Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 58: Sát thủ

Chương 58: Sát thủ


Trong lúc đang hớn hở hưởng thụ niềm vui thì bất chợt từ bên ngoài biệt phủ đẩy cửa đi vào một hạ nhân, tiến lại gần chỗ cỗ Triệu Phụng tên hạ nhân kia quỳ một chân xuống rồi nói "Thiếu gia, kẻ mà thiếu gia cho theo dõi nay đã tỉnh lại và còn đang chạy tới Chính Dương Thành" Triệu Phụng nghe vậy thì vẻ mặt vui mừng, hắn nói "Lập tức cho người mai phục trên đường đi, lần này bắt buộc phải g·iết được hắn".

"Đã rõ thưa thiếu gia"

Tên hạ nhân nhận được mệnh lệnh của Triệu Phụng thì cũng nhanh chóng lui ra ngoài, ra ngoài xong hắn nhanh chóng kêu người tu họp lại tầm khoảng mười người, tất cả đều là luyện khí cảnh trong mười người thì thấp nhất là luyện khí cảnh tầng sáu còn cao nhất là luyện khí cảnh tầng tám, bọn họ nhanh chóng thay ra thường phục rồi mặc vào một bộ đồ đen lưng đeo v·ũ k·hí, chuẩn bị tất bật xong đám người cũng nhanh chóng di chuyển tới con đường giữa Chính Dương Thành và Chính Dương Tông.

Thế nhưng trong lúc người của Triệu Phụng đang tất bật chuẩn bị mai phục trên con đường mà Hạo Minh đi ngang qua thì Hạo Minh lại chẳng biết gì cả hắn vẫn cứ thế mà lên đường chạy tới Chính Dương Thành mà không biết rằng nguy hiểm đang chực chờ ở phía trước.

Đúng lúc đó, ra khỏi Chính Dương Tông theo sau Hạo Minh là đôi tỷ muội Vạn Hoa Cung chính là Khương Thanh Nhã và Thanh Nguyệt vì là ngày cuối cùng ở lại Chính Dương Tông nên bọn họ cũng muốn xuống Chính Dương Thành một lần cuối để dạo chơi.

Đi được một đoạn đường Hạo Minh quay đầu nhìn lại thì thấy Thanh Nguyệt và Khương Thanh Nhã đang đi ở phía sau, trong đầu bỗng chợt nghĩ ra gì đó nên Hạo Minh đành giảm tốc độ và cuối cùng là dừng hẳn ở một bải đất trống, lúc này Khương Thanh Nhã và Thanh Nguyệt cũng chạy tới.

Khương Thanh Nhã bước tới lên tiếng hỏi "Ngươi chặn đường bọn ta để làm gì ?" Hạo Minh thấy đối phương phản ứng có phần dữ dội nên hắn lên tiếng nói "Hai vị cô nương, tại hạ không có ý xấu chẳng qua là do trận đấu lúc trước ta b·ị t·hương có phần hơi nặng nên khi đi qua đoạn đường này sợ gặp thổ phỉ như trước nên muốn nhờ hai cô nương cho ta đi chung để tránh gặp thổ phỉ".

"Hứ, không phải lần trước ngươi lợi hại lắm sao, sao bây giờ lại nhát gan đến thế" Khương Thanh Nhã làm ra vẻ mặt giận dỗi rồi nói. "Lần trước ta không bị gì cả nên tất nhiên sẽ không sợ thổ phỉ nhưng bây giờ trong chơ thể của ta lại đang có thương thế nên tất nhiên là phải đề phòng gặp chuyện đó thêm lần nữa" Hạo Minh không nhanh không chậm mà từ tốn đáp.

Khương Thanh Nhã nghe thế thì bắt đầu suy nghĩ cũng đúng nên quay sang Thanh Nguyệt lên tiếng hỏi "Ý của tỷ như thế nào" "Ta ta thì như thế nào cũng được, dù sao hắn cũng đã b·ị t·hương giúp hắn tới Chính Dương Thành cũng coi như là tiện đường với chúng ta" Thanh Nguyệt vừa nhìn Hạo Minh vừa nói.

"Vậy thì xin đa tạ hai vị cô nương rồi"

"Vậy thì đi thôi" Khương Thanh Nhã nói xong thì phi thân chạy tiếp Thanh Nguyệt cũng di chuyển theo, Hạo Minh cũng chạy thao sau hai người, Hạo Minh lúc này đúng là có thương thế nhưng dù sao thì thương thế của hắn cũng chẳng ảnh hưởng tới chân vậy nên việc chạy theo hai người kia cũng không tính là quá khó khăn trong lúc này.

Khương Thanh Nhã vừa đi vừa lên tiếng hỏi "Này ngươi là dân bản địa ở đây sao ?" "Không ta không phải, ta sống ở gần sát rìa Đông Nam vì tìm kiếm tông môn để nương tựa nên mới vào trong đây" Hạo Minh từ tốn đáp lời, nghe Hạo Minh nói thế Khương Thanh Nhã có chút thất vọng nhưng rất nhanh sắc mặt của Khương Thanh Nhã cũng nhanh chóng bình thường xuống.

Hạo Minh thấy thế thì lên tiếng hỏi "Cô nương không biết là tìm dân bản địa ở đây để làm gì ? nếu tại hạ có thể giúp được cũng nguyện ý giúp cô nương một chút sức lực" Hạo Minh nói xong thì ngẫm nghĩ ở trong đầu rằng dù sao thì người ta cũng đồng ý giúp đỡ mình thì mình cũng nên giúp lại để trả lại ân tình giúp hộ tống tới Chính Dương Thành.

Khương Thanh Nhã đang tính chuển bị nói gì đó thì bất chợt từ phía xa xoẹt qua một đạo thân ảnh hướng đến thẳng nhóm người Hạo Minh đang di chuyển, "Cô nương cẩn thận" Vừa dứt lời tên áo đen đang phóng tới rút ra thanh trường kiếm rồi chém tới.

Nhưng chưa kịp đợi Hạo Minh phản ứng lại thì Thanh Nguyệt từ lúc nào không hay mà đã đứng chắn trước mặt của Khương Thanh Nhã để chặn lại kiếm của tên áo đen, "Lại là thổ phỉ sao, đáng c·hết thật" Hạo Minh lúc đầu tuy chỉ là suy đoán nhưng không ngờ nó lại trở thành sự thật.

Lúc này trong tay của Hạo Minh cũng không một chút tiếng động mà xuất hiện một thanh trường thương, nhưng khác với mọi lần thì lần này khi cầm vào trường thương do bị ảnh hưởng bởi v·ết t·hương trong cơ thể chưa lành nên Hạo Minh cầm thương thôi cũng đã thấy có phần nặng nhọc.

Thanh Nguyệt nhanh chóng rút hẳn thanh kiếm ra để phản công, nhưng tên áo đen quá nhanh hắn lui về phía sau rồi sau đó đưa tay làm ký hiệu nào đó, "Không ổn, bọn chúng còn có những người khác nữa" Hạo Minh thấy thế liền vội vàng la lên để thông báo cho Thanh Nguyệt, đúng như lời Hạo Minh nói trong chớp mắt từ trong các gốc cây bụi rậm phi ra chín người mặc đồ đen đồng loạt đánh tới Thanh Nguyệt.

Thanh Nguyệt cũng chẳng hoảng sợ, kiếm được ra hết trong chớp mắt kiếm của Thanh Nguyệt tung bay trong làn gió rồi từng đạo từng đạo kiếm khí xuất hiện đánh vào đám người mặc đồ đen.

"Xoẹt, xoẹt"

Đường kiếm như rồng bay phượng múa nhanh chóng g·iết c·hết ba bốn người trong đám người mặc đồ đen, "Không không thể nào, sao lại có cao thủ như vậy ở đây chứ" Nói xong tên một trong số những tên mặc đồ đen gằng từng chữ mà nói ra.

Khương Thanh Nhã cũng không chịu thua kém, trong khi Thanh Nguyệt đang đánh với nhóm người thì Khương Thanh Nhã đứng ở đằng sau cầm trong tay một cây cung mà đưa lên rồi nhắm thẳng vào những tên mặc đồ đen mà bắn.

Mũi tên phóng ra liên tục, Khương Thanh Nhã cũng nhanh chóng thi triển liên xạ kích từ xa để hỗ trợ Thanh Nguyệt, mỗi khi mà đám người mặc đồ đen định lao lên lại gần Khương Thanh Nhã thì lại bị Thanh Nguyệt ngăn trở lại cứ như vậy mà đánh, có thể nói hai người bọn họ phối hợp vô cùng ăn ý.

Hạo Minh thấy thế cũng đành đứng ở phía sau mà không tiến lên vì hắn biết ám thương trong cơ thể của hắn chưa lành hẳn nên có tiến lên giúp thì cũng thành vướng víu tay chân cho người khác vậy nên hắn dứt khoắc ở yên bên cạnh khương Thanh Nhã.

Sau một hồi loạn chiến xong, thì mặt đất đầy rẫy những xác c·hết và máu me văng tứ tung v·ũ k·hí thì rơi vãi đầy đất có cái thì cắm xuống đất. Cả một mảnh không gian chỗ đó đều tràn ngập mùi máu tươi cực kỳ nồng nặc.

"Thổ phỉ dạo gần đây hành động cũng thật lộng hành" Hạo Minh thấy cảnh tượng như vậy thì lên tiếng mà than thở nhưng chưa kịp để hắn than thở xong thì Thanh nguyệt lại lên tiếng nói "Không bọn chúng không phải là thổ phỉ mà là sát thủ, chúng nhắm vào ngươi".

"Ừm thì ra là sát........" Nhưng bỗng nhiên Hạo Minh đang nói thì ngừng lại, dường như hắn vẫn chưa tin được những gì mà lỗ tai của hắn đã nghe "Khoan đã, cô nói là sát thủ sao ?" Hạo Minh nét mặt ngạc nhiên nhìn Thanh Nguyệt mà đặt câu hỏi.

Chương 58: Sát thủ