0
Dũng lúc này nhìn thấy toàn bộ quân đich gia nhập chiến trường lại vây lấy xung quanh đảo mà leo núi lên cũng cực kì lo sợ bởi điểm yếu của quân Việt đồn trú tại đây chính là số lượng do đó cực kì sợ bị vây đánh.
Quân Hán dàn rộng như thế thì n·ém b·om hay đốt hoặc lăn đá đã không còn hiệu quả nữa rồi.
Lo sợ thế nhưng Dũng cũng không thể hiện ra mà nghĩ ngay tới phương thức phòng ngự.
Dũng lập tức ra lệnh: Toàn quân nhặt đá vừa tay ném chúng, không cần quá lớn, chỉ cần nắm tay trở lên là được rồi, ném trúng thì chúng sẽ bị c·hết.
Nhận được lệnh, tất cả quân Việt không phân biệt đều chạy tới bên các vách đá ra sức mà dùng đá ném xuống.
Bởi vì vách đá dựng đứng nên chỉ cần trúng viên đá thôi thì quân Hán sẽ lập tức rơi xuống.
Thế nhưng quân Hán lại có lợi thế là quân số đông nên cứ người trước leo lên thì người sau lai theo dưới chân như vậy kết hơp với địa hình có nhiều phiến đá nhô ra khiến cho quân Hán khá dễ dàng leo lên được tới đỉnh.
Ở nhiều chỗ sườn chỉ có độ cao 50m nên quân Hán cũng tập trung nhiều hơn.
Khi quân Hán leo gần tới đỉnh thì lúc này quân Việt chuyển sang dùng v·ũ k·hí cận chiến, trực tiếp dùng thương dài đâm vào quân Hán đang ở dưới.
Cả quá trình này gây t·hương v·ong cực lớn lên tới 5000 quân đã ngã xuống dưới vách đá mà c·hết đi.
Số quân Hán lên được tới đình chỉ khoảng 1 vạn nhưng so với 500 quân Việt đồn trú tại đây lại là gấp 20 lần. Tức là mỗi người lính Việt phải g·iết được hơn 20 lính Hán mới có thể thắng được.
Đây là điều bất khả kháng khí mà chiến đấu trong thời đại v·ũ k·hí lạnh
Ngoài ra, quân Hán còn có tại đây tới 3000 quân cung thủ.
Khi lên tới đình thì, tự động bộ binh đã đứng lên trước dàn trận nhữ nhất che lấy cung thủ ở phía sau.
Thấy tình thế bất lợi bởi nếu tiếp tục sử dụng đội hình Palanx không khác gì tập trung 1 chỗ cho cung thủ bên kia bắn.
Lại quân Hán đang vây tròn họ lại rồi.
Dũng biết đã là đường cùng không cách nào hơn nữa.
Dũng ra lệnh: Tử thủ đến cùng! Giết 1 mạng là hòa, g·iết 2 mạng là lời, g·iết 3 mạng lời càng lời. Dũng sĩ nước Việt thà c·hết không lùi.
Dũng hô hào khích lệ tinh thần của tất cả chiến binh tiếp: Chúng ta sẽ cho bọn Hán này biết đụng tới chúng ta sẽ trả giá như thế nào!
Nói xong, toàn bộ 500 quân Việt nhất tề lao thẳng lên hướng phía trước, xe toang 1 hướng trước cổng bởi tập trung tại 1 điểm thì quân Việt luôn mạnh mẽ hơn nhờ v·ũ k·hí sắc bén cũng như số bom bi được trang bị.
Lúc này, từ phía dưới cổng, quân Hán cũng tiếp tục tràn lên thay thế.
Dũng hô: lăn toàn bộ bẫy đá ở cổng c·hôn v·ùi chúng!
Sau đó, liên tiếp những tiếng rầm rầm như thiên quân vạn mã đang lao đi san phẳng tất cả những chướng ngại ở cổng cũng như 2 bên.
Thấy vậy, quân Hán ngoài việc cung thủ đứng sau liên tục xạ kích thì bộ binh cũng liên tục ùa lên.
Dũng ra lệnh: ném tất cả dầu ra xung quanh sao đó đố.
Nhất thời, lúc này toàn bộ dầu được ném ra cùng đốt lửa khiến cho khói đen nhất thời bay mù mịt không thấy đường cho cung thủ bắn.
Dũng lại ra lệnh: ném toàn bộ bom ra tiêu điệt dịch!
Phía trước đã bị đốt cháy, nhờ thế mà toàn bộ bình bom ném ra liên tục nổ với 50 quả bom nổ liên hồi tạo thành 1 chuối kéo dài gây nên lỗ chỗ nơi đây cùng với đó, bộ binh quân Hán cũng bị tiêu diệt đánh kể với ½ quân Hán bị loại khỏi vòng chiến đấu.
Thấy bộ binh địch bị thiệt hại cùng đả kích tinh thần lớn, Dũng hô lớn: Xung phong!
Nhât thời toàn quân Việt đều hô xung phong theo các tiểu đội 3 người lấy 1 người chạy trước và 2 người 2 bên nhảy xổ vào quân bộ binh Hán đang bị hoảng loạn.
Với ưu thế trường thương dài lên chỉ nhanh chóng với số quân Việt còn sống sót khoảng 400 người cũng kip khiến cho quân Hán hỗn loạn mà cung thủ không thể tác xạ.
Trong khi bộ binh chưa ổn định lại chỉ được trang bị là đao đồng ngắn không phải là đối thủ của quân Việt, chỉ trong ngắn ngủi vài chục giây đã có 1000 quân bộ binh Hán nằm xuống.
Quân Việt lúc này cũng xảy ra t·hương v·ong nhiều hơn thế nhưng lại kết hợp với máu tươi quân địch đang bắn khắp người, khắp mặt đất, lúc này quân Việt lại giống như đàn quỷ khát máu, cứ mỗi 1 lần đội hình này xông lên lại khiến cho 1 lượt quân Hán nằm xuống.
Thực sự khiến quân Hán kinh hồn bạt vía.
Tên tướng Phúc Châu nhận ra cần kết thúc nhanh chiến trường liền ra lệnh: bộ binh bao vây mà đánh! Bất kể t·hương v·ong phải diệt nhanh chúng!
Những tên lính bộ binh Hán cũng là trải qua chém g·iết nên số đông đã bình tĩnh lại được sau đó sử dụg đội hình thập thập.
Cứ lấy 10 người mà bao vây đội hình tam tam của quân Việt lại, nhất thời t·ấn c·ông từ mọi phía khiến cho t·hương v·ong 2 bên tăng lên nhanh chóng.
Lính Việt lợi thế thương dài vừa đưa ra đâm trúng bụng tên lính Hán 1 nhát. Tên lính Hán đau đớn nhưng quyết cùng c·hết nên 2 tay gắt gao giữ c·hặt đ·ầu thương khiến cho lính Việt khôi thể rút thương về. Tận dụng khoảnh khắc đó, 2 tên lính Hán bên cạnh lập tức nhảy xổ vào chém lính Việt. Lính Việt thấy vậy cũng không có cách nào khác ngoài đồng quy vu tận.
Nhiều lính Việt thấy chúng lào chém mà không còn v·ũ k·hí chỉ còn cách lao thẳng vào lính Hán mà cắn mạnh vào cổ lính Hán sau đó lại bị 1 tên lính Hán khác chém vào đầu mới chịu c·hết đi.
Có những lính Việt còn quyết tử hơn nữa, trước khi c·hết còn kéo theo 1 tên hính Hán mà nhảy thẳng xuống vách đá hay lăn thẳng xuống đường đá dốc phía dưới mà c·hết cùng địch.
Cứ vậy toàn quân Việt khổ chiến tới người cuối cùng thì cũng không còn một ai mà trên mặt đất còn lại chỉ toàn đao, thương, những bãi máu, thân thể con người không trọn vẹn.
Nếu như kẻ nào mới ăn xong mà nhìn cánh này cũng ngay lập tức n·ôn m·ửa mà không chịu được tràng cảnh.
Tên tướng Phúc Châu mới đi từ phía sau lên lại nói: kiểm tra xem tên nào còn sống để tra hỏi!
Thế nhung sau 1 lúc lục soát quả thật không còn lính Việt nào còn sống, tất cả đ·ã c·hết đến mức không thể c·hết lại bởi trong họ đã không ai mang suy nghĩ cầu sinh trong lúc này.
Tướng Phúc Châu cũng là kẻ dày dặn chiến trường nên bình tĩnh nói: kiểm kê thiệt hại, trưng dụng v·ũ k·hí của chúng nghiên cứu chế tạo.
Bởi quân Việt trước khi c·hết đã đốt toàn bộ pháo cùng giàn nỏ cũng như dầu và bom đã đốt sạch để chúng không rơi vào tay quân Hán mà quay lại t·ấn c·ông đồng đội họ nên quân Hán chỉ thu được quần áo, giáp cùng v·ũ k·hí sắt mà thôi.
So với thiệt hại tới 2 vạn quân chỉ để tiêu diệt 500 quân trong 2 ngày thì số v·ũ k·hí này cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Lúc này quân Phúc Châu chỉ còn lại khoảng 5000 quân mà thôi, đã bị mất 4/5 quân số.
Tướng Phúc Châu ra lệnh quét dọn sau đó đem lính Việt cùng lính Hán để thành 1 chỗ đốt sạch toàn bộ để không gây ô nhiễm do chúng dự định chiếm nơi đây làm bàn đạp cũng như phòng thủ.
Sau đó, tướng Phúc Châu cũng thảo 1 đoan tin đưa cho quân lính gửi tới những tướng của châu khác báo tính hình hình cũng như gọi họ về để triển khai t·ấn c·ông tiếp.
Như vậy trải qua 2 ngày chiến đấu, quân Hán đã chiếm được đảo đầu tiên trong hệ thống 7 đảo phòng thủ Di Châu.
Quân Việt ở các đảo lân cận thấy trên đảo thứ nhất đã im tiếng bom, lai lâu sau đó thấy 1 cột khói lớn bốc lên cũng hiểu được đảo thứ nhất đã thất thủ.
Nhất thời, toàn bộ quân Việt đều tức giận, tay nắm chặt, rất nhiều đội trưởng đều đi lên xin được dẫn quân mở đường máu để rút lui bởi 7 đảo đều có địa hình tương đương, nếu như chúng phá được đảo thứ nhất thì những đảo còn lại cũng sẽ bị công phá thậm chí nhanh hơn bởi chúng đã có kinh nghiệm.
Thế nhưng lúc này, cách đó không xa đã dần xuất hiện thêm 1 cột khói đen khổng lồ đang lững thững đi tới.