốc cao tới 5m, khói bay mù cả 1 vùng trời sau đó tạo thành đ·ám c·háy lớn xông thẳng tới chỗ bộ lạc Linh Cẩu.
Nếu Sơn ở đây thì đã gõ cho tên Vũ 1 trận bởi vì Sơn luôn yêu cầu bảo vệ môi trường còn đây là thời nguyên thủy con người chi quan tâm tới sống c·hết chứ không nghĩ được xa vậy nên tên Vũ cũng không ngĩ tới mấy.
Trong mấy ngày ngọn lửa cháy bừng bừng thiêu cháy hết 1/3 diện tích đồng cỏ cùng 1 phần khu vực núi cao khiến cho có rất nhiều động vật c·hết c·háy, cũng là lúc đám người nguyên thủy này được ăn thịt no, đám hươu cao cổ và Voi bộ lac cũng được hưởng phúc không kém, trong mấy ngày bọn chúng ăn no thịt còn được ăn cả thịt cá sấu đầm lầy to nặng cả tấn do lửa nóng đun chín vũng nước nhỏ bé khiến cho đám cá sấu cùng cá trong vũng cũng bị chêt theo.
Quân đội nước Việt thấy lửa lớn vậy thì nhanh chóng rút lui về khu vực núi cao, có đá dài rộng không có vật liệu cháy nên tránh sau khu vực này đã rất an toàn.
Chỉ có bộ lạc Linh Cẩu là khổ nhất, vừa bị 1 trận chiến tổn thất 1 nửa lực lượng giờ lại bị lửa lớn đuổi đến nhanh chóng khiến cho cả bộ lạc phải bỏ chạy bởi nhà cửa họ cũng chỉ toàn là cây khô dựng lên nên thấy lửa chính là thiên địch. Cả bộ lạc rơi vào hoảng loạn la hét.
Chuck ra lệnh: toàn bộ lạc bỏ nhà cửa và dụng cụ chỉ mang theo thức ăn, v·ũ k·hí, da thú tiến về phía núi cao để tránh lửa.
Tuy khu vực núi cao ở đây chỉ có khu vực của nước Việt, di chuyển về đó thì chắc chắn gặp t·ấn c·ông của nước Việt mà thôi tuy nhiên gặp quân Việt có thể đánh 1 trận huy động cả bộ lạc nam nữ lớn bé tham gia thì kiểu gì cũng thắng còn nếu ở lại trong lửa lớn như này chắc chắn sẽ bị nướng chín.
Hắn nghĩ vậy nhưng quân Việt lại vượt xa những gì hắn hiểu biết bởi vì hiện tại quân Việt đang nắm lợi thế đúng thủ trên núi cao còn Linh Cẩu thì ở dưới còn đang bị lửa dí sau đít, thế trận chẳng khác gì đám không dụng cụ đi công thành vậy. Đã vậy trang bị v·ũ k·hí lại vượt bậc cách nhau cả thời đại thì lấy gì mà đánh, kể cả nhiều người thì cũng chỉ là thêm phân cho đất mà thôi.
Lúc này cuộc chiến chỉ là giữa 2 bên là 8000 quân Việt và bộ lạc Linh Cẩu là 40.000 người.
K ra lệnh tập trung theo dõi chuẩn bị chiến đấu, quả thật mới ổn định, ngỉ ngơi được nửa ngày thì bộ lạc Linh Cẩu cũng chạy tới, lúc này không đội hinh gì cả, cả đám chiến binh Linh Cẩu cũng không biết gì nữa cứ vậy chạy thẳng lên núi vậy nhưng trên núi liên tục trút mưa tên xuống khiến cho bao kẻ ngã xuống, ngoài ra khi leo lên núi lại gặp đá lan khiến cả đám không làm sao lên được tới đỉnh, chỉ có 1 con đường nhỏ cũng đã bị quân Việt dùng bộ binh và cung thủ bảo vệ tốt.
Nhất thời lúc này đám bộ lạc Linh Cẩu đã bị dồn vào đường cùng, trước thì cung tên, đao quân Việt, sau thì lửa đã tới sau lưng những kẻ b·ị t·hương cũng đã được thân nhân kéo ra tránh khỏi bị ngọn lửa nuốt mất chỉ có những tên b·ị t·hương nặng hoặc đ·ã c·hết thì trực tiếp thành thịt nướng chung với cỏ khô trong đó rồi.
Lúc này K đứng trên núi nhìn rõ Chuck là kẻ cao to, tay cầm 1 cây trượng nhiều màu sắc, đầu đội da đầu linh cẩu hung dữ.
K ra lệnh: tập trung cung thủ tiêu diệt tên thủ lĩnh kia!
Đồng thời hô lớn: kẻ đầu hàng không g·iết, sẽ được cứu!
Cùng lúc diễn ra, tên Chuck cho dù dùng nhiều xác đồng tộc che chắn nhưng cũng đã không thoát được, thân hình bị găm thành con nhím. Mắt còn mở trừng trừng nhìn không tin vào sự thật.
Thấy Chuck đ·ã c·hết, những tên từ trước đã không muốn c·hiến t·ranh hô lớn: còn đánh gì nữa, đầu hàng mới sống được chứ tiếp tục đánh thì chỉ có c·hết c·háy mà thôi, nói xong hắn liền trực tiếp dân đầu quỳ xuống: ta xin đầu hàng nước Việt!
Quỳ xuống cùng lúc lạy, cả người nằm trên mặt đất hi vọng được sống.
K: đã đầu hàng liền tha cho hắn lên! Kẻ nào đầu hàng thì buông bỏ v·ũ k·hí lần lượt đi lên thành 10 hàng, không được xô đẩy! Trên người chỉ được mặc 1 chiếc khố kể cả nam nữ người già trẻ con.
Cả đám người hoan hô quân Việt, như vậy họ đã được sống, mặc dù có nhiều người đ·ã c·hết nhưng chỉ tại họ không thức thời, ngu dốt mà thôi.
Cả đám người Linh Cẩu đều ngoan ngoãn buông bỏ vũ khi di chuyển thành 4 hàng đi. Như vậy mới chính thức thoát được 1 kiếp vậy.
Lúc này chính thức c·hiến t·ranh với Linh Cẩu kết thúc.
Tất cả những kẻ đầu hàng bất kể nam nữ già trẻ đều sẽ phải cải tạo, lao động nặng nhọc để có thời gian tu dưỡng, kẻ nào có biểu hiện tốt thì sẽ được tha.
Công việc cua những người này đa phần là dọn chuồng trại chăn nuôi, đào quặng, đào đất, làm đương, làm nhà.
Đây cũng là công đạo cho 2 bộ lạc mới gia nhập là Hươu cao cổ và Voi bởi 1 bên là tự nguyện và 1 bên là đầu hàng thì đầu hàng sẽ phải lao động cải tạo thôi, còn 2 bộ lạc mới gia nhập thì chỉ cần học văn hóa của người Việt
vậy là được.
Đoàn người do Vũ chỉ huy thấy hơi nóng cũng đã hết mà di chuyển trở về, trên đường không gặp vấn đề gì bất trắc nhiều chỉ có vấn đề thiếu nước do lượng người quá lớn, thịt thì dư thừa lại không ăn được vậy nên họ di chuyển nhanh chóng về làng Trấn Biên để được có nước kịp thời, trong lúc di chuyển, kị binh cũng lấy cho họ kha khá túi nước, ống nước để cầm cự di chuyển nên không khó khăn.
Mấy ngày sau đó.
Tại làng trung tâm lúc này đang diễn ra cuộc họp tổng kết, K thay mặt toàn quân báo kết quả chiến dịch cũng như những điều rút được sau chiến dịch như: tận dụng ưu thế v·ũ k·hí gây áp lức giảm t·hương v·ong, tận dụng điều kiện tự nhiên để dành thắng lợi, không được chủ quan dồn địch vào chân tường sẽ gây nên hậu quả nghiêm trọng.
Tổng kết chiến dịch thu được: 60 nghìn nhân khẩu, thịt khô thu được 5 tấn, trong đó nam giới chiếm 20 nghìn người, nữ giới khỏe mạnh 30 nghìn còn lại là trẻ con và người già số ít.
Những người lập công lớn trong trận này là Vũ, K, Quân được tặng huân chương chiến công hạng nhất.
Huân chương chính là thứ mà mấy lâu nay Sơn nghĩ ra để thợ rèn làm lấy hình ngôi sao 5 cánh như trên cờ đồng thời có móc để có thể ghim vào áo, thứ này dùng để tặng thưởng cho những người có công với đất nước như huân chương chiến công cho q·uân đ·ội, huân chương trí tuệ cho người có phát minh hữu ích…
Lượng nhân khẩu đông đúc cũng giúp cho Sơn giải quyết được vấn đề thiếu hụt người ở các làng, như vậy làng Trấn ninh đã cho chứa tối đa 15 nghìn người cũng như có số lượng nhân công khủng cho triển khai khai hoang đồng ruộng bởi công việc này là mất thời gian nhất, bởi ngoài việc đốt, phát cây còn phải phân lô thửa, đào đường kênh mương dẫn nước, những việc này làm hoàn toàn bằng tay chứ không phải có máy móc như bây giờ, xong đâu vào đấy còn phải dùng trâu bò cày nữa.
Ngoài ra, Sơn lâp thêm 1 làng tên Biên Hòa nằm trên lãnh thổ của Đá Mặn cũ, tiếp giáp với khu vực đồng bằng của Linh Cẩu bộ lạc cũ.
Làng Biên Hòa sẽ có nhiệm vụ là nơi huấn luyện quân đôi, quản lý, bảo vệ diện tích lớn của bộ lạc Linh Cẩu cũ cũng như là nơi bắt các loại động vật hoang dã dùng để lấy thịt, da hoặc là để thuần hóa nuôi dưỡng.
Ngôi làng này đông nhất có tới 20 nghìn người trong đó đa phần sẽ được huấn luyện thành chiến binh bởi ở đây chính là nơi sẽ phải chiến đấu nhiều nhất và ác liệt nhất vì tiếp giáp với các bộ lạc Hổ, Nanh Trắng và các bộ lạc hùng mạnh ở đồng cỏ.
Làng Biên Hòa cũng xây dựng hình thức giống với Trấn Ninh đó là xây dựng thành 1 làng trung tâm với 6 ngôi làng xung quanh và kéo dài chạy dọc theo lãnh thổ nước Việt.
Tại đây sẽ xây dựng rất nhiều đồng cỏ chăn nuôi được ưu tiên để nuôi gia súc còn trên chỗ khô thì sẽ trồng lúa mì.
Khu vực này chỉ trồng lúa mì và chăn nuôi vào mùa khô năm sau cũng sẽ kiến tạo con đập. Việc thiếu các lương thực khác thì sẽ được làng Trấn Ninh bù đắp.
Do đó việc xây dựng làng triển khai gấp rút trong lúc giáo dục người mới.
Toàn bộ trẻ con từ 5 tuổi tới 14 tuổi ở các làng đều được đem về làng trung tâm để học tập và rèn luyện theo đó, Sơn muốn đám nhóc này được đào tạo thành những thiếu sinh quân cùng với đó có kiến thức đầy đủ bởi đây sẽ là thế hệ tiếp theo của đất nước, 1 năm chúng sẽ được về thăm gia đình vào 2 dịp tết và dịp hè, mỗi dịp như vậy kéo dài 2 tháng bởi vì trong nước Việt hệ thống đường sá đã rất tốt cùng với toàn bộ dã thú đã bị xua đuổi tới trong rừng sâu, rất hiếm khi chúng dám hiển lộ ra ngoài, đồng thời mỗi ngày đều có các đoàn vận chuyển hàng hóa tới các làng nên việc đám nhóc này di chuyển Sơn đều không lo lắng, khi ơ đâu nge nói có hung thú như hổ, báo, sói hay sư tử thì ngay lập tức q·uân đ·ội sẽ được huy động vây kín khu rừng và g·iết bằng được chúng, kể cả đám cá sấu ở đầm gần làng trung tâm cũng bị g·iết sạch không chừa lại con nào rồi.
Tư tưởng của Sơn rất rõ ràng, 1 con thú hoang đã ăn thịt người rồi sẽ thành thói quen bắt người nữa vì thế cho dù phải đốt cả cánh rừng cũng phải g·iết bằng được nó. Nói vậy nhưng chưa dùng tới mức đốt cả rừng thì cũng đã bắt được rồi.
Còn khu vực 2 bộ lạc Hươu cao cổ và Voi cũ thì Sơn đành tạm thời không cho người quản lý bởi vì ở quá xa đồng thời năm nay sẽ chưa quản lý nổi đồng bằng bởi hiện tại, miền núi vẫn còn 2 bộ lạc khá hùng mạnh và theo những gì Sơn nge từ đám người bộ lạc Linh Cẩu thì Hổ bộ lạc đứng sau chúng là Sư tử bộ lạc còn Nanh Trắng bộ lạc thì đứng sau là bộ lạc Báo đốm. cả 2 bộ lạc kia đều là những bộ lạc hùng mạnh ở đồng cỏ, thực lực xếp trên Linh Cẩu vậy nên khi chưa ổn định miền núi mà đã đưa quân xuống đồng bằng thì chẳng khác gì đánh xa lại bị kẻ ở gần chọc vào sườn. Vậy nên với khu vực đồng bằng hắn sẽ tạm thời giữ được thì giữ không được thì buông mà quan sát đến mùa xuân năm sau thì mới tính tiếp.
Cùng với việc xây dựng nhà cửa đường sá cho các làng thì theo những gì các lão già đều bảo khi qua 3 tháng mùa hè thì có 1 đợt đỉnh nóng sau đó sẽ là mùa mưa, mùa mưa thường kéo dài trong 2 tháng sau đó khí hậu khô lạnh dần 1 tháng sau đó tuyết rơi là chính thức hết mùa thu.
Việc mưa lớn làm Sơn suy nghĩ ngay tới mấy con đập bởi vì ở thời điểm hiện tại các con đập thủy điện cũng thường xuyên xảy ra việc mùa mưa thì xả nước mùa khô thì giữ nước vậy nên hay xảy ra lụt lội cho các khu vực hạ du cũng như không xả thì xảy ra vỡ đập còn nguy hiểm hơn.
Vậy nên Sơn liền chỉ đạo các làng lưu ý khi trời bắt đầu đổ mưa thì ngay lập tức phải tháo cống, dỡ bỏ cây và đất ở các cửa để thoát nước nhanh tránh việc nước lên ngập làng hoặc bị vỡ đập thì năm sau làm lại rất tốn công.