Sát khí phiêu tán khắp nơi, những tán lá bên bìa rừng rung động, dọa chim chóc xung quanh vội vàng bay đi.
Lục Vân Nhiên uyển chuyển đảo kiếm, kiếm khí thoát ra theo từng động tác, lấy tốc độ kinh người phóng tới người đang đứng gần anh nhất.
Nhưng vệt kiếm khí chưa kịp chạm tới người đó đã bị bốn người lớp sau hợp sức đánh tan, cùng lúc, bốn người ở gần anh hơn hợp lực đâm tới.
Lạc Nhạn kiếm chỉ có một, không thể chặn được công kích từ bốn phía, Lục Vân Nhiên đưa ra quyết định trong phút chốc, tung người nhảy lên cao.
Ánh kiếm chớp lóe, từ trên cao, một thanh kiếm đã chờ sẵn từ lâu, không do dự chém xuống ngay lúc anh bật người nhảy lên không trung.
Tứ Phượng trận hai lớp, sức tấn công tất nhiên cũng nhân lên hai lần. Lục Vân Nhiên giật mình, tim đập mạnh, đây là lần nguy hiểm nhất trong tất cả những trận chiến ba tháng gần đây.
Lạc Nhạn kiếm có tốc độ, nhưng trong chớp mắt này cũng chỉ có thể phòng thủ được một phần, Lục Vân Nhiên quyết định nhanh, chấp nhận trúng một kiếm.
Cánh tay trái nhói lên, anh nén đau quét một đường kiếm xuống phía dưới, mở lối cho mình chạm mặt đất trước. Một lần nữa đứng trong vòng vây của Tứ Phượng trận, sắc mặt của anh đã thiếu đi nét cười.
"Công tử thấy sao?"
Người vừa đâm một kiếm vào tay Lục Vân Nhiên lúc này mới tiếp đất, nở một nụ cười tự tin mười phần. Lục Vân Nhiên không đáp mà hỏi lại:
"Ngươi tên gì?"
"Hồ Văn Dương, đệ tử đầu tiên của Lê Minh Xuân chưởng môn."
Lục Vân Nhiên gật đầu, sau đó đưa mắt nhìn qua tất cả một lượt rồi mới từ từ nâng kiếm lên:
"Tứ Phượng trận là trận pháp trấn môn của Anh Hoa kiếm phái, nhưng các người có biết nó có từ đâu hay không?"
Anh Hoa kiếm phái cho đến nay mới qua năm đời truyền thừa, nhưng vì từng có một lần gặp họa diệt môn, những câu chuyện xưa vì thế mà bị cắt đứt.
Bọn họ vốn có tâm đi tìm lại, chỉ là thế lực quá nhỏ, không tìm được bao nhiêu. Lúc này nghe Lục Vân Nhiên nhắc tới xuất xứ của Tứ Phượng trận, nhất thời ngẩn người, nhưng cũng nhanh chóng hỏi lại:
"Công tử biết được chuyện này?"
"Lục gia trang ở trong võ lâm Trung Châu có lịch sử lâu đời, những chuyện biết được dĩ nhiên nhiều hơn."
Hồ Văn Dương nghe vậy thì tin tưởng mười phần.
Lục gia trang là một trong những thế lực đầu tiên gây dựng lên giang hồ Trung Châu, rất nhiều môn phái đi sau đều nhận được sự giúp đỡ của họ. Nguồn tin tức này, so với bất cứ thứ gì đều quan trọng hơn, nó là bằng chứng cho sự tồn tại chính đáng của Anh Hoa kiếm phái. Hắn có phần vội vàng, thu kiếm vào, lễ độ nói:
"Mong công tử cho biết, chuyện của Lý chưởng môn, chúng ta sẽ hết lòng giúp đỡ."
Lời này, không nghi ngờ gì chính là điều kiện hấp dẫn nhất lúc này. Không những bớt được phiền phức từ Anh Hoa kiếm phái, còn được bọn họ trợ giúp.
Nhưng ngoài ý muốn của bọn họ, Lục Vân Nhiên lại lắc đầu, Hồ Văn Dương ngạc nhiên:
"Công tử có điều kiện gì xin cứ nói, nếu có thể đáp ứng, chúng ta sẽ không từ chối."
"Thắng ta, ta sẽ nói."
Lục Vân Nhiên cười nhẹ, Lạc Nhạn kiếm theo ý niệm của anh mà rung lên từng hồi. Một người một kiếm cùng chung một lòng, những chiêu thức của Lạc Nhạn kiếm pháp càng uyển chuyển hoa mỹ hơn.
Tứ Phượng trận là trận pháp dùng tốc độ để khắc chế tốc độ, Lục Vân Nhiên muốn thắng, nhất định phải nhanh hơn họ.
Nhưng tám người kia từ nhỏ đã phối hợp cùng nhau, đoàn kết một lòng, tám người như một, không một ai có thể so tốc độ với tám người cùng lúc.
Lục Vân Nhiên vì để rèn luyện bản thân, không tiếc lấy cứng đối cứng, muốn bứt phá tầng kiếm ý mà anh vừa mới lĩnh ngộ lúc trước.
Tay trái bị thương, là chỗ yếu nhất của anh hiện giờ, tám người kia đồng lòng tìm mọi đường đánh vào nơi đó.
Nhưng rồi bọn họ chợt nhận ra, những thương tổn họ tạo ra trên cánh tay đó đang giảm dần. Giống như có thứ gì đó đang lớn dần lên theo từng vết thương cũ, giúp Lục Vân Nhiên che chắn, bảo vệ nơi yếu đuối đó.
Tiếng đao kiếm chạm nhau ngày càng rõ ràng, biểu hiện rằng Lục Vân Nhiên bắt đầu phản công. Nhưng Lạc Nhạn kiếm không hề quay đầu, mà Lục Vân Nhiên cũng vậy.
Cho đến khi một người bị đánh bật ra khỏi vòng chiến, những người phía sau mới nhìn thấy rõ ràng ánh kiếm lóe lên phía sau anh.
Là kiếm khí.
Tứ Phượng trận mất một người, tuyến sau bị kiếm khí dội tới liên tục, chỉ trong chốc lát đã bị hạ gục.
Lục Vân Nhiên mỉm cười, Lạc Nhạn reo vang, kiếm khí bao trùm lên tất cả. Hồ Văn Dương cảm thấy được những vệt kiếm khí sáng chói lướt qua người, hai tay đều bị cắt qua, chưa kịp phản ứng kiếm trên tay đã rơi xuống cùng những thanh kiếm khác.
Kinh hoàng, bọn họ ngoài kinh hoàng ra thì không thể làm gì khác nữa. Nụ cười của Lục Vân Nhiên lúc này, ở trong mắt họ dần biến thành nỗi sợ hãi lớn nhất. Dù anh không làm gì, nhưng vẫn khiến lòng người hoảng sợ. Vì thứ sức mạnh mà anh nắm giữ.
Tứ Phượng trận của Anh Hoa kiếm phái và Lục Long trận của Tuệ Tĩnh gia trang, trước đây vốn là một.
Nói chính xác hơn thì, hai trận pháp này là từ cùng một trận pháp tách ra làm hai.
Trong những ngày đầu Cổ Xa hoàng đế thành lập Đại Du, thống nhất Trung Châu, ông đã cho người vẽ lại bản đồ của mảnh đất này.
Mười bộ tộc, bộ lạc hợp nhất về một mối, những tấm bản đồ riêng lẻ được ghép lại thành một mảnh đất trù phú rộng lớn.
Nhưng chỉ vậy là chưa đủ.
Cổ Xa hoàng đế cho rằng, quốc gia này mới thành lập, cần có một mối ràng buộc chặt chẽ hơn sự tự nguyện để gìn giữ non sông.
Ở mỗi bộ tộc, bộ lạc ông lấy một người trẻ tuổi xuất sắc nhất, thành lập đội vệ quốc đầu tiên trong lịch sử Đại Du.
Mười người bọn họ, dưới sự chỉ dạy của Cổ Xa hoàng đế, lớn lên vượt bậc hơn người, văn võ toàn tài.
Để bảo vệ giang sơn trước sức mạnh của phương Bắc, bọn họ nghiên cứu ra một loại phương thức chiến đấu mới, cần sự phối hợp ăn ý của nhiều người mới càng phát huy uy lực, gọi là trận pháp.
Mười người chia làm hai nhóm, một bên lấy phương vị làm gốc, tấn công sắc bén, bốn người như một, tấn công liên tục không hề ngừng nghỉ.
Sáu người còn lại dùng một điểm tựa làm trung tâm, xây dựng một thế trận phòng thủ vững chắc, không thể đánh đổ.
Cổ Xa hoàng đế nhìn thấy được sức mạnh vô song của hai trận pháp này, nhưng cả hai đều không đáp ứng được điều kiện thống nhất cả mười bộ tộc, bộ lạc của ông.
Trời không phụ lòng người, sau nhiều ngày nỗ lực, cuối cùng bọn họ thành công hợp nhất hai trận pháp kia làm một. Cổ Xa hoàng đế vui mừng, ra chiếu chỉ, đề tên cho trận pháp là Lục Long Tứ Phượng trận.
Lục Long Tứ Phượng trận công thủ toàn diện, đi cùng hoàng đế mở rộng lãnh thổ, chống giặc ngoại xâm, tạo ra một thời kỳ thái bình thịnh thế cho Trung Châu trù phú.
Thời gian trôi đi, Đại Du bình yên, căn cơ của triều đình đã vững chắc, toàn dân một lòng hướng về hoàng đế, Lục Long Tứ Phượng trận dần mất đi giá trị của mình.
Người được truyền thừa tinh túy của trận pháp không nỡ nhìn nó bị mài mòn trong thịnh thế, ông xin hoàng đế mang Lục Long Tứ Phượng trận trở về dân gian tìm người kế tục.
Lục Vân Nhiên vứt một khúc củi vào đống lửa, ánh mắt nhìn quanh nhóm người Anh Hoa kiếm phái. Anh chậm rãi nói tiếp:
"Người đó mang theo Lục Long Tứ Phượng trận rời khỏi triều đình, thu nhận đệ tử, lập ra môn phái đầu tiên của võ lâm Trung Châu."
"Thanh Môn."
Hồ Văn Dương lẩm bẩm ra cái tên quen thuộc, ánh mắt không nhịn được nhìn về phía xe ngựa, rốt cuộc hắn đã hiểu câu nói của Lục Vân Nhiên lúc trước.
Bọn họ cầm kiếm sai cách rồi.
Khi đó bọn họ cầm kiếm, chỉ vào nguồn cội của chính mình.
0