Lễ hội trao đổi mùa đông
Khi tất cả các cây cỏ ngả vàng thì sau đó 1 tuần cũng là lúc diễn ra hội trao đổi mùa đông.
Hội trao đổi mùa đông ở các vùng đều tương tự nhau, giống nhau về thời gian tổ chức vì đa phần các bộ lạc miền núi cũng là từ các bộ lạc đồng cỏ di dân lên, đa phần là các bộ lạc tách ra nhóm nhỏ để chạy trốn tuy nhiên rất lâu đời không liên hệ nhau trừ các bộ lạc mạnh mẽ vẫn con.
Bộ lạc Đá Xanh vốn dĩ cũng là từ 1 bộ lạc Thảo ở đồng cỏ đi lên, những lão già kể về trước kia rất nhiều đời bộ lạc thảo ở đồng cỏ là 1 bộ lạc khá mạnh nhưng sau khi chọc giận phải đàn voi do đám thợ săn đã g·iết 1 con voi khiến cho đàn voi gần 100 con t·ấn c·ông bộ lạc, khi đó để bảo toàn được nhiều nhất nhân khẩu nên bộ lạc đã chia thành 2 nhóm chạy 2 hướng để tránh những quái vật nặng cả 10 tấn, chỉ cần 1 cái dẫm chân thì cả người cũng nát bét thành thịt nát hoặc chỉ cần 1 húc thôi cây lớn người ôm cũng phải đổ.
Vậy nên khi tách ra bộ lạc ở đồng cỏ vẫn giữ nguyên là bộ lạc Thảo còn lên tới miền núi trú tại hang động có nhiều đá xanh nên lấy tên là Đá Xanh bộ lạc.
Sơn rất bất ngờ với điều đó hóa ra bộ lạc hắn còn có quan hệ sâu xa với 1 bộ lạc ở đồng cỏ nữa, như vậy khi tiến về đồng cỏ tham gia hội trao đổi cũng có điều kiện tìm hiểu sâu hơn về nguồn gốc của mình.
Về thực lực của bộ lạc Thảo hiện tại thì Sơn cũng hỏi qua thông tin từ những thành viên từ đồng cỏ như thủ lĩnh của Hươu cao cổ và Voi, từ đó mới biết được thông tin:
Bộ lạc Thảo hiện tại rất yếu kém chỉ có khoảng 2000 người và sống tại phía nam của khu vực đồng bằng.
Bộ lạc này vì yếu kém nên liên tục bị các bộ lạc kế bên c·ướp b·óc người như sư tử bộ lạc thậm chí vào thời điểm đói ăn còn bị bộ lạc Cá Sấu bắt người ăn thit.
Sơn thật không ngờ đồng bằng còn loại sự tình này bởi vì việc ăn thịt người đồng ngĩa đây cũng chỉ là hàng thú vật mà thôi. Đồng cỏ nhiều bộ lạc mạnh mẽ vậy mà còn loại sự tình này sao bọn chúng không bị tiêu diệt đi.
Điều Sơn biết nữa chính là do nhân số các bộ lạc quá đông nên 1 khu vực xung quanh là không thể nuôi sống họ cũng như nước Việt vậy nếu như chỉ dựa hoàn toàn vào săn thú thì cũng không thể nuôi nổi 100 ngàn con người vậy nên phải dựa chủ yếu vào trồng trọt kết hợp chăn nuôi.
Đối với nước Việt nhờ chính sách tập trung dân số thành các công xã mới có thể huy động lực lượng tối đa tuy nhiên vấn đề này bất cập là sẽ không thể có sự hiện diện của con người tới các khu vực sâu xa.
Vậy nên sẽ dần phải chuyển sang chế độ phong kiến cũng như ban ra các chức vị cho đội máy quản lý, lãnh đạo.
Quay lại với lễ hội mùa đông ở đồng cỏ, sẽ diễn ra tại khu vực của Sư tử bộ lạc là bộ lạc mạnh nhất, mỗi bộ lạc chỉ được phép mang tới 500 người không được phép đông hơn bởi Sư tử bộ lạc cũng sợ sẽ bị tập kích bởi các bộ
lạc liên hợp.
Để di chuyển từ làng trung tâm tới lễ hội trao đổi nếu như đi bộ thì sẽ mất 30 ngày thế nhưng nước Việt có kị binh vậy nên toàn bộ sẽ di chuyển bằng kị. Để tập hợp đội ngũ tới 500 kị binh không hề khó cùng với trang bị và v·ũ k·hí hiện có thì 500 quân này không nói việc trực tiếp chiến đấu nhưng để thoát li chiến trường thì không đội quân ở đồng cỏ nào có sức giữ chân đội quân này.
Nhưng người có thể đi bằng ngựa nhưng đồ đạc để trao đổi thì không. Sơn vẫn muốn có được thêm nhân khẩu để có thể khai phá các vùng đất mới vậy nên lần này mang tới lại nhiều hơn những đồ vật.
Bao gồm 2 tấn muối được kéo trên 5 xe trâu còn lại là đồ gốm số lượng cực lớn ngoài ra còn có rất nhiều mảnh vải.
Có thể đem ít muối vậy cũng bởi vì Sơn nge thấy tại lễ trao đổi này có các bộ lạc từ hồ lớn mang tới cũng có muối tuy nhiên lại có vị mặn chát hơn so với muối của nước Viêt. Sơn là người Việt Nam lại không lạ gì với muối biển mặn chát này là do chưa được tinh lọc còn số lượng thì chắc chắn rằng muối mỏ không nhiều bằng là đúng rồi vì muối biển có mất công sức nhiều như muối mỏ phải đào đâu. Vậy nên đem lượng hàng vừa phải thôi vừa
để ăn vừa là để xem khả năng kinh doanh của mặt hàng này sẽ như thế nào.
Đồ gồm thì đặc biệt là thứ sẽ rất được chào đón bởi vì đây là thứ cực kì cần thiết để có được nước ấm vào mùa đông, vậy nên đem càng nhiều càng tốt, có tới 100 cai xe trâu dùng để chở đồ gốm, sành sư này với số lượng
phải tới phải có tới 5 nghìn đồ ngoài ra thứ cực kì cần thiết vào mùa đông chính là da thu hoặc như nước Việt có vải chính là vải từ cây đay nhưng do dân số đông mà chỉ đem ra được 100 bộ mà thôi, mặc dù nước Việt đã cho
trồng trọt lượng lớn cây đay nhưng cùng với đó tốc độ phát triển của dân số lại nhanh hơn cả cây đay vậy nên cả 80ha đay cũng chỉ vừa đủ quần áo cho tất cả mọi người đều có 1 bộ đồ vải còn lại là dùng da thú, thảm cỏ để
mặc mùa đông.
Nhưng không sao, giống còn đó có thể nhân giống ra cả 1000ha cũng dư sức nhưng vấn đề nước Việt luôn mắc phải đó chính là nhân công bởi nước Việt liên tục trồng trọt, xây nhà, chăn nuôi nên hầu như không đủ nhân
công để làm việc. Bởi dân số luôn không đủ để khai thác vùng đất rộng lớn này.
Bộ xây dựng liên tục cùng với bộ nội vụ thúc đẩy xây thêm các làng mới để dãn dân cũng như quả lý các khu vực rộng lớn còn lại. Sơn coi việc xây dựng là liên tục nên cũng không nóng vội mà bố trí 1 phần nhân lực liên tục làm việc cứ được nhà nào thì cho người vào nhà đó ở luôn.
Vì lượng hàng hóa khá nhiều, được bố trí xe trâu xuất phát trước cùng đội hộ vệ 400 người. Còn Sơn và 100 người còn lại di chuyển sau, họ hẹn nhau tập trung tại làng Trấn Biên sau đó sẽ chỉ có 500 kị binh cùng xe trâu chở đồ đi tới lễ hội.
Do có tới 150 xe trâu vậy nên 100 kị binh cũng xuống ngựa gửi lại làng Trấn Biên mà lên đánh xe trâu di chuyển tiếp.
Vốn Sơn dự định sẽ đi sớm hơn để vòng xuống phía nam thăm Thảo bộ lạc, dù sao cũng là đồng tộc với nhau nên cũng muốn chiếu cố họ 1 chút tuy nhiên do thời gian gấp rút nên Sơn cũng không thể tới luôn đươc đành để dịp sau vậy.
Đoàn người di chuyển ngoài kị binh còn có đội cận vệ của Sơn do Rock dẫn đầu và một số thành viên quan trọng của nước Việt như Trí, Vũ, K, Alank, Kan, Stone. Ngoài các thành viênn chủ chốt ra còn 1 thành viên quan trọng của đoàn nữa chính là Lan, bơi vì cả nước Viêt đều biết rằng Sơn rất cứng, 1 khi đưa ra ý kiến khó mà thay đổi nhưng lại mêm với mấy bà vợ chỉ cần hầu như bà vợ thích vậy là hắn sẽ làm theo dù sao đối với hắn chính là: đội vợ lên đầu trường sinh bất lão.
Có vợ hắn đi theo tức là lúc nào có người nào có thể làm ra lỗi lầm nhỏ mà đúng lúc vị thủ lĩnh này nóng lên đòi g·iết người thì kẻ đó sẽ thoát được 1 mạng vậy, cùng với đó Sơn càng cưng chiều vợ mình thế nên càng có nhiều người tôn trọng các bà vợ của Sơn hơn nữa.
Thực ra trong lễ hội sẽ không được phép đánh nhau và trong phạm vi lãnh thổ cũng sẽ được bộ lạc Sư tử bảo vệ nhưng nói thế không có nghĩa la ngoài lãnh thổ lại không diễn ra c·ướp b·óc.
Từ trước tới giờ vẫn có không it bộ lạc không cẩn thận mà b·ị đ·ánh c·ướp tổn thất rất nhiều người và của.
Tất nhiên những con mồi đó là những bộ lạc yếu đuối ví dụ như Thảo bộ lạc bị không dưới 1 lần rồi. Thế nhưng không đi không được bởi họ vẫn cần các nhu yếu phẩm như thức ăn, muối, da thú vậy nên chỉ biết cách cẩn thận hơn mà thôi.
Trên đường di chuyển từ làng trung tâm tới điểm tập kết hàng hóa, Sơn cũng tiện thể kiểm tra các công trình xây dựng tại làng Trấn Biên bởi khu vực làng này mới được xây dựng nhưng do hắn cần về làng trung tâm để hướng dẫn chế tạo máy cắt khoai dẫn tới chưa tới kiểm tra đây được.
Dù sau tại các làng đều có người mới người cũ, hắn cũng không thể vứt hết cho thủ hạ làm mà không cần xem được. Thế nhưng năng lực của bộ nội vụ quả thật rất tốt, gần như 20 ngàn dân cư ở đây gồm rất nhiều bộ tộc khác nhau quần cư không xảy ra 1 bất hòa gì mà ngược lại còn rất hòa thuận với nhau dù sao chỉ cần đủ điều kiện thiết yếu thì đối với họ đã đủ rồi.
Ngoài ra những người mới cũng được những người cũ kể về chiến tích cũng như sự phát triển của nước Việt trong tay Sơn có tốc độ phát triển tới mức nào. Từ 1 bộ lạc nhỏ bé chỉ có chưa tới 100 tộc nhân thì giờ đã có hơn 120 nghìn người. Ngoài sự phát triển về dân số còn có đầy đủ dụng cụ cho mọi người như nồi sành, bát sứ, quần áo…. Ngoài ra thức ăn lại phong phú nhiều loại từ thịt còn có cá, rau, củ. Nge về những điều này ai cũng thâm nghĩ đây Sơn không phải là người nữa mà là thần thậm chí hơn cả thần vì thần linh mà họ cũng chưa bao giờ xuất hiện cũng chưa bao giờ giúp đỡ họ nhiều như Sơn mang lại vậy.
Trên đường di chuyển, Sơn còn được Alex kể về sự tình của đồng bằng, vùng này thức ăn khá nhiều nhưng mùa khô h·ạn h·án thì lại quá cực khổ do không có nước dẫn tới các loài động vật đa phần di chuyển về phía nam qua con sông tới vùng khác để sống.
Tuy nhiên các bộ lạc lớn lại chiếm được các hồ nước nhưng cũng chỉ tạm đủ thậm chí thiếu nước uống.
Các con sông vẫn còn nước nhưng tại đây lại có rất nhiều dã thú và cá sấu. Về dã thú trên bờ thì còn có thể đánh nhau với chúng được còn dưới nước thì bộ lạc mạnh yêu đều bất lưc. Họ đành chấp nhận vài người đi lấy nước bị cá sấu ăn mất.
Đã vậy do không có đồ chứa nước nên mỗi lần lấy được rất ít dẫn tới lại có càng nhiều người bỏ mạng hơn nữa.
Có 1 số bộ lạc lớn, đông dân cư như Sư tử hay Báo bộ lạc, cá sấu... bộ lạc còn biết tới bằng cách chăn nuôi lượng lớn bò, dê, cừu.
Tuy nhiên chỉ đơn thuần là nuôi lấy thịt chứ không ngĩ tới làm tác dụng gì khác như lấy lông hay làm sức kéo.
Dù đã có vật nuôi tuy nhiên vào thời kì thiếu ăn thì việc ăn thịt người vẫn diễn ra trong đó đa phần là bởi cá sâu bộ lạc, đám này đúng với tên của nó chuyên làm sạch môi người của vùng đồng cỏ này.
Ngày giữa tháng 10 tuyết đã rơi phủ kín mặt đất tuy nhiên cũng chưa quá dày tới nỗi xe không đi được.
Lúc này lễ hội đang diễn ra rất tưng bừng do năm nay có rất nhiều bộ lạc tham gia ngoài các bộ lạc đồng cỏ còn có các bộ lạc ở miền biển tới tham dự mà sản vật họ mang tới là mực khô, cá khô và đặc biệt là muối rất được chào đón.
Ngoài ra năm nay còn có nước Việt từ khu vực núi cao tham gia mang theo rất nhiều đồ sành sứ, mà 1 phần muối.
Từ sáng sớm tất cả đám ở đồng có đã thấy 1 đoàn người ngựa kèm theo những con trâu đang kéo xe chất đầy hàng hóa ở phía sau.
Đã được thông báo trước nên Sư tử bộ lậc dù thù hằn những cũng phải kìm xuống chỉ 1 vị trí gần như là kém nhất cho nước Việt ở.
Chỗ này nằm gần như là cuối của khu trao đổi nên sẽ có ít người tới xem gian hàng của họ. Thế nhưng địa điểm không quan trọng bằng chất lượng, độ xịn sò của hàng hóa nước Việt khi trưng bày ra đã khiến cho gần như đây
mới là trung tâm lễ hội chứ không phải là khu của Sư tủ bộ lạc có đầy thịt và da thú.
Bởi vì ngay sau khi dựng nên lều trại và gian hàng thì nước Việt đã trưng bày gần như tất cả các loại sản phẩm bao gồm muối trắng, bột khoai lang, bột khoai tây, bột khoai môn, bột sắn, và đồ gốm, sành, sứ.
Tuy nhiên chỉ chừng đó sản phẩm cũn chỉ có muối trắng là vật hấp dẫn hơn cả bởi muối của nước Việt được tinh lọc sạch sẽ, trắng tinh và không vị mặn chát như muối biển.
Thấy vấn đề này, Sơn liền cho mấy phụ nữ đi cùng đem nồi ra nấu món cháo thịt đặc sản của nước Việt đồng thời làm thêm món bánh khoai nướng kẹp thịt nữa. Khi 2 món này làm xong thì cũng là lúc bao nhiêu ánh mắt tập trung bởi mùi hương bay ra.
Trên bếp đang đặt 2 nồi 1 là nồi cháo đang sùng sục sôi lên với những bong hóng nổ liên tục cùng với đó là gia vị được nêm vào gồm 1 ít hạt tiêu rừng, muối lại còn chuẩn bị bên cạnh đó là những loại rau thơm sẵn sàng để mọi người thưởng thức.
Bếp còn lại là đang nướng món bánh trong đó bột khoai được nhào trộn cùng vời nước và 2 quả trứng gà đã được ủ kĩ rồi sau đó tán ra thành miếng tròn dẹt lại tiếp tục đặt thịt nướng quế đặt vào giữ rồi gói lại sau đó lại đặt lên nướng từ từ.
Tất cả chừng đó món hòa quyện vào nhau khiến cho những kẻ ở đồng cỏ đang phải thi hành chính sách cắt giảm mùa đông đói bụng lại phải lên cơn thèm ăn, thế nhưng Sơn lại là người tốt bụng, mỗi người đến đó sẽ được thử 1 miếng cháo hoặc 1 miếng bánh nhỏ tất nhiên những người nhanh chân nhất mới còn mà thôi còn lại sẽ không có được bởi vì số lượng nấu ra sẽ không đủ.
Thế nhưng mấy vị thủ lĩnh của bộ lạc lớn lại là ngoại lệ.
Những tên đầu tiên được ăn sau đó chạy về báo cho thủ lĩnh của bộ lạc mình nhanh chóng tới để đổi đồ nếu không sẽ hết hàng.
Lúc này, người Việt cũng chuẩn bị ăn sáng chính là các món vừa chuẩn bị vừa rồi. Đối với người ngoài thì đó đặc biệt cực kì ngon thế nhưng đối với nước Việt thì đây cũng chỉ là các món bình thường mà thôi bơi đây là những món thường ngày mọi người đều được phụ nữ trong nhà nấu cho ăn thậm chí hôm nay còn thiếu các loại rau sống do lúc đi đường nhặt được 1 ít chứ không thể mang theo rau sống tận mấy ngày được cũng may là đi qua làng Trấn Ninh đã xin thêm được 1 ít rau mang theo nếu không lại phải ăn thiếu vị rồi.
Ngay đang lúc dọn xong bát đũa chuẩn bị ăn thì đám thủ lĩnh các bộ lạc cũng kéo tới có không dưới 30 người trong đó dẫn đầu bởi thủ lĩnh Sư tử, thủ lĩnh Cá Sấu, thủ lĩnh cá voi bộ lạc.
3 tên này đi sau còn có Vu của bọn họ nữa. Sauk hi được tên lính của bộ lạc mình chạy về kể lại các món ăn của nước Việt không những nóng ấm mà lại còn rất ngon nữa nên không chậm trễ mà chạy tới đây ngay.
3 tên thủ lĩnh đang định bước vào thì Quân đứng dậy dựng đao đứng lên theo như chỉ thị của Sơn trước đó, chặn trước cửa khiến mấy tên này khựng lại.
Quân: đứng lại, nước Việt ta đang ăn sáng! Chưa tiếp khách!
Thủ lĩnh Sử tử ban đầu rụt lại do dáng người to cao cùng với thanh đao tỏa sát khí nồng đậm kia thế nhưng dù sao đây là địa phận bộ lạc hắn, cũng không thể mất mặt: mau báo với thủ lĩnh các ngươi! Các thủ lĩnh tới bàn chuyện!
Quân: được rồi các ngươi cứ đợi ở đây ta thông báo sau.
Nói đoạn hắn quay bước vào trong còn để lại 2 tên lính canh tại cửa. Đám thủ lĩnh kia cũng không biết cách nào khác ngoài đợi chứ tên kia với bộ dáng và thanh đao đó đã uống máu không ít người rồi không phải là kẻ có thể trêu đùa được.
Quân đi vào 1 lúc sau Sơn cũng đi ra với vẻ mặt tươi cười chào đón những tên thủ lĩnh cùng Vu của các bộ lạc khác vào. Tuy mời vào thế nhưng đồ ăn và chỗ cũng không đủ vậy nên Sơn đành bảo mọi người ăn nhanh không
thì mỗi người 1 bát tô cùng 1 miếng bánh rồi ra ngoài từ từ ăn cho thiên hạ thấy còn để lại chỗ trống cho các lãnh đạo bộ lạc tới ngồi nói chuyện.
Đồng thời Sơn cho người chuẩn bị mấy nồi cháo khoai thịt cùng đầy đủ rau sống ăn kèm để chào hàng.
Dù sao cũng là bữa sáng, Sơn nói: các vị đã đến lều của nước Việt ta vậy thì ta mời mọi người cùng ta dùng bữa sáng để biết được các món ngon của nước Việt ta.
Thủ lĩnh các bộ lạc cũng vui vẻ đồng ý bởi dù sao đi ăn chực được 1 bữa no cũng là giảm gánh nặng lương thực của bộ lạc 1 ít.
Trước khi vào bữa bởi cần phải nấu vậy nên tất cả mọi người sẽ được uống nước ấm trước đã. Bởi vì đang mùa đông thời tiết đã rất lạnh, các con sông ngoài kia đã đóng băng nên việc có nước ấm để uống mà sạch thì lại rất quý giá bởi ở các bộ lạc đa phần chỉ có chậu đá hoặc đầu của các loại thú làm nồi nước tuy nhiên nồi đá nấu rất lâu còn sọ của đám thú thì lại nhanh hỏng.
Đám lãnh đạo của các bộ lạc trố mắt lên nhìn thấy ở các bếp ngay gần đó đang đặt 1 cái chậu đá màu nâu đỏ lên đó và có cả nước nữa, nấu 1 lúc thì nước cũng đã sôi như vậy còn nhanh hơn chậu đá cả tiếng đồng hồ ngoài ra so với sọ của đám thú thì chúng lớn gấp nhiều lần, chỉ cần 3 nồi thôi cũng đủ cho đám người này uống, ngoài ra nước còn được cho thêm 1 ít lá gì đó rất lạ nên khi uông còn cảm giác thấy mùi thơm còn vương lại không bị tanh như dùng chậu đá hay sọ động vật bởi nồi này chỉ dùng chuyên để nấu nước mà thôi.
Bên cạnh nồi nước còn có 5 cái nồi cháo to, trong đó đã đươc để sẵn bột 3 loại khoai trộn đều đồng thời nước và xương chân cũng đã được đun và để sẵn từ trước nên rất ngọt, nồi cháo sôi lõm bõm nhưng bong bóng khí to đùng rồi nổ đi. Đám thủ lĩnh và vu kia nhìn thấy đều rất hoảng sợ, bọn họ từng thấy hình ảnh này ở đỉnh núi lửa khi mà các nham thạch đang sôi trào sùng sục với các bọt khí nổi lên vậy, tuy nhiên không phải ai cũng thấy mà đây là chuyện được lưu truyền tại đồng cỏ các thế hệ kể cho nhau đó là dòng máu của thần ngự trị trên đỉnh núi.
Đám thủ lĩnh thì đang hoảng hốt thế nhưng đám vu kia thì thay nhau tế bái quỳ lạy rầm rầm còn kéo thủ lĩnh mình làm theo tạo thành khung cảnh hỗn loạn.
Lúc này Sơn cùng người Việt thì chỉ biết lắc đầu cười rồi đi lại dùng đũa bếp đảo để không bị đứng nồi cháo, lúc này vu của bộ lạc Cá Sấu mới ngẩng đầu hỏi: sao nước Việt các ngươi không lạy thần đi?
Sơn: Thần gì? Đây là cháo, là thức ăn của bọn ta!
Nói đoạn xong hắn lại dùng muôi múc 1 ít cháo lên thử vị đã đủ mặn chưa sau đó nêm thêm 1 ít muối nữa.
Đám người kia xem biểu hiện của Sơn cũng dần bình tĩnh lại ban đầu là ngơ ngác nhìn những thành viên của nước Việt đang dùng cành cây để khuấy nồi cháo sau đó lại nếm thử thì khi đó khuôn mặt ngơ ngác lại thành khuôn mặt xấu hổ ngại ngùng vì mình sợ hãi mà trong khi đó người Việt thì vẫn ăn uống bình thường.
Sơn tiếp tục: lát nữa ta sẽ mời các vị ăn đồ ăn của chúng ta, chỉ cần dùng suất ăn của 5 người mà có thể đủ cho 10 người ăn luôn.
Nói đoạn rồi Sơn lại cho người đi phát cho mỗi người 1 cái thìa, 1 cái bát để ăn. Sau đó lại đặt giữa 10 người lại có 1 nồi cháo lớn.
Đám người đang ngơ ngác không biết làm sao ăn thì thủ lĩnh Sư tử bộ lạc hỏi: Sơn! Thứ này làm sao ăn?
Sơn cười rồi tự tay dùng muôi lớn múc đầy 1 bát chào vào chén mình sau đó lại nhặt những lá rau gia vị xé nhỏ rồi cho vào bát cháo lại dùng thìa đảo đều lên để gia vị được trộn đều trong bát, tiếp tới lại dùng thìa múc xung quanh trước bởi vì ở xung quanh sẽ nguội nhanh hơn so với chính giữa nên từ tốn từng thìa vừa thổi vừa ăn.
Thấy Sơn làm vậy thì cả đám người cũng làm theo, bưng bát cháo lên ngưởi được hương thơm của bát cháo thịt đủ gia vị lại không kiềm chế được mà đánh ực nước miếng cái, vẫn có tên thủ lĩnh của Cá Sâu bộ lạc tham ăn mà bưng bát lên hup nhưng lập tức la toáng lên vì nóng quá bỏng mồm rồi.
Những tên còn lại biết hậu quả của việc hấp tấp nên đành phải từ tốn làm giống hệt Sơn vừa rồi. Tuy nhiên khi đưa được miếng cháo vào trong mồm thì ngay lập tức vị ngọt ngọt, mằn mặn, lại thơm của cháo bốc đầy vòm
họng lại thêm cái ấm áp của miếng cháo nóng khiến cho tên nào cũng reo lên với khuôn mặt thỏa mãn, sung sướng.
Được ăn cháo ấm lại ngon ngọt vậy thì ai không thích chứ.
Mấy tên thủ lĩnh con nói: Món này ngon quá Sơn!
Tên khác: món này ngon lại rẻ nữa! có món này thì bộ lạc ta mùa đông sẽ không phải chịu đói cũng không phải c·hết người nữa!
Sơn: Mọi người cũng đã biết nước Việt ta rất lớn có đến 100 ngàn nhân khẩu nên bọn ta cũng phải sử dụng thức ăn này mới nuôi nổi số nhân khẩu này.
Mấy tên thủ lĩnh nhất là Sư tử và Báo đốm bộ lạc tròn mắt kinh ngạc không ngờ bộ lạc ở miền núi lại có thể lớn vậy. Tuy nhiên thắc mắc của họ lại là vấn đề khác, mấy tháng này không liên lạc được với 2 bộ lạc Hổ và Nanh Trắng vậy nhưng chúng đều biết đã bị nước Việt thôn tính do trước đó 2 bên đã có xung đột tại biên giới lãnh thổ tuy nhiên việc này để biết chứ không nên nói ra.
Sơn tiếp tục: để nấu được món cháo này thì cần thứ bột này cùng với nồi, muối, rau thơm. Về rau thơm thì các bộ lạc chỉ cần lấy cọng rau ở đây đem về cắm là sẽ có nhưng thứ nàykhông quan trọng mà quan trọng nhất là nồi, bột, muối, thịt.
Sơn: Nồi này ta bán vẫn như giá cũ trước đây bán cho các bộ lạc khác 1 nồi đổi 1 phụ nữ trưởng thành. Nồi này ngoài việc có thể nấu cháo thì còn có thể nấu nước từ tuyết vào mùa đông sẽ không phải dùng nươc lạnh mà mùa hè lại có thể dùng để trữ nước. 1 phụ nữ trưởng thành bằng 2 đứa trẻ hoặc bằng 20 túi thịt.
Bột này nước ta đã làm rất khó khăn mới có được nên 1 túi bột này sẽ đổi bằng 5 túi thịt tương đương bởi bột này nếu cho nước vào thì chỉ cần 1 nắm thôi đã đủ cho 3 người ăn rồi trong khi 5 nắm thịt vẫn chưa đủ 3 người ăn đấy.
Muối thì bọn ta đổi bằng 3 túi thịt, còn những rau gia vị ở đây ta đem đến coi như tặng các vị về làm giống để dùng.
Mọi thứ có vẻ rất đắt bởi như giá được định ra năm nay 1 phụ nữ trưởng thành đổi bằng 20 túi thịt, 1 túi muối biển bằng 2 túi thịt còn 1 túi thịt bằng 1 tấm da thú.
Ban đầu bọn thủ lĩnh và vu các bộ lạc kêu ầm lên giá cả quá đắt bọn ta không chịu.
Thế nhưng đối với các bộ lạc ở miền biển lại là khác, thứ họ cần nhất chính là nước bởi mùa đông, hè họ rất thiếu nước ngọt để uống cho dù dùng mai rùa để đựng nước nhưng số mai cũng không đủ để hứng, đựng nước mưa vậy nên họ biết thứ này đặc biệt quan trọng.
Thế nhưng ban đầu các bộ lạc ở miền biển chỉ muốn đổi bằng muối mà thôi bởi miền biển làm muối không tốn công chỉ là đợi nước bốc hơi hết để lại muối mặn chát mà thôi thế nhưng nước Việt có muối thậm chí muối chất lượng cao hơn nên dĩ nhiên là không có nhu cầu rồi.
Sơn: Nước Việt của chúng ta đất đai rộng lớn lại có muối tốt để dùng nhưng bọn ta thiếu thịt và súc vật nuôi và nhân khẩu vậy nên ta sẽ ưu tiên đổi lấy người và vật nuôi theo đó ở đồng cỏ nuôi được dê, cừu, trâu, bò, lừa thì trâu hoặc bò.
Vậy 1 con trâu hoặc 1 con bò sẽ đổi được 1 cái nồi lớn
Hoặc 2 người hoặc 2 con dê sẽ đổi được 1 cái nồi lớn
Thời đại này con người có gia trị thua cả gia súc bởi con người thì không thể g·iết lấy thịt còn gia súc thì có thể sinh sản và lấy thịt rất nhiều.
Ngoài ra, bột và muối sẽ đổi lấy thịt còn da thú thì nước ta không có nhu cầu.
Đối với Sơn đây là 1 vụ làm ăn lãi rất cao bởi vì với sản lượng khoai môn lên tới vài trăm tấn bột thì hắn dư sức đổi lấy thịt và vật nuôi của đồng cỏ tuy nhiên vấn đề vận chuyển lại khó khăn hơn nhiều.
Bởi lần này chỉ mang theo có 10 tấn bột nên không đủ đáp ứng nhu cầu của các bộ lạc.
Vậy nên sau khi đổi hết các vật đem đi còn chừa lại 1 ít để mọi người đi đường dùng. Sơn đã đổi lấy được 5 ngàn nhân khẩu gồm phụ nữ trưởng thành và đứa nhỏ. Ngay lập tức đám nhỏ và phụ nữ này được đưa lên các xe trâu chở về làng Trấn Biên đồng thời từ làng cũng cử thêm 100 chiếc xe trâu nữa để vận chuyển 5 đợt mới xong cũng như vận chuyển thêm cho đợt trao đổi 100 tấn bột khoai nữa.
Tuy nhiên bột khoai quá được chào đón bởi sự hấp dẫn và tiện lợi của nó có thể làm đủ các món vậy nên gần như tất cả các bộ lạc đều đặt hàng thêm bột khoai, nồi lớn, bát, muỗng số lượng đặt hàng lại rất khủng vậy nên không thếp cấp đủ ngay lập tức được.
Các thủ lĩnh kia còn đề nghị lần sau Sơn cho người mang hàng tới các bộ lạc để lấy vậy nhưng Sơn lắc đầu bảo thay vì các vị đợi ta mang đên thì bọn ta sẽ mở 1 khu giao dịch lớn tại lãnh thổ của Voi bộ lạc nằm sát lãnh thổ của Sư tử bộ lạc như vậy mọi người có thể đến đây trao đổi, tại đó sẽ có rất nhiều vật dụng, thực phẩm đảm bảo làm hài lòng tất cả mọi người đồng thời người tham gia khu giao dịch sẽ được nước Việt đảm bảo an toàn.
Sau khi tất cả các bộ lạc đều trao đổi nhiều ít các sản phẩm của nước Việt đến hết mức thì thôi thế nhưng chỉ có 1 bộ lạc chỉ xem thôi nhưng lại không trao đổi thứ gì đó là bộ lạc Thảo.
Tất cả các thủ lĩnh của bộ lạc khác mang đồ về hết thì lúc này thủ lĩnh bộ lạc Thảo là Nox mới tiến vào.
Nox tiến vào với nụ cười rất hòa ái theo sau là Vu của bộ lạc Thảo: Ôi Sơn!
Sơn ngơ ngác ban đầu nhưng cũng hiểu ra 2 người đến làm gì, kiểu gì cũng là thấy sang bắt quàng làm họ mà thôi. Chuyện gốc gác của bọn họ thì cả đồng cỏ đều biết rồi. Gốc gác của các bộ lạc khác còn biết nữa là nhưng họ phải im lặng bởi hiện tại thế lức nước Việt đã quá lớn so với bất kì bộ lạc nào ở đồng cỏ rồi.
Sơn chào đón: ồ thủ lĩnh Thảo bộ lạc và Vu sao! Chào mừng!
Nox: Sơn biết không! Chúng là là anh em đấy!
Sơn: đúng rồi chúng ta cũng cùng chung 1 gốc gác trước chúng ta là Đá Xanh bộ lạc mà.
Nox tỏ vẻ buồn bã: các ngươi thật may mắn lên vùng núi mới trù phú và phát triển giờ mới hùng mạnh vậy. những người ở lại bây giờ thật khổ!
Vu tiếp lời: Mấy năm nay thần linh không phù hộ nên đi săn được ít thức ăn quá lại bị đàn voi t·ấn c·ông rồi bộ lạc khác t·ấn c·ông! C·hết rất nhiều! bọn ta phải lưu lạc khắp nơi rồi.
Sơn: Vậy sao? Voi t·ấn c·ông sao không tiêu diệt chúng? Cá sấu bộ lạc t·ấn c·ông sao không đánh lại chúng?
Nox: bọn chúng rất mạnh! Thần không giúp! Chúng ta phải chạy!
Lúc này đám lãnh đạo của nước Việt vào lại lều cũng ngồi cạnh đây nghe được mà nhếch mép cười khinh bỉ lũ yếu đuối lúc nào cũng chờ thần giúp mới dám phản kháng, thần không giúp thì chỉ biết bỏ chạy. Nói vậy nhưng những lãnh đạo này đều biết lịch sự, Sơn và thủ lĩnh khác đang nói chuyện, chưa được phép họ sẽ không nói chen vào.
Sơn lúc này cũng chỉ tỏ vẻ ngây thơ: ồ vậy sao thật đáng tiếc!
Nox: hôm nay ta đến cũng có ý như này Sơn xem thử!
Nox nói tiếp: Dù sao 2 bộ lạc chúng ta cũng cùng chung 1 nguồn gốc là Thảo bộ lạc vậy chúng ta có thể quay về gộp lại thành 1 Thảo bộ lạc hùng mạnh được không?
Sơn lúc này mới tỏ rõ bộ mặt cười khinh bỉ: gộp lại thì được nhưng là các ngươi gộp vào nước Việt. từ lúc nào 1 bộ lạc yếu đuối mà lại muốn thâu tóm bộ lạc lớn hơn mình vậy. Các ngươi nuôi nổi không? Các ngươi có đánh lại được các bộ lạc Sư tử, báo đốm không?
Vu: dù sao chúng ta là cùng 1 nguồn gốc và lại chúng ta có đồ đằng tế thần linh, các ngươi lại không có, về với bộ lạc Thảo thì thần linh mới bảo vệ các ngươi.
Hắn nói xong mà cả đám tộc nhân nước Viêt đều cười lăn cười bò.
Trí: ồ các ngươi có thần linh bảo vệ tốt quá!
Lại 1 trận cười nữa khiến cho kẻ Nox và Vu giận tím mặt.
Vu: các ngươi dám cười nhạo thần linh sẽ bị thần linh trừng phạt!
Sơn lúc này mới dừng cười dù sao cũng chỉ là đám người nguyên thủy đã biết gì: bọn ta đã không thờ thần linh chỉ thờ tổ tiên, bọn ta không cần thần linh nào bảo vệ hết chính bọn ta tự bảo vệ bọn ta, chính bọn ta tự kiếm thức ăn nuôi người của mình.
Các ngươi muốn được bảo vệ thì gia nhập bọn ta sẽ được bảo vệ sẽ được chỉ cách kiếm thức ăn!
Nếu không về mà cúng thần linh, rồi ngồi mà đợi thần linh bảo vệ đi!
Sơn tiếp: Vì các ngươi và bọn ta có chung nguồn gốc vậy ta sẽ tặng cho các ngưới 2 chiếc nồi lớn cùng bộ dụng cụ và 5 bao bột hãy mang về ăn xem khác thần linh ban không!
Sơn nói xong vung tay thì đám lính chạy vào lấy đủ đồ đem ra cho 2 tên kia.
Nox và Vu cũng không dám ý kiên gì nữa sợ Sơn lại đổi ý khiến họ mất đi 5 bao bột quý giá kia phải biết rằng 5 bao bột kia có thể đổi được tới 25 túi thịt cùng trọng lượng đây là con số không hề nhỏ chút nào mà họ cũng chẳng mất gì cả.
Rât nhiều kẻ không hiểu biết thì cứ cho rằng 2 tên kia là kẻ ngốc bởi không thằng điên nào đang 1 thế lực khổng lồ lại đầu nhập về 1 thế lực bé xíu vậy. Thế nhưng Sơn lại là người hiểu rõ hơn ai hết bởi bộ lạc Thảo đang bị uy h·iếp bởi bộ lạc Cá Sấu mà không thế chống lại chỉ còn cách bỏ chạy nhưng khi có bộ lạc Việt đứng sau lại là khác bởi vì đây là 1 thế lực khổng lồ cùng với đó là nguồn gốc của nước Việt vậy nên sẽ không kẻ nào dám động chạm tới họ nữa trừ khi bộ lạc đó là 1 thằng đần hoặc là 1 thế lực còn mạnh mẽ hơn nước Việt mà không coi nước Việt ra gì. Vậy nên nếu chỉ là đến bái phỏng thì cũng chỉ nhẹ nhàng như các bộ lạc khác mà không có tiếng vang vậy nên làm trò cười này lại khiến cho việc quan hệ đó được truyền xa đồng ngĩa nhiều người biết vậy lại càng có lợi với bộ lạc Thảo.
2 tên kia đã ra về nhưng Sơn nhìn theo bóng dáng đó không khỏi mỉm cười, hắn không ngờ chỉ là thủ lĩnh bộ lạc nhỏ nhưng lại thông minh đến vậy vừa được tiếng vừa được miếng mang về. Nhưng dù sao cũng không thông minh bằng người hiện đại được, 5 túi bột khoai đó là thức ăn thì cũng chính là mồi câu, con mồi ở đây là tộc nhân của bộ lạc Thảo bởi bọn họ đang bị đói kém nếu mang về 5 túi bột đó nấu lên ăn thì cũng là lúc họ được tận hưởng vị ngon ngọt của cháo khoai đồng nghĩa họ sẽ biết về nước Việt hùng mạnh dân chúng được đầy đủ ấm no khác 1 trời 1 vực với hoàn cảnh của bộ lạc Thảo hiện tại vừa lo giữ mạng lại vừa lo kiếm cái ăn duy trì, lúc này còn phải đợi nữa sao?
Tất nhiên là nhanh chóng kiếm chỗ nước Việt mà xin gia nhập chứ còn gì, dù sao thời đại này con người chạy theo kẻ mạnh cũng là bình thường cùng với đó dù sao 2 bộ lạc cũng chung 1 gốc thì cũng không có gì là sai cả.
Nox và Vu ôm 5 túi bột về lại không biết rằng mình đang ôm về những v·ũ k·hí g·iết họ cũng như c·ướp đi chức vị, tộc nhân của họ bởi sẽ có không ít kẻ chỉ vì có Nox và Vu cản trở việc gia nhập nước Việt, cản trở họ được gia nhập nơi ấm no an toàn vậy ngại gì mà không dùng 1 ngọn giáo hay 1 cây gậy cùng lắm là 1 hòn đá đập vỡ đầu 2 tên khốn nạn đó đi để được có cuộc sống tốt đẹp.
Tuy nhiên việc này cũng không phải 1 sớm 1 chiều mà sẽ là 1 cơn sóng ngầm lớn dần còn hiện tại đám người Thảo bộ lạc đã được 1 bữa no nê rồi.
Những ngày sau đó cuộc trao đổi diễn ra khá bình thường, nhưng Sơn thì không chịu ngồi im, đã gần hết 1năm hắn tới thế giới này thế nhưng những hiểu biết của hăn về thế giới này quá ít, tất cả hắn cũng chỉ biết được tới 2 khu vực núi cao và đồng cỏ còn ngoài ra chưa biết gì, nhân đây cũng là cơ hội lễ hội diễn ra, hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tìm tới các bộ lạc khác để lấy thêm thông tin.
Vậy nên mỗi ngày hắn đều cùng đám thân vệ của mình đi tới các bộ lạc miền biển để hỏi han về thế giới bên ngoài nhưng cuối cùng cúng chẳng có thông tin gì hơn có vẻ như rằng khu vực này quá bé hoặc quá hẻo lánh mà con người văn minh chưa tìm ra hay là các khu vực khác con người còn nguyên thủy như này.
Có rất nhiều câu hỏi Sơn đặt ra khi mới tới thế giới này, liệu sau dãy núi kia là những gì, bờ biển bên kia là những gì hắn đều rất tò mò cũng như 1 mong muốn ở kiếp trước biết bao thế hệ cha ông chưa làm được là mở mang bờ cõi cũng như xây dựng được 1 đế chế Đại Việt hùng mạnh.
Thế nhưng cuối cùng thì Sơn cũng nhận 1 tin quan trọng của nhóm người lang thang, hắn nói rằng ở phía nam tức là qua con sông Cái đi xuôi về phía nam chính là 1 vùng rộng lớn hơn đây rất nhiều, ở đó cũng có rất nhiều động vật, các bộ lạc lớn mà đám bộ lạc lớn ở đây còn biết cưỡi ngựa để di chuyển để chăn nuôi và trồng trọt nữa.
Những điều này làm Sơn liên suy nghĩ không thôi về 1 viên cảnh với ngựa cùng gót sắt sẽ có đoàn kị binh hùng hậu quét ngang ca thế giới này.
Tuy nhiên việc hiện tại vẫn là phát triển thế lực mạnh mẽ thông qua trao đổi kinh tế, phát triển khoa học kỹ thuật, thâu tóm các bộ lạc đồng cỏ và miền biển nữa.
Vậy nên bước tiếp theo chính là xây dựng thành trì tại khu vực đồng cỏ để có sự hiện diện và nhanh chóng hơn thu thập các bộ lạc đồng cỏ lại.
Đồ xin tất nhiên rất đắt hàng vậy nên chỉ sau 2 ngày thì tất cả hàng hoá cũng đã được bán hết, đội ngũ chỉ giữ lại 1 ít để dùng trên đường, còn nữa nhanh chóng trở về.
Bởi vì sau khi xuống hàng thì đội xe trâu cũng được trở về bộ lạc chứ không cần ở lại vậy nên lần trở về này gần như toàn bộ chỉ có kị binh vậy nên chuyển sang 2 người cưỡi con 1 con để lại trọng kị mang đồ chở về được nhiều nhất.
Còn những súc vật đổi được cũng nhanh chóng có đội ngũ từ trấn Biên Hoà cử tới đón về từng ngày 1 rồi.
Nhờ đã chuẩn bị kĩ nên chỉ trong 2 ngày di chuyển thì đội ngũ trao đổi cũng về tới làng Biên Hoà để ngỉ ngơi cũng như chuẩn bị công việc mới.
Vậy nên nhanh chóng thương đội nước Việt lên đường trở về làng Biên Hoà
Kết quả của cuộc trao đổi này rất tôt: ngoài việc trao đổi lấy được 200 người phụ nữ và bé gái ra còn đổi được 500 con trâu, bò và 1000 con dê. Toàn bộ những súc vật này đều đã được thuần hoá nên rất nge lời vì thể nên được bố trí ở chuồng nuôi tại trấn Biên Hoà luôn giúp chúng hạn chế di chuyển cũng như ổn định cho chúng sinh sản bởi thường thì loài trâu, bò sẽ sinh sản và lúc cuối mùa đông, đầu mùa xuân.
Những phụ nữ này thì được bố trí chỗ ở và làm việc tại Trấn Biên để giảm thiểu đi lại ảnh hưởng sức khoẻ trong mùa đông còn các bé gái thì được đưa về làng trung tâm để tham gia vào trường học. Đa phần đều là các bé chỉ có mẹ nên các bé sẽ được đi theo mẹ tới nơi ở mới để sau này không lạc mất nhau đồng thời thông tin của các bé và mẹ được lưu tại bảng gỗ thông tin của địa phương để nếu có di cư thì họ vẫn tìm được nhau.
0