Đại Yêu Quái
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 142: Ngươi, muốn cướp đồ của ta?
"Theo ta thấy, lời của ngự y nói có mấy phần đạo lý."
Mấy vị Hoàng tử đều im lặng chờ Lý Thừa Vận phán, dù sao lúc này đứng ra nói chuyện thì có vẻ tranh công háo thắng, quá mức vội vã.
"Người bên cạnh hoàng huynh, chẳng lẽ không có cách nào chứng minh trong sạch?"
Hai huynh đệ Cửu, Thập này từ lúc vừa ra đời đã bị tính toán, nay gặp phải nguy cơ sinh tử cũng chẳng phải bản thân đã làm sai điều gì, khiến ai ghen ghét, mà đơn giản chỉ vì trong mắt người khác, bản thân bọn họ giá trị duy nhất chính là trở thành vật hi sinh.
Trong triều hiện nay, Văn Thái Sư trốn án biệt tích, Võ Thái Sư mang bệnh ở nhà không ra. Các Bộ Thượng thư thì chia nhau theo phe các Hoàng tử, các quan còn lại kể cả vị Thái Phó này phần đa đều đi theo dưới trướng Quốc Sư, chân đạp hai thuyền, không trọng khinh ai.
Quả nhiên sau đó Lâm Ngự y liền hai tay run rẩy, từ trong vạt áo lấy ra một vật nhìn như hạt giống có màu vàng kim. Thứ này lấy ra, mùi máu thoang thoảng nhẹ nhàng cũng rơi vào chớp mũi Lý Thừa Nhân, để hắn nhíu mày, trong lòng thầm than bọn điên này chuyện gì cũng dám làm.
Ngự Long Công!
Lý Thừa Vận nheo mắt lại, bá quan trong triều thì ngơ ngác nhìn nhau, có loại cảm giác như kịch hay sắp tới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chương 142: Ngươi, muốn cướp đồ của ta?
Quần thần trong triều im lặng, không khí căng thẳng đến cực điểm. Lâm Ngự y ngang nhiên mạo phạm thân thể Hoàng tử, cho dù lấy ra được vật như thế, cũng khó lòng tránh khỏi tội c·hết. Bọn họ đều đang nghĩ cuối cùng là ai đứng sau chuyện này, bản thân mình lại nên bày ra thái độ thế nào.
Lý Thừa Nhân ném ra một câu kia, để Lý Thừa Tâm cảm thấy bó tay bó chân. Đám Hoàng tử bọn họ minh tranh ám đấu, chẳng khác nào đang chơi đùa dưới vuốt hổ, tự nhiên không ai muốn dây vào một thằng ngốc để mà hỏng chuyện. (đọc tại Qidian-VP.com)
"Lâm Ngự y, lời khanh nói có chứng cứ gì không, hay chỉ là tùy tiện phỏng đoán."
Bá quan trong triều đều không phải người ngu, Lâm Ngự y hôm nay khác thường, e là không thiếu người sau lưng giật dây. Mà những lời vừa nãy lão nói, cũng chưa chắc là xuất từ bản tâm. Thế đạo này, tà thuật yêu nhân nhiều vô kể...
Lâm Ngự y ngơ ngác, lúc sau mới lấy lại tinh thần: "Điện hạ, thứ này không nên đùa giỡn." Nói đoạn, y liền đưa tay định c·ướp lại vật chứng.
Lý Thừa Vận lạnh hừ một tiếng: "Xem ra Lâm Ngự y hôm nay tinh thần không được minh mẫn. Người đâu, lôi hắn ra ngoài, tìm cho hắn một chỗ an tĩnh nghỉ ngơi, khi nào rảnh trẫm sẽ đến thăm."
Nhưng Lý Thừa Vận chưa nói câu nào, Lý Thừa Nhân đã xung phong nói trước. Hắn cứ như vậy ngang nhiên bước tới trước mặt Lâm Ngự y, cầm về viên Hồn chủng vốn thuộc về mình, lại còn tỏ ra thích thú như tìm được món đồ chơi mới.
Mộc Nhiên có thể cảm thấy chuyện này cũng bình thường, nhưng Lý Thừa Nhân lại cảm thấy... Á à, chơi với ông đây đúng không?
Lý Thừa Nhân rút tay về, ánh mắt bất thiện, tựa như hài từ sắp bị đoạt đồ chơi trong tay: "Ngươi, muốn c·ướp đồ của ta?"
"Muốn đồ trong tay bản Hoàng tử, có bản lĩnh thì tự mình đến c·ướp." Lý Thừa Nhân quay mặt qua, bĩu môi nói: "Đứng ở đó lấp ló cái gì chứ!"
Lâm Ngự y cúi thấp đầu xuống đất, cho dù trong lòng đã định sẵn hôm nay hoang mạng nhưng vẫn không ức chế được run sợ: "Hạ thần biết tội, chỉ là muốn phơi bày kẻ thủ ác ra ngoài ánh sáng, xin bệ hạ minh xét."
Sắc mặt của Lý Thừa Vận trầm xuống như nước: "Lâm Ngự y, ngươi làm vậy có từng hỏi qua ý ta?"
Nói đoạn, mắt ý đỏ bừng: "Thiên Hạ Hội những năm này tiếng xấu đồn xa, bề ngoài mua bán, bên trong làm c·ướp, vụng trộm chiêu hùng đãi sĩ. Cả thiên hạ đều biết là lũ giặc này muốn đứng lên tạo phản. Nay hạ thần nguyện dùng c·ái c·hết để minh chứng chuyện chúng dùng tà thuật hại Thập Hoàng tử những năm này sống người không ra người. Xin bệ hạ minh xét."
Lý Thừa Nhân cảm thấy thú vị, không ngờ có người dám dùng hoặc hồn thuật ngay trong Long điện thế này...
Lý Thừa Nhân cũng không quản đến hiện trường rối rắm, tay cầm Hồn chủng, bộ dáng như tiểu hài tử tức giận nói: "Thứ này là đồ chơi của ta, ai cũng đừng hòng tranh!"
Lý Thừa Vận từ đầu đến cuối không nói, dáng vẻ tựa như muốn xem trò vui, được thế cho nên Lý Thừa Nhân mới dám bước ra phách lối, cho nên lại càng không sợ cái chiêu này.
Hai huynh đệ đối mặt với nhau, lời lẽ bình thản, nhưng lại làm cho không khí trong điện càng thêm nặng nề.
"Thứ này, ta thích."
Hoàng đế Lý Thừa Vận ở trên cao nhìn không được nữa, trầm giọng nói: "Đều yên tĩnh chút."
Có khi Lâm Ngự y thân thể yếu kém, một ngày nào đó bị hàn phong thổi c·hết cũng không chừng. Dù sao Hoàng cung chính là nơi cho dù có kiểu c·hết b·ất t·hường đến cỡ nào xảy ra thì cũng rất là... chuyện thường gặp. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Thừa Tâm trầm mặc, cái nồi này y quả thật là gánh vác không nổi: "Xem ra hoàng đệ lại phát bệnh, bắt đầu ăn nói hàm hồ rồi." Nói một câu như vậy, sau đó y liền không nói thêm gì nữa.
"Phụ hoàng không nói chính là cảm thấy ta đúng, ngươi lại là ai, có thể thay phụ hoàng bày tỏ ý kiến?"
"Lâm Ngự y to gan, chẳng lẽ con trẫm, trẫm còn không nhìn ra vấn đề được sao?"
Lúc này tử bào của hắn không gió tự bay, Lâm Ngự y vừa bước tới tức thì bị một cỗ lực lượng vô hình đánh cho văng ngược ra sau, ngã đến toàn thân đau nhức.
Ngoại trừ Đại, Nhị và Bát Hoàng tử, Tam Hoàng tử cũng học được Ngự Long Công, nhưng người này đã cùng với bè cánh của mình m·ất t·ích đến nay chưa tìm được dấu vết. Có thể thấy Ngự Long Công là đồ vật khiến đám Hoàng tử, Công chúa ước mơ, đồng thời cũng là thứ mang đến sát nghiệp cực lớn, không phải ai cũng gánh vác được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lão lại còn nói: "Trước đó y đã dùng mưu qua mắt thánh thượng, lần này Thập Hoàng tử có khi cũng là giở ra chiêu cũ, dùng thứ tà vật này ghim vào cơ thể, sau đó âm thầm điều khiển... Để tránh cho khỏi họa, thần đề nghị hiện tại liền kiểm tra Hoàng tử một phen!"
Ba từ này xuất hiện trong lòng của các vị Hoàng tử, Công chúa, thật lâu không thể lau đi. Khi bọn họ lần nữa nhìn lại vị hoàng đệ của mình, trong mắt đã có thêm một chút cảm xúc khó nói nên lời. Ngự Long Công mang ý nghĩa người này trời sinh có thể nắm giữ thiên mệnh, là tấm vé để bước vào cuộc c·hiến t·ranh đoạt Hoàng vị.
Nay hắn đứng ra nói thế, tám chín phần là ý của Quốc Sư muốn nói, cũng là nói thứ mà các vị Hoàng tử hiện tại vẫn đang hướng tới. Chỉ cần Hoàng đế đồng ý, binh quyền rơi xuống, chắn chắn không thiếu cơ hội cho bọn họ lập công, từ đó Ngự Long Công lại nâng cao một bậc.
Nhị Hoàng tử Lý Thừa Tâm ban đầu là sửng sờ, sau đó là cả giận: "Hoàng đệ, sau khi chưa bệnh trở về lại càng lúc càng không có phép tắc rồi. Phụ hoàng ở trước mặt, sao đệ lại dám ngỗ nghịch như thế."
"Hoàng đệ, đừng làm rộn, mau buông vật ấy xuống." Nhị Hoàng tử không nhịn được nói.
Lý Thừa Nhân biểu hiện, để toàn thể văn võ bá quan trong triều chấn động. Nhất là mấy vị Hoàng tử, Công chúa ai cũng trợn mắt mà nhìn.
Trong bụng hắn thì lại nghĩ... Khá lắm, định đổ nồi nước bẩn này lên đầu của Thẩm Lãng, sau đó có cớ lĩnh binh đi dẹp Thiên Hạ Hội, lập xuống đại công?
Nhị Hoàng tử mỉm cười chấp tay: "Hoàng huynh hiểu lầm. Ta không hề có ý nghi ngờ ai hết, chỉ là không muốn bỏ sót bất kỳ một loại khả năng nào thôi."
Lâm Ngự y là người của đảng Hoàng hậu, Hoàng đế không g·iết tại chỗ, nhưng phần thời gian nghỉ ngơi kia có thể là đến hết đời. Bởi Hoàng đế trăm công nghìn việc, biết được lúc nào là rảnh rỗi đây?
Đương nhiên sẽ không ai cảm thấy dáng vẻ trung trinh không tiếc mạng của Lâm Ngự y kia là thật. Kể cả Hoàng đế Lý Thừa Vận cũng là như vậy.
Đại Hoàng tử phất tay áo: "Chuyện ta có ý định ra tay với hoàng đệ của mình quá mức vô lý, huống hồ làm như vậy chẳng khác nào đào hố chôn mình. Tại sao hoàng đệ không cảm thấy là có người đang cố tình đổ oan cho ta?"
Chuyện mới thoáng qua, Lâm Ngự y sau khi bò dậy vẫn là gương mặt tràn đầy khẩn thiết nói ra: "Thiên Hạ Hội tội ác tày trời, thậm chí dám vương tay đến tận Hoàng cung, nguy hại Hoàng tử, xin bệ hạ chớ nên nhân từ." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Bệ hạ, Lâm Ngự y tuy là hôm nay không được minh mẫn, ăn nói hồ đồ vô phép. Nhưng thiết nghĩ cũng có phần ý đúng. Chuyện Thập Hoàng tử tạm chưa nói tới, Thiên Hạ Hội và Thần Đô quả thật là hai con sâu mọt lớn nhất ở Đại Lý ta, rất đáng lo ngại." Nói chuyện chính là một vị Thái Phó.
Lý Thừa Nhân cũng quay qua, thấy đối phương dáng vẻ không s·ợ c·hết, hắn không giận mà ngược lại còn như nhìn thấy trò vui: "Muốn kiểm tra ta? Ý ngươi là ta cởi xuống thân tử bào này, cùng ngươi chơi trò đổi quần áo sao?"
Lý Thừa Tâm cũng không tự mình động thủ, như vậy chẳng khác nào hai đứa con nít không hiểu chuyện tranh nhau làm ầm ĩ. Bây giờ y lôi Phụ hoàng ra, chỉ cần Lý Thừa Nhân dám cãi bướng một chút thì hắn chắc chắn sẽ không có kết cục gì tốt.
Lý Thừa Vận không nghe được nữa, tức giận vỗ bàn: "To gan!"
Ngược lại thù này Lý Thừa Tâm đã nhớ trong lòng, về sau cũng chẳng thiếu cơ hội để cho vị hoàng đệ đầu óc có vấn đề này vài cái bài học khó quên.
"Xin bệ hạ trách tội!"
Lâm Ngự y cúi thấp đầu, sau đó vội vàng quỳ xuống.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.