Điều này làm cho tất cả mọi người ở nơi đây điều tập trung đến ngọn lửa thanh sắc đang phập phùng trên tay Lâm Phong.
“ Đây là, Dị... Dị Hỏa!”. Lúc này nuốt xuống một ngụm nước bọt, giọng của Nạp Lan Kiệt mới run run nói.
Ngoại trừ Nhã Phi thì còn lại Đằng Sơn và Nạp Lan Túc cũng đã nhận ra được hỏa diễm này là cái gì, nàng chỉ từng nghe qua chứ chưa gặp được bao giờ nhưng với những người tu vi cao một chút đều dễ dàng nhìn ra được.
“Ân, đúng vậy, trong chuyến đi ra ngoài vô tình thu phục được”. Lâm Phong cười nói.
“ Hít” cả ba người cùng hít vào một ngụm khí lạnh, Nạp Lan Kiệt lúc này không nhịn được mà cười lên ha hả: “Haha, thật đúng là không ngờ” Nạp Lan gia của hắn lần này khác nào đã nhặt được vàng.
Đằng Sơn ngồi một bên cũng không lo lắng gì mà vui vẻ không thôi, nếu như Mễ Đặc Nhĩ không có mối liên kết gì với Lâm Phong thì hắn còn lo sợ sau này sẽ bị chèn ép nhưng hiện tại đã có Nhã Phi, không những không bị lép vế mà sau này được phát triển hơn bây giờ.
“ Kiệt gia gia, Lạc Độc này cứ để ta lo liệu”. Lâm Phong thu hồi lại ngọn lửa mà mỉm cười nhìn Nạp Lan Kiệt nói.
“ Được, được, tấm thân già này trông cậy hết vào ngươi a”. Vui vẻ gật đầu, hắn lần này thật sự đã tìm được ánh sáng.
“ Vậy thì chúng ta bắt đầu luôn, không thể để nó phát tán thêm nữa”. Lâm Phong đến bên cạnh giường ngồi xuống, trực tiếp bắt đầu.
Ba người Đằng Sơn, Nạp Lan Túc và Nhã Phi thì Lâm Phong cũng không kêu họ ra khỏi phòng mà có thể ngồi xem quá trình điều trị, nhưng để bọn họ ngồi xa một chút, không thể để Dị Hỏa hay Lạc Độc chạm trúng thì rất nguy hiểm.
Sau khi đã điều chỉnh cho Nạp Lan Kiệt ngồi đúng hướng, thì tay phải của Lâm Phong hơi giương lên, thanh sắc hỏa diễm lượn lờ mà xuất hiện một lần nữa.
“ Kiệt gia gia, việc ta đem Dị hỏa truyền vào trong cơ thể sẽ vô cùng đau đớn, nếu ngài có thể chịu đựng được sẽ có thể loại bỏ được Lạc Độc”. Lâm Phong lên tiếng nhắc nhở trước.
“ Cứ việc làm đi, lão già ta đã trải qua nhiều trận chiến ác liệt, còn phải sợ cơn đau cỏn con này sao” Khuôn mặt già nua có chút xanh xám nhưng lại phát ra âm thanh vô cùng dõng dạc.
Đầu tiên, Lâm Phong thả ra linh hồn lực để dò xét lượng độc tố bên trong thân thể Nạp Lan Kiệt một lúc rồi hắn nói: “ Tuy không trị hết trong một lần, nhưng nếu mỗi ngày một chút, nội trong ba ngày sẽ hết hoàn toàn”.
Vừa nói xong câu này, hắn liền áp sát bàn tay mình vào chiếc lưng đã hơi khô gầy của Nạp Lan Kiệt và truyền hỏa diễm tiến vào bên trong.
Ánh mắt khép hờ, sử dụng lực lượng linh hồn để khống chế đoàn thanh sắc hỏa diễm nhanh chóng xuyên qua một vài kinh mạch chủ chốt, rồi sau đó từ từ tiến lại gần những mảnh xương đã bị Lạc độc bao phủ bên ngoài.
Dò xét những khớp xương đã gần như biến thành màu đen do độc tố, ngay sau khi đến gần nhất có thể, Lâm Phong từ từ thả lỏng linh hồn lực để làm cho nhiệt độ của hỏa diễm tăng lên.
Theo nhiệt độ tăng lên của thanh sắc hỏa diễm, vốn đang bình thường Nạp Lan Kiệt trên khuôn mặt từ từ hiện lên vẻ đau đớn, bàn tay khô héo, cũng gắt gao nắm lại, gân xanh trên cánh tay nổi lên.
Lực lượng linh hồn bao quanh ngọn lửa màu xanh, và khi nhiệt độ của nó tăng lên đến một mức nhất định, ngọn lửa đột ngột ngừng lại.
Lâm Phong từ từ thở ra một hơi thở nóng rực, do dự một chút rồi quyết định cắn chặt răng, điều chỉnh ngọn lửa màu xanh để nó phủ lên một đoạn xương màu đen.
"A …" Ngay lập tức ở trên giường Nạp Lan Kiệt hai mắt đang đóng chặt đột nhiên mở ra, từ trong miệng phát ra tiếng hô đau nhức, một cổ khí thế hung hãn giống như hồi quang phản chiếu, thức tỉnh dậy.
Hai ngón tay Lâm Phong điểm nhè nhẹ lên sau lưng Nạp Lan Kiệt. thanh sắc hỏa diễm nhàn nhạt, không ngừng bị linh hồn lực lượng bao vây.
Sau đó thật cẩn thận tiến vào trong cơ thể, sử dụng nhiệt độ cao để trục Lạc độc đã sắp ngấm vào trong xương cốt.
Theo thanh sắc hỏa diễm thiêu đốt kéo dài, đám khí đen bám bên trên xương cốt bắt đầu xuất ra và âm thầm tránh né đi sự thiêu đốt không ngừng của Dị hỏa.
Đáng tiếc, Lâm Phong đã đem hỏa diễm bao vây hết đường lui của bọn chúng, đa số bọn chúng đều bị thiêu đốt thành hư vô nhưng trong số đó có một mảng màu đen lại đang chậm rãi cùng thanh sắc hỏa diễm chậm rãi hòa vào lẫn nhau.
Lâm Phong cũng biết đây là thứ gì, nên cũng không quá lo lắng, hắn chứ không phải Tiêu Viêm khi bị như thế sẽ dẫn đến ảo giác do loại độc này mang lại.
Khi đã thiêu đốt được đại đa số bộ phận, lớp màng màu đen bám trên xương cũng biến mất, và nó đang hồi phục và trở lại màu trắng vốn có.
Ở phía bên ngoài thì lúc này Nạp Lan Kiệt toàn thân cao thấp đã bị mồ hôi làm cho ướt đẫm.
Khuôn mặt già nua, không ngừng run rẩy, thanh âm nhè nhẹ hấp một ngụm lãnh khí từ trong hàm răng tiết lộ ra.
" Tiểu... Tiểu Phong tốt rồi phải không?" Nắm tay gắt gao nắm chặt, Nạp Lan Kiệt thanh âm có chút khàn khàn cùng run rẩy.
“ Được rồi, hiện tại cơ thể ngài đa số đã được loại bỏ, qua một đêm sẽ cảm thấy sự thay đổi rõ rệt”. Với lực lượng linh hồn cường đại của Lâm Phong thì mới nhiêu đây chả có vấn đề gì quá lớn, hắn thu tay lại đem cái mảng khí đen kia bao lại bằng Dị hỏa rồi nói.
“ Haha, thật đúng là sảng khoái, Tiểu Phong ở lại ăn bữa cơm với ta rồi hãy đi, cả Đằng Sơn ngươi cùng Nhã Phi hôm nay cũng ở lại coi như buổi tiệc nhỏ nhỏ chúc mừng đi.
“ Tiểu Phong con không sao chứ”. Khi này Nạp Lan Túc mới tiến lại Lâm Phong hỏi.
“ Nạp Lan Thúc, ta không sao chỉ tốn chút linh hồn lực mà thôi”. Lâm Phong đáp lại rồi mới nhìn qua người nữ nhân bên kia cười nói: “ Thế nào, Nhã Phi tiểu thư biểu hiện của ta không tồi chứ?”.
Nhã Phi khi nãy cũng chấn kinh không thôi, bây giờ lại càng tự hào, nàng còn không biết tên nam nhân này có chuyện gì mà không làm được.
“ Tiểu tử xin phép cùng Nhã Phi ra bên ngoài trò chuyện một chút!” Lâm Phong chấp tay khom người nói.
“ Được rồi, người trẻ các ngươi muốn làm gì thì làm”. Nạp Lan Kiệt phất phất tay nói.
Đằng Sơn cũng gật đầu một cái rồi hơi mang theo ý cười mà nhìn theo trong thoáng chốc, hắn đã thấy được tương lai của Mễ Đặc Nhĩ sau khi thấy thêm tiềm lực của Lâm Phong.
Dạo bước trên một hành lang khi này Nhã Phi mới tiến đến gần hắn, bỗng đưa sát mũi lại ngửi ngửi cái gì, rồi mới quay lên với ánh mắt đăm chiêu hỏi: “Lâm Phong công tử mới rời đi có mấy ngày mà trên người đã toàn là mùi của nữ nhân a, thật đúng là làm người ta hâm mộ”.
“ Ách”. Bị nói trúng phóc, đang bước đi Lâm Phong bước chân dừng lại, nhất thời bị á khẩu không biết trả lời như thế nào.
“ Thời tiết hôm nay trông thật là đẹp a”. Đưa mắt nhìn qua bên hông, một tiểu viện nhỏ nằm ở đó, Lâm Phong mới nói đại một câu.
“Hừm, đúng thật là một đại sắc lang!”. Nhã Phi lúc này cũng nhìn qua hướng đó, khoanh tay đè lên bộ ngực có vài phần quy mô của mình, có chút trách mắng mặc dù nàng không thèm để ý những chuyện đó.
“ Đúng vậy, ta chính là một tên háo sắc hơn nữa còn rất là tham lam, nữ nhân mà ta nhìn trúng đều muốn thu hết, nàng có để ý chuyện đó không?” Khi này, Lâm Phong trực tiếp đưa tay ra và nắm lấy vòng eo thon gọn kia, kéo cơ thể Nhã Phi lại sát vào mình mà hỏi.
“ Như ta đã nói lúc trước, chỉ cần ngươi chừa một chỗ trong tim của mình cho riêng ta là được, còn lại mọi chuyện đều không quan tâm”. Thuận thế Nhã Phi trực tiếp xoay người đem mặt của mình dí sát vào ngực người thanh niên, hai tay cũng vòng qua mà ôm eo hổ của hắn, nàng nói.
PS: Đa tạ đạo hữu Phantom, Ma Tử Dạ và BLS THIÊN ÁM TINH đã đề cử.
0