Đại Yêu Quái
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 141: Ta... Háo sắc có nguyên tắc!
Ngự y lại bẩm: "Trước đó mấy năm, Thập Hoàng tử gặp phải bệnh nặng. Lúc ấy hạ thần đã tự tay thăm khám, xem kỹ mạch tượng, hẳn là điềm tử không thể tránh khỏi. Thế mà sau khi rời cung trở về, lại có thể sống dậy như phép màu, song, thời gian sau đó chỉ như người mất hồn... Hạ thần cả gan phỏng đoán, trước đó cứu chữa, chẳng qua là một loại tà thuật nhằm qua mắt, đến nay không chống đỡ nổi trước long uy nữa mà bại lộ ra." (đọc tại Qidian-VP.com)
Trong phòng vắng vang lên tiếng đáp: "Vậy còn Thần Đô thì sao?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Thừa Nhân cảm thán: "Loại tình cảm đến từ giao dịch thế này, rất không đáng giá."
Lời này vừa ra, Đại Hoàng tử sắc mặt liền trầm. "Hoàng đệ, ngươi nói như vậy, chẳng lẽ đang nghi ngờ hoàng huynh sao?"
Về tới Hoàng cung, Lý Thừa Nhân liền cảm nhận được một long uy to lớn bao phủ khu vực, tựa như một đám mây vàng rực ngự trị trên bầu trời Long Đô. Đó có lẽ là Ngự Long Công của Lý Thừa Vận sinh ra khí tượng, ảo giác.
"Có người ám toán ta sao... trực tiếp như vậy?" Lý Thừa Nhân không phản kháng, buông lỏng cơ thể.
Người nói chính là đương kim ngự y.
Lý Thừa Nhân dừng ở đó nhưng không đi vào, bởi ngoài mùi thơm, hắn còn ngửi được thoang thoảng mùi máu tươi. "G·i·ế·t người trong Hoàng cung... chậc, gan lớn bao nhiêu mới có thể làm loại chuyện này chứ." Lý Thừa Nhân không nghĩ nhiều, cứ thế đi thẳng một vòng rồi lại trở về Cửu Thừa cung của mình.
Hai bên văn võ nhìn nhau, đều chưa nói nhiều. Hoàng đế Lý Thừa Vận thân khoác long bào hỏa hồng ngồi trên đài cao, lúc này mới mở hờ mắt. Đồng thời, một cỗ áp lực vô hình bắn ra bốn phía, khiến quần thần bên dưới nhịp tim chậm lại, có cảm giác hô hấp khó khăn.
"Theo kết quả nghiệm thi, Thập Hoàng tử trên người không có v·ết t·hương đao kiếm, cũng không tra ra được chân khí ngoại lai, nhưng phủ tạng hơi có tổn thương, nôn rất nhiều máu, sau đó cứ như vậy mà q·ua đ·ời..." Nói đến đây, vị đại thần này sắc mặt khó xử:
Nhị Hoàng tử mặt không đổi sắc: "Hoàng huynh bớt giận, đệ chẳng nghi ngờ ai cả, chỉ là nói ra luận điểm của mình. Mọi người đều thấy rõ, ở đây chỉ có thân tín bên cạnh huynh là đáng nghi nhất." (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 141: Ta... Háo sắc có nguyên tắc! (đọc tại Qidian-VP.com)
Sau khi Tạ Diệm rời đi, Hoàng đế nhìn xuống đại điện trống rỗng, không nhịn được thở dài: "Thẩm Lãng hai lần cứu con trẫm có công, để Thiên Hạ Hội an toàn thêm một đoạn thời gian đi. Nhưng mà lời đồn tạo phản kia, trẫm lại không muốn nghe nữa."
Hoàng cung nằm ở trung tâm Long Đô, diện tích khó mà tả hết, từ xa nhìn lại chẳng khác nào một mảnh vàng son lộng lẫy kéo dài đến phương xa. Lầu các nối nhau không dứt, nơi nào cũng uy nga tráng lệ.
...
"Được rồi, ngươi lui xuống đi."
"Tâu bệ hạ, mọi chuyện trước sau chính là như vậy..."
Xe ngựa chậm chậm đi vào, lính gác thấy là kiệu lụa tím văn vàng, bên trên có thêu tiểu long tiểu phụng thì biết là kiệu chuyên dụng của Hoàng tử nên không dám thất lễ, vội vàng mở ra cổng lớn.
"Dạ bẩm, đã tìm được. Chuyện này giống như là Đại hoàng tử đứng ở phía sau."
Tạ Diệm cúi thấp đầu: "Nô thần không dám có nửa lời dối gạt ạ. Đối với chuyện này, Thẩm Lãng chỉ nói là trong người điện hạ có lực lượng gì đó ngăn cản chưởng lực của đối phương không cho xâm nhập vào ngũ tạng, nên chỉ thương tổn ngoài da. Cụ thể là lực lượng gì, hắn cũng không biết."
Lý Thừa Nhân cũng không ngờ tới Đại Lý có thể vững vàng ngàn năm lại là dựa vào phương thức như vậy, nhưng ngẫm lại cũng rất có lý. Nếu không phải dựa vào khí vận chống đỡ, có triều đại nào trải qua ngàn năm mà không đổi họ?
"Tìm được xác của Thừa Đức chưa?"
Lý Thừa Nhân cuối cùng cũng không nhịn được đưa tay ra... chỉnh lại vạt áo của đối phương cho đàng hoàng.
Yếm Tuyết có chút khinh thường: "Có sắc tâm không có sắc đảm, vậy mà hôm qua ta xém bị bộ dạng của ngươi đánh lừa."
Lý Thừa Nhân ngước mắt nhìn lên, phát hiện Hoàng đế tuy vẫn khí thế vô song, nhưng dưới long bào là một thân thể già nua, tóc râu bạc trắng, tựa như khí số sắp tận. Chẳng trách mà cả đám Hoàng tử lại dám làm loạn như vậy, dám ra tay ngay tại Long Đô.
Đại Hoàng tử đứng trên đài cao, nhẹ gật đầu, sau lại dùng ngữ diệu nghiêm nghị hỏi: "Ngự y đại nhân nếu như trong lòng có chỗ suy đoán, xin cứ nói thẳng ra."
Quanh co quẹo trái quẹo phải một hồi, Lý Thừa Nhân dừng lại trước cửa của Thập Thừa cung, nơi ở của Thập hoàng tử Lý Thừa Nghĩa.
Thân thể này quả thật tư chất rất tốt, nói là thiên tài ngàn năm có một cũng đúng, nói là có mệnh đế vương, chân mệnh thiên tử cũng đúng. Mười mấy năm thần trí bất minh, nhưng long khí vẫn tự động chui vào người Lý Thừa Nhân, nhiều đến nổi đủ để đỡ được một kích của cao thủ Tuyệt Đỉnh mà không nứt xương nát thịt.
Cả một đoàn người đi, nay trở về cũng chỉ còn một mình Tạ Diệm là theo ở bên cạnh. Chuyện mà Lý Thừa Nhân thanh tỉnh còn chưa đến thời điểm cần lộ ra, cho nên những người mà không tin tưởng được thì đều đã sang thế giới bên kia cả rồi.
Lý Thừa Nhân ở trong cung giả ngốc, bắt đầu âm thầm tìm hiểu tình hình. Qua mấy ngày, không tra ra được tin tức hữu dụng gì, lại tình cờ thấy mấy gốc Hóa Long thảo mọc ở sau hậu hoa viên nơi Hoàng đế thường hay đi dạo. Loại vật này thế nhưng là dược liệu không thể thiếu để luyện Tàng Long Kinh, hóa ra lại có nguồn gốc như vậy.
"Ta đối với các đệ trước nay yêu thương có thừa, há lại có thể làm ra loại chuyện như vậy!"
"Đối với kẻ thù, ép buộc sảng khoái nhất. Đối với người của mình, thì phải là đôi bên tình nguyện mới thú vị. Không phải ta không dám, chẳng qua là ta tự tin một ngày nào đó có thể khiến ngươi cam tâm tình nguyện làm nữ nhân của ta." Lý Thừa Nhân quay qua chỗ khác, chống chế nói. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thấy Tạ Diệm trở về một mình, ai cũng lấy làm lạ, nhưng tuyệt nhiên không dám hỏi nhiều. Đợi kiệu đi qua, cả đám mới dám ngẩng đầu lên. Có thể thấy ở Đại Lý này oai nghiêm của Hoàng gia lớn đến cỡ nào. Ngay cả một vị Hoàng tử khờ bọn họ cũng không dám tỏ ra nửa điểm bất kính.
Lý Thừa Nhân ngồi ở trong phòng, nhắm mắt điều tức, cảm nhận được sợi long khí trong người mình lại dài ra một chút. Có thể là bởi vì hắn vừa nhận thêm Xà Hạc song sát về dưới trướng, lại loại bỏ đi Thiết Kiếm Hầu không còn trung tâm.
Lời này vừa ra, đã nhanh chóng có người bất mãn: "Ở giữa Long Đô, dưới mắt Thánh thượng, thử hỏi có ai dám cả gan sử dụng tà thuật. Ta cảm thấy chuyện này đã được sắp xếp lâu ngày, đến nay mới bộc phát."
Ngự Long Công được mệnh danh là võ công Hoàng tộc, nhưng thực chất lại là một loại pháp thuật chế ngự khí vận cao siêu, biến tín ngưỡng thành một loại lực lượng, công cụ cho mình sử dụng.
Nói nhiễm một tia long khí, hóa ra không phải là khí tức của rồng, mà là long vận quốc gia, lực lượng tín ngưỡng.
Một rừng không thể có hai hổ, một nước không thể hai vua. Lượng khí vận này là cố định, thế nên ngoài việc phải tranh giành với đám huynh đệ, còn phải tranh với cả Hoàng đế.
Lý Thừa Nhân tìm một chỗ bên ngoài cho Yếm Tuyết tạm thời ở lại, sau đó tiếp tục giả ngây giả dại trở về Hoàng cung.
Một hồi sau thì đầu óc hắn lâng lâng, không tự chủ được mà bước đi theo mùi hương như có như không trong không khí.
"Theo thần cảm thấy, nguyên nhân c·ái c·hết càng giống với bị người ta dùng tà thuật ám hại."
"Nhưng bền." Yếm Tuyết nói.
Lý Thừa Nhân khác với Mộc Nhiên ở chỗ hắn chẳng xem trọng thứ gì, vui thú của bản thân luôn được đặt trên hàng đầu. Lý Thừa Nhân muốn làm Hoàng đế, vậy không khỏi sẽ phải đấu đá sống còn một phen với huynh đệ ruột thịt của mình. Thế mà với chuyện này hắn chẳng những không đắn đo, mà ngược lại còn có chút hưng phấn.
Lý Thừa Nhân liếc mắt nhìn nàng: "Ta tuy háo sắc, nhưng làm người rất có nguyên tắc. Ngươi đánh ta một chưởng xém c·hết, ta đêm qua coi như là lấy chút đền bù. Từ nay ngươi đã là thuộc hạ của ta rồi, ta cũng không tùy tiện khi dễ ngươi nữa."
Yếm Tuyết gương mặt quật cường: "Dù sao hiện tại ta cũng không còn thứ gì có thể mất."
"Hoàng tử điện hạ sau khi được Thẩm Lãng đích thân chữa trị, thần trí bắt đầu có dấu hiệu thanh tỉnh. Chỉ là theo lời Thẩm Lãng nói, việc này cần phải có một đoạn thời gian." Tạ Diệm quỳ hai chân, cúi thấp đầu nói, căn bản không dám tự tiện ngước nhìn lên trên, nên không rõ được long nhan vui giận thế nào.
Một ngày này, sau khi ăn một phần bánh ngọt do đám thái giám thường ngày vẫn hay mang tới lúc trà chiều, Lý Thừa Nhân cảm thấy choáng váng khó hiểu.
Chỉ nghe tiếng nói lanh lãnh: "Ngươi nói lão Cửu bị thích khách đánh một chưởng mà vẫn toàn mạng, hơn nữa bây giờ cũng có thực lực Nhị Lưu rồi?"
"Chẳng lẽ miếng thịt để ở bên cạnh lâu ngày, ngươi lại nhịn được không ăn sao?"
Bởi vì bản thân giả ngây giả dại, Lý Thừa Nhân trở về cũng không cần đến chỗ Hoàng đế chào hỏi. Chỉ có Tạ Diệm một mình đến đó bẩm báo.
"Ngươi g·iết được quốc sư, ta tình nguyện làm nữ nhân của ngươi. Còn không thì đừng mơ tới." Yếm Tuyết kiên quyết nói.
Ngay trong hôm đó, Hoàng cung đánh mất vẻ yên tĩnh vốn có, bầu trời như cũng nặng hơn mấy phần.
Lý Thừa Nhân bị triệu đến Long điện, nơi ấy sớm đã đầy ấp người nghiêm trang xếp hàng thấp giọng nghị luận. Trên bụt ngoại trừ các vị đại thần, còn có đủ mặt Hoàng tử, Công chúa, ai cũng diễn ra nét bi thương.
"Bọn chúng không biết điều, nhưng cũng để mặc một thời gian đi. Thiên hạ này mà quá an bình, đám con của trẫm liền không có cơ hội thể hiện tài năng."
...
"Ngươi không sợ ta ăn mà không trả tiền?"
"Nó vẫn là hấp tấp như vậy... được rồi, ngươi cũng lui xuống đi."
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.