Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 148: Quỳ Xuống!

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 148: Quỳ Xuống!


Lý Thừa Nhân vẫn ngồi yên không làm gì, chỉ là thoáng ngẩng đầu lên đối diện cùng ánh mắt gian kế sắp đạt thành kia. Ánh mắt hắn dần lạnh, lười biếng nói ra một câu:

Mà Liễu Như Nguyệt chính diện đối kháng với tất cả uy áp từ một câu nói kia, chỉ cảm thấy bản thân hô hấp khó khăn, hai chân nặng nề như đổ chì, nhịn không được cứ như vậy quỳ xuống trước mặt Lý Thừa Nhân.

Trái lại thì Lý Thừa Nhân phá lệ bình tĩnh.

Đúng lúc này cửa lớn mở ra, Lý Thừa Nhân dẫn theo Tạ Diệm bước vào, thấy trong phòng đông đủ như vậy cũng rất bất ngờ.

Yếm Tuyết có chút không nhịn được:

Lý Thừa Nhân khóe miệng tươi cười: "Khỏe, rất khỏe là đằng khác." (đọc tại Qidian-VP.com)

Lúc này ba bóng người cũng từ cửa sổ xông vào, vừa vặn chặn lại đường lui phía sau của Liễu Như Nguyệt. Ba người này không che giấu khí tức trên người chút nào, rõ ràng đều là Tông Sư rất cường đại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Liễu Như Nguyệt đứng ở giữa phòng, lúc này liền rất bối rối. Nhìn xung quanh toàn là những gương mặt quen thuộc, nàng vén tóc mai, bày ra bộ dáng thẹn thùng nói: "Hoàng tử điện hạ, từ lúc chia tay đến giờ, ngài vẫn khỏe chứ?"

"Cái này là vấn đề liên quan đến kiến thức, kinh nghiệm, và trải nghiệm. Tỷ như đêm hôm đó ta chỉ cần liếc mắt một cái thì đã biết ngươi là nữ, hơn nữa còn là một tiểu mỹ nhân rất ngang bướng." Nói đoạn, Lý Thừa Nhân bước đến gần, dùng tay nhéo nhéo bên má trắng nõn của đối phương, mặc cho hai con mắt kia trừng đến độ sắp bắn ra lửa.

Ba người suy nghĩ bay xa, Tạ Diệm đứng ở bên cạnh nhìn bọn họ sắc mặt lúc xanh lúc tím, còn tưởng là bị một câu quỳ xuống ban nãy làm cho tẩu hỏa nhập ma rồi. Tạ Diệm âm thầm vỗ ngực, hóa ra ban nãy điện hạ với mình vẫn còn nhẹ tay...

"Sao không gõ cửa?"

"Liễu Như Nguyệt ta kín miệng vô cùng."

Lý Thừa Nhân trực tiếp thở dài nói: "Thôi ngươi khỏi cần diễn nữa. Ta nhìn sơ qua một chút là đã nhận ra ngay."

"Ừm, Liễu cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?" Lý Thừa Nhân bỗng nhiên hỏi một câu, làm cho ánh mắt của tất cả mọi người đều rơi về phía nàng.

Trên môi Liễu Như Nguyệt đồng dạng là nỡ nụ cười: "Biết ngay ngươi là đồ không có lương tâm mà."

Liễu Như Nguyệt chớp chớp mắt đẹp, không ngờ ba người này đều là phe của Lý Thừa Nhân, nàng còn tưởng là bọn họ tới á·m s·át hắn đây. Ngay cả Tạ Diệm cũng không ngờ tới phe mình lại còn có ba vị Tông Sư như vậy, nhất thời cũng là hoảng hốt.

Âm thanh không lớn không nhỏ, lại như thần lôi từ chín tầng trời trực tiếng giáng xuống trong lòng mỗi người. Mấy vị Tông Sư vừa mới đứng lên, trong lòng run rẩy, hai chân liền vô thức theo bản năng quỳ xuống.

Đêm xuống, cửa sổ vô thanh vô tức mở ra. Liễu Như Nguyệt rón rén, cẩn thận từng li từng tí lẻn vào phòng. Nhớ tới đoạn thời gian này phải chịu ủy khuất, nàng siết chặt nắm đấm nhỏ, âm thầm quyết định một lát nữa phải dạy dỗ Lý Thừa Nhân một trận.

Ba vị Tông Sư sáu mắt nhìn nhau, sau cũng là theo Tạ Diệm đồng loạt quỳ xuống mà hô: "Tham kiến điện hạ!"

"Tên này cũng thật là lắm trò."

"Nhưng tiếc quá, đây không phải là câu trả lời mà ta muốn nghe."

Người phục vụ kia ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút hoang mang: "Quý khách nói cái gì, tiểu nhân không hiểu ạ?"

"Hoàng tử điện hạ khoan dung như vậy, chắc là không đến mức g·iết người diệt khẩu đâu nhỉ?"

Liễu Như Nguyệt im lặng, người khó xử hiện tại là nàng mới đúng, rõ ràng chính là Lý Thừa Nhân cố tình nói.

Cửa sổ khách điếm mở ra, tên phục vụ hai tay bị trói chặt sau lưng cứ như thế từ tầng ba rơi xuống mặt đường. Cho dù là cao thủ Tuyệt Đỉnh, bị ném xuống từ độ cao như thế thì cũng phải mất nửa cái mạng.

Trong lúc choáng váng, nàng dường như nhìn thấy ánh mắt có chút buồn cười xen lẫn một chút nhu hòa hiếm thấy, cùng với giọng nói tà tính đáng ghét kia: "Thật đúng là ngốc."

"Các ngươi tưởng mặc lên một cái áo khác là có thể thay đổi thân phận được sao? Thời gian sẽ lưu lại những dấu vết khác nhau trên thân thể mỗi người, một gã sát thủ và một tên phục vụ, vết chai trên tay là khác nhau, điệu bộ dáng đi là khác nhau, ánh mắt và tư thế cũng là khác nhau."

Lý Thừa Nhân chỉ dùng một câu nói, trấn áp hết toàn trường Tông Sư!

Lý Thừa Nhân nhìn đối phương thật lâu cũng chưa đứng lên được, có chút hài lòng phủi phủi tay, đóng cửa lại.

Nhìn thấy Lý Thừa Nhân bày ra dáng vẻ lưu manh quen thuộc, Yếm Tuyết cũng cạn lời rồi.

"Quỳ xuống!" (đọc tại Qidian-VP.com)

...

Chương 148: Quỳ Xuống!

Hàn quang lóe lên, Liễu Như Nguyệt thân thể dán sát mặt đất trượt về phía sau, hiểm hiểm né tránh một đòn này. Yếm Tuyết cũng từ dưới gầm giường chui ra, tay trái cầm dao tay phải cầm kiếm, không truy kích mà chỉ quát lên: "Ngươi là ai, dám to gan á·m s·át điện hạ?"

Nhưng một giây sau đó, một cỗ khí thế bễ nghễ thiên hạ không khoan nhượng chút nào từ trên người Lý Thừa Nhân tỏa ra, như một con sóng lớn tràn ngập cả căn phòng, khiến cho bọn họ có cảm giác tim đập nhanh, muốn lập tức quỳ xuống thần phục. Mọi nghi ngờ trong đáy lòng cũng theo đó mà cuốn bay đi mất.

Một bên muốn giữ thân chu toàn né khỏi độc thủ của Liễu Như Nguyệt. Dù sao trong lúc cấp bách, đối phương vì muốn bắt được Lý Thừa Nhân chắc chắn sẽ không chịu nương tay.

Yếm Tuyết ăn phải một chưởng của Tông Sư, sau khi ngã vào lòng của Lý Thừa Nhân thì trực tiếp b·ất t·ỉnh. Liễu Như Nguyệt đã gần ngay trước mắt, bàn tay trắng nõn mang theo sát cơ kinh người chụp tới. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bởi vì nàng là người duy nhất bảo hộ trước mặt Lý Thừa Nhân lúc này.

Lý Thừa Nhân nói ra lời này thật sự có chút hoang đường. So với một vị Hoàng tử ngu dại bao năm trong bóng tối gây dựng ra được một thế lực như thế, chẳng thà nói Thẩm Lãng đã khống chế được vị Hoàng tử này, xem như bù nhìn để tạo phản đoạt quốc còn dễ tin hơn.

Mà một bên khác chẳng vì lý do gì rõ ràng, vô thức liền muốn nhấc kiếm lên.

"Không hiểu có đúng không?"

Cả đám kinh ngạc, vẫn là Yếm Tuyết đã từng ăn nhiều cay đắng tỉnh ngộ trước tiên, lập tức quỳ một chân xuống: "Tham kiến chủ nhân."

Trong tay áo Lý Thừa Nhân trượt xuống một cây gậy vừa thô vừa dài, hắn quay đầu nhìn tên phục vụ, khóe miệng kéo ra một vòng mỉm cười thân thiết. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nụ cười trên khóe môi dần dần tà tính, Lý Thừa Nhân dựa người về phía sau, lơ đãng nói: "Vậy sao..."

Tên tiểu nhị bờ vai run lên một cái, sau đó rất nhanh nở ra một vòng mỉm cười ái ngại: "Dạ, tiểu nhân theo lệnh mang điểm tâm tới ạ."

"Không sai, Thiên Hạ Hội chính là bổn Hoàng tử âm thầm sáng lập."

"Nhưng mà người thật chạy đi đâu rồi?"

"Cho nên ngươi bắt ta ở bên cạnh một năm, chính là để ngươi giày vò như vậy sao?"

"Nhưng hình như Liễu cô nương đã nghe được vài chuyện không nên nghe, thấy được vài thứ không nên thấy. Như vậy quả thật làm ta rất khó xử."

Tình hình thế này dường như không ai ngờ tới, tất cả đều chưa kịp phản ứng. Nhưng nếu chăm chú để ý kỹ ánh mắt của từng người trong góc tối, có lẽ chỉ có Tạ Diệm là thật tâm lo lắng, Yếm Tuyết là thật tâm kinh hoảng.

Yếm Tuyết có chút hiếu kỳ: "Sao ngươi nhìn ra được hắn là sát thủ?"

"Đây là sợ người nửa đêm đến á·m s·át hay sao?"

"Đầu năm nay làm sát thủ thật không có đổi mới."

Hắn một đường đi thẳng đến mép giường, hất áo ngồi xuống, lần lượt nhìn mặt từng người: "Tô Kiến Minh, Phương Chính Đình, Ôn Lương... Các ngươi trước khi đến đây, hẳn là có nghe Thẩm Lãng nói qua tình hình."

Chỉ nghe keng một tiếng, kiếm b·ị đ·ánh bay, đồng thời thân thể của Yếm Tuyết cũng bị một chưởng đẩy ngã về phía sau, rơi vào một vòng tay ấm áp hữu lực.

Kết quả, mượn ánh sáng lờ mờ từ bên ngoài, Liễu Như Nguyệt phát hiện trong phòng lúc này vậy mà không có người. Từ xa nhìn lại giống như có người đang ngủ trên giường, nhưng lại gần quan sát thì liền ngã ngửa rằng đó chỉ là một cái gối ôm lớn được quấn trong chăn.

"Dạ, tiểu nhân quên, xin quý khách thứ lỗi."

"Nhìn cái gì, còn không hành lễ?" Lý Thừa Nhân nhíu mày nói.

Liễu Như Nguyệt thầm than làm sao lại xui như vậy, song ánh mắt đảo tới đảo lui, vẫn chưa tìm thấy khoảng trống thoát thân, cũng như tìm cho mình một lời giải thích hợp lý.

Nói đoạn, trong đôi mắt mỹ lệ bắn ra hung quang, Liễu Như Nguyệt bỏ mặc bốn vị Tông Sư đang quỳ ở sau lưng, trực tiếp xông tới toan bắt lấy Lý Thừa Nhân. Thỏa hiệp không phải tác phong của nàng, nếu không cũng không bị đám người giang hồ gọi là ma nữ điên.

Trong chớp nhoáng đó, nội tâm của Yếm Tuyết rơi vào hai mảnh giằng co.

"Cái này ở trong cung thì phải dùng từ sủng ái mới đúng. Bổn Hoàng tử sủng ái ngươi như vậy, ngươi còn không vui?"

Trong lúc phân vân, Liễu Như Nguyệt nghe được có tiếng khinh công xé gió mơ hồ lao về hướng này. Người đến rất có thể là Tông Sư, hơn nữa còn không chỉ một người.

Vô thức, Liễu Như Nguyệt liền chui xuống gầm giường ẩn núp. Sau đó nàng kinh ngạc phát hiện, dưới gầm giường vậy mà có người. Đối phương không nói lời nào, vừa gặp mặt đã rút ra dao nhỏ chào hỏi.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 148: Quỳ Xuống!