Logo
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 3: Xâm lược (2)

Chương 3: Xâm lược (2)


Tại cổng trấn, hai mươi Kỵ Sĩ giáp bạc với hoa văn đầu sói đặc trưng giữa giáp của Đế quốc Hoarang.

Những Kỵ Sĩ của Đế quốc Hoarang đích thực là những con sói hung hãn, tàn bạo, bọn họ dùng thanh trường kiếm sắc bén chém lìa cơ thể từng người dân ở thị trấn Leyhan, biến cả khu vực xung quanh ngập tràn mùi máu tanh.

Kỵ Sĩ Hoarang được huấn luyện vô cùng hà khắc, c·ái c·hết đối với bọn họ từ lâu đã chẳng còn quan trọng, bọn họ xem thường c·ái c·hết và hướng về Hoàng Đế.

Chính vì thế mà bọn họ sở hữu sức mạnh hơn người, lẫn đặc tính của loài sói sau khi được huấn luyện với chúng hàng trăm ngàn lần.

Việc g·iết chóc không gớm tay này phần nào đó nói rõ tính cách khát máu của bọn họ, từng nhát kiếm đều chém vào điểm chí mạng, và tước đi mạng sống của bất kỳ ai b·ị c·hém ngay lập tức.

Ngay cả khi g·iết hàng trăm người cùng lúc, khuôn mặt của đám Kỵ Sĩ Hoarang vẫn lạnh lùng sắc đá, thậm chí nhiều kẻ còn nở nụ cười tà dị, thể hiện vẻ mặt biến thái sau khi g·iết người.

"C·hết, tất cả mọi người đều sẽ c·hết, kết thúc rồi, cuộc sống bình yên này cuối cùng cũng kết thúc rồi!"

Người đàn ông trung niên gầy ốm liên tục lẩm bẩm, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt, tay chân run rẩy, sợ hãi đến mức có thể gục ngã bất cứ lúc nào.

Husson và cả Ophelia cũng không kiềm được cảm xúc hoảng sợ trong người nữa, dường như cú sốc bất ngờ này đã đ·ánh c·hết tinh thần họ.

Tuy nhiên, Husson từng phục vụ trong q·uân đ·ội vài năm, bằng một cách thần kỳ nào đó ông vẫn lấy lại được sự bình tĩnh, vừa ôm chặt Ophelia vào lòng, trấn an cô, vừa quan sát xung quanh.

Mặc dù từng trở thành quân nhân trong q·uân đ·ội, thế nhưng Husson chưa từng nhận được tư cách Kỵ Sĩ, cho nên ông hiểu rõ sức mạnh của bản thân mình với đám Kỵ Sĩ kia chênh lệch lớn đến nhường nào.

Bây giờ một mình xông ra, cùng lắm chỉ cầm chân được đám Kỵ Sĩ được chút thời gian, ở đó lại có đến hai mươi Kỵ Sĩ, đừng nói năm phút, ba phút đã là cực hạn của ông.

Hơn nữa, đấy là khi ông đối đầu với duy nhất một Kỵ Sĩ, còn nhiều Kỵ Sĩ hơn, giữ chân bọn họ được vài chục giây thật sự rất may mắn rồi.

"Cha, nếu chúng ta kêu gọi mọi người cùng xông lên, chúng ta sẽ có cơ hội trốn thoát khỏi đây." Dylan bất ngờ đứng trước mặt ông, nghiêm túc nói.

Husson giật nảy mình, quả thật tình huống bây giờ chỉ còn cách tất cả mọi người cùng xông lên, ai chạy thoát được thì người đó may mắn, ai không thoát được thì đành phải phó mặc bản thân mình cho số phận.

"Giỏi lắm Dylan, nếu không có lời khuyên của con, cha sẽ không biết phải làm như thế nào cả."

Husson vỗ vỗ lên vai Dylan vài cái, rồi nghiêm túc kéo cả gia đình lại gần, hít thở một hơi thật sâu.

"Ophelia, Dylan, Hena, chúng ta chỉ có một cơ hội duy nhất, chính là vượt qua được đám Kỵ Sĩ kia. Cha sẽ kêu gọi mọi người đồng loạt xông lên, bốn người chúng ta cũng vậy, sẽ dùng hết sức lực xông lên phía trước. Nhưng cho dù có xảy ra chuyện gì trong lúc xông lên, ai trong chúng ta cũng không được phép dừng lại, bằng mọi giá phải chạy, chạy thật nhanh ra bên ngoài cổng trấn, như thế chúng ta mới có khả năng sống sót!

Nhớ kỹ, việc duy nhất chúng ta cần làm là xông lên phía trước, chạy ra ngoài cổng trấn, khi đã thoát khỏi cũng không được phép dừng lại, phải tiếp tục chạy, chạy đến khi nào nhìn thấy người dân hay binh sĩ của Đế quốc Ragkairos chúng ta!"

Ophelia nghe xong liền giật mình lùi lại phía sau vài bước, giong run rẩy nói: "Husson, anh nói như vậy là có ý gì? Anh đang định làm chuyện ngu ngốc gì đúng không? Không được đâu Husson à, tất cả chúng ta phải sống sót cùng nhau, anh chẳng cần phải làm gì cả, cứ cùng mọi người tiến về phía trước thôi, chúng ta..."

"Ophelia!" Husson bỗng quát lớn, đặt hai tay lên vai cô, nhìn với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, bình tĩnh nói: "Ophelia, một lần thôi, chỉ một lần thôi, làm ơn hãy nghe anh nói, dĩ nhiên anh sẽ cùng em và các con xông ra ngoài. Chỉ là nếu như, nếu như có điều gì đó vượt quá tầm kiểm soát, anh sẽ là người đứng ra ngăn cản bọn chúng, em và các con chỉ cần chạy thôi, nha? Làm ơn hãy nghe anh, chúng ta không còn nhiều thời gian đâu, khi đám Kỵ Sĩ phía sau đuổi đến, cơ hội cũng sẽ biến mất!"

"C- Chuyện này..." Ophelia bặm môi, cố gắng chấp nhận tình huống éo le này: "Được rồi, được rồi, nhưng hãy đảm bảo an toàn của bản thân, đừng cố gắng làm điều gì đó quá ngu ngốc."

Ngay khi nhận được câu trả lời từ cô, Husson mới cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó tiếp tục giữ dáng vẻ nghiêm túc, đứng thẳng người nhìn về phía trước, hít thật sâu một hơi rồi thét lớn.

"Mọi người nghe rõ đây, bây giờ chúng ta không còn đường lui nữa, phía sau chúng ta là đội quân của Đế quốc Hoarang, yếu điểm lớn nhất của bọn chúng lại đang ở trước mặt, nếu tất cả chúng ta cùng xông lên, tôi tin chắc tất cả mọi người đều sẽ có cơ hội trốn thoát!

Tôi sẽ đếm đến ba, sau ba tiếng hãy cùng tôi xông thẳng về phía cổng trấn, và hãy chắc chắn rằng tất cả mọi người đều dùng hết sức bình sinh của mình, chúng ta chỉ có một cơ, một đường sống duy nhất, vì vậy làm ơn hãy đồng lòng với nhau!"

Khoảnh khắc này, mặc dù một số người không nghe rõ tiếng thét của Husson, nhưng bọn họ biết rõ ý nghĩa của tiếng thét đó, cảm giác sợ hãi phần nào đó bị xóa nhòa đi, niềm tin về hi vọng sống đang hiện hữu ngay trước mặt, xông lên mới là con đường đúng đắn nhất.

Đám Kỵ Sĩ Hoarang dường như cũng nghe thấy tiếng thét, chẳng qua bọn họ không mảy may quan tâm tới, bọn họ tự tin rằng không ai trong đám người ở trấn Leyhan có thể sống sót rời đi, bọn họ chỉ đang đùa giỡn với sinh mạng của người khác mà thôi.

"Một!"

Husson không quan tâm, những người khác cũng chẳng quan tâm tới, ông bắt đầu đếm những tiếng đầu tiên, tất cả mọi người đều chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

"Hai!"

Khi tiếng thứ hai từ miệng Husson thét lên, có thể nhìn thấy cơ thể mọi người đàng chuyển động, từng bước chân bắt đầu bước về phía trước.

"Ba!"

"Tất cả mọi người, xông lên!"

Thời điểm tiếng thứ ba Husson thét lên, thanh âm bước chạy dồn dập vang vọng khắp chốn, những bước chạy chậm rãi dần dần tăng tốc, càng lúc càng nhanh, càng lúc càng dồn dập.

Loại âm thanh này thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng kích động, nó là minh chứng cho niềm tin, cho hi vọng sống của tất cả mọi người.

Không phân biệt già trẻ, không phân biệt nam nữ, không phân biệt giàu nghèo, tất cả cùng hướng chung về một mục đích, một đích đến duy nhất.

Giữa hàng ngàn người, cả gia đình của Dylan, từ cha Husson, mẹ Ophelia, cho đến Hena, bọn họ băng băng theo dòng người xông tới phía trước.

Lồng ngực Dylan đập mạnh, cảm giác hồi hợp này như muốn siết chặt tim anh, ánh mắt vẫn dõi theo những người bên cạnh, anh muốn chắc chắn rằng trong bất kỳ tình huống nào, không một ai trong gia đình bị bỏ lại.

Từ hơn hai trăm trước so với cổng trấn, khoảng cách giờ đây chỉ còn chưa đến hai mươi thước, cha, mẹ, và Hena vẫn đang chạy song song bên cạnh.

"Gahhhhhhhh! Chạy đi, chạy đi, tôi sẽ giữ chân đám quái vật này, mọi người nhanh chạy đi!"

Đột nhiên một người đàn ông trưởng thành, dáng người vạm vỡ xông thẳng tới chỗ hai tên Kỵ Sĩ, dùng hết sức giữ chặt lấy bọn họ.

Tuy mới thấy được phần lưng phía sau, Dylan vẫn nhận ra người đàn ông đó, anh ta mắc chứng bệnh liên quan đến não, thường ngày điên điên khùng khùng, thích chơi anh hùng, Arthur Trofray.

Không ai nghĩ rằng, một kẻ 'Thiểu năng trí tuệ' lại đang giúp bọn họ ngăn chặn đám Kỵ Sĩ, cố gắng mở ra một con đường sống cho bọn họ.

"Hô hô, lão già ta cuối cùng cũng có thể nhắm mắt c·hết."

Ông lão thợ mộc đối diện nhà Dylan, đã gần chín mươi tuổi vẫn còn rất sung sức, một mình giữ chặt một tên Kỵ Sĩ.

Ông Mike...

"Bà già này cũng không thể thua kém ông ấy được, mấy đứa, cố gắng sống tốt đến hết phần đời còn lại nhé!"

Bà Evyn, vợ của ông Mike, tình yêu của bọn họ chân thành, và trường tồn vĩnh cửu, giống như thời khắc này, ngay cả khi c·hết đi, cũng là hai người cùng c·hết.

Sau đó, lần lượt mọi người bắt đầu tiến lên, hoặc là những người lớn tuổi, hoặc là những người ốm yếu bệnh tật, bọn họ nỗ lực bao vây đám kỵ sĩ, cố gắng hết sức giữ chân chúng, mở rộng đường đi cho những người trẻ phía sau.

Bọn họ hiểu rõ rằng, tuổi già sức yếu, bệnh tật đeo bám, không còn sống được bao lâu, cũng không biết khi nào sẽ c·hết.

Chẳng bằng bây giờ hi sinh mạng sống để bảo vệ những người khoẻ mạnh phía sau, như vậy ít ra trước khi c·hết vẫn làm được điều đúng đắn, điều mà chắc chắn rằng rất ít người dám làm.

Thị trấn Leyhan, thị trấn duy nhất trong Đế quốc Ragkairos chỉ có duy nhất một chủng tộc sinh sống, và là nơi của đại đa số những người lớn tuổi, bệnh tật, lẫn vô gia cư.

Có thể nói, thị trấn Leyhan giống như trại tị nạn của Nhân tộc, nơi này yên bình, người dân hoà đồng, còn gì thích hợp hơn sống ở một nơi như vậy?

Không biết bọn họ sống tại thị trấn Leyhan được bao lâu, nhưng những người đó lại dứt khoát xông pha tới phía trước, dùng hết sức bình sinh mở đường, chắc hẳn tình cảm của bọn họ đối với nơi đây và người dân rất thắm thiết.

Lúc này, Dylan cảm nhận thời gian như chậm lại, trong mắt anh mọi thứ đều chuyển động vô cùng chậm chạp, như thể muốn để anh chứng kiến khoảnh khắc này một cách rõ ràng nhất.

Hàng trăm người bao vây lấy đám Kỵ Sĩ, bọn họ cắn răng chịu đau giữ chặt lấy chúng, khung cảnh đó giống như đám thây ma bị thu hút bởi một con mồi đặc biệt, chen lấn nhau, cố gắng vồ vập con mồi.

Mà khoảng cách so với cổng trấn đang rất gần đối với gia đình Dylan, chỉ còn vài bước nữa thôi bọn họ sẽ vượt qua được cổng, vấn đề còn lại là tiếp tục chạy thẳng về phía trước.

Nhưng, những gì đang diễn ra trước mắt Dylan đang báo hiệu với anh rằng, không có bất kỳ ánh sáng nào xuất hiện ở nơi cuối con đường, và c·ái c·hết đang tới gần với gia đình anh.

"Điều ngu ngốc nhất của con người đó là biết rằng nếu xông lên sẽ c·hết, nhưng vẫn cố chấp xông lên chỉ vì nhìn thấy một chút hi vọng nhỏ nhoi, để rồi thứ nhận lại là sự tuyệt vọng!"

Một tên Kỵ Sĩ bị bao vây bởi người dân bất ngờ lẩm bẩm, giọng nói của hắn rất quen, dường như Dylan đã nghe qua rồi, nhưng chả nhớ rõ nghe qua khi nào.

Mà lúc câu nói của tên Kỵ Sĩ kết thúc, vệt ánh sáng từ bên trong bất chợt phóng ra ngoài, đẩy lùi những người đang vồ vập lấy hắn.

Không chỉ bị đẩy lùi, Dylan còn thấy một phần cơ thể của đám người bị cắt đôi, mọi thứ diễn ra rất chậm, dễ dàng nhìn thấy vô số phần cơ thể chẻ đôi cùng máu tươi hoà lẫn với nhau lơ lửng giữa không trung.

Ba mươi mấy người bị g·iết trong nháy mắt, trong sự ngỡ ngàng của Dylan, c·ái c·hết đang đến rất gần với gia đình anh.

Chương 3: Xâm lược (2)