Nhìn thấy thế công của tiểu cô nương, Lâm Phong cũng không có khẩn trương, một tay đã giơ lên để chuẩn bị đối đầu trực tiếp với một quyền của đối phương.
“ Ầm” Tử Nghiên khi đã phi gần đến người hắn, tay phải đấm thẳng ra phía trước, Lâm Phong theo đó cũng tung ra một quyền, tức khắc một âm thanh của tiếng v·a c·hạm vang lên ngay bên trong khu rừng.
Quyền đối quyền, không bên nào chịu nhượng bộ, cấp tốc lấy nơi giao nhau của hai nắm đấm làm trung tâm, ba động không ngừng “ ong ong” lan ra phía xung quanh.
Cây cỏ tại nơi đây cũng bị tác động làm cho lắc lư nhè nhẹ, chúng nữ ánh mắt kh·iếp sợ mà nhìn đến nơi trung tâm, nếu đổi lại các nàng ăn trọn một quyền vừa rồi thì nói không phải ngoa chứ c·hết là cái chắc.
Sau một vài giây đối chọi, Lâm Phong cảm nhận được lực đạo của tiểu cô nương này không hề suy yếu mà lại đang tăng lên, nhìn lên khuôn mặt nàng thì lại tươi cười rất là vui vẻ.
Ngay tiếp đó, hắn lập tức bị một luồng lực đạo mạnh mẽ chấn thẳng vào cơ thể làm cho cả người không tự chủ mà lui về sau năm sáu bước mới lấy lại được thăng bằng.
Còn Tử Nghiên thì vẫn đứng ngay tại chỗ nàng chống nạnh một mặt hưng phấn mà nói ra: “Thế nào, còn dám ăn hiếp bản cô nương, tiếp chiêu đi”.
Vừa nói xong câu này, nàng không có để bạch bào thanh niên đáp lại mà lần nữa lao đến với tốc độ cực nhanh.
Lâm Phong thấy thế, lập tức đánh ra một chưởng về thân hình nhỏ bé kia, nhưng lại bị nàng ngã người qua một bên để tránh né, sau đó trả lại bằng một cú sút.
Hắn thấy vậy cơ thể ngồi thụt xuống, chân của Tử Nghiên liền sút vào thân cây làm cho nó gãy ra thành hai khúc.
Thấy đối phương né được, tiểu cô nương mượn lực của một cước vừa rồi vẫn còn mà xoay người, ngay sau đó đá thẳng xuống mặt đất.
Lâm Phong lại một lần nữa tránh né được công kích của nàng, gót chân nhỏ bé chạm xuống mặt đất làm thủng một lỗ sâu, đất văng tung tóe khắp phía.
Người thanh niên luồng ra phía sau bàn tay chụp lấy cánh tay nhỏ của Tử Nghiên nương rồi dùng sức ném cả người tiểu cô nương bay về phía sau.
Nàng lộn ở trên không vài vòng, sau đó từ phía sau lưng xuất hiện hai cánh màu tím mà lơ lửng trong không khí không có rớt xuống đất.
“ Tiếp tục”. Khoanh tay trước người, Tử Nghiên mỉm cười sảng khoái nói, cũng từ rất lâu nàng chưa có hoạt động gân cốt nhiều thứ thế.
Nàng lại một lần nữa phi xuống phía dưới, bình thường tốc độ của tiểu cô nương này đã rất nhanh và sau khi sử dụng đấu khí hóa cánh tốc độ lại tăng thêm một bậc.
“ Đừng tưởng có mình nha đầu ngươi có thể bay”. Bắt gặp nét mặt của Tử Nghiên như đang chiếm lợi thế vì mình có thể bay được, Lâm Phong chỉ nhẹ nhếch miệng.
Sau vài giây hô hấp một đôi cánh có màu xanh lục kèm theo các hoa văn như những viền mây xuất hiện trên lưng hắn.
Nó nhẹ run một cái liền đem cả người của Lâm Phong nhanh chóng kéo ngược về sau để né đi công kích của Tử Nghiên.
“ Đùng”. Tiểu cô nương cứ như một mũi tên lửa đâm thẳng xuống, không đánh trúng được người thanh niên, nắm đấm rơi vào mặt đất làm cho nó xuất hiện thêm một lỗ lớn, xung quanh chiếc lỗ xuất hiện từng vết nứt to lớn.
Đám nữ đệ tử đột nhiên bắt gặp đôi cánh không biết từ đâu xuất hiện ở lưng của Lâm Phong, ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.
“ Đó là Đấu kỹ phi hành, rất hiếm có, nó cho phép người dưới Đấu Vương có thể phi hành, một số đấu kỹ cao cấp thì tốc độ nó mang lại không khác gì đấu khí phi hành”.
Nhìn lấy ánh mắt có phần chưa hiểu gì, Tô Thiên nãy giờ quan sát trận đấu cũng là nhàn nhạt giải đáp, hắn không nghĩ đến tên này được sư phụ hắn ưu ái đến vậy, toàn là sử dụng đồ tốt.
“ Tiếp quyền!” Đứng ngay tại bên dưới cái hố ở mặt đất, khói bụi đang ẩn hiện tại đó lập tức bị xé toạc bởi một thân ảnh màu tím đang phóng lên.
Nhất thời hai thân ảnh liên tục phi hành ở trên không, rồi liên tục va chạm vào nhau vang lên những âm thanh “ oành oành” đem cả khu rừng náo động lên hẳn.
Có điều mỗi lần va chạm thì người bị đánh lùi lại chính là bạch bào thiếu niên, Lâm Phong khi này cũng biết rõ, mình ở thực lực này không thể đánh bại nha đầu này.
Sau những đòn tấn công dữ dội của nàng, Lâm Phong cả người bị đẩy lùi về sau, Tử Nghiên thì càng đánh càng hăng, khi thấy người hay uy hiếp mình bị rơi vào yếu thế trong càng là hài lòng hả dạ.
Tiểu cô nương lại lần nữa chậm rãi hướng về người đối diện, cái miệng nhỏ nhắn hơi nhếch lên tạo thành một đường cong rất đắc ý.
Hai cánh đấu khí màu tím ở sau lưng đột nhiên vẫy một cái, thân hình tựa như tia chớp xuất hiện trước Lâm Phong, cái chân nhỏ bé mà tràn đầy uy lực trực tiếp đạp thẳng về phía trước, nhắm ngay bụng của đối phương ào ào tiến đến.
Cảm thụ được lực lượng đáng sợ của Tử Nghiên bỗng nhiên tăng vọt lên vài lần, Lâm Phong hai tay bắt chéo lại thành hình chữ X đem nó chặn trước người.
Hắn ngay khi cảm thấy một cước của đối phương chạm vào tay mình thì cứ như bị một chiếc chân của người khổng lồ đá thẳng vào hai tay.
Cắn răng chống đỡ không được bao lâu, trên chân của Tử Nghiên khi này lờ mờ xuất hiện đấu khí màu tím theo đó lực đạo lần nữa tăng lên.
Vốn không chống đỡ được bao lâu, khi tiểu cô nương đem lực lượng bạo phát, liền cả người Lâm Phong không thể đỡ nổi mà bị trấn thẳng xuống dưới.
“ Ầm ầm ầm... bùm”. Người thanh niên bị đánh bay từ trên cao xéo xuống, theo đó người bị trúng vào các thân cây đem nó đổ gãy, sau cùng hắn chỉ dừng lại khi toàn thân đã hoàn toàn nằm trong một cái lỗ lớn ở mặt đất do chính mình tạo ra.
“ Thế nào đã phục chưa!”. Tử Nghiên lúc này lơ lửng trên không một mặt vui sướng khi đã đem Lâm Phong đánh thành dạng này, nàng nhìn xuống nơi hắn nằm mà mỉm cười hỏi.
“ Không đánh nữa, ta thua”. Từ từ ngồi dậy đi ra khỏi cái hố to, Lâm Phong ra vẻ khổ sở nói.
“ Yay ye”. Nghe được người thanh niên nhận thua, Tử Nghiên hô lên một tiếng khoái chí, thu lại đấu khí hóa cánh đem cả người rớt xuống đất tung tăng mà chạy đến hắn.
Chưa vui vẻ được bao lâu, trong khi đang tinh nghịch mà chạy tới lui, một thân ảnh già nua thình lình xuất hiện phía sau nàng, ngón tay giơ ra và cốc thẳng vào đầu nhỏ của Tử Nghiên một cái.
“ Kêu nha đầu ngươi nhẹ tay một chút, bây giờ lại đem ngươi ta đánh thành như thế, thật hết nói nổi”. Tô Thiên sau đó chỉ là nhẹ than một tiếng.
“ Ui da” Bất thình lình một cổ đau nhói xuất hiện trên đỉnh đầu, Tử Nghiên theo phản xạ hai tay đưa lên bụm lại, cả người ngồi xổm xuống, mà hô lên một tiếng.
Sau đó nàng từ từ xoay người lại, trong khi hai tay vẫn còn che ở trên đầu, tiểu cô nương mang theo ánh mắt tức giận cùng u oán mà nhìn đến lão nhân.
“ Công tử không sao chứ”. Đám nữ đệ tử lúc này cũng thừa cơ hội nhao nhao mà tiến đến bạch bào thanh niên, một tay đỡ hắn, lo lắng hỏi.
“ Đa tạ các cô nương đã quan tâm, ta chỉ tổn thương ngoài da một chút thôi, uống đan dược vào sẽ khỏi”. Lâm Phong khi này cũng hơi mỉm cười mà đáp lại.
“ Tử Nghiên học tỷ, lần này đúng là tỷ ra tay nặng thật”. Hàn Nguyệt khi này chậm rãi tiến đến sau lưng đại trưởng lão rồi nhìn đến tiểu cô nương đang ngồi trước mặt nhẹ nói.
“ Hừ, các ngươi chỉ giỏi ức hiếp ta nhất là lão gia hỏa ngươi, chờ ta đạt đến Đấu Tông lúc đó phải cho ông một trận, hôm nay bản cô nương tâm tình tốt ta đi tìm Thải Lân tỷ chơi không quan tâm đến các ngươi”.
Tử Nghiên khi này đứng dậy, ánh mắt nhìn đến Tô Thiên mà trừng một cái, nói cho đã một câu rồi hướng Phong thành mà phóng vọt đi.
0