Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 144: Giấy bán thân

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Giấy bán thân


Đại khái chính là người vô sỉ, đã thế lại còn có tính liên tục.

Bởi vì... hắn có hack.

Lý Thừa Dũng khó khăn lắm mới ngẩng đầu lên được, từ từ dùng nội khí ép kim châm ra, vừa làm vừa tràn đầy nhiệt huyết nói: "Thế nhưng chúng ta là luận võ, ta muốn một trận so đấu võ thuật chân chính!"

Lý Thừa Dũng đọc xong sơ lược, khóe mắt nhịn không được có chút run rẩy. Quả nhiên vị Hoàng đệ này đầu óc không được bình thường cho lắm.

Lý Thừa Dũng ngước đầu lên, nhìn thấy ánh mắt chân thành của đối phương. Trong suốt hai mươi năm cuộc đời, lần đầu tiên y muốn thô tục một phát. Đáng tiếc, sau cùng vẫn là nhịn xuống.

Còn chưa dứt câu, Lý Thừa Nhân lấy ra một cái nỏ gỗ, nhắm thẳng ngay người Lý Thừa Dũng mà bóp cò. Tức thì ba mươi sáu mũi phi châm mỏng như sợi tơ bắn ra.

"Nhưng cái vừa nãy không phải là đá, là phích lịch đ·ạ·n!" Lý Thừa Dũng thở hồng hộc, cố gắng ổn định nội khí: "Từ đâu mà đệ có thứ nguy hiểm này?"

Nghĩ như vậy, Lý Thừa Nhân bên ngoài lại tỏ ra vẻ ngây thơ nói: "Sao không đánh nữa rồi?"

"Nhặt ở đâu?"

Lý Thừa Dũng toàn thân bị nổ thành màu than đen, mái tóc dài tiêu sái hóa thành ổ chim, ngũ quan thanh tú... giờ đã đen đến mức không nhìn ra được nữa. Lý Thừa Dũng phủi phủi trên đầu còn bốc khỏi, mở miệng lộ ra hàm răng trắng ngà, giận đến mức chỉ còn biết nói mấy chữ:

"Chơi với ngươi thật không vui chút nào."

Liễu Như Nguyệt phát hiện ra không ổn, đã nhanh chóng chạy xa từ trước, lúc này từ từ hạ ống tay áo xuống để nhìn hoàn cảnh phía trước. Chỉ thấy... cực kỳ tàn khốc.

"Hoàng đệ, ngươi... thật không phải phép!"

Lý Thừa Nhân cũng lười trả lời.

Lý Thừa Nhân thở dài, mẹ nó trong hoàng cung mắng người đều nhàm chán như vậy sao?

Thế là Lý Thừa Dũng hớn hở nâng lên nắm đấm, từ đầu đến cuối không chờ được Lý Thừa Nhân dũng mãnh lao tới, chỉ thấy hắn chậm rãi móc một viên đá từ trong vạt áo ra ném vào mặt mình.

Lý Thừa Dũng có đầy đủ cơ sở để tự tin, chính mình một quyền này hạ xuống, vị hoàng đệ kia lập tức sẽ không cười được nữa. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mà trận chiến giữa hai người, cũng sau câu nói đó, bắt đầu rồi!

Đương định lao tới, vị Hoàng tử này phát hiện hoàng đệ của mình đưa tay vào vạt áo lục lọi, tự nhiên trong lòng dâng lên dự cảm không lành.

Chương 144: Giấy bán thân

Lý Thừa Nhân nghe vậy tỏ ra đã hiểu, đưa nỏ lên, lại là nã thêm hai phát.

"Làm sao mà nhặt?"

"Hoàng đệ à, ngươi chuẩn bị sẵn những thứ này bên mình để làm cái gì?"

Đoạn y định quay đầu lại mắng, miệng chưa kịp mở, đã thấy Lý Thừa Nhân trên mặt mang theo nụ cười thiếu đạo đức, hai tay cầm hai cây nỏ chỉa về phía này.

Lý Thừa Dũng có lòng muốn né, nhưng mấy mũi kim này quá nhanh đi, hơn nữa căn bản là không thể dùng mắt thường mà nhìn rõ được. Y đã né qua một bên, nhưng trên người sau đó vẫn là khắp nơi có cảm giác châm chít đau nhói, dính phải mười mấy mũi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vèo, vèo, vèo, vèo... Lý Thừa Dũng trong đầu mơ hồ tưởng tượng ra tiếng xé gió, hiện thực thì một giây sau y đã bị kim châm ghim hết cả người, đau đến hai hàng nước mắt không nhịn được chảy dài.

Trên đời này rất nhiều người đều đòi hỏi công bằng, nhưng thử đổi vị trí cho nhau một chút... Có mấy ai còn muốn thay đổi chứ?

"Đánh tiếp hay không đây, ngươi như vậy có tính là nhận thua hay không?" Lý Thừa Nhân nhìn dáng vẻ của đối phương, trong bụng buồn cười, bên ngoài lại buồn bực nói.

"Ta học võ trễ, đao thương kiếm kích đều chưa kịp luyện, chỉ có một chiêu ném đá này là thành thạo. Ai biết ngươi không chịu nổi như vậy..." Lý Thừa Nhân uất ức nói.

Kết quả là sau đó, Lý Thừa Nhân dùng hành động làm cho Lý Thừa Dũng tỉnh mộng, cũng đồng thời nói cho y biết: Trong tay ta thế nhưng là... phích lịch đ·ạ·n!

Hai bên chuẩn bị sẵn sàng, đứng cách xa nhau một khoảng mười sáu mét năm mươi. Lý Thừa Dũng người cũng như tên, khí thế căng tràn, phía sau lại còn có một đại mỹ nữ cổ vũ. Lý Thừa Nhân nhìn đại mỹ nữ ở phía sau lưng đối phương cổ vũ, trong lòng tà thú nổi lên, đồng dạng cũng rất ấm áp.

Lý Thừa Dũng nhìn vị hoàng đệ này trưởng thành từ nhỏ đến lớn, căn bản sẽ không nghĩ đến loại trường hợp này.

Lý Thừa Nhân nghi hoặc: "Không phải ta đang đánh ngươi hả?"

Thấy đối phương quan tâm mình như vậy, Lý Thừa Nhân lặng lẽ đưa ra ngón giữa: "Tự tin như vậy, một hồi thua đừng có khóc là được rồi."

"Đây chính là võ thuật của ta!"

Cái gì đây? (đọc tại Qidian-VP.com)

"Hay là ta như vậy còn chưa đủ đánh?"

Trên đời này có gì đáng ghét hơn người vô sỉ?

"Cửu đệ, ngươi rốt cuộc có hiểu đánh nhau là cái gì hay không?"

Lý Thừa Dũng căn bản sẽ không nghĩ tới, cho nên hiện tại vẫn còn có chút ngơ ngác, chưa tiếp nhận được sự thật.

"Dừng!!!!"

Liễu Như Nguyệt im lặng, sau khi sửa lại một chút nội dung thì ký tên vào, đưa tấm giấy b·án t·hân này cho Bát Hoàng tử cất giữ. Nếu như Lý Thừa Nhân thua thì tấm giấy này liền tại chỗ xé bỏ, còn nếu như hắn thắng... thì xong rồi.

"Hoàng đệ, ngươi không hối hận thật chứ, thua rồi không được nuốt lời đâu."

"Hoàng đệ, chẳng lẽ.. "

Lý Thừa Nhân bước lại gần, cầm nỏ, lại nả lên người Lý Thừa Dũng vài phát: "Này, không chơi nữa hả?"

"Đọc đi, nếu không có vấn đề gì thì mình vào việc luôn."

Lý Thừa Nhân có chút thất vọng, hắn đang mong chờ một câu chửi nào đó mang tính uất hận, sáng tạo và phá cách hơn. Đáng tiếc, nhiều năm giáo dưỡng trong quy tắc nghiêm ngặt khiến Lý Thừa Dũng căn bản không có cách nào bày ra dáng vẻ chợ búa, ngay cả một câu con mẹ nó cũng nói không xong.

Hoàng đệ khờ dại ơi, trong tay ta thế nhưng là võ công!

Nói đoạn, Lý Thừa Nhân ra hiệu cho Tạ Diệm lấy ra một tấm giấy b·án t·hân không biết đã được chuẩn bị sẵn từ khi nào, đưa ra trước mặt hai người.

Tiếng nổ kinh hồn vang lên giữa lòng Hoàng cung, lửa cháy vàng rực, cột khói bốc lên cao ngất.

Lý Thừa Dũng b·ị đ·au đồng thời, cũng nghe được câu nói khiến người ta tức đến vỡ gan nổ phổi của Lý Thừa Nhân:

Liễu Như Nguyệt đứng ở bên ngoài nhìn xem, không biết phải nói điều gì cho phải. Nàng đã mong chờ một thứ gì đó được gọi là trận chiến hoàng gia, thiếu niên nhiệt huyết, cuối cùng lại chỉ thấy được Lý Thừa Dũng toàn thân đen nhẻm, trên lưng cắm đầy phi châm, nhìn qua không khác gì một con nhím lớn.

Ngươi đau khổ, ta thấy, ta biết, ta cảm nhận được. Nhưng mà chơi như vậy thật sự rất vui vẻ!

Chuyện Lý Thừa Nhân móc phích lịch đ·ạ·n ra ném đối với Lý Thừa Dũng là phi logic, khó xảy ra giống như kiểu một ngày đẹp trời nào đó cha mẹ ngươi kêu lại và nói: "Thật ra nhà chúng ta rất giàu, trước đây chỉ là lừa ngươi!" Loại lời nói chỉ có trong mơ này vậy.

Lý Thừa Dũng thở ra một hơi, ban nãy có long khí và nội lực hộ thể nên y chỉ b·ị t·hương ngoài da, không đến mức mất sức chiến đấu, đánh với một đứa nhóc mới luyện võ không lâu vẫn là dư sài.

Lý Thừa Dũng dậm chân phóng tới, lực lớn đếm mức làm nền gạch bên dưới nứt toát. Y lớn lên trong Hoàng cung, học đều là loại võ học thượng thừa nhất thiên hạ, chiến lực so với những thiếu niên đi ra từ võ đạo thế gia thì chỉ hơn chứ không có kém. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Ta nhặt được."

Vậy là vị hoàng đệ đầu óc kém phát triển này bên người ngoại trừ giấy b·án t·hân, còn có phích lịch đ·ạ·n... Mẹ nó, ngươi rốt cuộc là Hoàng tử hay phần tử khủng bố rồi?

"Đánh tiếp, đương nhiên là đánh tiếp. Nhưng đệ không được dùng phích lịch đ·ạ·n nữa. Đánh nhau như vậy quá g·ian l·ận, hơn nữa không khéo sẽ phá hư mỹ cảnh nơi này."

Lý Thừa Dũng thở dài, tùy tiện dùng tay gạt ra mấy hòn đá cuội mà đối phương bắn tới, trong lòng đã đại khái tưởng tượng ra được kết quả, nhìn thấy đối phương ở trước mặt mình quỳ xuống khóc hu hu, cầu xin tha thứ. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Thừa Nhân sau khi hấp thu hết toàn bộ dược lực, cá nhân cũng tăng đến gần Tuyệt Đỉnh, đối với trận chiến này vẫn khá là tự tin.

Lúc này chỉ nghe Lý Thừa Nhân âm thanh thiếu niên mang theo chút thái độ không thèm nói lý: "Cái này ngươi không giao trước từ đầu, sao trách ta rồi?"

Mà Lý Thừa Nhân thì cứ ngơ ngác đứng ở nơi đó, bộ dạng giống như không hiểu mình đã làm sai điều gì.

Chuyện mà Lý Thừa Dũng nghĩ tới, Lý Thừa Nhân cũng đã nghĩ tới nhiều lần. Bản thân dựa vào quyền cước chân chính là không thể nào thắng được đối phương, cũng may, hắn chưa bao giờ định dựa vào quyền cước chân chính.

"Trên đường."

Lý Thừa Dũng tuổi vừa hai mươi, đã có thực lực Tuyệt Đỉnh, đã vậy lại còn dùng được Ngự Long Công, so với Diệp Trần năm đó còn hơn một bậc.

Nhìn nét vô tội bắn ra bốn phía trên mặt đối phương, Lý Thừa Dũng có cả bụng uất ức nhưng không biết mắng sao cho phải, sau cùng chỉ có thể nghiến răng nói: "Hoàng đệ, đang đánh nhau ngươi ném ám khí như vậy là g·ian l·ận!"

Lý Thừa Dũng hỏi xong một tràng, tự che trán, cảm thấy đã uổng phí mất mấy phút cuộc đời.

"Ngươi.. ngươi ngươi... ngươi! Thật là to gan!"

Lý Thừa Nhân thở dài, có chút tiếc nuối móc ra mấy viên phích lịch đ·ạ·n đưa cho Tạ Diệm tạm giữ, sau đó bày ra dáng vẻ sẵn sàng chiến đấu nói: "Được rồi, tới đây!"

Lý Thừa Dũng xém thì bật cười thành tiếng, chính mình xem ra vẫn là đánh giá quá cao vị hoàng đệ này rồi. Dùng đá ném nhau, cái trò con nít này thật sự có tác dụng sao?

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 144: Giấy bán thân