Chương 85: Di Châu
Thuyền Việt kéo chúng 1 quãng đường dài khoảng 20km thì thấy được 1 hòn đảo lớn hiện ra. Hùng quyết định dừng chân, đổ bộ lên đảo để xử lý.
Trong tầm nhìn của Hùng và mọi người cũng nhìn thấy 1 số ngôi nhà của bộ lạc đang sống trên đảo vậy nên không lo lắng nên cho thuyền nhỏ lên đảo chiếm lấy vị trí chuẩn bị.
Lại cho người cần v·ũ k·hí xuống tước v·ũ k·hí của đám tàn binh Hán sau trận chiến đã chỉ còn khoảng 300 tên mà thôi.
Hùng cho người kéo những thuyền đó gần lại sau đó cho người nhảy ra lần lượt, lại cho người dùng cung tên ở trên áp chế chúng, nhanh chóng chỉ sau 1h đồng hồ tất cả đã b·ị b·ắt, trói khủy tay lại đề phòng chúng gây loạn.
Lúc này, toàn bộ đội thuyền đã được kéo vào nơi neo đậu, 4 thuyền của nhà Hán cũng được trưng dụng để sửa chữa lại 1 số vị trí bị trọng nỏ xuyên thủng còn binh lính nhà hán thì chỉ để lại mỗi tên 1 chiếc quần còn tay bị trói, riêng tên tướng lĩnh của chúng thì được trói riêng 1 nơi.
Thuyền đã được sửa chữa và neo đậu cẩn thận lại bờ biển, Hùng cũng cho quân dựng trại tạm thời và đi xung quanh tìm kiếm nguồn nước ngọt cùng 1 số thực phẩm địa phương.
Hùng cũng triệu tập các đội trưởng phân công công việc trong đó cử viên phó đoàn dẫn theo 100 người đi kiếm người dân bản địa ở đây để gặp được thủ lĩnh nơi này đàm phán.
Được 1 lúc sau dưới sự hướng dẫn của người dân bản địa thì đoàn cũng đã tìm được người thủ lĩnh ở đây là 1 cụ già, sau khi tìm hiểu mới biết được họ cũng là người đân bình thường ở lục địa nhưng vì c·hiến t·ranh liên mien cùng các thế lực thường bắt người làm nô lệ nên họ đã chèo thuyền vượt biển ra đảo này sinh sống, bởi vì ít dân cư và khá ngèo nên chính quyền Hán gọi đây là đảo Di Châu và gần như không kiểm soát cũng như quan tâm tới nơi đây.
Nhận thấy nơi đây cách xa đất liền vừa đủ khoảng 200km cũng như có đồi núi nhiều và cảng nước sâu thuận lợi việc cập bến cho thuyền trọng tải nặng nên Hùng nói với trưởng làng ở đây:
Ta là q·uân đ·ội nước Việt, từ nay bọn ta sẽ quản lý nơi đây.
Nước Việt sẽ giúp cho mọi người có cuộc sống tốt đẹp hơn, an toàn hơn, ai có ý tạo phản bọn ta sẽ g·iết cả nhà mà không khoan nhượng.
Nói đoàn, Hùng đưa ảnh mắt bình tĩnh nhìn lão lại đưa ảnh mắt nhìn binh lính với v·ũ k·hí sắc lạnh xung quanh để lão biết được sự việc này quan trọng mức nào.
Lão trả lời: Vâng thưa ngài! Thảo dân sẽ hướng mọi người thông báo.
Hùng nói: Tốt! để chào đón mọi người! Ngày mai bọn ta sẽ tổ chức phát thức ăn cho toàn bộ người dân, mỗi người dân tới sẽ được nhận 10kg gạo hoặc bột không kể già trẻ lớn bé đều được.
Lão già lúc này vui ra mặt bởi trước giờ chỉ có quan binh lấy gạo của dân chứ có bao giờ quan lại phát gạo cho dân nên lao hỏi lại: đại nhân! Đó là sự thật?
Hùng: chắc chắn là sự thật! ngươi về thông báo với mọi người đi.
Sau đó, Hùng cho người đưa lão trở về nhà, lại cho người chuẩn bị các phần quà cho người dân vào ngày hôm sau.
Ý tưởng tặng gạo cho dân chúng đây là tiếp thu hướng dẫn của đức vua Sơn bởi trước khi đi Sơn đã từng nói, việc t·ấn c·ông 1 thế lực không khó nhưng việc để con người ở đó nge theo mình mới khó.
Vậy muốn họ nge theo thì mình cần phải chứng tỏ đi theo mình họ sẽ được lợi như thế nào, trước mắt là cho họ cái ăn vì các nước phương Đông đa phần vẫn đang không đủ cái ăn, có cái ăn ngươi nói gì họ sẽ nge lại tỏ rõ sức mạnh bằng việc g·iết chóc cho họ thấy nếu không nge lời sẽ bị g·iết.
Hùng ở đây có đủ cả: Số gạo và bột này là số đã đổi được tại các nước Câu Ly, Sila, Liêu. Gạo này được đổi lại bằng muối bởi muối là thứ rẻ nhất cũng là dễ làm nhất cũng như là thứ cần thiết với các quốc gia.
Vì vậy khi chiếm hòn đảo lớn nay, Hùng ngoài việc xây dựng làm tiền đồn nước Việt cách xa lục địa tránh giao tranh làm nơi tập kết hàng hóa, kho bãi thì còn là nơi sản xuất muối để bán cho các nước xung quanh lấy nguồn lực phát triển.
Cả ngày này, Hùng cùng toàn bộ quân lại sử dụng thêm các hàng binh Hán mới bắt được hôm qua để xây dựng nhà cửa và căn cứ, đối với những hàng binh ngoan ngoãn làm việc sẽ được giữ lại còn những kẻ chống đối thì ngay lập tức sẽ bị ăn gậy cùng với trói ra cột ở giữa khoảng đất để chuẩn bị cho hôm sau.
Chỉ trong 1 buổi chiều cũng có tới 20 tên dám phản kháng được đặc cách trói ở đây mà không phải lao động. Thế nhưng chúng không biết được chờ đón chúng lại là những gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, ngay trước cửa doanh trại có khoảng đất rộng tập hợp rấ nhiều người dân phải lên tới 2000 người lớn nhỏ theo sự kêu gọi của trưởng làng tới đây.
Dưới sự quản lý của quân lính Việt thì mọi người đều được ổn định chỗ quanh quanh quảng trường.
Bởi bất đồng ngôn ngữ nên Hùng chỉ cầm loa nói ngắn gọn:
Từ nay, nước Việt quản lý nơi đây cùng lúc chỉ vào lá cờ nền đỏ được kéo lên cao bên cho mọi người biết.
Mọi người đi theo nước Việt thì sẽ có công việc, ăn no, mặc ấm nói đoạn chỉ vào đống gạo xếp chồng cao bên kia.
Nếu không nghe lời thì sẽ như thế này, nói đoạn, binh lính dẫn những tù binh ngày hôm qua chống đối lên trước quảng trường, sau đó bị đè ra miếng gỗ đã được đặt sẵn.
Chém đầu! Hùng ra lệnh.
Nhất loạt 20 thanh đao hạ xuống, lưỡi đao sắc lạnh, nhẹ nhàng khiến cho 20 sinh mạng cứ thế ra đi mà dân chúng thì chỉ biết câm nín và hoảng sợ, còn đám hàng binh Hán hôm qua cũng chỉ biết lắc đầu mà cam chịu số phận này, không còn dám chống đôi nữa.
Bởi trước mặt họ là 20 cái đầu lăn lông lốc ngày hôm qua còn là bạn bè họ mà hôm nay chỉ còn là 2 con mắt trợn tròn trách sao c·ái c·hết đến quá nhanh.
Dưới cái nắng sáng của khí hậu đại dương nóng ẩm, những cái đầu lông lốc cùng những cái cổ vẫn còn phun voi máu được để nguyên tại đó để mọi người xem hậu quả việc chống đối, để đảm bảo không gây ô nhiễm môi trường thì những thân xác t·ội p·hạm này sẽ được vứt xuống hố phân để ủ tránh lãng phí.
Sauk hi mọi người dân đã bình tĩnh trở lại cùng với đám hàng binh đã hoàn hồn thì Hùng mới gọi lớn: phát gạo cho dân chúng đi.
Nhanh chóng những người dân đã nghiêm chỉnh hơn xếp thành từng hàng dọc cách nhau 2m để những người lính bê gạo đến trao tận tay từng người với nụ cười thân thiện, lúc này người dân mới thật sự ổn định cùng với tin tưởng cùng sợ hãi đi kèm.
Những ngày sau đó, Hùng cho thuyền lớn đi tới thăm dò, tìm hiểu xem xung quanh đảo phạm vi 50km còn có đảo nào không để tiến hành ghi lại trên bản đồ, những người lên tàu đi thám hiểm xung quanh chỉ chiếm 200 người.
Những người còn lại trên đảo lúc này kể cả người dân trên đảo đều tập trung lao động xây dựng khu căn cứ, nhà cửa, công sự khu chế biến… cho chính quyền Việt tại đây cách bến cảnh chỉ 300m để tiện vận chuyển cũng như đi lại.
Hàng binh lao động việc nặng không dám ý kiến bởi có tấm gương ngay trước mặt nên cực kì nghiêm túc không dám có chút chậm trễ hay chây ì bởi chờ đón chúng lại là những thanh đao thép chất lượng của người Việt.
Những người dân trên đảo lai lao động cực kì vui vẻ và nhiệt tình bởi số gạo được cho họ đã cất giữ ở nhà còn khi họ tới đây lao động sẽ được trả lại công lao động bằng gạo và 1 số thịt khô hoặc cá khô, lại còn được bao ăn no ở đây nên họ không phải lo lắng gì.
Riêng trẻ em trên đảo dưới 15 tuổi toàn bộ không phải lao động mà phải tập trung 1 chỗ để học chữ bởi vì Hùng cũng luôn theo chính sách nước Việt đó là phổ cập ngôn ngữ, chữ viết cho dân chúng.
Đám nhóc lúc đầu đi vào còn được ăn bánh ngọt thế nhưng sau cả buôi học đã có không ít đứa trẻ mếu máo vì bắt phải tập đọc, tập viết, tập hát, tập múa.
Bọn chúng về còn mách với cha mẹ chúng nhưng người dân chỉ vui và cười ra mặt bởi họ biết được đám nhóc đang được đào tạo và đi học, điều đó là xa xỉ trong xã hội phong kiến phương Đông bởi việc học là việc cao quý chỉ dành cho tầng lớp cao quý chứ không dành cho họ.
Những người biết chữ, được học đều sẽ trở thành quan lại nếu không thì bét nhất cũng được trở thành 1 ông quan nhỏ hoặc thầy đồ.
Vậy nên việc học của đám nhóc rất được những bậc phụ huynh ủng hô và cứ vậy ngày ngày, cứ sáng ra thì cả nhà lại cùng đi đến khu căn cứ đang xây dựng.
Người lớn thì vào làm việc, phụ nữ hoặc người già cũng sẽ có công việc để làm lấy công và bao nuôi, bọn nhỏ thì vào các lớp học, những phụ nữ mang thai cùng những người b·ị đ·au sẽ được khám chữa bệnh miễn phí cùng có chỗ nghỉ ngơi tại đây.
Cách đối đãi nhiệt tình, quan tâm của binh sĩ Việt tại đây rất được người dân hoan nghênh cùng tôn trọng, lâu dần họ đã quen với việc lao động cho nước Việt để lấy công cũng như nhận mình là người nước Việt rồi.
Trong thời gian này, Hùng cũng áp dụng những phương pháp như nước Việt ban đầu đó là huy động trí tuệ toàn dân bằng cách lấy những thông tin, kiến thức của người dân bản địa về địa hình, cây cối, động vật, thực vật có trên đảo để có thông tin đưa về nước Việt xây dựng phương án.
Ngoài việc, tổng hợp kiến thức cư dân thì Hùng cũng đưa ra chính sách với những hàng binh, nếu ai có giác ngộ tốt và tỏ rat rung thành với nước Việt bằng cách cung cấp những thông tin hữu ích thì sẽ có đãi ngộ tốt.
Những đãi ngộ trực tiếp đó là: không phải lao động nặng nhọc, được đãi ngộ tốt, thậm chí nếu như thuận lợi thì sẽ được đón vợ con cùng gia đình tới đây ở cùng vì so sánh với cuộc sống tại quê hương bọn họ thì ở đây được ăn no mặc ấm không lo bị đói, không b·ị b·ắt lính thì sướng hơn rất nhiều, trẻ con sinh ra lại được đi học miễn phí còn ở trong lục địa con cái họ chẳng có cơ hội được biết chữ.
Nhờ chính sách này mà Hùng cũng biết được thêm rất nhiều về cuộc sống cũng như sự khác biệt và đặc điểm của nước Hán đặc biệt là từ viên tướng chỉ huy hàng binh này.
Theo lời viên tướng này nói, nếu như xuất phát từ phía nam lên và đút lót cho quan lại ít tiền thì sẽ vào được cảng nhà Hán cũng như sau khi trả tiền môn bài thì sẽ được phép kinh doanh buôn bán ở nội địa nhà Hán bởi nhà Hán coi họ là những kẻ man di nên không quan tâm thế nhưng chỉ được sử dụng thuyền cỡ nhỏ còn thuyền lớn thì bị coi là kẻ địch thì sẽ chịu công kích ngay lập tức.
Tuy nhiên có những mặt hàng bị cấm buôn bán mà chỉ có thể bán cho chính quyền gồm: Kim loại, muối. 2 thứ này bị chính quyền kiểm soát nghiêm ngặt không được phép bán ra ngoài nếu không sẽ bị coi là b·uôn l·ậu còn những loại khác như lúa gạo, lương thực, vải vóc, động vật thì được tự do buôn bán tuy nhiên bất cứ lúc nào cũng có thể bị chính quyền vu cho 1 cái tội gì đó để tịch thu tài sản.
Vì thế chỉ có 2 cách để thương nhân tồn tại ở đây 1 là làm nhỏ không gây sự chú ý, tránh v·a c·hạm. 2 là tìm 1 vị quan to làm chỗ dựa để bảo đảm quyền lợi cho thương đoàn.
Vương triều nhà họ Lưu cai quản nhà Hán đã hơn 200 năm vẫn tập trung mạnh 2 lưu vực sông Trường Giang và Hoàng Hà, nhờ có 2 vựa lúa khổng lồ đó mà làm vốn liên tục gây chiến với các quốc gia như Tây Hạ ở phía Tây, Hung Nô và Liêu ở phía Bắc còn đối với Sila và Câu lưu thì vẫn coi 2 nơi này là xứ man di phụ thuộc họ.
Riêng về phía nam là rừng núi thuộc về khu vực các bộ lạc sinh sống không phụ thuộc quốc gia nào và cũng không nước nào muốn nhòm ngó bởi nơi đây rừng thiêng nước độc lại không có đồng bằng trồng lúa lại có các bộ lạc giỏi đánh du kích vậy nên các thể lực dần bỏ qua.
Về dân số nước Hán khoảng 50 triệu người trong đó q·uân đ·ội thường trực có tới 1 triệu, ngoài ra cứ lúc c·hiến t·ranh lại bắt quân từ dân chúng nên sức huy động lên tới 20 triệu người là có khả năng.
Riêng về 2 quốc gia là Tây Hạ và Hung Nô do không có đường biển nên hiện tại chưa có phương pháp để tiếp cận họ lấy thêm thông tin cần thiết.
Chính vì vậy nên thời gian này, ngoài việc sửa sang cũng như xây dựng căn cứ tại đảo Di Châu thì Hùng nhanh chóng đưa các ruộng muối cũng như lò sản xuất muối triển khai nhanh chóng để có mặt hàng này tới trao đổi với các quốc gia bơi đây là nguồn tai nguyên dường như là vô tận với 1 đảo lớn ngoài khơi với khí hậu đai dương này.
Để tránh gây động tĩnh lớn thì Hùng cũng cho sửa lại những thuyền nhà Hán bắt được kia, bỏ toàn bộ lâu thuyền để tránh gió bão cũng như kết hợp 2 thuyền lại làm 1 thuyền để tăng khả năng ổn định cũng như thêm diện tích chứa hàng. Từ đó có được 2 thuyền gọi là DIC1 và DIC 2.
2 thuyền này bởi không có đủ công nghệ cùng máy móc nên chưa lắp được động cơ hơi nước vậy nên được gắn thêm buốm để lợi dụng sức gió mà di chuyển cũng như có 2 hàng mái chèo 2 bên.
Riêng về thuyền lớn của đoàn thì vẫn được cử đi thám hiểm các vùng biển, đảo xung quanh để cắm cờ cũng như vẽ bản đồ để tiện cho việc phát triển sau này bởi nếu lấy đảo Di Châu làm trung tâm thì cũng cần những hệ thống đảo ở xung quanh có nhiệm vụ tiền tiêu cũng như là vành đai bảo vệ đảo trung tâm vậy.
0