Giác Nguyên sư tổ lập ra Thanh Môn. Để tránh việc một phái độc nhất x·âm p·hạm quyền lực với hoàng đế, ông ấy tìm những người có năng lực hơn người, chia tách truyền thừa nhiều đời của Lục Long Tứ Phượng trận thành nhiều phần.
Những người đệ tử này mang theo phần truyền thừa của mình, sáng lập ra môn phái riêng, thu nhận đệ tử, tạo ra giang hồ nguyên sơ của Trung Châu.
"Nói vậy, chín bỏ làm mười, chúng ta có thể nói là cùng nguồn gốc rồi?"
Cô gái chống tay vào cằm, có chút si mê nhìn Lục Vân Nhiên, anh mỉm cười với cô, lắc đầu:
"Cái gọi là truyền thừa của Lục Long Tứ Phượng trận, không phải chỉ có trận pháp. Cốt lõi của truyền thừa là tất cả những kiến thức được tích lũy qua nhiều đời của bọn họ, có giá trị truyền bá cho đời sau."
"Giác Nguyên sư tổ chia truyền thừa ra làm nhiều phần, mục đích là muốn phân tán người tìm đến bái sư, không cho dân chúng tập trung về một mối."
"Vậy còn về Tứ Phượng trận thì sao?"
Lục Vân Nhiên không vội đáp lời, anh cúi mắt cời đống lửa trước mặt rồi mới nói:
"Lục Long Tứ Phượng trận không thể thất truyền, nhưng uy lực của nó quá mạnh mẽ, dễ khiến lòng tham nổi lên. Cụ tổ của ta và vị sư tổ đời thứ ba của Thanh Môn quyết định chia đôi trận pháp thành hai phần."
"Anh Hoa kiếm phái khi đó mới thành lập, cụ tổ ta cảm thấy các người là tập hợp từ những người có chí hướng và nội tâm trong sáng, mới đem Tứ Phượng trận giao cho Anh Hoa kiếm phái."
Nói xong anh lại chợt nhớ tới chuyện của nhiều ngày trước, ánh mắt có chút sâu xa. So với đám người của Anh Hoa kiếm phái này, Tuệ Tĩnh gia trang lại khiến cho người ta không thể không tiếc nuối.
Con đường của bọn họ...
"Tuệ Tĩnh gia trang là một trong những thế lực có được truyền thừa, nhưng qua mấy thế hệ chỉ phát triển về học thuật. Sư tổ vì lo sợ bọn họ không đủ sức tồn tại trong giang hồ, giao lại cho họ Lục Long trận để tự vệ."
Giọng nói phía sau vang lên kèm theo tiếng thở dốc nặng nề.
Lục Vân Nhiên sau một khắc ngẩn người thì lập tức đứng dậy, chạy tới đỡ lấy người kia. Lý Phượng Kỳ vịn vào vai anh, mệt nhọc bước từng bước tới đống lửa, cho đến tận khi cậu ngồi xuống không khí vẫn tĩnh lặng như tờ.
Lục Vân Nhiên ngồi xuống bên cạnh, quan tâm:
"Cảm thấy đỡ hơn chưa?"
"Không sao, cũng không phải bị thương nặng gì, chỉ là... hơi không quen."
Lý Phượng Kỳ cười nhạt, trong lời nói có phần giấu diếm. Nhưng không để cho những người khác kịp thắc mắc, cậu nhanh chóng lên tiếng:
"Tứ Phượng trận và Lục Long trận đều là một phần không thể thiếu của Đại Du, nhất định phải được truyền lại cho đời sau. Ta ở bên trong, nghe được lời của mọi người, nhân tiện muốn truyền lại lời dặn dò của sư tổ khi xưa."
Hồ Văn Dương vội vàng đứng lên:
"Chưởng môn xin cứ dặn dò."
Lý Phượng Kỳ ho khan hai tiếng, từ tốn cầm thanh củi đã cháy một nửa vạch xuống đất một hình vẽ.
Những người của Anh Hoa kiếm phái nhìn thấy thì sửng sốt:
"Đây là... Tứ Phượng trận?"
"Không, không giống lắm, trận này phức tạp hơn rất nhiều."
"Tứ Phượng trận trấn linh, là trận sơ khai của Tứ Phượng trận."
Lý Phượng Kỳ chậm rãi nói, tay không ngừng chỉ vào những điểm mấu chốt của trận pháp, giải thích về phương vị nguyên thủy của Tứ Phượng trận cho bọn họ nghe.
Những người kia từ kinh ngạc đến nể phục, chăm chú lắng nghe không bỏ sót từ nào. Lý Phượng Kỳ giảng giải xong liền mệt mỏi thở dốc, cả người cậu giống như bị vắt kiệt sức lực, đến cười nói cũng thấy mệt.
Lục Vân Nhiên cầm lấy thanh củi cậu làm rơi, cười nói:
"Cậu mới tỉnh dậy, vội vàng thế làm gì?"
"Thế cục thay đổi trong chớp mắt, giữ được cái gì sớm thì nên giữ sớm."
Lý Phượng Kỳ nói rồi lại nhìn sang Hồ Văn Dương:
"Tứ Phượng trận là trận tấn công, dùng công bù thủ sẽ có được kết quả đáng mong đợi đấy. Cho ta xem kiếm của cậu."
Hồ Văn Dương không chút do dự dâng kiếm qua, Lý Phượng Kỳ soi kiếm vào ánh lửa, nhìn những vết mẻ trên lưỡi kiếm thì lắc đầu:
"Tứ Phượng trận là trận pháp tấn công, lấy công bù thủ. Kiếm của cậu cho thấy, các cậu dùng nó để phòng ngự."
"Nhưng nếu như không phòng ngự..."
Lý Phượng Kỳ xua tay, ngắt lời hắn.
"Các cậu lùi một bước, chính là tạo khoảng trống cho đối thủ tiến lên một bước."
Lục Vân Nhiên không nhịn được siết chặt kiếm trên tay, lời mà Lý Phượng Kỳ nói chính là thứ mà anh dùng để phá trận hôm nay.
Chỉ nhìn qua một thanh kiếm mà có thể hiểu rõ tường tận như vậy, thứ mà Lý Phượng Kỳ nắm giữ so với anh tưởng tượng chắc chắn nhiều hơn.
Anh nhíu mày, xen vào hỏi:
"Nếu bọn họ làm theo lời cậu, có thể đánh thắng tôi sao?"
Lý Phượng Kỳ quay đầu nhìn anh, sắc bén cảm giác được một vài dao động xung quanh anh, cậu bật cười:
"Kiếm khí tầng thứ nhất, Vân Nhiên, anh tiến bộ rất nhiều đấy."
Lục Vân Nhiên được khen mà sướng, nhưng chỉ qua một khắc, anh vẫn không buông tha mà hỏi:
"Hừ, nói xem, có thể thắng tôi hay không?"
Lý Phượng Kỳ thản nhiên lắc đầu, Lục Vân Nhiên rất vui vẻ:
"Nói vậy Tứ Phượng trận này cũng chỉ có thể đứng hạng hai mà thôi."
"Lục công tử kiếm pháp siêu phàm, chúng ta không thể không nhận thua."
Hồ Văn Dương sùng bái nói, ngày hôm nay hắn được chiêm ngưỡng phong thái của Lục Vân Nhiên. Trong mắt hắn đã tự coi anh là đệ nhất trong thiên hạ rồi.
Lục Vân Nhiên được khen tất nhiên rất vui sướng, tự mình cầm lên một xiên thịt đưa vào tay Lý Phượng Kỳ, miệng đầy tự tin:
"Tôi còn đang chờ cậu hồi phục hoàn toàn đây, chúng ta cùng đánh một trận."
Lý Phượng Kỳ cười cười:
"Đến khi về tới Thanh Môn, tôi giới thiệu cho anh sư đệ tôi, hai người cùng yêu kiếm nhất định sẽ hợp nhau lắm."
"Sư đệ của cậu? Là cậu nhỏ Du Long Khách đó hả?"
Lý Phượng Kỳ bật cười.
"Ha ha, sư đệ mà nghe thấy hai tiếng cậu nhỏ, nhất định sẽ giận đó."
Lục Vân Nhiên không để ý tới việc này, anh nghiêng đầu hỏi"
"Mà nhắc, cậu ta là đệ tử Thanh Môn mà lại dùng kiếm sao?"
"Mỗi thế hệ đệ tử của Thanh Môn đều có tài học của riêng mình, cũng chỉ có người kế thừa Thanh Môn mới học Thuần Dương Chưởng."
0