Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 16: Vạn Kiếm
“Phải chăng chính là vị kiếm khách nổi danh Ngô Minh, chỉ cần một thanh kiếm gỗ có thể chém đinh chặt sắt đó sao?”
Lý Phượng Kỳ gật đầu:
Những người khác: ...
Lục Vân Nhiên một chiêu không trúng, đang muốn quay lại, trong đầu lại hiện lên câu nói của Lý Phượng Kỳ nói với Hồ Văn Dương, ý định lập tức thay đổi.
Lý Phượng Kỳ vẫn không để ý đến sự thay đổi của những người xung quanh, vui vẻ mà kể về người sư đệ yêu kiếm của mình:
Đám người Anh Hoa kiếm phái dĩ nhiên cũng có suy nghĩ như anh. Anh mắt của mỗi người trước đống lửa đều đang phát sáng, nhìn chằm chằm Lý Phượng Kỳ để nghe ngóng.
“Nhanh là một phần thôi, sâu xa hơn của Vạn Kiếm là thiên biến vạn hoá. Là một loại kiếm như binh pháp.”
Như vậy vừa lãng phí tài nguyên, lại càng làm tổn hại danh tiếng của Lạc Nhạn kiếm pháp.
Nhóm người Anh Hoa kiếm phái đều có cảm giác như bản thân đột nhiên hóa thành nhỏ bé, ích kỉ, ai nấy cúi gằm mặt xuống không dám ngẩng đầu lên.
Nhạn bay ngàn dặm không thu hồi mà còn đổi hướng tấn công, vây Lý Phượng Kỳ ở bên trong hai lần công kích.
“Ngủ quá nhiều, cả người không được thoải mái. Vân Nhiên, thời gian còn sớm, cùng ta đánh vài chiêu đi.”
Mà Lục Vân Nhiên chỉ chờ có thể, một tay cầm kiếm ép xuống không để Lý Phượng Kỳ có cơ hội thay đổi chiêu thức, tay còn lại không cầm kiếm lia ngang.
“Cậu muốn so kiếm với tôi?”
Không ai có thể tưởng tượng ra được. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thứ mà bọn họ nỗ lực nhiều đời, chỉ là giữ lại phần truyền thừa của mình, làm tròn trách nhiệm với Trung Châu.
“Dùng Vạn Kiếm của sư đệ, vừa vặn có thể thử một chút.”
Ngón tay áp sát vào nhau, trong khoảnh khắc lia tới lại thật sự giống như thế kiếm đang cắt qua.
Vẻ mặt cả bọn dần dần ngơ ngác, ngay cả Lục Vân Nhiên cũng không thể bình tĩnh được, ngẫm nghĩ một hồi mới lên tiếng:
Những người ngồi đây đều dùng kiếm, nghe nói có một bộ kiếm pháp mới, ai nấy hồ hởi chờ Lý Phượng Kỳ nói tiếp. Vẻ mặt háo hức này lại khiến cậu buồn cười, cố gắng kiềm nén lại mới có thể đáp lời:
Nói như vậy, bọn họ không chỉ có một bộ pháp võ công sao?
Một câu nói thức tỉnh người trong mộng. Lục Vân Nhiên vội vàng hỏi lại:
“Thanh Mộc kiếm pháp, nghe hơi lạ.”
Chương 16: Vạn Kiếm
Các môn phái dùng tuyệt kỹ để gầy dựng danh tiếng, sau đó thu nạp đệ tử.
Lý Phượng Kỳ thì không để bụng nhiều như thế, cậu đã nói xong những lời muốn nói, vươn vai đứng dậy:
Lý Phượng Kỳ đảo hướng kiếm, tàn ảnh của kiếm cũng thay đổi theo, kiếm khí chạm nhau chấn động khiến xung quanh rung chuyển.
Anh giậm chân một cái, cả người cả kiếm xoáy về hướng Lý Phượng Kỳ, kiếm khí như lốc xoáy tự động hình thành bao quanh cả người lẫn kiếm.
Lục Vân Nhiên nhướn hàng lông mày, ngông nghênh mà nghĩ cho dù Lý Phượng Kỳ nội lực thâm hậu, nhưng nếu chỉ so kiếm pháp thì anh vẫn có thể chèn ép cậu một chút.
Lý Phượng Kỳ cười cười, tay cầm thanh tre mảnh mai, làm tư thế mời.
“Chỉ vậy cũng đủ chứng minh bộ kiếm pháp ấy thật sự thần kỳ rồi.”
“Giống như Lạc Nhạn kiếm pháp cũng là một phần truyền thừa vậy đó. Chỉ là tâm pháp của Thuần Dương Chưởng thuần túy, nếu để nhiều người biết được và tranh giành thì rất dễ gây họa về sau.”
Lý Phượng Kỳ thấy vẻ mặt của anh thì cười:
Lý Phượng Kỳ cười lớn, nghĩ tới mấy lời lưu truyền trên giang hồ đúng là thất thiệt, cậu đơn giản giải thích: (đọc tại Qidian-VP.com)
Không khí im lặng tuyệt đối. Đám người Anh Hoa kiếm phái chớp chớp mắt, trong khoảnh khắc có cảm giác mình không hiểu tiếng người.
“Tốc độ nhanh tới mức có thể tạo ra tàn ảnh sao?”
Nhóm người Anh Hoa kiếm phái thấy thế kiếm ào ào như vậy thì khâm phục tận đáy lòng:
“Ha ha, lời đồn mà thôi.”
Thế mà Lý Phượng Kỳ nói, trong Thanh Môn không phải ai cũng tu tập Thuần Dương Chưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Được. Chờ cậu đã lâu lắm rồi đấy.”
Nói vậy, Thanh Môn từ trước đến nay vẫn không hề muốn tranh phong trên giang hồ.
Đám người Anh Hoa kiếm phái nghe vậy thì hít sâu một hơi.
“Ngoại trừ người duy nhất tu tập Thuần Dương Chưởng, những đệ tử khác đều được tự do lựa chọn thứ mình muốn làm. Mỗi người sẽ tự tìm công pháp phù hợp với bản thân, như vậy mới có thể đưa năng lực của bản thân đi tới mức cao nhất.”
“Thanh Mộc kiếm pháp là do một vị sư bá của ta sáng tạo ra khi người còn sống, sau trận chiến năm ấy người đã qua đời, nên bộ kiếm pháp này chưa từng được ra giang hồ.”
“Vậy là… ở tại Thanh Môn, mỗi người sẽ tự chọn một loại võ công khác nhau sao?”
Hồ Văn Dương khó khăn lắm mới tìm lại tiếng nói của mình, ngập ngừng hỏi:
Trong khoảnh khắc ấy, suy nghĩ Lý Phượng không theo kịp tốc độ của Lục Vân Nhiên chợt lóe rồi lại tắt.
Ngay cả Lục Vân Nhiên cũng bị những lời này làm cho choáng vàng, cười gượng:
Lục Vân Nhiên vừa nghe được cùng cậu luận bàn vài chiêu thì tinh thần phấn chấn hẳn lên:
Mà Lý Phượng Kỳ chỉ cười:
Danh tiếng càng lớn, đệ tử càng đông sẽ càng dễ tìm ra nhiều người xuất sắc. Rồi từ đó lại phô trương thực lực, củng cố địa vị của mình trên giang hồ.
Phải biết rằng có thể chém gãy một thanh kiếm thì sức mạnh của nhát kiếm ấy hoàn toàn có thể áp đảo quần hùng.
Một người không nhịn được hỏi lại, có phần không tin tưởng vào lời này của Lý Phượng Kỳ cho lắm. Nhưng Lý Phượng Kỳ lại cười, ung dung đáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Sư đệ từ nhỏ đã yêu thích kiếm, luôn luôn ôm kiếm không rời. Sư phụ thấy vậy liền cho em ấy học Thanh Mộc kiếm pháp. Không ngờ em ấy rất có thiên phú, nay đã tự tạo ra được một bộ kiếm pháp cho riêng cho mình.”
“Sư bá từ nhỏ yêu thích kiếm pháp, từ bên trong bảo tàng tìm được một bộ kiếm pháp từ thời xa xưa. Người nghiên cứu nó mười năm, vô tình tìm ra được một bộ kiếm pháp mới. Kiếm này chú trọng ở tốc độ, từ tốc độ vượt trội mà tạo ra sức mạnh vượt trội. Trong một lần đi ra giang hồ, vô tình chém gãy một thanh kiếm của một kiếm khách non trẻ, từ đó mới thành tin đồn ấy.”
“Chỉ chọn... một người sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Khó có thể tưởng tượng được vẻ mặt của những người ngồi đây, bọn họ chỉ có thể tròn mắt nhìn Lý Phượng Kỳ.
Không ai là không muốn biết, Thanh Môn thật sự có nhiều bí kíp võ học vậy sao?
Kiếm khí.
Là phải nhanh tới mức nào?
Lục Vân Nhiên nhướn mày, cái người anh em này một câu hai câu đều khen sư đệ, không biết đứa nhỏ Du Long Khách này có tài năng gì đây.
Thế kiếm của Lý Phượng Kỳ đã cạn, mà thế kiếm của Lục Vân Nhiên từ nãy tới giờ vẫn chưa bắt đầu.
Một bộ kiếm pháp, không thể cứ tùy tiện nhét vào tay một người rồi hy vọng hắn lên được đỉnh cao.
“Nhạn bay ngàn dặm, tốc độ này thật không thể tưởng tượng được, Lục công tử quả nhiên là cao thủ hiếm có trên đời.”
“Thuần Dương Chưởng chính là phần truyền thừa của Thanh Môn sao?”
“Mỗi thế hệ đều sẽ chỉ có một người được thấy tâm pháp của Thuần Dương Chưởng, và cũng chỉ có một người thừa kế nó.”
Lý Phượng Kỳ nghe Lục Vân Nhiên nói vậy cũng không ngạc nhiên hay khinh thường anh hạn hẹp, cậu cười đáp:
Lý Phượng Kỳ mỉm cười gật đầu, không chút giấu diếm đáp:
Mà Lục Vân Nhiên thừa hiểu, để có được một người như vậy là phải chọn trong cả trăm người rèn luyện. Hơn nữa tuyển chọn trăm người đó cũng phải thật kỹ lưỡng, qua sàng lọc nhiều lần mới được tiếp xúc với Lạc Nhạn kiếm pháp.
Bởi vì kiếm của Lục Vân Nhiên mới tiếp cận được tới, xung quanh cậu chợt xuất hiện một vành tròn những ảnh tàn kiếm, dễ dàng chặn lại công kích từ nhạn bay ngàn dặm.
Giang hồ hiện nay, đa phần đã có bộ pháp của riêng mình.
Lục Vân Nhiên quét kiếm xuống mặt đất, tạo thế lật người hai vòng trên không trung, cả người như một lưỡi kiếm sắc bén phóng thẳng về phía Lý Phượng Kỳ. Lý Phượng Kỳ thấy vậy thì hơi híp mắt, điểm chân lùi về phía sau một nhịp, đồng thời kiếm trên tay nâng lên. Ngàn vạn ảnh kiếm lả tả trong khoảnh khắc tụ về thành nhất kiếm, chặn ngay trước mũi kiếm của Lục Vân Nhiên.
“Sau này sư phụ dạy lại cho sư đệ, sư đệ lại từ trong đó tìm ra cơ duyên khác, tạo thành Vạn Kiếm”
Như Lục gia trang, nắm trong tay Lạc Nhạn kiếm pháp, đời nào cũng sinh ra được cao thủ hàng đầu, giang hồ chỉ cần nghe danh đã vạn phần kính nể.
Binh pháp hoá thành kiếm pháp sao?
“Anh đã luyện thành kiếm khí tầng thứ một, chúng ta cùng xem thử uy lực của Lạc Nhạn kiếm pháp một chút, được chứ?”
Lý Phượng Kỳ dùng tay cắt một cây tre ven đường, chẻ ra làm đôi, bình thản đưa cho Lục Vân Nhiên một thanh trước ánh mắt hoảng hốt của những người khác.
“Lý chưởng môn sao vẫn chưa động?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.