Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 17: Uống nước nhớ nguồn
Hồ Văn Dương mím môi cúi đầu nói:
Vạn kiếm, thiên biến vạn hóa, cũng là trăm ngàn mũi kiếm cùng lúc xuất kích.
Lục Vân Nhiên thở dài, thay hắn đáp lời:
Lý Phượng Kỳ không nghĩ tới Lục Vân Nhiên lại tiến bộ vượt bậc như thế, cậu cũng không cố chấp giữ kiếm nữa mà mở tay thả cho nó rơi xuống.
“Kiếm pháp thật đẹp.”
Lý Phượng Kỳ trò chuyện với Lục Vân Nhiên vài câu, lại chủ động nghiêng đầu hỏi Hồ Văn Dương:
Không khí trong thoáng chốc trầm lắng hẳn xuống, Lý Phượng Kỳ nhận ra có điều không ổn lập tức hỏi dồn:
Thanh Môn không chỉ sản sinh ra cao thủ, mà còn là lá cờ đầu, là cội nguồn của võ lâm Trung Châu bọn họ.
Lục Vân Nhiên liên tục cắt tới khiến cho ngay cả Lý Phượng Kỳ cũng không thể không lùi lại vài bước để giảm công kích. Qua mấy chục chiêu, rốt cuộc kiếm trên tay cậu cũng không thể chống chịu được nữa mà mềm oặt xuống.
Rất đặc biệt.
“Cho dù Thanh Môn có suy bại đến đâu, cho dù Thanh Môn chỉ còn một người, thì giang hồ Trung Châu vẫn phải giữ lấy phần tình nghĩa và nhớ về sự hi sinh của Thanh Môn bao nhiêu năm qua. Uống nước nhớ nguồn, bất kỳ ai cũng đều phải hiểu.”
Lòng tham che mờ đôi mắt, khiến cho bọn họ quên mất hiệp nghĩa, quay lưng lại với cội nguồn, suýt chút nữa đã làm ra sai lầm không thể vãn hồi.
Cậu mím môi, trong phút chốc đã đưa ra quyết định. Cậu lấy từ trong người ra một thanh đao nhỏ đưa cho Hồ Văn Dương mà nói:
Lúc này đám người bên ngoài cũng mới nhớ ra, võ công của Lý Phượng Kỳ thiên về nội công chưởng pháp chứ không phải kiếm thuật. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn Lý Phượng Kỳ điềm tĩnh tự nhiên trước mặt, bọn họ đột nhiên không thể hiểu được, vì sao lúc trước lại mang theo tham vọng muốn đạt được quyền lợi từ Lý Phượng Kỳ mà tới đây.
“Chưởng môn Phượng Kỳ sẽ đỡ được chứ?”
“Đúng là đã tiến bộ rất nhiều, thiên phú của Vân Nhiên với kiếm so với sư đệ ta chỉ có hơn chứ không có kém.”
“Chưởng môn đã đánh bại Lãnh Thiên Thù giải hoạ cho võ lâm, Anh Hoa kiếm phái lại không biết ơn mà có lòng hãm hại lợi dụng người. Từ nay về sau, chỉ cần Thanh Môn cần, Anh Hoa kiếm phái nhất định sẽ theo đến cùng, muôn c·h·ế·t không từ.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Việc Anh Hoa kiếm phái có được Tứ Phượng Trận không phải bí mật gì, vẫn luôn có nhiều kẻ nhòm ngó. Ngay khi Thiên Ma Giáo trỗi dậy mạnh mẽ thì nơi đầu tiên mà Lãnh Thiên Thù nhắm tới chính là Anh Hoa kiếm phái, chưởng môn Hồ Tùng Văn đã c·h·ế·t trong tay Lãnh Thiên Thù.”
Như một tấm thảm mềm mại bao bọc lấy toàn bộ kiếm thế của Lục Vân Nhiên.
Lý Phượng Kỳ nghe được những lời này, một chút cảm xúc khó tả dâng lên, cậu hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh nói:
Lý Phượng Kỳ cúi mắt nhìn đường kiếm khí sắc bén bá đạo của Lục Vân Nhiên, khóe miệng hơi nhếch lên, sau đó tay còn lại của cậu ung dung nâng lên.
Nhìn qua như thể cánh én đang nhảy múa trong cơn lốc, Lung Nguyệt thấy vậy vô thức hô lên:
Nhưng cũng sắc bén lạnh lẽo tới mức đáng sợ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Lục Vân Nhiên bị hất văng ra xa lại lập tức đạp chân vào mỏm đá gần đó rồi xoáy cả người lẫn kiếm về phía Lý Phượng Kỳ. Tốc độ giống như tên bắn mà từng chiêu thức vẫn uyển chuyển như đang múa, xung quanh là những luồng kiếm khí thay đổi không ngừng.
Hồ Văn Dương nghĩ tới đây, đột nhiên đổi tư thế quỳ xuống trước mặt Lý Phượng Kỳ mà bái:
Nhưng ngay sau đó Lý Phượng Kỳ đã dùng hành động để trả lời.
Hồ Văn Dương giật mình:
Kiếm khí từ khí mà sinh, không có hướng đi cố định, cũng không có chiêu thức tuyệt đối.
“Cảm tạ chưởng môn.”
Lục Vân Nhiên chợt hé miệng cười, trên gương mặt đều là cảm xúc vui sướng vì gặp được đối thủ mạnh.
Lý Phượng Kỳ gật đầu.
Một người run lên nói:
Hốc mắt Hồ Văn Dương cay cay, hắn ngập ngừng một chút rồi vẫn đưa tay ra nhận lấy thanh đao nhỏ ấy.
Lục Vân Nhiên thực sự muốn gặp vị sư đệ của Lý Phượng Kỳ này một lần, nhìn kiếm chiêu vừa rồi có thể thấy đây là một bộ kiếm pháp cực kì tinh diệu.
“Vừa rồi là Vạn Kiếm sao?”
“Nếu như sư phụ còn trên đời này, Anh Hoa kiếm phái sao có thể không tham gia thảo phạt Thiên Ma Giáo được, chúng tôi cũng sẽ không cùng quẫn tới mức đi nhắm vào chưởng môn.”
Giống như thể đột nhiên có thứ gì đó vô hình đột nhiên xuất hiện, nuốt trọn toàn bộ kiếm thế của Lục Vân Nhiên rồi biến mất không một dấu vết. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có thể khiến cậu làm tới bước này, đủ thấy tôi đã tiến bộ rất nhiều rồi.”
“Sao chưởng môn Phượng Kỳ lại buông kiếm?”
Đám người Anh Hoa kiếm phái nhìn thấy cảnh này thì sửng sốt ngây người, không hiểu Lý Phượng Kỳ vừa rồi đã làm gì.
Anh nhanh chóng đảo tay, bắt lấy bàn tay của Lý Phượng Kỳ, sau đó kiếm trên tay đột nhiên rung lên, kiếm khí từ thân kiếm gỗ phóng ra nhanh chóng cắt về tay cầm kiếm của cậu.
Đó là hiệp nghĩa, cũng là cốt lõi của dân tộc.
Tay còn lại của cậu cũng cùng lúc vung ra, một chưởng cực mạnh đẩy Lục Vân Nhiên xa ra tận mười bước chân.
Chưa kể tới, nghe Lý Phượng Kỳ nói lúc trước, thì kiếm pháp này còn mang theo tinh túy của binh pháp.
Những người xung quanh không nhìn thấy kiếm khí, nhưng vẫn không thể không cảm nhận được áp lực sắc bén như dời non lấp biển đang úp xuống đầu Lý Phượng Kỳ.
Lý Phượng Kỳ giật nảy mình, còn chưa kịp đỡ hắn đứng dậy thì những người khác cũng quỳ xuống. Lục Vân Nhiên lập tức giữ tay cậu lại, gật đầu một cái ý bảo cậu cứ ngồi yên. Chờ cho Anh Hoa kiếm phái quỳ bái xong, Lục Vân Nhiên mới lên tiếng:
Lục Vân Nhiên bị sức ép cưỡng chế lùi lại, kiếm trên tay cũng bị đoạt mất.
“Hay!”
Đám người Anh Hoa kiếm phái lại càng thán phục trước thực lực của hai người, ánh mắt nhìn về phía Lý Phượng Kỳ cũng khác xa so với lúc trước. (đọc tại Qidian-VP.com)
Một kiếm diệt.
Chỉ thấy Lý Phượng Kỳ chợt nhoẻn miệng cười hô lên:
Cho dù sau này có trải qua bao nhiêu thay đổi, thì điều này cũng không thể mất đi.
Lý Phượng Kỳ kinh ngạc sững sờ, ngày đi lên núi Thiên Thai cậu cũng từng nghĩ không thấy Anh Hoa kiếm phái. Lại không ngờ được trong mười năm qua đã phát sinh ra nhiều chuyện như thế, ngay cả Hồ Tung Văn cũng không thể thoát khỏi bàn tay tội ác của Lãnh Thiên Thù.
“Thanh Môn suy bại không giống trước kia, nhưng chỉ cần Lý Phượng Kỳ còn ở đây, bất cứ khi nào Anh Hoa kiếm phái cần giúp đỡ đều có thể đem thứ này tới Thanh Môn, Lý Phượng Kỳ ta nhất định hết lòng giúp đỡ.”
Như vạn kiếm sinh sôi nảy nở trong chớp mắt, đánh úp về phía Lý Phượng Kỳ.
Ngay sau đó, từ trong người cậu, nội lực hùng hậu bùng phát ra ngoài.
Lý Phượng Kỳ thu kiếm trên tay lại, điềm đạm cười:
Chỉ thấy thế kiếm đột ngột tan biến, kiếm chiêu của Lục Vân Nhiên không còn tạo ra được uy thế như ban đầu.
Chương 17: Uống nước nhớ nguồn
Anh khó khăn ngừng lại, hơi thở hơi loạn:
Cậu xoay cổ tay đảo chiều hướng lên, ba ngón tay nhanh nhẹn bắt lấy thân kiếm của Lục Vân Nhiên.
Sau đó, một luồng nội lực khủng bố từ bàn tay ép xuống, ngay lập tức bẻ gãy kiếm chiêu của Lục Vân Nhiên.
Như một tấm mành vững chắc vô hình, không chỉ cản lại toàn bộ kiếm của Lục Vân Nhiên, mà còn tạo ra một loại khí áp cực kỳ lớn hất văng anh ra xa.
“Thanh Môn cũng sẽ dốc hết sức để giữ gìn bản tâm, chỉ cần Thanh Môn còn một người, cũng sẽ vì Trung Châu mà sống.”
Lại một lần nữa nghe nói tới vị sư đệ kia, Lục Vân Nhiên ngồi xuống bên cạnh cậu hỏi:
“Phải rồi, sư bá Hồ Tùng Văn vẫn khoẻ mạnh chứ?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.