Sau 7 ngày liên tục di chuyển thì đàn thú cũng tới được góc sông nơi này lòng sông không rộng chỉ khoảng 100m tuy nhiên bởi vì mùa đông lạnh giá nên toàn bộ dòng sông đã bị đóng băng cũng như lớp băng cũng khá dày mà không thể di chuyển qua được khiến cho kế hoạch ban đầu hãm chân đàn thú bằng nước sông phải thay đổi.
K lo lắng nói: Vũ quân sư, mặt băng quá dày như vậy phải làm sao?
Vũ: Mặt băng dày thì đập phá được không?
K: Phá như vậy rất tốn công mà sau 1 đêm lớp băng lại đóng lại.
Vũ suy ngĩ 1 lúc lại nói: Không phá được thì có cách nào để khiến cho khó di chuyển trên mặt băng không?
K: Ta không biết.
Ju lúc này cũng là đội trưởng 1 đội cung thủ nói: trước đây ở bộ lạc ta mùa đông thường xuyên bị bộ lạc Sói t·ấn c·ông nên bọn ta thường đi tiểu vào mặt băng để khiến nó trơn hơn khiến chúng khó tiếp cận gần, chúng ta có thể làm cách này không?
K: ý hay đấy chúng ta nhiều người có thể làm!
Vũ: không được, nước tiểu quá nặng đàn thú sẽ phát hiện.
Vũ tiếp tục: Nước tiểu trong người ra sẽ ấm hơn bên ngoài vậy thì ta cũng có thể đun nước ấm rồi dội lên cũng có tác dụng như nướ tiểu vậy. Thử xem.
K: được ta sẽ cho người thử!
Vũ: cứ đun nước nóng thoải mái lỡ mà làm thủng mặt băng thành cái bẫy cũng tốt.
Lúc này K phân công cho 1 toán lính thử nghiệm, đem cái nồi quân dụng ra đun nước nhanh chóng đổ nước lên mặt băng làm cho mặt băng bị tan chảy 1 lớp sau khi bước chân lên đây rất trơn thậm chí với chân không thì có khả năng ngã ngay lập tức.
Thấy hiệu quả rõ rệt, K liền lệnh cho đội trinh sát lập tức đi kiểm tra tính toán thời gian xem bao giờ đàn thú tới bởi việc đổ nước trên mặt băng chỉ được làm trước 1 buổi mà thôi bởi để lâu thì nó sẽ khôi phục nguyên trạng không gây nên hiệu ứng trơn trượt được.
Đúng 6 ngày sau, đàn thú đã rầm rập tiếp cận tới vị trí khúc sông băng, lúc này nhờ có trinh sát trước nên mặt băng cũng đã chuẩn bị xong, các tay cung cũng đã vào vị trí cùng hệ thống bẫy, bờ tường được hoàn thiện.
Đàn thú thấy phía trước là sông băng, sắp tới khu vực của chúng nên càng cố gắng ra sức chạy nhanh lên, chạy trước là đàn sói 4 chân nhưng nhanh chóng vừa tiếp cận mặt băng thì không thể bám trụ trược, 4 chân chúng liên tục cào cào lên mặt băng nhằm cố sức trụ vững thế nhưng vô dụng, càng cố cào thì măt băng lại càng trơn hơn, 1 lúc sau nhờ có lớp sau đấy lớp trước mà có không ít con thú được đẩy tới phía bờ bên này, trong đó cũng có không ít con thú bị đẩy văng trên mặt băng không ngừng dùng tứ chi cao mặt băng cố đứng lên chạy nhưng không thể.
Có những con thú khôn hơn chạy sau thì lại dùng thân xác của con thú đi trước mà dẫm lên làm điểm tựa vững chắc mà vọt lên thành ra đàn sói hầu như trở thành vật lót đường cho đàn gấu và vượn.
Trong khi đội xua đuổi thì chạy tới gần sông băng thấy tình trạng như vậy cũng không tiến nhanh lên nữa mà toàn bộ tập trung xạ tiễn những con bị rớt phía sau cũng như những con đang bò lóp ngóp trên mặt băng khiến cho mặt băng từ màu trắng nhanh chóng biến thành mặt băng màu đỏ, xác c·hết của đàn thú là liệt khắp nơi tạo thành 1 con đường đỏ rõ rệt giữa trời băng tuyết.
Sau đó, đội bộ cung và bộ binh cũng tiến tới nhanh chóng kết hợp với kị cung tiêu diệt toàn bộ những con thú bị mắc kẹt cũng như từng bước tiến lên chắc chắn đảm bảo không xảy ra bất trắc.
Lúc này đàn thú sau 1 lúc khó di chuyển đã dần ổn lại và ùn ứ kéo sang bờ bên kia lúc này lạ xảy ra tình trạng dẫm đạp nhau khiến vô số con vật b·ị t·hương bởi nếu chúng chậm lại hay tụt lại phía sau thì sẽ bị đội bộ cung t·ấn c·ông và g·iết c·hết.
Sau khi đàn thú lên được bờ bên kia thì lại 1 tai họa ập đến đầu chúng bởi 2 bên đường hàng loạt mũi tên bay ra liên tục bắn lên người chúng.
Trường cung kết hợp mũi tên sắt gây ra sức bắn khủng kh·iếp khiến chúng gào thét lăn lộn đau đớn sau đó lại tiếp tục bị dẫm đạp.
Quãng đường này chỉ dài tới 50m nhưng có vô số con thú bị ngã xuống tại đây hoặc b·ị t·hương cực nặng mà không thể di chuyển nhanh được nữa nhanh chóng bị hạ sát bởi 3 mũi t·ấn c·ông từ 2 bên và phía sau.
Kết thúc quãng đường 50m chúng cứ tưởng là bình an rồi thế nhưng không, lúc này lại liên tục những cây gỗ lớn đường kính 20cm liên tục đập vào thân chúng khiến chúng gãy tay chân mà khó chạy, lại có những con thú bởi vì quá gâp gáp mà rớt xuống hố chông sắt ở dưới với thiết kế mũi chông có ngạnh khiến chúng không thể rút thân mình ra được mà nằm lại đó chờ c·hết.
Phía quân Việt luôn là những con người tiết kiệm, chiến đấu vẫn chiến đấu nhưng thu dọn xác thịt đám thú này vẫn tiến hành, bởi trời mưa tuyết khá nặng nên những con thú đ·ã c·hết cũng sẽ không bị phân hủy, chỉ cần g·iết c·hết sau đó để lên từng xe bò ngoài ra dọc đường cũng có những binh sĩ phụ trách ăn uống sẽ gánh bếp theo cùng vừa giữ ấm vừa ướp, nấu nướng cho những chiến binh phía trước. Đó là sự khác biệt của đội bộ binh và đám thú phía trước, trong khi đám thú chỉ còn lại ít những súc vật trước bắt của Chó Đen bộ lạc cũng như chúng liên tục phải chạy thế nên chỉ có các g·iết sau đó mang đi nhưng vì không có lửa mà mùa đông lại lạnh quá dẫn tới thịt đóng băng chúng cũng chỉ còn cách bỏ sức mà gặm vậy nên không có đủ sức khỏe như bộ binh được.
Khoảng 5h chiều nhưng trời cũng đã khá tối bởi đây đang mùa đông, từng đàn thú ùm ùm lao xuống sông cũng chính là lúc cung thủ trên dãy núi chuẩn bị kĩ càng giương cung.
Khi thấy những con thú đầu tiên bơi quá nửa sông thì cùng lúc đó Sinh hô: Tổ 1 bắn! tổ 2 chuẩn bị!
Mỗi tổ như vậy có 1000 người như vậy mỗi lần bắn cũng không cần nhắm mục tiêu mà cứ khoảng đó bắn thẳng vào, đàn thú đông như nêm vậy nên gần như không có mũi tên nào trượt cả.
Tốp đi đầu của đàn thú thấy mũi tên lao tới muốn lùi lại nhưng lại bị những con phía sau đùn lên dẫn tới chúng ban đầu chạy khá chậm nên lại c·hết nhiều hơn nữa.
Lên được tới bờ cũng rất ít sau đó chúng biết chỉ còn 1 đường lên 4 chân chạy nhanh về con đường tử thần đó.
Thế nhưng trên núi đá, cung thủ sao tha chúng, 4000 tay cung không phải là ăn chay mà toàn bộ đều là chiến binh cũng như là thợ săn quanh năm vậy nên cả cuộc chiến chỉ có khoảng 100 con chạy được thoát khỏi mưa tên nhưng cũng chỉ có 15 con là chạy được về phía bắc, giữ được mạng bởi 85 con kia đã bị rớt xuống hố chông sau đó lại ăn mưa tên mà c·hết. Trong 15 con thú đó cũng đa phần là vượn bởi chúng đi giữa đàn nên không bị chịu công kich nhiều cũng như không bị đạp bẫy chông.
Đến 7h tối thì hoàn toàn kết thúc chiến đấu, q·uân đ·ội nước Việt tập trung kiểm kê chiến lợi phẩm.
Bộ binh g·iết dọc đường được 3000 con.
Còn toàn bộ gần 2000 con thú còn lại bi c·hết tại chiến trường này.
Chiến trường để lại là phần lớn con thú b·ị t·hương, chúng cũng nhanh chóng bị những mũi giáo xuyên tim hạ sát chúng giúp chúng tránh khỏi đau đớn.
Lúc này cả khúc sông băng và đoạn đường tử thần đã hoàn toàn chuyển thành 1 màu đỏ cùng nhớp nháp bởi máu nóng chúng đổ ra làm tan 1 ít băng ở quanh đó.
Cả khu vực đất phía bắc cũng đỏ thẫm 1 màu máu, tanh tưởi của đàn thú, xem chừng như 1 lúc nữa thôi sẽ có những đàn thú hoang hoặc những con thú hoang tới đây để kiếm của chùa rồi đây.
Nhất là khu vực phía bắc này có loài hổ lớn nữa thế nhưng q·uân đ·ội Việt lại chẳng lo vấn đề đó, thêm thú tới cũng chỉ là thêm thịt mà thôi. Thú hoang có thể g·iết được 1 2 người đơn lẻ nhưng với q·uân đ·ội hơn 10 ngàn người được huấn luyện, trang bị thì chúng cũng chỉ là bị thịt di động.
Cũng có mấy đàn sói táo tợn hú hú lao tới nhưng đáng buồn cho chúng chỉ có 500 con chưa đủ nhét kẽ răng cho đám cung thủ đang thi thành tích này.
Ngoài đám sói còn có đàn gấu 200 con cũng chịu chung số phận.
Cuối cùng là mấy con hổ to lớn nhưng ngu ngốc, trước khi đến còn gầm lên ra oai nhưng chúng lại không biết rằng đó là cách c·hết nhanh nhất. Tiếng gầm càng lớn càng thu hút sự chú ý của cung thủ mà trở thành con nhím khổng lồ.
Đội quân 4 ngìn cung thủ chia ra săn g·iết bằng hết quyết không cho đám thú hoang này được sống bởi sau này sẽ có dân cư đến ở vậy nên trước sau gì cũng phải săn, có cơ hôi thì làm luôn đỡ mất công lần sau lại phải truy đuổi.
Tổng kết cả chiến dịch này thu được gần 5000 con thú. Ngoài số thịt mà bộ binh g·iết và thịt luôn dọc đường không lấy được da lông thì cũng có gần 4000 bộ da thú hoàn hảo.
Toàn bộ số xác thú này sẽ được lột da nhanh chóng và xẻ thịt thành từng miếng rồi mới đem về trấn.
Tận dụng lúc này dòng sông hoàn toàn đóng băng mà kéo xe trượt đưa về trấn Thái Nguyên.
Lúc này, toàn bộ xe bò mang theo và số lượng ngựa cũng như tuần lộc, lừa đều được huy động để thồ thịt và xương. Đa số xương sẽ không bị vứt bởi vì món canh xương với củ khoai rất hấp dẫn moij người cũng như lượng dinh dưỡng trong xương rất lớn, nếu có thể nấu lấy nước dùng thì rất ngon vậy nên toàn bộ lượng thịt được đưa về trấn. Sau đó sẽ sử dụng xe bò vận chuyển tới các làng khác nữa bởi số thịt quá lớn chia sẻ cho các làng nhằm cải thiện bữa ăn cho mọi người.
0