Trong lúc quân Hán đang tập trung họp tại đảo thứ nhất để tổng kết phương án cũng như rút kinh nghiệm về trận chiến vừa rồi.
Tướng Phúc Châu nói: Qua trận chiến vừa rồi ta thấy chúng ta đang gặp bất lợi về vấn đề thiếu lương ngoài ra trên trận chiến thì chúng ta còn gặp bất lợi bởi chúng ta ở thế t·ấn c·ông còn đối phương lại ở thế phòng thủ
Hắn nói tiếp: Như vậy, chúng nhờ v·ũ k·hí tiến bộ hơn chúng ta như bom nổ, dầu lửa, sàng nỏ thế nên sẽ gây t·hương v·ong thảm trọng cho chúng ta.
Hắn nói tiếp: Như vậy muốn thắng thì chúng ta chỉ có cánh duy nhất chính là bỏ qua việc thiệt hại binh lính mà xông lên, vây tròn đảo lại, chấp nhận binh lính b·ị t·hương vong như thế chỉ cần không tập trung 1 nơi quá nhiều lính thì bom nổ của chúng sẽ không đủ t·ấn c·ông quân chúng ta.
Hắn nói tiếp: theo như ta tính toán thì chỉ xông lên với 1 vạn quân trước sau khi chiếm được cao điểm trên đó lại tung thêm 1 vạn quân hỗ trợ 1 vạn quân trước như vậy vẫn giữ khoảng cách lại đảm bảo được áp đảo quân số với địch.
Tướng Dương Châu nói: Vậy theo ngài thì chúng ta sẽ rút quân từ đâu?
Tướng Phúc Châu nói: Trong số quân của 4 châu tới đây thì có quân Thanh Châu bộ chiến tốt nhất vậy nên tạm thời quân Thanh Châu đang bao vây 5 đảo ra, thay vào đó sẽ là quân Kinh Châu phụ trách bao vây 5 đảo kia. Quân Dương Châu vẫn tiếp tục bao vây đảo lớn.
Đồng thời lần này quân Kinh Châu và Dương Châu cẩn thận tránh việc chúng đánh ra mở đường máu, giữ vững đội hình không để chúng chạy thoát.
Hắn nói tiếp: Quân Phúc Châu sẽ làm nhiệm vụ hỗ trợ cũng như dành để kết thúc chiến trường bởi đa số đều là cung thủ cũng như mới được trang bị vũ khí của quân Việt rất tốt.
Tưởng Phúc Châu nhìn 1 lượt rồi hỏi lần nữa: các vị còn ý kiến gì không?
Tướng Dương Châu nói: Thưa tướng quân, thế nhưng 2 hôm nay quân ở đảo 3 4 đang có ý rục rịch muốn phá thế bao vây của chúng ta. Đề nghị ngài tăng thêm quân bao vây đảo 3 4.
Tướng Phúc Châu nói: Được vậy quân Kinh Châu cắt ra 5000 quân sang hỗ trợ quân Dương Châu, tin tưởng trên đảo toàn bộ binh sẽ không có sức thủy chiến để phá vòng vây đảo chính đâu.
Chúng tướng: Vâng! Dạ!
Sau đó, tất cả trở về đội hình của mình phụ trách điều khiển chiến trường.
Trong khi đó, tại khu đóng quân tại đảo số 3 cũng đang tiến hành cuộc họp do Tuấn chủ trì, những người tham gia là những đội trưởng của đoàn thám hiểm cũng những đội trưởng của những đoàn binh lính tham gia trận chiến này.
Tuấn hỏi: Mọi người có phương án gì để đánh phá thế trận này không? Nếu tiếp tục bị vây như vậy thì lần lượt từng đảo sẽ bị hạ gục.
Chiến nói: Theo tôi! Ra lệnh tất cả các đảo còn lại đồng loạt phá vòng vây, như vậy đội hình chúng sẽ bị kéo dãn ra dễ để công kích hơn.
Thắng nói: Tôi nghĩ không nên! Bởi nếu kéo dãn ra khác gì hiện tại! để bọn chúng vây công chúng ta tất cả các mặt thì quân ta không đủ cho chúng nhét kẽ răng.
Tiến đội trưởng đảo 3 đứng lên nói: Theo tôi! Nếu chúng ta đồng thời đánh sẽ khiến cho toàn bộ bị bao vây thế nhưng vũ khí của chúng ta lợi thế ở chỗ đánh tập trung đông người lại có thể lấy cao điểm làm phòng thủ.
Tiến nói tiếp: Thay vì thế! Chúng ta nên triệt hồi toàn bộ quân ở đảo 5 6 7 tập trung về đảo 3 4 như thế chúng ta lại dùng toàn quân chọc thẳng vào đảo số 2 để cứu bọn họ sau đó lại rút toàn bộ về đảo 3 4 dựa vào địa hình có vực dốc giữa 2 đảo với khe hẹp 20m này cho thuyền trú ngụ cũng như ở trên đảo bắn pháo bảo vệ thuyền ở dưới.
Thắng hỏi: Nếu vậy khác gì chúng ta đem về 1 chỗ cho chúng bao vây?
Tiến nói: Thế nhưng là lực lượng chúng ta tập trung lên tới mấy ngàn người thì chúng sẽ cần lực lượng gấp 10 lần chúng ta mới có thể vây như thế mật độ chúng sẽ đông như thế vũ khí của chúng ta có thể phát huy sức mạnh, từ đó chúng ta chỉ cần công 1 hướng còn lại phòng thủ thì sẽ đạt được hiệu quả cứu đảo 2 rồi.
Thấy Tiến đưa ra phương án cũng như ưu nhược điểm rõ ràng vậy, Tuấn nói: Tiến đội trưởng đưa phương án ổn nhất rồi! như vậy ngay lập tức tập trung về đảo số 3 trong 1 giờ nữa cùng toàn bộ vật tư, sau đó 2h thì tiến quân sang đảo số 2 cứu viện.
Tất cả mọi người đồng thanh: Rõ!
Sau đó, ai về đội nấy chi huy quân đội để tập kết người cũng như vật tư trang bị để tạo thành cứ điểm phòng thủ mạnh mẽ.
Trong lúc quân Việt hành đông, thủy binh quân Hán thấy quân Việt hành động vậy liền huy động quân chặn đường tập hợp quân Việt thế nhưng đối với quân Hán chỉ sử dụng 1 thuyền để tấn công thì sẽ không hiệu quả.
Bỡi vũ khí cá nhân của quân Việt được trang bị đầy đủ và chất lượng hơn quân Hán như đao, thương, cung đều bằng thép. Quân Hán lại bằng đồng.
Như thường quân Hán sẽ dùng 3 đánh 1 thế nhưng quân Việt lúc này lại tập trung cũng có thể có được 3 đánh 3 lại quân Hán nhưng quân Hán đâu thể tập trung tới 10 thuyền 1 chỗ như vậy liền trở thành bia cho quân Việt bắn bom sang phá hủy tàu.
Thành ra cuộc chiến chỉ là 3 đấu 3 trong khi đó, quân Việt ngoài việc sử dụng cung tên, ngoài ra khi tới tầm gần còn sử dụng thêm những quả lựu đạn trong tay cùng việc bắn những thùng dầu lửa sang thuyền quân Hán khiến cho những quả lựu đạn này có tác dụng cực lớn.
Quân Việt thường tác chiến đội 3 người với 2 người dùng thương dài tấn công còn 1 người dùng đao đánh gần như vậy tác chiến luôn có ưu thế tuyệt đối.
Phương thức đánh này lập tức khiến cho ưu thế của quân Hán lúc này bị triệt tiêu thế nhưng về lâu dài sẽ không ổn bởi như vậy thời gian cứu viện cũng như đây là cơ hội cho quân Hán tràn lên các đảo 5 6 7 bị bỏ trống kia mà chiếm lấy cao điểm.
Đành chấp nhận thôi bởi dù sao được cái này thì phải mất cái kia. Với nhân lực hạn chế này họ đành đi đến đâu tính đến đó mà thôi. Việc quan trọng lúc này là tập trung được lại với nhau để tạo thành sức mạnh cũng như bảo vệ lấy nhau mà không bị xé lẻ ra tiêu diệt mất.
Cũng vì những lần di chuyển này mà nguyên 1 ngày hôm đó liên tục xảy ra các trận chiến nhỏ giữa các tàu với nhau như vậy cũng khiến thương vong cả 2 bên xuất hiện nhiều hơn.
Bên phía quân Việt đã tổn thất vói 100 người chết cùng 200 người bị thương trong đó 50 người mất khả năng chiến đấu còn quân Hán thì thiệt hại lên tới 700 tên bị loại khỏi vòng chiến đấu.
Tuy thiệt hại gấp 3 lần thế nhưng tướng nhà Hán rất tự tin bởi tuy mất nhiều nhưng trong tiêu hao chiến thì kẻ chiến thắng cuối cùng sẽ là quân Hán nếu kéo dài bào mòn liên tục như vậy từ mọi phía bởi ban đầu quân Hán đông gấp quân Việt 20 lần.
Điều này khiến cho chúng tướng Hán càng tự tin về chiến thắng cuối cùng hơn nữa.
Về phía quân Việt tuy biết về hoàn cảnh của mình đã lao vào tiêu hao chiến nhưng đó là điều không thể tránh khỏi.
Nước Việt vẫn luôn duy trì quan điểm cực kì cố chấp đó là không bỏ rơi 1 ai.
Kể cả người còn sống hay khi đã hi sinh cũng phải bằng mọi giá đánh vào để lấy về được thân xác họ.
Việc tập trung quân như vậy đã là chấp nhận tiêu hao chiến nhưng cũng vì thế mà có thể kéo dài thời gian cho tới khi quân cứu viện từ nước Việt tới thì họ sẽ an toàn, lại nói, sau khi cứu được quân ở đảo số 2 lại tìm lại được xác đồng đội của họ ở đảo thứ nhất thì lại có thể đánh mở đường máu trở về đảo lớn Di Châu mà tiến hành chiến tranh lâu dài.
Quả thực chỉ trong 1 ngày, mũi nhọn của Tuấn cũng đã tấn công được tới đảo số 2 sau khi đẩy lùi quân địch nhờ sự trợ giúp của quân trên đảo phòng thủ đánh ra như vậy tuy răng trực tiếp bị mất 100 người nhưng cũng đã cứu lại được toàn bộ đảo số 2.
Sau đó, Tuấn chỉ đạo cho đảo số 2: Rút toàn bộ trở về tập hợp thành đội hình lớn phòng thủ ở đảo 3 4.
Toàn bộ đảo số 2 vâng mệnh rồi lập tức đi thu dọn đồ cũng như phá hủy những công sự còn lại để quân Hán lên đây sẽ không sử dụng được những thứ quân Việt để lại.
Sau khi, đảo số 2 tiến hành thu dọn xong thì toàn bộ đội ngũ lập tức trở đánh tới đảo thứ nhất.
Biết rõ là binh lực thua sút nhưng chỉ có cách này mới có thể lấy lại xác của đồng đội họ được.
Là quân nhân Việt sẽ không được phép để lại thân xác đồng đội nơi hoang vắng để khiến cho thân xác đó thối rữa hay làm mồi cho động vật được.
Tuấn hô lớn: Quân nhân Việt sẵn sàng tiến lên! Không được bỏ rơi đồng đội cho dù đã chết.
Tiến đứng trên mũi thuyền bên canh cũng nắm tay giơ cao hô: Không để ai lại phía sau!
Nhất thời toàn quân Việt cũng đông thanh và giơ tay lên: Không để ai lại phía sau.
Sau màn khích lệ tinh thần này, toàn quân Việt dong buồm đi thẳng tới đảo thứ nhất cách đó gần 10km.
Quân Hán thấy thấy quân Việt lao tới đảo thứ nhất cũng ngay lập tức triển khai đội hình xung quanh đảo, đặc biệt là dồn cực nhiều binh lực lên đảo, sử dụng cung tên phòng thủ, với tầm bắn của cung tên ngang nhau thì việc tấn công đảo sẽ là cực khó khăn.
Bên phía quân Việt ngoài đội ngũ phòng thủ đảo 3 4 với 2000 quân với địa hình dốc cao cực khó tấn công nên dễ dàng phòng thủ, đẩy lui những đợt tấn công thăm dò của quân Hán.
Thi thoảng sẽ có những thuyền quân Hán liều lĩnh đi tới đổ quân lên sau đó ùa lên đảo nhưng đáp trả chúng sẽ lại là những quả bom vô tình từ trên cao điểm ném xuống tàu nhanh chóng con tàu trở thành đống lửa khiến quân Hán đã đổ bộ không còn đường về. Chúng lao lên thì ngay lập tức sẽ nhận những hòn đá lớn bằng nắm tay ném thẳng vào người mà bị thương.
Thấy tình thế không ổn thì những tên lính này chỉ còn cách buông vũ khí đầu hàng, cũng từ đó mà bắt đầu cuộc sống cùng cực bởi như trước kia hàng binh nếu chưa chiến đấu thì sẽ trở thành lao động trong các mỏ thế nhưng hiện tại đây không phải là hàng binh bình thường mà trên tay chúng đã có máu của đồng đội những người lính Việt tại đây.
Vì thế mà quân Việt cực kì đối đãi chúng. Mỗi tên lính Hán sẽ bị trói vào 1 thanh gỗ dài 1m để có thể buộc 2 tay giơ lên chứ không thể làm gì được. Với cách trói này thì chúng không thể chạy nhanh được vậy nên gần như cả ngày chúng sẽ bị trói như vậy.
Quân Việt giữ lại chúng như thế bởi nếu như sau trận chiến khi cần làm việc liên quan tới xây dựng gì sẽ sử dụng chúng làm việc mà bớt đi sức lao động cũng như nếu như có quân Hán lao lên đảo thì ngay lập tức cứ mỗi 10 giây trôi qua thì sẽ có những tên lính Hán này trực tiếp bị ném từ trên núi xuống để gây sợ hãi cho bọn lính Hán đang chuẩn bị tấn công.
Thủ đoạn tàn nhẫn này cũng là phương pháp chấn nhiếp cho quân Hán không còn dám tấn công lên đảo nữa.
Trong khi đó, đảo thứ nhất thì đang diễn ra giao tranh căng thẳng.
Quân Việt ở phía bên này sử dụng cung tên đối xạ cùng quân Hán đang trên bờ đảo khiến cho thương vong của 2 bên liên tục gia tăng thế nhưng quân hán tử 10 thì quân Việt mới chỉ bị thương 1 do quân Việt hoàn toàn sử dụng mũi tên sắc nhọn bằng sắt trong khi quân Hán chỉ có mũi tên bằng đồng.
Lại nói quân Việt sử dụng các thành thuyền để né tránh lại có mũ sắt đội, dưới thân lại có giáp da khiến cho mũi tên chỉ tạo nên vết thương ngoài da mà thôi, chỉ thi thoảng những mũi tên rơi vào vị trí yếu hại mới gây tổn thương cho quân Việt.
Bên phía quân Hán do những lần trước kia chiến đấu, đa phần đá lớn đã bị nổ tung hoặc dọn dẹp sạch bởi quân Hán nên lúc này địa hình gần như trống trải do đó cung thủ quân Hán lớp lớp ngã xuống.
Trong khi đó, những quân Hán ở xung quanh cũng liên tiếp tổ chức những đợt tấn công vào đội hình quân Việt do đó tiêu hao chiến lại xảy ra ở các mặt còn lại.
Cũng vì chiến cuộc này mà gần như cả ngày tiêu hao của quân Việt chỉ lên tới 100 người nhưng quân Hán đã tiêu hao lên tới 1000 tên.
Điều này khiến những tên tướng Hán bực bội nhưng không có cách nào khác bởi chúng không dám dồn quân đông nghìn nghịt vào tấn công bởi nếu như thế sẽ trở thành mục tiêu ngon lành cho những quả bom Việt công phá, kể cả lựu đạn cầm tay quân Việt cũng là uy hiếp cực lớn với quân Hán vậy đó là những vũ khí chiến đấu trong tầm gần cực hiệu quả trước khi quân Hán có thể tiếp cận chiến đấu.
Rõ ràng có thể nhanh chóng chiếm được bãi biển nhưng quân Việt không hề dám vọng động mà đổ quân lên đảo bởi họ biết nếu lên đảo sẽ ngay lập tức bị quân từ trên cao điểm bắn xuống lợi dụng trọng lực bắn xuống sẽ có sát thương cực lớn.
Chính vì thế nên quân Việt lại sử dụng thuyền ở dưới này, dùng pháo bắn trực tiếp lên cao điểm của đảo, bắn đạn dầu lửa cùng với bom liên tục tạo nên những vụ nổ kinh hoàng kéo dài liên tục trong 20 phút khiến cho nguyên cả cao điểm phòng thủ quân Hán đang chiếm đóng trước đó trở thành bình địa với nhiều vết cháy loang lổ của lửa cũng như có liên tục những phần thân thể bay tứ tung còn đang cháy vì dính dầu.
Những mảnh thân thể này cũng văng không ít xuống bãi biển cũng như dưới biển tạo nên cơn mưa thịt người rơi xuống đầu mọi người.
0