Sau khoảng 15 ngày ổn định lại cuộc sống cũng như sản xuất muối được số lượng lên tới 50 tấn nhờ các ruộng muối ven biển cùng với những nồi chưng cất vận hành liên tục, mỗi ngày thu được hơn 5 tấn và đang tiếp tục tăng dần nhờ mở rộng thêm nhiều ruộng muối ở mạn phía Nam hòn đảo.
Nhận thấy số lượng đã khá đủ cùng với Di Châu cần thêm nhiều nhân khẩu cùng lương thực, gia súc để khai phá diện tích lớn vậy nên Hùng đã chia 2 thương đội tới 2 nước lớn là Hán, Liêu để đổi muối lấy nô lệ cùng lương thực.
Đội thứ nhất, do phó đoàn Tuấn lãnh đạo sử dụng thuyền lớn chở theo 30 tấn muối là số lượng lớn nhất bởi tải trọng của thuyền lớn cùng với kho chưa rộng lớn có nhiều chỗ để gia súc được, đội này đi tới Liêu, nhờ có động cơ hơi nước nên tốc độ di chuyển rất nhanh lại không tốn sức do toàn bộ sử dụng củi trên đảo làm nhiên liệu đốt lò nên rất dư dả.
Tuấn mang theo rất ít người chỉ có 100 lính Việt cùng với 50 nam giới khỏe mạnh bản địa trên đảo làm nhiệm vụ bốc vác mà thôi, tuy số lượng này ít thế nhưng tới bến cảng họ cũng có thể liên hệ với sứ giả lưu ở đây từ trước mà liên hệ thuê nhân công bản địa làm việc sẽ rất dễ dàng.
Sau 4 ngày trên biển thì thuyền lớn cũng tới được gần bến cảng nước Liêu, vẫn như lần trước được đội cảnh vệ bờ biển Liêu tươi cười chào đón.
Tuấn cũng tươi cười nói: Chào ngài! Lần này chúng tôi tới để trao đổi rất nhiều hàng hóa, phiền ngài dẫn đường cho chúng tôi.
Viên tướng lính vui vẻ đáp lại: Chào ngài! Vậy phiền ngài theo chúng tôi về bến cảng để neo đậu cùng bốc dỡ hàng.
Sau đó, Tuấn cho thuyền đi theo đội binh lính nước Liêu về bến cảng, tại đây gọi là bến cảng nhưng cũng chỉ có 1 số con thuyền nhỏ đánh cá mà thôi chứ không có thuyền lớn hay cầu cảng gì.
Sau khi cập cảng, mấy binh lính nước Liêu cũng được phân phó đi gọi sứ giả nước Việt lưu ở Liêu tới.
Khoảng 1h sau, viên sứ giả tên Tiến cũng cưỡi ngựa đi tới nói: Chào phó đoàn!
Tuấn: Ồ! Tiến đấy sao! Khỏe không người anh em? Quân đâu rồi? (Quân là người được cử ở lại cùng với Tiến tại nước Liêu để nghiên cứu cũng như sứ giả nơi đây)
Tiến: Tạ phó đoàn! Tôi rất khỏe! chỉ ở đây lâu nên nhớ món ăn Việt thôi! Quân đang đi tới kinh thành diện kiến Liêu vương rồi!
Tuấn: uhm! Tốt! Khỏe là tốt rồi! Ở thêm ít lâu nữa sẽ có thêm người tới đây lại có người nấu cho ngươi ăn ngon.
Tiến: Vâng! Trách nhiệm với quốc gia là trên hết! Xem chừng chúng ta sắp có đơn hàng lớn từ nước Liêu.
Tuấn: Tốt!
Lúc này, Tuấn kể cho Tiến nghe về việc trưởng đoàn xây dựng đảo Di Châu trở thành 1 trung tâm sản xuất cũng như trung chuyển hàng hóa nên các thương đội sẽ tiến hành mua bán để lấy nhân lực, vật lực nhằm xây dựng hòn đảo nhanh chóng bởi nơi đây cách quá xa nước Việt.
Đồng thời sau 2 tháng nữa, tập hợp đủ thông tin thì thuyền lớn sẽ trở về nước để xin chỉ đạo của chính phủ cũng như nhận bổ nhiệm chính thức và sự hỗ trợ từ trong nước nhằm xây dựng tiền đồn ở phương Đông cũng như khai thác tài nguyên ở phương Đông này.
Tiến gật đầu: Vâng! Thưa phó đoàn! Tôi đã hiểu và sẽ truyền đạt lại cho Quân.
Tuấn nói: Đây là chuyến hàng đầu tiên là 30 tấn muối tinh, ngươi xem bán hết số để thuê 1 chỗ ở thật tốt, sau đó lại mua lấy số lượng lớn nô lệ khỏe mạnh, gia súc ở nơi đây để xây dựng đảo.
Tiến nhận lệnh nói: Vâng!
Nói thế rồi phi ngựa chạy đi để xử lý công việc.
Lúc sau, Tiến trở lại báo với Tuấn.
Tiến nói: Thưa phó đoàn! Thời gian ta ở đây cũng tìm hiểu được, việc thu mua muối thuộc về quan phủ còn việc mua trâu bò hay ngựa thì có thể tự do mua bán, ở đây có rất nhiều bộ lạc có đàn gia súc lớn có thể bán cho chúng ta.
Tiến tiếp tục nói: Giá muối được tính gấp 10 lần giá gạo hoặc bột mì. Gạo và bột mì có giá 5 đồng/kg vậy nên 1kg muối = 50 đồng.
Trâu bò có giá 1000 đồng, dê cừu thì 200 đồng, gà 100 đồng.
Riêng về ngựa thì ngựa kéo xe là 1000 đồng còn ngựa chiến 5000 đồng, ngựa giống tốt 10.000đồng.
Nô lệ thì có giá trung bình 2000 đồng, cao thấp tùy chất lượng.
Nói xong, Tiến cũng đưa bảng tổng hợp cho Tuấn để dễ hiểu, theo đó sẽ bán số muối này cho quan phủ và được 1,5 triệu đồng Liêu.
Tuấn gật đầu đồng ý.
1 lúc sau có viên quan phủ phụ trách mua bán này tới nói chuyện với Tuấn 1 cách khách sáo.
Viênn quan: Ngài là Tuấn đoàn trưởng của thương đoàn này phải không?
Tuấn: Chào ngài! Tôi là Tuấn, rất vinh hạnh được gặp ngài!
Nói đoạn Tuấn lại chìa tay ra để bắt tay, viên quan cũng từng gặp và nói chuyện với Tiến nên đã hiểu đây là cách 2 người gặp nhau.
Đây là viên quan phụ trách làm việc với nước Việt ban đầu cũng là vị quan đứng đầu 1 xứ hay còn gọi là 1 châu nơi đây.
Châu hắn phụ trách có diện dích bé nhưng lại giáp biển nên hằng năm cung cấp được số lượng rất lớn cá cho quốc gia thế nhưng ông quan nào cũng làm được.
Tất nhiên viên quan nào cũng muốn được thăng chức vậy nên từ khi tiếp nhận những món hàng cống tặng của thương đoàn Việt lần đầu thì hắn cũng đã rất để ý bởi những thứ này cực tốt nếu đem so sánh với thứ họ đang dùng là muối mỏ và đồng trong khi nước Việt mang tới muối tinh và sắt. Chất lượng rõ ràng khác biệt.
Vậy nên hắn đã báo lên triều đình để xin được phép thông thương với nước Việt nhằm lấy được những món đồ quý giá vậy phục vụ cho c·hiến t·ranh cũng như bán lại cho Hung Nô là quốc gia không có biển.
Nếu có thể mua được từ nước Việt đao thép thì chắc chắn chiến lực cũng như sức sát thương của q·uân đ·ội Liêu sẽ tăng gấp 5 lần và dễ dàng nghiền ép quân Hán để lấy được những quận gần sát biên đang giằng co mà nơi đây là đồng bằng trù phú có thể cung cấp lươngj lớn lương thực cho nước Liêu.
Nghĩ tới vậy nên viên quan hỏi Tuấn: Ngoài việc bán muối tinh thì ngài có nhu cầu bán đao sắt, giày da với số lượng lớn không?
Tuấn vui mừng nhưng vẫn ra vẻ hệ trọng nói: Muối chúng ta sẽ cung cấp cho quý quốc với số lượng chỉ 50 tấn/ tháng mà thôi, sản xuất cũng rất khó khăn ngài biết mà phải rất lâu mới làm ra được.
Viên quan hơi xìu xuống hỏi: Chỉ ít vậy thôi sao? Nhu cầu của nước Liêu ta rất lớn về muối, không những người mà gia súc cũng đều cần, liệu ngài có thể trình lên đức vua của ngài tăng gấp 10 à không gấp 100 lần số này được không?
Viên quan này rất hi vọng vì giá muối tinh ngang với muối quặng lại tốt hơn, nếu có đủ số lượng cung cấp cho cả nước thì nước Liêu sẽ không cần phụ thuộc Hung Nô về vấn dề muối nữa, hằng năm cũng sẽ không mất số lượng lớn nhân khẩu cùng lương thực cho Hung Nô để mua được lượng muối này về, không những thế, nếu làm chủ được nguồn muối này còn có thể bán lại cho Hung Nô lấy lại món lời này.
Tuấn ra vẻ đắn đo suy nghĩ 1 lúc lại nói: Việc này ta sẽ cố gắng trình lên đức vua, thế nhưng ta nghĩ quý quốc nên đưa ra 1 lợi ích cho thương đoàn nước ta bởi nếu bán cho các ngài như vậy thì trong nước cũng phải tốn rất nhiều nhân công mà nếu chúng ta đem bán cho các nước khác xung quanh thì sẽ có giá tốt hơn, ngài biết đấy chất lượng muối này tốt hơn muối mỏ, tin chắc rằng nhiều nước sẽ ra giá gấp 2 lần muối mỏ đấy!
Viên quan cau mày nghĩ rồi hỏi: theo ngài cần nước ta ra những gì để tỏ thành ý?
Tuấn: Đơn giản thôi! Bọn ta là thương nhân chỉ cần các ngài cho phép bọn ta tự do buôn bán trong lãnh thổ cũng như thương đoàn có thể vận chuyển hàng hóa đi qua quý quốc, bán những nơi xa hơn.
Viên quan nói: Thế có vẻ không ổn, lỡ các ngài bán những hàng cấm thì sao như muối chẳng hạn hoặc bán cho đối thủ của chúng ta thì sao?
Tuấn: Ngài yên tâm, nếu bán cho nước khác thì mất công vận chuyển nên giá sẽ cao hơn bán cho ngài, đó là ta có thể cam đoan.
Viên quan: vấn đề này ta không thể làm chủ, ta sẽ dâng sớ lên triều đình để xin chỉ thị, tuy nhiên nếu như các ngài đáp ứng được số lượng muối nước Liêu cần thì ta tin chắc hoàng thượng sẽ đồng ý mà thôi, dù sao chuyện này không ảnh hưởng tới nước ta.
Tuấn: vậy đa tạ ngài trước!
Viên quan lại hỏi: Về vấn đề đao sắt không biết quý quốc có thể bán hay không? Ngài biết đấy chiến trường cần rất nhiều v·ũ k·hí.
Tuấn lại ra vẻ trầm ngâm: Ta chỉ được phép bán 1 vài đao còn nếu nhiều hơn ta cần chỉ thị từ hoàng đế bệ hạ của ta, ngài biết đó, thanh đao sắt ở nước ta là bảo vật. Thanh đao ta tặng cho ngài cũng chính là thanh đao thể hiện thành ý của ta.
Tuấn lại trầm trọng hóa vấn đề lên bởi hắn biết các nước phương Đông chiến sự liên miên nên rất cần v·ũ k·hí tốt, rõ ràng sắt thì tốt hơn đồng rất nhiều, và lại nước Liêu có dân số ít hơn Hán nên vẫn thường chịu thiệt hại trong các cuộc giao tranh đặc biệt là việc công thành giữ đất bởi quân Liêu và Hung Nô thường dùng kị binh thiện chiến nên việc c·ướp b·óc là dễ nhờ cơ động nhưng quân Hán lại đông nên lượng bộ binh đông dễ dàng chiếm cứ điểm quan trọng.
Ngoài ra, quân Hán nhờ có các mỏ đồng lớn cùng nhân khẩu đông nên sức sản xuất cũng vượt trội so với các nước khác do vậy khả năng trang bị tốt cho q·uân đ·ội hơn chính vì thua sút về trang bị mà quân Hán vẫn thường đè các nước xung quanh ra mà đánh.
Sống cạnh 1 nước lớn là vậy, các quốc gia xung quanh nếu không muốn bị thôn tính hay ức h·iếp thì phải tăng chiến lực của mình, tăng khả năng phản kháng cũng như đủ sức bảo vệ mình. Thế giới nào cũng vậy, công lý nằm trong tay kẻ mạnh, lịch sử hàng nghìn năm nhân loại vẫn vậy không đổi.
(Nếu có ai thắc mắc thì có thể nghiên cứu lại lịch sử vương quốc Chăm Pa và Đại Việt nhé).
Sau khi bàn giao toàn bộ số muối tại bền cảng thì viên quan cũng thanh toán sòng phẳng số tiền bởi dù sao hắn cũng muốn hợp tác lâu dài nhờ đó mà hắn giúp cho nước Liêu giành mua được nhiều thứ hơn giúp cho việc phát triển.
Toàn bộ số tiền đồng được đổi thành bạc cùng vàng để tiện trao đổi cũng như gọn nhẹ hơn.
Với 1,5 triệu đồng Liêu thu được thì Tuấn để lại cho Tiến 300 nghìn đồng để xử lý công việc gồm có khám phá thêm các nguồn quặng và tài nguyên khác.
Số tiền mà Tuấn để lại là rất ít so với nhu cầu của Tiến bởi theo chỉ thị của Hùng thì đại sứ quán cần phải to lớn, khang trang để thể hiện rõ uy lực quốc gia lại còn cần nhiều người làm công lại còn trang trí nội ngoại thất cho tòa nhà nên việc này dự kiến tiêu tốn 1 triệu đồng Liêu.
Ngoài đó ra còn phải bỏ tiền ra thu mua những sản vật, quặng có màu đặc biệt nữa nên số tiền dự phòng chi tiêu cho đại sứ quán sẽ nằm trong khoảng 500 nghàn đồng Liêu nữa, nếu may mắn thì mua được mỏ quặng thì rất may mắn vậy nên tiền trong tay Tiến phải luôn sẵn sàng.
Sau khi, nhận cũng như bàn giao số tiền xong thì Tuấn, Tiến lại cùng với 50 binh sĩ Việt dưới sự dẫn đường của viên quan địa phương tới chợ trâu bò, ngựa.
Theo như kế hoạch xây dựng đảo Di Châu thì sẽ cần rất nhiều gia súc để vận chuyển hàng hóa bởi địa hình đây ít sông cũng như nhiều đồi núi nên sẽ có ít cánh đồng lớn do vậy khó mà áp dụng máy móc lớn cho nông nghiệp được và lại nơi đây chỉ chú trọng làm trung chuyển hàng hóa và sản xuất những thứ quý giá nên không quá tập trung vào nông nghiệp, chỉ trồng 1 ít loại trái cây, rau xanh phục vu nhu cầu mà thôi.
Vì thế nên Tuấn mua lấy 250 nô lệ toàn bộ là nam nữ khỏe mạnh còn trong độ tuổi sinh sản và lao động tốt với giá 2000 đồng/ người. Cũng vì mua với số lượng lớn nô lệ vậy mà chủ buôn nô lệ cũng khuyến mại cho Tuấn thêm 50 đứa trẻ là con của những nô lệ kia coi như là bán 1 đoạn nhân tình để sau cùng hợp tác.
Thực ra đám nhóc này còn quá nhỏ nên khó bán mà nuôi lại tốn thức ăn nên chủ buôn đều muốn đẩy đi, lại lấy được lòng của vị đại gia Tuấn này lần sau cũng dễ làm ăn hơn.
Những nô lệ kia nghe được mua lại thì cũng không vui mừng bởi họ nghĩ rằng đi đâu cũng như nhau cũng là làm nô lệ cả thôi, thế nhưng khi nge nói chủ buôn cho luôn con cái họ đi cùng mà chủ mới cũng nhận toàn bộ thì họ lại không khỏi vui mừng. Niềm vui của những người cha mẹ cũng lan truyền sang những người không có con ở đó khiến cho không khí thoải mái hơn hẳn, không còn căng thẳng như trước nữa.
Toàn bộ nô lệ đều quỳ xuống: Đa tạ các vị đại nhân đã thành toàn!
Trong khi tên chủ buôn còn cười tít mắt tận hưởng cảm giác được tung hô kính ngưỡng thì.
Tuấn lại tỏ vẻ ân cần nói: các ngươi đứng dậy hết đi! Từ nay, các ngươi là người của ta rồi nên không cần phải quỳ ai hết.
Tuấn lại quay sang nói với chủ buôn: Phiền ngài đưa những người này đến bến cảng giúp ta!
Chủ buôn nói: Được! không thành vấn đề!
Sau đó hắn vẫy tay bảo đám hộ vệ bên cạnh nói: Đưa những nô lệ này tới bến cảng cho vị đại nhân này!
Đám hộ vệ: Vâng, dạ sau đó lùa đám nô lệ đi.
Sau đó, Tuần chào tên chủ buôn lại cùng đám người đi tới mục trường cùng mã trường, nơi đây có bán đầy đủ các loại gia súc vậy nên Tuấn quyết định.
Dùng 500 nghìn mua lấy 50 con ngựa giống tốt trong đó có 10 con đực và 40 con cái để đảm bảo đa dạng mã Gen, sau này sẽ bổ sung thêm ngựa giống để đa dạng nữa đồng thời cho lai tạo với những giống ngựa khác để tạo ra những loài ngựa vượt trội theo nhu cầu của nước Việt.
700 nghìn còn lại, Tuấn dùng để mua lượng lớn trâu bò cùng lợn gà, dê cừu để làm giống tạo đàn cũng như để làm sức kéo cũng như chuyên chở vật tư.
Nhờ đó mà Tuấn mua được 500 con trâu bò các loại có cả lớn bé đầy đủ lại có thêm 700 con cừu dê các loại còn nữa là đàn gà gần 500 con.
Gần như tất cả động vật nhằm xây dựng phát triển đảo thì Hùng lên kế hoạch cho mua tại các nước xung quanh bởi vì ở quá xa nước Việt, nên để vận chuyển đường xa vậy dễ có trường hợp động vật bị thay đổi môi trường đột ngột hoặc mưa gió trên biển dẫn tới c·hết hoặc phát sinh dịch dọc đường.
Số lượng động vật lớn như vậy cũng khiến cho viên quan châu mục ở đây cũng tỏ vẻ nghi ngờ hỏi: Không biết, các ngài mua đại lượng nô lệ cùng trâu bò dê ngựa nhiều để làm gì?
Tuấn thẳng thắng trả lời: Bọn ta có 1 đảo cách đây rất xa và muốn xây dựng đó làm nơi tập kết hàng hóa để gửi cho các ngươi nên phải chuẩn bị những thứ này làm lương thực cũng như vận chuyển đây.
Viên châu mục gật gù hiểu nói: cũng đúng dù sao các ngài vẫn cần 1 địa phương để đặt chân.
Viên quan lại lóe ý nghĩ nói: Không biết các ngài có cần nhiều nô lệ và gia súc nữa không, bọn ta có thể cung cấp số lượng lớn lại giá cả phải chăng hơn, ngài cũng biết đấy quốc lực vẫn luôn mạnh mẽ hơn thể loại các gia tộc kinh doanh này.
Tuấn: ồ được vậy thật quá tốt! thế nhưng ta nghĩ có chút không phù hợp!
Viên châu mục suy ngẫm 1 lúc nói: nếu như các ngài không ngại thì việc đó không khó khăn, dù sao hằng năm chúng ta vẫn bắt được rất nhiều hàng binh cùng các bộ lạc.
Tuấn suy ngĩ 1 lúc lại nói: Tất nhiên bọn ta không hề e ngại rồi, còn hi vọng quý quốc có thể cấp thật nhiều nhân khẩu cùng những loại đá lạ cho chúng ta.
Tất nhiên Tuấn sẽ không sợ gián điệp trong đám nô lệ bởi làm cách nào ngăn cản rồi cũng sẽ có gián điệp thâm nhập, thế nhưng với phương pháp chia công đoạn sản xuất, tin tưởng chắc chắn những công nghệ vượt trội của nước Việt rất khó có thể lọt ra ngoài được.
Ngoài đó ra, nước Việt còn có hình thức giá·m s·át chéo nhóm 10 người để họ cùng nhìn lẫn nhau, những người khác sẽ không muốn vì 1 kẻ làm phản mà cả đám c·hết chung được, dù sao camera chạy bằng cơm vẫn luôn là thứ tốt nhất.
Phía quan châu mục cũng nghĩ rằng sẽ cho người trà trộn vào đám nô lệ để có thể lấy những bí mật của nước Việt từ đó tự sản xuất được tránh phải phụ thuộc thế nhưng hắn thật sự không hiểu được để làm gián điệp trong nước Việt lại rất khó bởi gián điệp không chỉ phải vượt qua được sự giá·m s·át của 9 người còn lại trong nhóm mà còn phải vượt qua được cám dỗ bởi tại nước Việt không có chế độ nô lệ mà họ được coi là những công dân bình thường.
Tất cả mọi người đều có quyền tự do, độc lập, quyền được sinh con đẻ cái, nếu có khó khăn thì nhà nước sẽ hỗ trợ họ xây dựng ban đầu ngoài ra nhà nước lại đãi ngộ cực tốt với những người có đóng góp vượt trội. Lại thêm việc vận chuyển thư từ cực khó khăn nên việc gián điệp tại nước Việt là vô kế khả thi.
Trên đường từ chợ đi trở về bến cảng, Tuấn cùng viên châu mục trao đổi rất nhiều về mục tiêu trao đổi và phát triển 2 bên trong giai đoạn sắp tới.
Ngoài việc đề xuất châu mục cho người hỗ trợ và liên hệ các nơi mua các loại đá lạ để nghiên cứu sản xuất thì Tuấn cũng chỉ cho viên quan này.
Tuấn nói: Sắp tới ở đây sẽ có rất nhiều hàng hóa qua lại ngài có nhận ra nơi đây sẽ tập trung rất nhiều nhân khẩu không?
Viên châu mục hiểu ý nói: Ngài nhắc ta mới nhớ, ta sẽ cho cải tạo đường sá ngoài ra ta sẽ dựng thêm nhiều hàng quán phục vụ ngỉ ngơi ăn uống cùng cung cấp dịch vụ vui chơi nghỉ dưỡng ở đây. Nơi đây có nhiều hàng hóa thì tất nhiên sẽ có nhiều kẻ lắm tiền tới và sẽ đổ không ít tiền ở nơi đây, thật đa tạ ngài!
Tuấn nói: không có gì! Ta cũng mong người có tầm nhìn như ngài có thể quyết định được nhiều điều lớn lao giúp quan hệ 2 nước Việt- Liêu ngày càng phát triển.
Câu này nói xong cả 2 người đều có cùng suy nghĩ nhưng lại 2 mục đích trái ngược nhau.
Viên quan châu mục thì chỉ ngĩ tới dựa vào việc kinh doanh với nước Việt giúp cho châu hắn quản lý phát triển hơn sau đó lại phát triển nước Liêu rồi lại ă·n c·ắp, mua chuộc công nghệ của nước Việt để nước hắn vượt trội.
Tuấn lại nghĩ ngược lại, hắn chỉ nghĩ cách làm sao từ nước Liêu mà đào ra thật nhiều nhân khẩu, khoáng sản để xây dựng nước Việt mình thật hùng mạnh. Lại ngấm ngầm khiến cho các nước tại khu vực này liên tục đánh nhau tới sứt đầu mẻ trán để từ đó nhu cầu mua v·ũ k·hí tốt nhiều hơn nữa.
Trong khi Tuấn cùng châu mục di chuyển về thuyền thì đàn gia súc cũng được bên bán chuyển về tới bến cảng rồi.
Tại bến cảng đã có sẵn 50 nam nhân khỏe mạnh cung 50 người lính lại có 250 nô lệ mới mua, họ nhanh chóng đã xếp thành những đường đi từ dưới bến lên tạo thành 1 đường có 2 lối đủ để 1 con trâu có thể đi lên.
Lần lượt từng loại gia súc được đưa lên tàu và xếp riêng từng ô để chúng không v·a c·hạm nhau.
Nhờ cách làm gọn gàng này mà toàn bộ số gia súc chỉ mất 2h là hoàn toàn lên tàu về đúng khoang và ổn định hết khiến cho những người buôn gia súc nước Liêu tròn mắt vì chỉ trong thời gian ngắn vậy mà họ có thể giải quyết nhanh gọn công việc, từ đó sinh ra sự kính nể với khả năng của người Việt hơn.
Sau khi đã yên ổn tất cả gia súc cùng con người, chuẩn bị đủ nhiên liệu đốt, lương thực, cỏ khô thì thuyền cũng bắt đầu nhả khói đen và từ từ rời khỏi bến.
Người nước Liêu đều tròn mắt há mồm vì 1 con tàu lớn như vậy mà chẳng cần buồm hay hay mái chèo nào mà cứ thế di chuyển thật ngoài sự tưởng tượng của họ.
Chính điều này lại khiến họ càng bất ngờ cũng như thán phục 1 lần nữa, tại sao nước Việt có nhiều thứ lạ và tốt như vậy.
Nhiều người còn ước gì nước Liêu có thể có những thứ như vậy thì tốt biết bao.
Nhờ chuẩn bị ổn thỏa nên thương đội số 1 cứ thế trở về trong yên bình mà không gặp gì khó khăn.
0