Đại Yêu Quái
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 146: Kịch liệt!
Liễu Như Nguyệt trong lòng không nhịn được nổi lên suy nghĩ dùng một chưởng chụp c·hết đối phương, nhưng nghĩ tình cảnh hiện giờ, chỉ đành nhịn xuống.
"Trừ phi, ngài hiện tại có thể đánh thắng ta."
"Trừ khi Liễu Như Nguyệt không phải là thân phận thật sự của cô nương, vậy ta xem như ta thua lỗ rồi, cả buổi mệt nhọc chỉ thắng về một tờ giấy lộn."
Liễu Như Nguyệt ánh mắt bất thiện, thoáng chốc liền như cơn gió lui lại phía sau, trước đó còn không quên đánh cho kẻ thủ ác một chưởng nhớ đời.
"Ban đầu thì không, nhưng hình như một chưởng ban nãy đường lối vận công có chút giống với Vạn Hoa kinh độc quyền của Di Hoa cung." Lý Thừa Nhân vuốt vuốt ngực nói, làm như một chưởng vừa rồi bản thân b·ị đ·ánh rất đau vậy.
"Như Nguyệt cô nương, ngươi đã đề tên vào giấy b·án t·hân, tính ra đã là người của ta rồi. Ta sờ một chút cũng không quá đáng chứ?"
"Hoàng tử điện hạ không định dùng chuyện này để uy h·iếp tiểu nữ đấy chứ?"
Nghe được câu này, Liễu Như Nguyệt thoáng thất sắc: "Di Hoa cung ta giúp giang hồ trừ bỏ nhiều tên cặn bã như vậy, thế nào lại không có ích?"
Liễu Như Nguyệt nghe tin này, sắc mặt biến ảo một thoáng, sau lại trở về bình thản:
Lý Thừa Nhân nghĩ tới chuyện này có chút buồn cười. Di Hoa cung ra ngoài làm việc, luôn nhắm tới một số nam nhân văn nhã có cả ngoại hình lẫn tiền bạc, trước lừa tình cho thê thảm, sau lại g·iết để trừ hại cho dân. Mà dạng người này, trong đó mười người thì có bảy, tám người là bại hoại rồi, dù sao điều kiện người ta tốt đến như thế.
Lý Thừa Nhân ngược lại rất thoải mái, đưa mắt nhìn về chính mình bàn tay phải: "Cô nương cảm thấy trong thiên hạ này, ngoại trừ bổn Hoàng tử ta, ai còn có lá gan như thế, ngay cờ ngực của Tông Sư cũng dám sờ vào?"
Buổi sáng Lý Thừa Nhân đánh bại Lý Thừa Dũng, c·ướp được một ngụm long khí, thuận tiện vừa đủ bước vào Ngự Long Công tầng hai. Tầng một chỉ có thể dựa vào long khí độ trì, bảo vệ thân thể, lại hoặc là đem ra như vật phẩm tiêu hao mà t·ấn c·ông.
Liễu Như Nguyệt ngồi lại trên hàng ghế phía đối diện, sắc mặt dần dần nghiêm túc: "Xem ra ngươi chẳng những nhìn ra thực lực của ta, mà còn đoán ra được thân phận rồi."
Liễu Như Nguyệt bay ngược ra ngoài!
Lý Thừa Nhân bật cười: "So với hai chuyện kia, chuyện này dễ dàng hơn nhiều."
"Chứ đợi đến khi ta vang danh tứ hải, đến lúc đó cô nương muốn ở bên cạnh ta, rất có thể là chen không vào."
Liễu Như Nguyệt cũng là thẳng thắn: "Ta đến nơi này không phải vì chuyện của Di Hoa cung, chỉ là nghe nói Hoàng cung có một viên Dưỡng Nhan đan, muốn tìm cách mượn tới xem thử mà thôi."
"Không biết một Tông Sư như ngươi lãng vảng nơi Hoàng cung làm gì, đừng nói chỉ là vì tìm nam nhân chơi đùa?"
"Hoàng tử điện hạ, ngài hôm nay gọi tiểu nữ đến đây, hẳn là còn có mục đích khác. Nếu không ngại thì cứ nói thẳng."
"Hoàng tử điện hạ nếu như đã biết thân phận của ta từ trước, sao còn mệt nhọc như thế làm gì?"
Ngoài ra, Lý Thừa Nhân không chỉ có mỗi võ công. (đọc tại Qidian-VP.com)
Liễu Như Nguyệt nhíu đôi mi đẹp, thiếu niên trước mắt dường như trong ngực có vô hạn tự tin, mặc kệ là chuyện khó khăn gì cũng có thể nói ra như là chuyện nhỏ. Cái này để nàng rất là không thỏa mãn, muốn tên tiểu tử này chịu thua với mình một lần. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Thừa Nhân bắt chước đối phương mà chống cằm suy tư: "Thế nên chắc hẳn là cô nương cũng đã nhìn ra, Hoàng cung rộng lớn, chỉ có mình ta tình nguyện trợ giúp cô nương rồi chứ."
"Ồ, Liễu cô nương vẫn là rất có tầm nhìn."
"Liễu cô nương, ngươi làm như vậy là tự đưa đầu người đó biết không?"
Nhìn thấy Lý Thừa Nhân tự tin như thế, Liễu Như Nguyệt không khỏi cảm thấy buồn cười: "Điện hạ thứ cho ta nói thẳng, ngài không có chỗ dựa cũng không có thế lực. Trong cuộc tranh đoạt Hoàng vị này cũng chỉ là một con thuyền trôi trước sóng cả mà thôi, lấy đâu ra tự tin như thế?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lý Thừa Nhân lại rót cho mình một chén rượu, vừa thong thả uống vừa nói: "Cái này gọi là đầu tư."
Liễu Như Nguyệt nổi giận, thân hình như tiên nữ đăng thiên lướt tới, lòng bàn tay từ từ mở ra đưa về phía trước, thình lình chính là Thần Hoa chưởng tinh diệu tuyệt luân.
"Di Hoa cung bị diệt ta tất nhiên sẽ rất đau lòng. Nhưng cũng không thể vì thế mà khiến bản thân mình chịu uất ức được."
Chương 146: Kịch liệt!
Liễu Như Nguyệt có chút thở dài, cảm thấy tuồng này không thể diễn tiếp, mà đêm nay cũng không còn gì chơi vui.
Cho nên Liễu Như Nguyệt không hiểu sao mình có một thoáng thất thần như vậy, đến khi tỉnh táo nhìn lại thì Lý Thừa Nhân đã tung ra một chưởng mạnh mẽ đánh tới. Chưởng lực kinh khủng, bàn tay đánh xuống, hai ngọn núi đồi cũng theo đó mà chập chờn gợn sóng.
"Nhất Lưu đánh với Tông Sư thì không thắng được. Nhưng mà nam nhân đánh nữ nhân, vậy thì chuyện này đơn giản rồi." Lý Thừa Nhân chỉ là tùy tiện nói ra một câu như thế, nhưng rơi vào trong tai Liễu Như Nguyệt lại là trắng trợn xem thường, khiến nàng ta bốc lên lửa giận.
Lý Thừa Nhân không tránh không né, mặc cho một chưởng đó rơi vào lồng ngực, đúng như dự đoán là chỉ có khí thế hung hăng, không có bao nhiêu sức lực.
"Bọn họ cặn bã trong chuyện tình cảm, nhưng mà lại rất có ích trong những việc khác. Di Hoa cung làm như vậy, trong mắt vài người là phù thiện phạt ác, trong mắt vài người lại là tà đạo bất nhân. Huống hồ, cặn bã mà mấy cô nương Di Hoa cung nhắm tới đa phần đều là người quyền quý, thậm chí là con em trong triều, chuyện này vậy thì liền có vấn đề rồi."
Mà đám nữ nhân Di Hoa cung cũng có một số biến chất, tỷ như mê hoặc không được người ta cũng thẹn hóa thành giận, tại chỗ chém g·iết.
Cũng không phải khi không mà giang hồ đều gọi mấy nữ đệ tử Di Hoa cung là đám nữ nhân điên. Ngay cả bản thân Lý Thừa Nhân cũng cảm thấy nên giải tán cái tổ chức dở người này càng sớm càng tốt.
Thần Hoa chưởng chiêu này hắn quá quen thuộc, chỉ có trực tiếp đối cứng mới có cơ hội phá giải.
"Mà nói thì, ta sờ ngực ngươi một cái, cũng ngồi yên cho ngươi sờ ngực một chưởng. Chúng ta coi như là huề nhau rồi."
Nhất Lưu đánh Tông Sư không được. Nhưng xét về cường độ thân thể, Liễu Như Nguyệt thân là nữ tử quả thật là kém xa Lý Thừa Nhân Cường Thân Kiện Thể công đại thành, coi như lợi khuyết bù nhau, miễn cưỡng cũng có thể đánh một trận.
"Huống hồ nếu như ta muốn, có thể lựa chọn Đại Hoàng tử, hoặc Nhị Hoàng tử đang được đại thế. Sao lại phải chọn hầu hạ cho người không chút tiếng tăm như ngài?"
Liễu Như Nguyệt khe khẽ mỉm cười: "Hoàng tử điện hạ có kiến thức như vậy, xem ra trước đây đều là giả ngốc. Lại hoặc là, ngươi căn bản không phải Lý Thừa Nhân."
Liễu Như Nguyệt nói đến đây, cơ bản là đã có thể kết thúc cuộc trò chuyện. Thế nhưng giữa chừng nàng lại ác thú nổi lên, trêu ghẹo nói:
"Dù là chuyện nào trong hai chuyện, cũng không đến mức đủ quan trọng để ta cam tâm tình nguyện hầu hạ cho ngài."
Thoáng nói đùa một câu, sau đó hắn lại đổi giọng: "Ta không biết cô nương đến Hoàng cung để làm cái gì, nhưng Di Hoa cung là thế lực không có lợi ích gì cho giang hồ, hiện đang nằm trong danh sách những mục tiêu cần phải thanh trừ. Chuyện này ta có thể giúp một tay."
Liễu Như Nguyệt ngồi đó, nâng tay chống cằm. Mái tóc đen dài đổ nghiêng như thác nước, ánh trăng dịu nhẹ điểm tô lên nét mặc ưu sầu, quả thật khiến người ta nhịn không được mà thương cảm, muốn ôm vào lòng mà hết mực chở che.
Lý Thừa Nhân có chút không đồng tình: "Ta đường đường là Hoàng tử Đại Lý, nhìn khắp thiên hạ có được mấy người lớn hơn? Cô nương trở thành người của ta, sao lại nói là uất ức?" (đọc tại Qidian-VP.com)
Lên đến tầng hai, Ngự Long Công còn có thể ảnh hưởng đến tinh thần kẻ địch.
"Cái này ta thật không tin, điện hạ lại dựa vào cái gì để dùng thực lực Nhất Lưu đánh bại Tông Sư như ta. Cho dù là phích lịch đ·ạ·n, ném không trúng thì cũng vô nghĩa."
Lý Thừa Nhân trong lòng thầm khổ, biết đối phương hiểu sai ý mình, nhưng giờ lại chẳng còn có cơ hội giải thích, chỉ đánh nhào tới đón đỡ.
"Ở trong cung thật sự rất nhàm chán."
Khác với người trong hoàng gia, Liễu Như Nguyệt không biết được tồn tại của Ngự Long Công, nên trước tiên liền nghi ngờ thân phận của Lý Thừa Nhân là giả, do người khác cải trang. Bởi vì so với một người giả ngây suốt mười mấy năm kể từ khi chào đời, thuyết pháp này có vẻ đáng tin hơn nhiều.
Lý Thừa Nhân rót một chén rượu, có mỹ nhân bên cạnh quả nhiên là hương vị nồng hơn đôi chút. "Ta lại sợ mình nếu như nói thẳng, không khéo lại bị cô nương tức giận đ·ánh c·hết. Như vậy thì quá oan uổng."
Nơi này là Hoàng cung, nơi long mạch đổ về, cũng tức là nơi mà Ngự Long Công có uy lực mạnh mẽ nhất.
Lý Thừa Nhân lười biếng ngồi dựa trên ghế, ánh mắt toát ra vẻ tự tin: "Bởi vì ta rất hiếu kỳ." (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.