Lục Vân Nhiên lục trong người ra một viên thuốc nhét vào mồm hắn, ngồi chờ quá nửa canh giờ nữa người kia mới mơ màng tỉnh lại.
Anh ghé sát vào, nở một nụ cười, ánh mắt vừa lạnh vừa đáng sợ:
"Ngươi là người của trại Hòa Hưng hay trại Hòa Vân?"
Người kia nhìn chung quanh, thấy chỉ còn mình mình cả người liền run rẩy:
"Ngươi... bọn họ... đâu...?"
"Còn sống, có thấy may mắn hay không?"
Lục Vân Nhiên tinh ý nhận ra câu nói của người kia có điểm lạ lùng, thuận theo nói một câu không nhiều ý nghĩa, muốn thử xem tên này có nhớ được gì hay không.
Mà hắn không làm anh thất vọng, thật sự đã quên hết những chuyện vừa phát sinh, có lẽ là do tác dụng của thuốc.
Không biết Thẩm Lĩnh đã cho bọn họ uống thứ thuốc gì. Nhưng mà... may mắn cho Lục Vân Nhiên rồi.
"Ngươi luôn miệng muốn trả thù ta, rốt cuộc là người của nơi nào?"
"Ngươi là Lục Vân Nhiên?"
Người kia nghiến răng, tỏ rõ ý định muốn giết người báo thù. Lục Vân Nhiên nhếch môi cười nhạt:
"Chỉ một mình ngươi, thần trí không ổn định cũng dám đến đây liều mạng, may cho ngươi là ta không muốn giết người đấy."
Người kia nghe vậy cả người đờ đẫn, Lục Vân Nhiên biết hắn đang tưởng tượng ra rất nhiều thứ, anh giả vờ ghét bỏ hỏi hắn:
"Ngươi có quan hệ gì với Thẩm Lĩnh? Tại sao lại dùng loại thuốc ghê tởm đó?"
Người kia mơ hồ hỏi:
"Thẩm Lĩnh? Là ai?"
"Xem ra ngươi chỉ là con tốt thí mà thôi."
Lục Vân Nhiên xoay người đi.
"Hừ, uổng công ta cho ngươi thuốc giải, còn nghĩ sẽ hỏi ra được điều gì đáng giá."
Nụ cười xuất hiện ở nơi kẻ kia không thấy, Lục Vân Nhiên cảm nhận được hơi thở của hắn bắt đầu rối loạn mới nói tiếp:
"Trại Hòa Hưng làm hại người dân, ta bắt bọn chúng tới quan phủ nhận tội, cũng không ai phải chết. Vậy mà các ngươi lại muốn dùng thứ thuốc kia để đến cùng ta đồng quy vu tận, đúng là dốt nát."
"Ngươi... là có ý gì?"
"Một khi thi độc vào cơ thể, sẽ khiến tâm trí rối loạn, không cảm thấy đau càng không thấy mệt, trở thành con rối của Tuệ Tĩnh gia trang. Quá hai ngày mà không có thuốc giải thì sẽ bạo phát mà chết. Hừ, không phải là muốn chết thì tại sao lại uống thứ đó?"
Lục Vân Nhiên trợn mắt nói dối, bịa ra một câu chuyện chẳng đâu vào đâu, nhưng vừa vặn đủ để lừa gạt tên ngu ngốc này.
Anh cười thầm, đám thổ phỉ này đều không có não, mà nói lại, nếu có não sao lại đi làm cướp chứ?
Với đám người cướp bóc dân lành này, Lục Vân Nhiên chưa từng coi là người, nếu không phải cần hắn sửa xe thì anh cũng lười nói chuyện.
Nhìn lại vẻ mặt tên kia vừa lo vừa hận, anh nhếch miệng cười, vứt cho hắn một cái bánh bao rồi nói:
"Xe của ta bị ngươi làm hỏng, giữ ngươi lại chính là vì chuyện này."
Đe dọa rồi cho quả ngọt, kẻ kia chẳng mấy chốc đã bị Lục Vân Nhiên lừa gạt, dưới sự uy hiếp của hắn đi sửa xe ngựa. Lục Vân Nhiên nhìn cái xe kéo được lắp lại từ hai bánh xe, thở dài:
"Phượng Kỳ, chịu khó chút vậy. Chờ vào thành rồi chúng ta mua cái xe mới."
Lừa được một tên hầu, Lục Vân Nhiên không hề khách khí mà ngồi một chỗ sai hắn chạy khắp nơi. Tên kia bị lừa, nghĩ rằng mình bị trại chủ vứt ra thử nghiệm thuốc, còn suýt chút nữa mất mạng, vì thế không chút nghi ngờ một lòng chạy theo hai người để báo ơn. Hắn có sức khỏe, giỏi sửa chữa đồ, đi theo hai người cực kỳ có ích.
Mà Lục Vân Nhiên giết gà dọa khỉ, một hơi giết hơn chín mươi mạng người, khiến mấy môn phái nhỏ sợ hãi, không còn dám đến vo ve nữa.
Ngược lại, mấy người có tự tin hơn một chút thì dù đi đường nào họ cũng sẽ tìm được, nên anh quyết định không tự làm khổ mình nữa, hiên ngang đi thẳng đường lớn hướng về Thanh Môn.
Trên đường đi được nghỉ ngơi đầy đủ, tâm trạng tốt hơn rất nhiều, khi gặp kẻ chặn đường Lục Vân Nhiên cũng có thể cho bọn chúng một nụ cười. Anh vươn vai, nhìn đám người đứng trước mặt mình:
"Báo danh đi."
"Nghe nói Lục công tử là thiên tài về kiếm, Anh Hoa kiếm phái muốn thỉnh giáo."
"Là tìm ta hay mượn cớ?"
Một câu hỏi thẳng như vậy khiến nhóm người kia khựng lại, Lục Vân Nhiên lắc đầu, cười nhạt:
"Cách cầm kiếm của các ngươi không đúng."
"Đúng hay sai, kết quả của trận chiến hôm nay mới là thứ có tư cách định đoạt."
Một người nâng kiếm lên, hiên ngang đối mặt với Lục Vân Nhiên. Lục Vân Nhiên thấy vậy thì cười.
"Nể tình các ngươi cũng là người học kiếm, ta sẽ cho các ngươi thấy... một thứ."
Kiếm còn chưa rút ra, hơn mười vệt kiếm khí đã văng tới vị trí đứng của mấy người kia. Bọn họ hoảng hốt nâng kiếm lên đỡ, thế trận sắp xếp từ đầu hoàn toàn rối loạn.
Lục Vân Nhiên có thiên phú kinh người trong kiếm đạo. Chỉ mới nửa tháng trước, anh bị mấy mươi kẻ tầm thường ép tới kiệt sức. Nhưng sau khi nhìn thấy được Huyết Chỉ Đoạt Hồn của Lý Phượng Kỳ, anh chợt tìm ra một hướng đi mới cho kiếm của mình.
Chỉ pháp cũng có thể thành khí, vậy kiếm cũng có thể hình thành kiếm khí hữu hình.
Suốt nửa tháng nghĩ về điều đó, đến tận thời khắc vừa rồi, anh nói bọn họ cầm kiếm không đúng. Lời nói mang ý khác, nhưng cùng với đó, một ý niệm chợt lóe lên trong đầu anh. Lục Vân Nhiên không chút chậm trễ thực hiện luôn với mấy người trước mặt.
Kiếm khí, không phải hóa kiếm thành khí, mà là hóa khí thành kiếm.
Lục Vân Nhiên nghiêng đầu nhìn về phía sau, nở một nụ cười, vẻ mặt đắc ý:
"Xem ra sau khi cậu tỉnh rồi, hai ta nhất định phải so chiêu một lần. Tôi có tự tin sẽ không thua cậu đâu."
Ngộ ra tầng kiếm ý này, Lục Vân Nhiên cảm thấy mình như bước vào một chân trời mới vậy. Anh rút kiếm ra, hào hứng nhảy tới trước mặt đám người kia, muốn đánh một trận ra trò.
Kiếm khí từ từng đường kiếm của anh như bão táp quét tới, mấy người của Anh Hoa kiếm phái trợn mắt, không nghĩ tới Lục Vân Nhiên thế mà thực sự không hề nương tay một chút nào. Một người lấy lại bình tĩnh nhanh hơn tất cả, tung người lên đỡ một kiếm của Lục Vân Nhiên, đồng thời hô lớn:
"Lập trận!"
Những người còn lại như tỉnh ra, vội vàng tìm cách di chuyển theo lệnh của đại sư huynh. Tám người đứng thành hai lớp, lập thành một trận kiếm, luân phiên công kích, công thủ toàn diện.
Lục Vân Nhiên nghiêng đầu nhìn qua một chút, gật đầu khen:
"Tứ Phượng trận hai lớp, hiếm có. So với Lục Long trận của Thẩm Lĩnh hôm trước thì hơn một chút."
Các môn phái ở Trung Châu không mạnh, có những môn phái là từ một nhóm người cùng chung chí hướng lập ra, không có căn cơ võ học.
Anh Hoa kiếm phái là một môn phái như vậy, phải qua một thời gian rất dài, bọn họ tích lũy kinh nghiệm qua nhiều thế hệ, kiếm pháp riêng mới dần hình thành.
Tuy nhiên, để có thể tồn tại đến giờ, những môn phái này cần một điểm tựa vững chắc. Đối với Anh Hoa kiếm phái, điểm tựa này là Tứ Phượng trận, đi cùng với họ qua nhiều thế hệ, dần được cải thiện qua những trận chiến trong suốt lịch sử tồn tại của họ.
Lục Vân Nhiên đương nhiên không dám coi thường, thậm chí, với những điều mà anh được biết về Tứ Phượng trận thì anh càng đánh giá cao những người này.
Kiếm khí tản ra, mỗi lúc một nhiều hơn, mỗi lúc lại càng mạnh mẽ hơn. Lục Vân Nhiên vận lực, Lạc Nhạn kiếm chuyển sang màu vàng rực rỡ, anh quyết định tung ra toàn bộ những gì mình có.
0