Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đạp Tiên Lộ
Unknown
Chương 57: Tiến thoái lưỡng nan vấn đề
Sáng này hôm sau, một tên thanh niên đang nằm trên giường ở trong phòng nằm ở trên đỉnh một quả đồi không quá cao cũng không quá thấp, tên thanh niên ấy không ai khác mà là Hạo Minh, Hạo Minh mở mắt ra rồi mơ mơ màng màng nhìn xung quanh bỗng nhiên hắn ngồi phắt dậy nhưng do cử động quá nhanh nên v·ết t·hương ở trong người nhói đau trở lại.
"A"
Hắn đưa tay lên đặt lên ngực của mình, nhưng đang định làm như vậy để kìm nén lại cơn đau ở ngực thì bỗng nhiên tử trên cánh tay của hắn cũng truyền ra một trận đau nhức nhói. Hạo Minh quay đầu lại nhìn thì thấy cả hai cánh tay của mình đều rất bình thường và chẳng hề có chút v·ết t·hương nào cả thế mà Hạo Minh khi cử động cánh tay thì vẫn thấy đau nhói cả lên.
Đột nhiên cánh cửa của phòng được đẩy ra, từng tia ánh nắng mặt trời từ bên ngoài chiếu vào làm căn phòng đang u tối bỗng sáng hẳn lên, Hạo Minh đưa tay lên để che bớt đi ánh nắng để bớt chói thì bất chợt từ ngoài cửa vang lên một đạo thanh âm có phần khàn khàn mà lại hơi già nua yếu ớt.
"Sư đệ, đệ tỉnh rồi sao"
Hạo Minh bỏ tay xuống thì nhìn thấy từ cánh cửa đang đi vào một lão giả râu tóc bạc phơ, khom lưng chống gậy. "Xin hỏi tiền bối nơi đây là ở đâu" Hạo Minh sắc mặt mang theo một tia thắc mắc hỏi. "Hahaha, sư đệ không cần sợ đây là nơi chữa trị cho các đệ tử Chính Dương Tông b·ị t·hương nặng, vả lại ta cũng chẳng phải tiền bối gì ngươi cứ gọi ta một tiếng sư huynh là được rồi" Lão giả lên tiếng giải đáp nghi hoặc của Hạo Minh.
"Nơi chưa trị, phải hôm đó do nhận phải lực xung kích quá mạnh nên ta đã b·ất t·ỉnh đi" Hạo Minh nghĩ ngợi trong lòng, lúc này lão giả chống gậy đi tới chỗ của Hạo Minh trên tay còn bê lấy một bát thuốc rồi sau đó đưa cho Hạo Minh và nói "Uống nó đi, đây là thuốc trị thương cho đệ đấy"
Nghe thấy thế Hạo Minh đành cầm lấy trong tay lão giả bát thuốc rồi sau đó đưa bát thuốc lên miệng mà uống sạch, uống xong Hạo Minh đưa lại bát thuốc cho lão giả, nhưng chưa kịp lên tiếng hỏi thêm vài điều thì lão giả đã nhét vào trong tay của Hạo Minh một lọ đan dược.
"Đây là"
"Nó là Hồi Thương đan là loại đan dược dùng để chuyên hồi phục các tổn thương trong cơ thể" Lão giả chống gậy mà nói. "Sư đệ sau khi trở về lại nơi ỏ của mình thì hãy ngưng luyện tập trong một thời ngắn, đệ nên dùng thời gian đấy để chuyên tâm phục hồi bản thân đã nếu không sau này đệ luyện võ sẽ để lại ám thương" Lão giả nhìn chằm vào Hạo Minh rồi lên tiếng nói tiếp.
Hạo Minh nghe vậy cũng chỉ gật đầu mà nghe theo thế nhưng lúc này trong đầu của hắn lại có thắc mắc là chẳng phải tu hành có rất nhiều loại đan dược thần kỳ hay sao nghe nói cho dù có là chặt đứt tay thì vẫn có đan dược phục hồi như cũ mà thế thì tại sao v·ết t·hương của ta mặc dù chưa tính là nghiêm trong nhưng lại phải cần dùng tới thời gian để bồi dưỡng thân thể từ từ hồi phục.
Mang theo sự thắc mắc đó mà Hạo Minh lên tiếng hỏi lão giả "Tiền.... sư huynh đệ có một thắc mắc đó là chẳng phải còn có khá nhiều loại đan dược có thể chữa trị kịp thời sao, sao lại phải dùng đến loại đan dược có hiệu quả yếu nhất ?"
Nghe câu hỏi của Hạo Minh, lão giả đang đi ra ngoài thì cũng quay mặt lại hắn nói "Đúng là vẫn còn có rất nhiều đan dược có thể chữa trị cấp tốc thậm chí là không để lại tác dụng phụ nhưng đệ phải hiểu rằng đệ chỉ mới là luyện khí cảnh thôi vậy nên nếu để cho đệ sử dụng nói thì chẳng khác nào dùng dao mổ trâu để g·iết một con gà vậy, rất lẵng phí, thứ hai loại đan dược mà đệ nói tới rất đắt tiền một lọ đan dược trị thương cấp tốc như thế cũng phải tốn tới một nghìn mấy linh thạch hạ phẩm còn cái loại mà ta đưa cho đệ thì một lọ của nó chỉ tốn khoảng vài trăm linh thạch thôi.
Thứ ba, loại đan dược mà đệ nói tới kia là loại đan dược dùng trong những trường hợp nguy hiểm hay những trường hợp cần phải chữa trị thật nhanh chứ còn trường hợp của đệ thì lại không nằm trong đó vậy nên sài loại đan dược bình thương kia là đúng.
Thứ tư và cũng là cái cuối đó loại đan dược kia chỉ được sài khi có lệnh của trưởng lão còn nếu không có lệnh của trưởng lảo thì cho dù có rơi vào trường hợp nào đi chăng nữa cũng đều không được sử dụng"
Nghe vậy Hạo Minh cũng không nói gì thêm, sỡ dĩ hắn muốn sử dụng loại đan dược kia là vì hắn muốn nhanh chóng quay về luyện tập thương pháp uy thế hắn chỉ vừa mới ngộ ra vậy nên cần phải luyện tập trở lại càng sớm càng tốt để nhanh chóng lĩnh ngộ hoàn toàn uy thế, nhưng mà buồn cho Hạo Minh là đan dược đó lại không thể tùy tiên sử dụng được.
Hàn huyên với lão giả vài câu nữa thì Hạo Minh cáo từ rồi bắt đầu đường quay về tòa viện của mình, Hạo Minh vừa đi trên đường vừa suy nghĩ làm sao để có thể luyện tập trở lại sớm nhất mặc dù hắn là một tên cuồng võ thuật nhưng dù sao hắn vẫn chưa đến mức không phân biệt được lợi và hại cho bản thân, hắn biết rõ nếu bây giờ hắn luyện tập trở lại mà không giải quyết ám thương còn sót lại trong thạn thể thì sau này có thể cái ám thương đấy sẽ ảnh hưởng đến quá trình tu luyện của hắn.
Nhưng mà đợi cho tới khi thân thể hoàn toàn hồi phục thì cũng không được vì vây giờ hắn đang có cảm giác như bản thân hắn đã sắp lãnh ngộ được hoàn toàn uy thế nếu bây giờ mà dừng luyện thương trong một thời gian dài thì Hạo Minh rất có thể sẽ không thể lĩnh ngộ uy thế được nữa, hắn bây giờ như rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan vậy muốn luyện võ cũng không được mà không luyện thì cũng không được.
Cứ thế Hạo Minh đờ đẫn đi trên con đường quay về tòa viện mà bản thân ở, trên đường đi có nhiều đệ tử ngoại môn gặp Hạo Minh thì cuối đầu chào nhưng Hạo Minh thì vẫn thẫn thờ như thế cứ như người mất hồn vậy chẳng để ý tới những chuyện xung quanh.
Bất chợt Hạo minh lóe lên suy nghĩ đó là Vạn Dược Các, Hạo Minh nhớ lại Vạn Dược Các vốn chính là nơi bán đan dược lớn nhất của Chính Dương Thành nên chắc hẳn cái loại đan dược mà ở trong tông môn không thể sài kia ở trong Vạn Dược Các chắc cũng có bán vả lại lại bản thân Hạo Minh cũng đã có tấm lệnh bài khách quý vậy nên chắc cũng được giảm giá đi vài phần.
Nghĩ thế sắc mặt của Hạo Minh đang thẫn thờ thì bất chợt vui mừng lên hẳn, hắn cười tươi như hoa vậy Hạo Minh bắt đầu chạy ra khỏi tông môn rồi sau đó là hướng Chính Dương Thành mà tới.
......................
Trong một biệt phủ nằm ở ngoài Chính Dương Tông, ở đằng sau biệt phủ có một cái hoa viên tràn ngập những bông hoa muôn màu muôn vẻ thi nhau tỏa ra những hương thơm thơm ngát cả một cái biệt phủ, ở trong hoa viên là một cái thanh niên đang nằm trên một cái ghế đẩy bằng tre hai bên của hắn còn có những nữ nhân đang thi nhau nịnh hót và đút trái cây cho hắn ăn không những thế trước mặt của hắn còn có một đám nữ nhân đang nhảy múa cho hắn xem.
Người này chính là Triệu Phụng, nếu như nói người tu hành đều phải dùng từng giây từng phút để tu luyện thì Triệu Phụng chính là ngoại lệ do bản thân hắn mang trong người là thiên linh căn vậy nên Triệu Phụng không những không lo việc tu luyện mà hắn còn dành thời gian cho nhiều thứ vô bổ và xa xỉ khác vì hắn cho rằng hắn tu luyện rất nhanh nên hắn không cần phải nhất thiết chăm chú vào tu luyện đến vậy, cộng với hắn là con của gia chủ Triệu gia nên tài nguyên của hắn cũng chẳng bao giờ là cạn, cũng chính bởi vì như thế nên Triệu Phụng chẳng bao giờ lo lắng cho việc tu luyện của mình cả hắn chỉ muốn ngày ngày ăn chơi hưởng lạt thôi.