Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 147: Cô nương không cảm thấy mát mẻ sao?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Cô nương không cảm thấy mát mẻ sao?


Yếm Tuyết ai oán nhìn hắn, giận đến đỏ mặt nói: "Chủ nhân."

Nói đoạn, Lý Thừa Nhân vô thức vung vẩy cái yếm trong tay. Sau đó hắn mới chợt nhận ra rằng mình quả thật rất có thiên phú trong việc tìm c·hết!

...

Nói đoạn, nàng lại nghĩ đến cảnh áo yếm mình bị lột xuống, những thứ không thể cho người khác xem đều bị nhìn hết, đối phương lại còn dùng tay sờ qua, lại còn chưa trả mình cái yếm... Nhất thời, Liễu Như Nguyệt chỉ hận không thể đào cái lỗ thật to để cho Lý Thừa Nhân chui vào. Người như vậy, thật là đáng chôn! (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 147: Cô nương không cảm thấy mát mẻ sao?

Lý Thừa Nhân đặt kiếm lên bàn, đóng cửa lại, sau đó mời từ từ bước đến bên cạnh Yếm Tuyết ngồi xổm xuống. Hắn đưa tay bóp lấy cằm của nàng, nâng lên gương mặt trắng nhợt không có chút huyết sắc kia. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liễu Như Nguyệt nhìn thấy cái yếm kia quen thuộc, vô thức đưa mắt xuống dưới nhìn xem, sau đó liền kinh hoàng dùng áo khoác đóng gói hai hòn tuyết sơn xinh đẹp kia lại.

"Gọi một tiếng chủ nhân xem nào." Lý Thừa Nhân vẫn nhớ đến một chưởng trước kia, ả ta ban đầu là tới g·iết mình, phần oán khí này nếu mà không trêu chọc đối phương vài câu thì không thoải mái được.

Lý Thừa Nhân mỉm cười, nhặt cây kiếm dưới đất lên, thuận tiện phân phó Tạ Diệm: "Ngươi qua phòng bên cạnh ở đi, có gì ta sẽ gọi sau."

Lý Thừa Nhân cho huynh đệ Xà Hạc song kiếm hai phần thuốc giải, lại chẳng cho Yếm Tuyết một liều nào phòng thân.

Đoạn hắn đang định tâm sự vài lời, nhằm bồi dưỡng tình cảm với cô người hầu bất đắc dĩ này thì bỗng nhiên cót két một tiếng, cửa mở.

Liễu Như Nguyệt kinh ngạc qua đi, rất nhanh dùng thân pháp ổn định lại thân thể. Bàn chân bám vào cột dọc, vậy mà có thể nâng cả người vững vàng không rơi.

"Nhưng mà điện hạ, bên ngoài nguy hiểm, nô thần vẫn nên ở bên cạnh bảo vệ ngài cho an toàn."

Lý Thừa Nhân thừa hưởng rất nhiều tính cách từ bản thể, nhưng trong đó thiếu đi rất nhiều lương thiện, mềm lòng. Lấy đức phục người là thứ không tồn tại trong từ điển của hắn.

Lý Thừa Nhân thì lại rất đồng tình gật đầu: "Ít nhất là ở tại Hoàng cung, ngươi không có bản lĩnh g·iết ta rồi an toàn t·ẩu t·hoát."

Độc tố h·ành h·ạ, để cho cô nàng lúc này vô cùng yếu ớt, bình thường phải dùng chân khí để giả ra trạng thái bình thường, nay thấy được Lý Thừa Nhân đã tới thì mới an tâm mà trực tiếp buông xuôi. Cơ thể bị h·ành h·ạ, lâu ngày mỏi mệt, nay không có chân khí chống đỡ liền trực tiếp mềm oặt xuống.

Liễu Như Nguyệt cầm lấy, có chút kinh ngạc, sau đó liền thấy Lý Thừa Nhân ngồi xuống phất phất tay, bày ra dáng vẻ đuổi khách: "Liễu cô nương về nhà bình tĩnh suy ngẫm một chút, khi nào thông suốt rồi thì chúng ta lại gặp nhau."

Hoàng cung này có tu sĩ, hơn nữa còn dám ở trước mặt Hoàng đế ra tay. Lý Thừa Nhân cảm thấy hiện tại liền không thể ở nữa, tốt nhất là ngày mai liền chuẩn bị hành lý đi phiêu bạt giang hồ.

Sau đó hai ngày, Lý Thừa Nhân mang theo Tạ Diệm, lấy cớ là khảo sát dân tình để mà ra ngoài. Thật ra lấy cớ gì cũng chẳng quan trọng, chỉ bày ra cho có lệ là được rồi. Dù sao mấy vị Hoàng tử đều có quyền hạn nhất định, trong đó liền có quyền tùy ý xuất nhập cung, Hoàng đế là không quản tới, mấy tên đại thần cũng chẳng dám nói gì.

Thế nhưng nàng ta lúc này yếu ớt vô lực, rất nhanh đã nhịn không được mà ngã xuống.

Lý Thừa Nhân ôm Yếm Tuyết ngồi lên, sau đó mở nắp hồ lô bên hông đưa qua, bên trong là rượu thuốc có công hiệu giúp cơn đau chóng qua, mau hồi phục thân thể.

"Ngươi.." Yếm Tuyết tức giận, nhưng vì cơn đau giày vò, cuối cùng cũng là cắn răng nói: "Chủ, chủ nhân." (đọc tại Qidian-VP.com)

"Dạ, vâng vâng." Tạ Diệm ngượng ngùng cười một tiếng, nhanh chóng thoái lui.

"Sợ ta nghe thấy hay sao, lớn tiếng một chút."

Liễu Như Nguyệt dùng khinh công, nhảy mấy phát rồi núp vào sau hòn giả sơn trong vườn hoa gần đó. "Tên tiểu tử đáng ghét, lần sau bà đây phải cho ngươi đẹp mặt!"

Cô nàng này tính tình bướng bỉnh như vậy, không nếm trải chút đau khổ thì căn bản không biết được sự lợi hại của thuốc độc, khó mà nghe lời.

Nàng đưa mắt nhìn xuống Lý Thừa Nhân, có chút oán hận, nếu như ban nãy có đề phòng trước thì đường đường là Tông Sư như nàng còn lâu mới ăn thua thiệt lớn như vậy.

Thực lực cơ bản đã đủ dùng rồi, việc cấp bách hiện tại là tăng thêm cho thân phận này một chút tiền vốn. Liễu Như Nguyệt nói đúng, hiện tại Lý Thừa Nhân chẳng qua chỉ là một vị Hoàng tử long đong không có chỗ dựa mà thôi, mà cái thân phận này thì rất ảnh hưởng đến kiếp sống phóng túng của hắn.

"Mau.. cho ta, thuốc giải..." Yếm Tuyết yếu ớt nói.

"Cái này..." Tạ Diệm hoang mang, không hiểu chuyện gì xảy ra. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nàng coi như lấy lại một hơi, câu đầu tiên chính là oán trách Lý Thừa Nhân: "Ta còn tưởng là ngươi không về nữa!" Một tháng này đối với nàng quả là giày vò trên cả thể xác lẫn tinh thần.

Lý Thừa Nhân cười cười, hai ngón tay cầm thuốc giải như cầm quân cờ đưa tới.

Yếm Tuyết lúc này cũng không quản nhiều như vậy, trực tiếp nuốt xuống.

Thấy như thế, Liễu Như Nguyệt mới hừ lạnh một tiếng, có chút hả dạ rời đi.

Lý Thừa Nhân cảm thấy dưới cái bầu không khí tràn ngập mùi thuốc s·ú·n·g này, hôm nay có lẽ là không thể bàn bạc thêm gì nữa, liền dứt khoát lấy ra một bộ y phục chuẩn bị từ trước ném cho đối phương.

"Tốt, học nhanh đấy chứ."

"Xin ban cho ta thuốc giải."

Cô nương này miệng cứng, nhưng mà môi cũng thật mềm a... Xoa xoa hai đầu ngón tay ướt át, Lý Thừa Nhân ác thú nghĩ tới. Chuyện này cũng không phải là hắn cố ý, cho nên lòng không gánh nặng rồi.

Nàng giận đỏ bừng cả hai mắt, như muốn g·iết người nhìn về phía Lý Thừa Nhân: "Ngươi cảm thấy ngươi là Hoàng tử thì ta không dám g·iết ngươi sao?!"

Lý Thừa Nhân liếc mắt nhìn qua, lời ít ý nhiều: "Cút."

Bên này, Lý Thừa Nhân phủi phủi quần áo, không khỏi nghĩ đến cảnh sau khi đối phương phát hiện bộ trang phục hộ vệ kia bên trong có bôi thuốc ngứa thì sẽ có biểu cảm như thế nào. Lý Thừa Nhân cảm thấy những chuyện mình làm ngày hôm nay, đã đủ lý do để một nữ Tông Sư ghi hận cả đời, thậm chí là trực tiếp cầm đại đao chạy theo đuổi g·iết.

Lý Thừa Nhân quay đầu nhìn lại, nhíu mày:

Liễu Như Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn đè xuống nộ hỏa. Nàng biết đối phương nói đúng, nhưng nhìn gương mặt bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra kia, nàng lại muốn đè xuống đất mà đạp cho mấy cước. (đọc tại Qidian-VP.com)

"Liễu cô nương, không cảm thấy rất mát mẻ sao?"

Liễu Như Nguyệt không nhịn được, bàn tay vung ra, chân khí hóa thành một đóa liên hoa to lớn đánh thẳng vào mặt Lý Thừa Nhân. Đòn này uy lực khiến ghế gỗ và mặt bàn bên cạnh trực tiếp b·ị đ·ánh nát, Lý Thừa Nhân có phòng ngự, thương thế không nặng, nhưng lại ngã rất chật vật.

Cửa mở, Tạ Diệm không quản Liễu Như Nguyệt chạy xa, ngó mắt vào nhìn thấy Lý Thừa Nhân chống eo đứng dậy cũng không đến đỡ. Lão đứng đó, thở dài thăm thẳm. Lý Thừa Nhân từng nói không có lệnh hắn, không liên quan đến an nguy tính mạng thì lão không cần phải quản xa, cho nên công việc này dần dần trở nên có chút... nhàn nhã.

Có thể xây dựng khách điếm ở gần Long Đô, không có nơi nào là quy mô nhỏ. Lý Thừa Nhân một đường đi thẳng lên tầng ba, cửa mở, chưa kịp thấy Yếm Tuyết thì đã thấy được lưỡi kiếm sáng choang của nàng ấy.

Mà trong khoảnh khắc kia cũng không biết là thủ đoạn gì, khiến cho nàng lúc này đầu óc vẫn còn một mảnh mơ hồ.

Lý Thừa Nhân ôm Yếm Tuyết đi mấy bước, nhẹ nhàng đặt ở trên giường, nhìn xem đối phương gương mặt trắng bệch không huyết sắc, cùng với mái tóc đen tán loạn, vậy mà toát có một phen mỹ cảm khác. Lý Thừa Nhân nhìn đến có chút thất thần, thầm than quả nhiên nhan sắc là v·ũ k·hí sắc bén nhất của phụ nữ, tim dày như bảo giáp cũng khó mà chống nổi.

Hai huynh đệ Tông Sư kia nếu như hết thuốc mà vẫn chưa làm được trò chống gì, lúc trở về, liền chứng minh bọn họ không có giá trị bồi dưỡng.

"Ngươi vào đây làm gì?"

Đi ra khỏi Hoàng cung, Lý Thừa Nhân đi thẳng đến một gian khách điếm nơi ngoại thành. Hắn vẫn không quên chính mình còn có một thị nữ trắng trẻo xinh đẹp đang chờ ở đó. Đi ra ngoài mà, cũng không thể để một lão thái giám như Tạ Diệm gánh vác trách nhiệm ở bên cạnh xoa bóp nắn vai được.

Không biết có phải là ảo giác hay không, lời này để hắn có cảm giác như tiểu nương tử nhà ai đang tức giận.

"Không tiễn rồi."

Lý Thừa Nhân tuy chiến lực không đến Tông Sư, nhưng tuyệt nhiên không kém, lại không biết được có còn ẩn giấu thủ đoạn gì không. Độ nguy hiểm của đối phương, cứ nhìn cái yếm của nàng ở trong tay hắn là biết rõ.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 147: Cô nương không cảm thấy mát mẻ sao?