Thẩm Lĩnh bị áp lực từ kiếm khí đè ép, tiện tay kéo một người gần mình đẩy về phía trước chắn kiếm, đồng thời mượn lực lui về sau trốn mất.
Người bị hắn lấy ra thế mạng lại chỉ bị ánh kiếm xẹt qua vai, thân thể bị kình lực đẩy về gần sát xe ngựa.
Mùi máu khiến hắn không khống chế được, tình cờ ngửi được mùi thịt người, liền lao vào trong kiệu.
Lục Vân Nhiên bị tình huống đột ngột phát sinh này dọa sợ, từ trên không đáp thẳng xuống, phá nóc xe chặn giữa kẻ kia và Lý Phượng Kỳ.
Sự việc xảy ra nhanh, anh không thể kịp thời tung đòn, chỉ đành dùng thân mình chắn lấy tai họa này.
Hàm răng rắn chắc cắn xuống, Lục Vân Nhiên rên lên vì đau, tay dùng sức đẩy người ra khỏi xe.
Nhưng ngăn được một người, lại không thể ngăn những kẻ còn lại phát điên theo. Lục Vân Nhiên ôm vai, nhìn đám nửa người nửa quỷ kia phóng tới, không nhịn được than thở:
"Từ khi gặp cậu thì tôi hơi xui xẻo đấy. Nhưng mà, không tệ chút nào."
Động tĩnh phía trước ngày càng lớn, tiếng bước chân dồn dập như báo hiệu trước cái chết.
Lục Vân Nhiên đánh nhau cả buổi, sau Hồn Nhạn còn bị cắn một cái đã sức cùng lực kiệt, không thể đánh trả nữa. Anh nắm chặt kiếm trên tay, âm thầm dồn nốt chút sức lực cuối cùng.
Hồn Nhạn không thể tung ra liên tiếp, nếu không nhất định sẽ khiến gân mạch của bản thân bị ảnh hưởng.
Nhưng lúc này, Lục Vân Nhiên không còn cách nào khác nữa cả.
Anh hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói:
"Nếu như tôi chết ở đây, không biết cậu có sống được không? Nhưng đây cũng là việc cuối cùng mà tôi có thể làm cho cậu rồi."
Nhưng suy nghĩ chấp nhận số phận đã nhen lên lại bị bàn tay lặng lẽ đặt lên vai dập đi.
Người kia hơi thở nặng nhọc, vẻ mặt tái xanh, kình lực phóng ra từ ngón tay lại không hề thiếu lực.
Mấy kẻ điên ngoài xe lại chỉ vì một cái phẩy tay yếu ớt của cậu mà rầm rầm ngã xuống. Lục Vân Nhiên sửng sốt, trong phút chốc cả người đều sững lại. Mất một lúc sau anh mới thở phào:
"Cậu đúng lúc đấy."
Lý Phượng Kỳ không đáp, tay vừa dùng sát chiêu lại yếu ớt rơi xuống. Lục Vân Nhiên ngẩn người, nhìn lại xe đã hỏng, chỉ còn một con ngựa, mới thốt ra được một câu:
"Không phải chứ."
Xe đã hỏng, bánh xe bốn cái thì hỏng mất hai, coi như hết hi vọng.
Lục Vân Nhiên nhìn quanh một vòng, xác định được vẫn còn hai con ngựa, ít gì cũng vẫn còn vật cưỡi, còn đỡ.
Nhưng đồ đem theo không ít, thêm một kẻ mãi vẫn chưa tỉnh.
Lục Vân Nhiên đưa tay đỡ trán, bắt đầu thấy con đường phía trước mờ mịt không lối rồi đây.
Anh ngồi tại chỗ hết một ngày vẫn không tìm ra biện pháp, chán nản nằm dài ra sàn xe:
"Giờ mà bắt được tên nào đến gây sự thì tốt quá. A, Phượng Kỳ, cậu có định dậy không hả?"
Người nằm bên cạnh vẫn im lặng.
Lục Vân Nhiên thở dài, rời khỏi xe, tính toán dọn dẹp đám xác chết bên ngoài đi.
Tuy rằng anh ít giết người, nhưng đi lại trên giang hồ thấy người chết nhiều đã quen, cũng chẳng sợ hãi gì. Mà để lâu sẽ bốc mùi, anh cũng chẳng biết mình phải ở đây đến bao giờ, thôi thì tiện tay vứt bọn họ xuống vách núi.
Nghĩ là làm, Lục Vân Nhiên rút Lạc Nhạn kiếm, chém vài đường tạo ra kình lực lớn hất từng cái xác xuống dưới.
Chỉ còn mấy cái trước xe do Lý Phượng Kỳ ra tay, anh có chút tò mò nên giữ lại sau cùng để xem qua một chút.
Chưa nói đến việc Lý Phượng Kỳ chỉ phẩy tay một cái, với cái sức lực mới dùng một chiêu đã ngất đi như thế, cậu ta làm thế nào mà giết người chứ?
Thân là một thiên tài trong mắt bao người, Lục Vân Nhiên muốn biết vị thiên tài còn đứng trên mình này rốt cuộc năng lực lớn đến mức nào.
Đưa tay lật cái xác lên, dấu đỏ loang trên trán là thứ đầu tiên thu hút ánh nhìn của Lục Vân Nhiên.
Anh đưa tay chạm vào, vị trí vết đỏ rõ ràng hơi lõm xuống, chứng tỏ đã chịu một lực ép cực lớn vào một khoảng nhỏ cỡ hai ngón tay.
Hiện trạng này anh chỉ từng được nghe kể lại, trong lòng khó nén được kinh ngạc, thốt lên thành tiếng:
"Huyết Chỉ Đoạt Hồn."
Võ công được chia làm nhiều loại, nhưng về cơ bản có ba hình thái chính.
Dùng vũ khí, lấy vũ khí làm trung tâm, xuất chiêu cũng cần sự trợ giúp từ loại hình vũ khí tương ứng. Giống như anh, có trong tay Lạc Nhạn kiếm, uy lực của Lạc Nhạn kiếm pháp sẽ khác hẳn bình thường.
Thứ hai là quyền cước, dùng sức lực nguyên bản làm nền.
Là loại võ công không cần ngộ tính quá cao, ai cũng có thể học, hơn nữa còn rất thuận tiện. Cao thủ có thể dùng một đôi tay địch cả trăm quân. Lục Vân Nhiên nghe nói quân đội Đại Du có rất nhiều người xuất thân từ những môn phái này.
Loại hình thứ ba ít gặp hơn, là chưởng pháp.
Chưởng pháp kén người, phải là những người có thể chất phù hợp mới có thể đạt được thành tựu.
Trước khi Thiên Ma giáo xuất hiện, khắp Trung Châu cũng chỉ có Thanh Môn là nổi danh về phương diện này.
Trong mỗi hình thái võ công lại chia ra làm nhiều loại khác nhau, mà trong chưởng pháp có một loại chiêu thức được gọi là chỉ pháp.
Dồn nội lực vào ngón tay, diện tích xuất chiêu sẽ bị thu hẹp, bù lại sức ép lên một vị trí được tăng lên nhiều lần.
Lục Vân Nhiên cũng từng nhìn thấy nhiều người dùng chỉ pháp, nhưng gây ra thương tích đặc trưng thế này thì anh mới chỉ nghe qua mà thôi.
Là một loại võ công người Trung Nguyên từng dùng để lấy mạng một trưởng lão của Thanh Môn hai mươi năm trước.
Huyết Chỉ Đoạt Hồn của Đảo Huyết Long.
Ngày đó, Thanh Môn cùng đám người võ lâm Trung Nguyên đồng quy vu tận, không còn ai sống sót trở về.
Lý Phượng Kỳ dù có thể hiểu thấu được các loại võ công, nhưng làm sao có được tâm pháp của Huyết Chỉ Đoạt Hồn?
Lục Vân Nhiên nhíu mày nhìn vào xe, khi đó cậu ra tay cực kỳ tùy tiện, rõ ràng là đã rất thuần thục loại chỉ pháp này.
Rốt cuộc bên trong Thanh Môn giấu bao nhiêu bí mật? Xem ra anh phải chờ để hỏi rõ mới được.
Lục Vân Nhiên thu kiếm, dùng tay nhấc từng người lên vứt vào đống cành khô bên bìa rừng.
Huyết Chỉ Đoạt Hồn có dấu hiệu quá rõ ràng, phải đốt chỗ xác này đi để giữ bí mật, nếu không chẳng biết đám người kia lại nghĩ ra thêm vài chuyện gì nữa.
Từ núi Thiên Thai đi đến bây giờ, Lục Vân Nhiên thật không dám tin tưởng vào mấy tiếng đồng đạo giang hồ nữa. Nếu biết Lý Phượng Kỳ dùng được Huyết Chỉ Đoạt Hồn, bọn họ còn không đỏ mắt thèm muốn mà làm ra nhiều chuyện đáng giận hơn mới là lạ.
Nhấc cái xác cuối cùng lên, chợt cảm nhận được độ ấm tại nơi ngón tay chạm vào cổ hắn, Lục Vân Nhiên ngạc nhiên, vội đưa tay vào sờ một cái.
Cảm giác da thịt mềm cùng độ ấm khác hẳn mấy cái xác lúc trước, anh chợt nở nụ cười:
"Thế mà bắt được một người sống thật. Phượng Kỳ, là cậu tính toán tốt hay do vận số của chúng ta tốt đấy?"
Người đang hôn mê dĩ nhiên không đáp lại, Lục Vân Nhiên chả quan tâm, đặt người xuống rồi đi xử lý xong đống xác kia mới quay lại kiểm tra vết thương cho hắn.
Người này trúng chiêu không nặng, chỉ bị ngất đi, đa phần do ảnh hưởng bởi thuốc của Thẩm Lĩnh nên cơ thể quá sức chịu đựng mới hôn mê tới giờ, xem ra là vận số của hai người may mắn.
0