Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 145: Dạ tập!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Dạ tập!


Lý Thừa Nhân có chút bối rối: "Rõ ràng là do ngươi từ đầu không nói trước, chuyện này không thể trách ta được."

Động tác này có chút quá phận, Tạ Diệm công công ở bên cạnh nhịn không được muốn thét lên mau buông ra nhà ta điện hạ, thế nhưng sau cùng vẫn là yên lặng.

Sau đó nét cười trên mặt Liễu Như Nguyệt liền ngừng, bởi vì bàn tay kia không biết từ lúc nào đã luồn vào phía trong áo yếm, năm ngón tay rất không yên phận mà di chuyển.

"Tốt nhất đừng có lại đùa dại kiểu này." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Thừa Nhân đưa mắt nhìn qua, trước tiên là nhìn thấy đôi chân đẹp thật trắng thật dài lộ ra he hé phía sau tà váy tím, dưới ánh trăng trắng ngà chiếu rọi, tựa như là bảo vật tuyệt vời nhất nhân gian.

Liễu Như Nguyệt cảm thấy, cho dù là mình, cũng không đánh ra được một quyền tương tự. Như vậy nói đến, chẳng lẽ thiếu niên này, trình độ lại còn ở trên nàng một bậc?

Trước mắt chỉ có hai khả năng, hoặc là trước giờ vị hoàng đệ này luôn giấu giếm, bên ngoài giả ngu, trong bóng tối âm thầm luyện tập. Hoặc là hắn căn bản không phải là người, mà là thần tiên yêu quỷ cải trang.

Dù Lý Thừa Dũng có là thiếu niên thiên tài, chiêu thức thành thạo lão luyện, ở trước mặt Lý Thừa Nhân bây giờ cũng lộ ra quá mức non nớt.

"Nhưng hiện tại ta là thua dưới phích lịch đ·ạ·n, thua dưới máy bắn châm, đâu có phải thua dưới tay ngươi."

Lý Thừa Nhân lúc này ánh mắt có thưởng thức vẻ đẹp trước mắt, cũng có bình tĩnh lạnh nhạt, tuyệt đối không phải dáng vẻ phất phơ lúc ban ngày.

Lý Thừa Nhân chỉ cảm thấy gió hôm nay có chút lạnh. (đọc tại Qidian-VP.com)

Vai lưng phơi bày làn da trắng nõn như bạch ngọc không tỳ vết, để người nhìn thấy không nhịn được muốn đưa bàn tay ra sờ vuốt, cảm nhận.

"Điện hạ nói gì Nguyệt Như không hiểu. Người ta chỉ là một cô nương yếu đuối, sao lại là Tông Sư gì đó."

Hai người rất nhanh lại va vào một chỗ. Lúc này Lý Thừa Dũng sử xuất ra toàn bộ thực lực, trảo chưởng tung hoành, thế đánh như hổ, thân pháp như long.

Một bàn tay ma quỷ nhẹ nhàng chạm vào vòng eo, để cho Liễu Như Nguyệt từ trong một quyền kia thức tỉnh. Lý Thừa Nhân lúc này đã đến bên cạnh nàng, khóe môi mang theo một nụ cười có phần tà tính.

Lý Thừa Nhân nghe vậy, nhanh tay ném bỏ hai cái nỏ qua một bên: "Không được, rõ ràng là đang đánh nhau rất vui vẻ. Sao lại có thể không tính?"

Lý Thừa Dũng cuối cùng cũng ép hết kim châm trong người ra, sắc mặt bất thiện nói: "Hoàng đệ, nếu như ngươi không định dùng võ công đấu với ta một trận đàng hoàng, vậy thì đánh tới đây thôi, giao kèo ban nãy cũng không được tính."

"Đêm khuya thanh vắng, không biết điện hạ muốn tiểu nữ hầu hạ như thế nào đây..." Liễu Như Nguyệt nhẹ nhàng hành lễ, ánh mắt hàm tình, miệng cười ẩn mật. Phần dáng vẻ này, đủ để bất cứ nam nhân nào nổi lên tà hỏa, muốn kéo thiếu nữ như hoa trước mắt ôm vào trong ngực.

"Vậy bây giờ ta nói, chúng ta trận này chỉ được dùng thể thuật và nội công so đấu."

Đối diện, Lý Thừa Nhân cũng càng lúc càng quen thuộc nhịp độ chiến đấu, đánh đến có qua có lại, thật lâu cũng không rơi xuống hạ phong. Trình độ thông hiểu võ thuật của hắn tương đương với Diệp Phong, tức là trên cả cái võ lâm Đại Lý một bậc.

Ầm một tiếng, tựa như có trống đánh vang lên nơi lồng ngực. Trong hoảng hốt, Lý Thừa Dũng nhìn thấy thân thể của mình cứ như vậy b·ị đ·ánh bay ngược ra xa, sau đó nặng nề rơi xuống mặt đất.

Liễu Như Nguyệt nhìn mà ngơ ngác. Biểu hiện của Lý Thừa Nhân lúc nào cũng vượt ngoài tưởng tượng của nàng, nhất là một quyền kia, bình thường mà chói lóa, ở trong tâm trí của nàng thật lâu không thể lau đi.

Y cảm thấy một người mới luyện võ căn bản không thể có cường độ lợi hại như thế, mà một quyền kia, không có mấy chục năm đắm chìm võ thuật là đấm không ra.

Lý Thừa Nhân bất đắc dĩ thở dài: "Liễu cô nương, thân phận của ngươi có thể là giả, nhưng bổn Hoàng tử đây chắc chắn là nam nhân thật."

Liễu Như Nguyệt bước tới, đưa thân thể đến gần bên cạnh mà nhẹ giọng nói: "Điện hạ, người ta như thế này, ngài còn cảm thấy không vừa lòng sao?"

Bên ngoài Tạ Diệm rất biết điều thay hắn đóng cửa, lại cho một cái ánh mắt như muốn nói 'điện hạ à, bảo trọng thân thể'.

Đêm xuống, Lý Thừa Nhân nhàm chán rót rượu, đưa mắt nhìn ánh trăng tịch liêu soi sáng bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy tư chuyện gì.

Bởi vì Lý Thừa Nhân đã trực tiếp kéo mỹ nhân kia vào trong ngực: "Cái này thế nhưng là phải từ từ nói mới được."

Liễu Như Nguyệt nhẹ nhàng mỉm cười, đảo khách thành chủ, đưa tay sờ gương mặt chưa hết non nớt của đối phương: "Hoàng tử điện hạ lại muốn tiểu nữ nghe lời như thế nào đây?"

"Nhưng đánh nhau thế này, một lát thắng thua thì không được tính." Lý Thừa Dũng cả giận nói.

Đột ngột có tiếng cửa mở, hàn phong theo đó tràn vào.

Lý Thừa Dũng lấy lại dáng vẻ tự tin: "Được, chỉ cần là quyền cước so đấu, ta thua tất nhiên sẽ dứt khoát thừa nhận."

Lý Thừa Dũng không kịp phòng bị, ăn trọn một cước, đau đến xanh mặt lùi lại. Y nhất thời kinh nghi, cường độ thân thể của vị hoàng đệ này hình như không hợp thói thường.

Lý Thừa Nhân buông xuống bên tai Liễu Như Nguyệt một câu nói nhỏ tràn đầy tà tính như thế, sau đó cứ vậy mà bước đi qua. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lý Thừa Nhân thở dài, vốn muốn diệu thấp một chút, tại sao thế nhân cứ ép ta bày ra thực lực chân chính đâu?

Hai người v·a c·hạm, song trảo của Lý Thừa Dũng thành công đánh lên người của Lý Thừa Nhân, lại có cảm giác như bấu vào tấm sắt. Cùng lúc đó, Lý Thừa Nhân cười cười, một cước đá thẳng vào hạ bộ của tên Hoàng tử xui xẻo này. (đọc tại Qidian-VP.com)

Không phải nói hắn từ nhỏ đã ngơ ngốc khờ dại sao? Tập võ hơn một tháng có thể đạt đến trình độ thế này?

Thiên hạ đồn đãi hắn ngơ ngốc khờ dại có thể là giả, nhưng cái tính háo sắc này xem ra là thật. Liễu Như Nguyệt tự mình lãnh hội, cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

"Như Nguyệt cô nương, thịnh tình cỡ này, e là ta đây tiếp không nổi." Hắn đặt chén rượu trên tay xuống, vẫn yên lặng ngồi tại nguyên chỗ.

Trường hợp thứ hai dường như không có khả năng lắm.

"Ngươi giấu thật sâu."

"Hoàng đệ, lần khác chúng ta sẽ còn tái đấu."

Nhưng vấn đề là, ta có thể thua sao?

Chương 145: Dạ tập!

Lý Thừa Dũng bỏ lại câu nói đó, rồi cứ như vậy bỏ đi. Chung quy thua thì cũng đã thua rồi, ở lại lâu chỉ tổ chuốc lấy thêm phần nhục nhã.

Liễu Như Nguyệt mặc một thân áo tím kiêu sa, bên trong là yếm nhỏ và váy lụa, bên ngoài chỉ khoác một tầng áo mỏng như có như không, để cái dáng người hoàn mỹ kia dưới ánh trăng chiếu xuống không còn chỗ nào ẩn nấp.

Lý Thừa Dũng không cam lòng đứng lên, tự nghi hoặc mình, lại nghi hoặc người, một lúc lâu sau ánh mắt dần dần trở nên bình tĩnh, tựa như đã thông suốt điều gì.

"Hoàng đệ, ta tới đây!" Lý Thừa Dũng khóe môi nhếch lên, dứt lời liền lao về phía trước. Khoảng cách của hai người lúc này khá gần, Lý Thừa Dũng một cái nhảy vọt đã đến trước người Lý Thừa Nhân, song trảo tựa như hổ lang chụp tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Chứ ngươi muốn sao đây. Chẳng lẽ ta phải đè ngươi xuống, sau đó chúng ta đánh nhau một trận?"

"Liễu cô nương. Từ nay ngươi đã là người của ta rồi, thế nên là phải biết nghe lời."

Liễu Như Nguyệt cảm thấy thú vị, trực tiếp ngồi xuống trên đùi hắn, bàn tay trắng nõn chậm rãi nâng cái cằm kia lên, như muốn nhìn cho rõ phía sau gương mặt non nớt này còn đang cất giấu điều gì.

Lý Thừa Nhân một quyền đấm ra, không có chiêu thức, lại dường như ẩn chứa rất nhiều chiêu thức tinh túy. Một quyền này cứ như vậy đột ngột, phá vỡ Lý Thừa Dũng phòng ngự, đánh thẳng vào giữa ngực của vị Hoàng tử còn đang bừng bừng chiến ý.

"Tông Sư như ngươi, cũng đừng khi dễ ta rồi."

"Ngươi thua rồi." Giọng nói của đối phương nhạt nhạt vang lên bên tai, giống như không có chút nào để ý.

Lý Thừa Nhân phải mất một lúc mới nhìn tới gương mặt của đối phương, quả nhiên là xinh đẹp động lòng người.

Để đấm ra một quyền như thế, rốt cuộc cần bao nhiêu gian khổ, lại cần bao nhiêu thấu hiểu với võ học?

Y che giấu được tức giận trong lồng ngực, lại không che giấu nỗi nét cay cú trong ánh mắt. Lý Thừa Nhân khoanh tay đứng nhìn, cảm thấy khi dễ tiểu hài tử quả nhiên là chuyện khiến người ta rất có cảm giác thỏa mãn, nhất là với những hài tử bướng bỉnh như vậy.

Đưa rượu lên miệng, chẳng khác nào uống vào đêm đen cô tịch. Rượu sớm đã rơi xuống, nhưng một chút chát và lạnh cứ ở trong khoan miệng bồi hồi. Tiếc là rượu nhạt không có mùi vị, người nhạt không có tâm tư, uống thêm bao nhiêu cũng khó mà say lòng, thỏa mãn.

Cái yếm nhỏ mỏng manh chỉ đủ che đi diện mạo, nhưng không thể che được hình dáng căng tròn của hai ngọn núi kia. Vòng eo khỏe khoắn trắng mềm, lỗ rốn đính một hạt bạch châu lóa mắt. Tà váy như dòng nước theo từng bước chân mà di chuyển, phát họa ra từng cái đường cong mê người.

Lý Thừa Nhân thở dài: "Được rồi, cứ như vậy đi, nhưng lần này ngươi thua thì phải nhận đó."

Liễu Như Nguyệt hai mắt chớp chớp, có chút chưa lấy lại tinh thần.

...

"Đi theo Tạ Diệm thu xếp chỗ ở, ban đêm lại đến phòng ta. Bổn Hoàng tử sẽ dạy ngươi phải nghe lời như thế nào."

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 145: Dạ tập!