Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Chiến Tranh
Unknown
Chương 4: Xâm lược (3)
Ngay khi khoảnh khắc thời gian chuyển động vô cùng chậm, Dylan chứng kiến rất rõ nhát chém rực rỡ ánh sáng trắng, nó chém xuyên qua ba mươi mấy người cùng lúc, cắt đôi bọn họ ra làm hai phần, máu me vung vải khắp nơi, lơ lửng giữa khoảng không tỉnh lặng.
Đây là kỹ thuật khuếch đại Mana, một kỹ thuật siêu khó, chỉ những Kỵ Sĩ Tam Tinh trở lên mới luyện thành, không phải ai cũng có thể luyện được kỹ thuật này, nó đòi hỏi rất nhiều yếu tố chủ quan lẫn khách quan.
Mà những q·uả c·ầu l·ửa ma thuật có khả năng phân tách và p·hát n·ổ kia cũng phải từ Ma Pháp Sư Nhị Tinh trở lên, cuộc xâm lược này của Đế quốc Hoarang không đơn giản chỉ là chiếm cứ vài phần lãnh thổ của Đế quốc Ragkairos, bọn họ muốn nhiều hơn thế.
Phải biết rằng, để một Ma Pháp Sư đạt tới Nhị Tinh cần ít nhất năm năm đến tám năm, một Kỵ Sĩ đạt tới Tam Tinh cần ít nhất mười mấy năm rèn luyện lẫn chinh chiến trên chiến trường.
Chẳng ai biết rõ số lượng Ma Pháp Sư và Kỵ Sĩ mà Đế quốc Hoarang cử đi là bao nhiêu, nhưng chắc chắn không ít hơn mười ngàn người.
Hơn nữa, ngay từ đầu mục đích của đám người Đế quốc Hoarang là đẩy lùi người dân trong trấn ra ngoài, chiếm giữ thật nhanh nơi này, việc g·iết chóc không phải mục tiêu hàng đầu, dĩ nhiên có thể g·iết liền g·iết.
Bởi thế nên những đợt t·ấn c·ông đầu tiên với hàng ngàn q·uả c·ầu l·ửa kia chỉ nhắm đến một phần cuối trấn, vừa mở đường, vừa cảnh báo đẩy lùi người dân ra ngoài cho đội quân Hoarang tiến vào.
"Chạy đi, đừng nhìn lại, tiếp tục chạy thẳng về phía trước!"
Giữa lúc mơ màng khi chứng kiến khung cảnh đẫm máu được trình chiếu vô cùng chậm đó, Dyhan được đánh thức bởi tiếng hét của cha Husson.
"Ophelia, cố lên đi em, chúng ta sắp thoát rồi, giữ chặt tay anh, bằng bất cứ giá nào cũng tuyệt đối không được buông tay anh!"
Husson liên tục trấn an vợ mình, ông nắm chặt tay Ophelia, tăng tốc chạy theo phía sau Dylan và Hena, đảm bảo rằng gia đình của ông đều an toàn, cũng như luôn ở trong tầm mắt ông.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, bọn họ vẫn đang chạy thẳng về phía trước, mặc cho hàng chục, hàng trăm người liên tục b·ị c·hém đôi bởi đám Kỵ Sĩ Hoarang.
Thậm chí, những người không xông lên liều c·hết cũng bị sức mạnh khổng lồ từ đám Kỵ Sĩ tác động đến, không bị g·iết thì cùng bị đẩy lùi về sau, ngăn chặn khả năng chạy trốn của bọn họ.
Vốn dĩ đám Kỵ Sĩ Hoarang chỉ muốn g·iết từng người một cách chậm rãi, giảm thiểu tiêu hao thể lực lẫn Mana trong người, tránh cho việc viện binh Ragkairos tới đây sớm hơn dự kiến.
Nhưng dưới sự kiên quyết của người dân thị trấn Leyhan, buộc đám Kỵ Sĩ Hoarang phải dốc sức g·iết c·hết bọn họ, cứ thể liên tục vung thanh trường kiếm chén tan người dân.
"Dùng hết sức đi, đừng để một tên nào trốn thoát khỏi đây!" Một tên Kỵ Sĩ bỗng hét lớn.
Ngay lập tức, cả đám Kỵ Sĩ bất ngờ xông tới phía trước, mỗi lần vung kiếm liền tước đoạt đi mấy mạng người, càng lúc càng có nhiều người nằm xuống, máu me chảy ướt đẫm khắp nơi bên dưới mặt đất.
"Chậc, thật đáng tiếc, nếu bắt chúng làm nô lệ sẽ tốt hơn nhiều khi g·iết hết toàn bộ, sao chúng ta không thử khuyên chúng?" Một tên Kỵ Sĩ bên cạnh lên tiếng.
Tên Kỵ Sĩ đeo băng trên bắp tay có vẻ như là chỉ huy của đội quân gián điệp lập tức ngắt lời: "Đừng nghĩ đến chuyện này, khuyên nhủ kẻ thù chẳng khác nào trao cho bọn họ một cơ hội phản kháng, tốt nhất để giải quyết thật triệt để!"
Mặc dù cách khá xa so với tên chỉ huy, Dylan vẫn nghe rất rõ lời hai tên Kỵ Sĩ vừa nói, có thể thấy đám người Đế quốc Hoarang cực kỳ quyết tâm trong cuộc xâm lược lần này.
Bấy giờ anh cùng cha mẹ và Hena đã chạy được tới cổng trấn, là những người đầu tiên nhìn thấy con đường bên ngoài thị trấn Leyhan, theo sau bọn họ có khoảng bốn, năm mươi người.
Dường như mọi thứ diễn ra rất suôn sẻ đối với bọn họ, chỉ cần vượt qua được cổng trấn, phần trăm sống sót cực kỳ cao, có thể vẫn còn trở ngại ở phía trước, nhưng tới đâu hay tới đó.
"Sắp được rồi, Ophelia, Dylan, Hena, tất cả cố lên, chúng ta vẫn còn một đoạn đường khá dài, tuyệt đối phải nắm bắt lấy cơ hội ngàn vàng này!"
Husson vui mừng khi nhìn thấy con đường đất dẫn tới thành Triphous, xung quanh lại có vô số cây cối, nếu cảm thấy không chạy nổi vẫn có thể trốn sau những gốc cây hoặc nấp sâu trong khu rừng nhỏ.
Dylan lúc này mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, vừa mới nãy nhìn thấy cảnh tượng mấy chục mạng người bị cắt đôi, cảnh tượng đó thật sự khiến anh rất lo sợ, anh sợ cha, mẹ, và Hena, cả bản thân mình cũng bị như thế.
"Thật sự sẽ sống sót hết sao?"
Dylan liếc nhìn qua xung quanh, ngoài đám người chạy sau lưng anh ra, còn có vài người rải rác xung quanh đã len lỏi qua đám Kỵ Sĩ, cùng anh và gia đình hướng ra bên ngoài cổng trấn.
Chính vào lúc này, khi những người đang đặt chân trước cổng trấn, bao gồm Dyhan và gia đình anh, tất cả đều nghĩ rằng cơ hội sống sót đang rộng mở, thì đột nhiên ánh sáng rực rỡ bất ngờ phóng xuyên qua họ.
Ngay tức khắc, một đoạn đường kéo dài từ tên Kỵ Sĩ tới chỗ cổng trấn b·ị c·hém xuyên xuống mặt đất, tạo thành một dãi phân cách giữa bên trong và bên ngoài thị trấn.
Thậm chí, thiệt hại do nhát chét này gây ra không chỉ nhắm tới việc phân tách người bên trong với bên ngoài, mà nó còn tước đoạt luôn cả mạng sống của những người phải khó khăn lắm mới len lỏi tới được đây.
"Huh? C- Cha, mẹ, hai người đâu rồi?"
Bỗng chốc, cảm giác bất an dâng trào trong cơ thể Dylan, chỉ lơ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi mà anh đã không còn nhìn thấy cha mẹ mình ở phía sau nữa.
"Cha ơi, mẹ ơi, hai người nghe thấy tiếng con nói không? Làm ơn ai đó trả lời đi, xin hai người đấy, hãy trả lời đi..."
Dylan hốt hoảng gào thét, liếc nhìn bốn phương tám hướng xung quanh, cố gắng tìm kiếm bóng dáng cha mẹ anh.
Ngay từ khi cuộc xâm lược của đám người Đế quốc Hoarang được triển khai, Dylan đã cảm nhận được loại cảm giác bất an này, nó còn được thể hiện rõ khi hàng ngàn q·uả c·ầu l·ửa ma thuật đáp xuống.
Rõ ràng cha mẹ anh vẫn bình an vô sự trước hàng ngàn q·uả c·ầu l·ửa, chẳng có lý do gì để bọn họ phải c·hết trong cuộc t·ấn c·ông bất ngờ này cả, Dylan tin cha mẹ anh vẫn còn sống.
Và thật sự điều anh tin tưởng là đúng đắn, không mất quá nhiều thời gian để anh tìm thấy bóng dáng cha mẹ, bọn họ chỉ bị đẩy lùi về sau mà thôi, chẳng chịu chút thương tích nào hết.
"Dylan, Hena, hai đứa vẫn ổn chứ?"
"Mẹ, con với cô ấy vẫn ổn, mẹ với cha nhanh chạy qua đây đi."
Ophelia bò dậy từ bên dưới cơ thể Husson, vẻ mặt hơi hoang mang một chút, nhưng khi thấy anh và Hena vẫn bình an vô sự, bà không còn hoang mang như trước.
Husson lúc này đã biết con mình vẫn sống sót, lập tức giữ vững tinh thần, chậm rãi quan sát tình hình chung quanh, hiện tại anh và các con bị chia cắt bởi nhát chém rực rỡ vừa rồi, tuy nhiên khoảng cách giữa bọn họ rất gần, không đáng lo ngại.
"Dylan, Hena, hai đứa chạy trước đi, cha với mẹ sẽ theo sau ngay, tranh thủ được lúc nào hay lúc ấy!"
Husson bình tĩnh nhắc nhở Dylan và Hena, ông tin mình cùng vợ sẽ thoát được kiếp nạn này, rồi cùng hai đứa trẻ sống sót rời đi, bắt đầu lại một cuộc sống mới.
"Vâng, con hiểu rồi, cha mẹ cũng vậy..."
Nhưng mà, ngay tại lúc Husson cùng Ophelia đang đuổi theo, một nhát chém rực rỡ ánh sáng trắng quét tới, hướng thẳng về phía Dylan và Hena.
"Dylan, Hena!"
Một lần nữa, thời gian xung quanh Dylan chuyển động vô cùng chậm, mắt anh nhìn thẳng vào nhát chém rực rỡ ánh sáng, phía sau nó là bóng hình của hai người mà anh thương yêu nhất trên thế giới này.
Husson và Ophelia cùng lúc xông lên, bật nhảy về phía anh, bàn tay họ cố gắng vươn ra xa nhất, chầm chậm chạm vào người anh và Hena bên cạnh, cơ thể anh bị lực đẩy đẩy lùi về sau, ngã xuống đất.
Khi cảm giác tiếp đất hiện rõ trong tâm trí, thời gian xung quanh trở lại bình thường, nhát chém rực rỡ xuyên qua cơ thể Husson và Ophelia, cắt đôi bọn họ thành hai phần, máu tươi phun ra như mưa, đổ ào lên người anh.
Hena bên cạnh cũng ở trong tình trạng giống như Dylan, cơ thể hai người ướt đẫm máu tươi của cha mẹ, thất thần nhìn một nửa cơ thể bọn họ nằm dài dưới mặt đất lạnh lẽo.
"Đ- Đây là mơ, đây chỉ là mơ, không phải hiện thực...
C- Cha, mẹ, hai người, hai người..."
Dylan như c·hết lặng, nhanh chóng bò tới chỗ xác của cha mẹ, cả cơ thể đều run bần bật, hoàn toàn không kiềm chế được cảm xúc sợ hãi, cuối cùng thì điều mà anh lo sợ nhất cũng xảy ra.
"Chưa c·hết, cha mẹ vẫn chưa c·hết, mình chỉ đang mơ thôi, mình phải tỉnh dậy ngay thôi, phải tỉnh dậy ngay lập tức...!"
Bốp!
Huh?
Cú tát như trời giáng vả thẳng vào mặt Dylan, anh cảm nhận cơn đau vô cùng rõ ràng, và không có bất kỳ chuyển biến nào xảy ra, t·hi t·hể bị cắt đôi của cha mẹ vẫn còn đó, đây không phải mơ, đây là hiện thực.
"Hena, thật sự phải như vậy sao?"
Nhìn thấy anh mất hết ý chí, tinh thần hỗn loạn, Hena bặm môi nhíu mày, giọng vừa run rẩy, vừa cay đắng nói: "Chúng ta có thể sống đều nhờ dì và bác kịp thời đẩy ra, hai người bọn họ đ·ã c·hết rồi, đã hi sinh mạng sống để cứu mạng chúng ta, vì vậy chúng ta phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi Dylan, bằng không sẽ uổng phí sự hi sinh của họ mất!"
"Rời khỏi đây? Chúng ta phải rời khỏi đây sau khi chứng kiến những điều này sao?" Dylan đột nhiên lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc đứng dậy, mắt nhìn thẳng về phía tên Kỵ Sĩ đã g·iết cha mẹ anh. "Hena, bây giờ tôi không thể rời đi được, tôi phải trả thù được cho cha mẹ, nếu không tôi sẽ không rời đi!"
Hena thẳng thắn nói: "Bằng cách nào? Anh g·iết tên Kỵ Sĩ Tam Tinh đó bằng cách nào, khi mà hắn còn chưa dùng hết sức? Tỉnh táo lại đi Dylan, thù này nhất định sẽ trả lại gấp trăm lần, nhưng không phải bây giờ, chúng ta cần phải sống, như thế mới có cơ hội báo thù!"
Dylan lưỡng lự một chút, vài giây sau đi tới gần Hena, nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng nói: "Tôi biết, nhưng ít nhất hãy để tôi g·iết tên khốn đó, bằng bất cứ giá nào tôi cũng phải g·iết hắn!"
Cuộc xâm lược của đám người Đế quốc Hoarang đã c·ướp đi sinh mạng của cha mẹ Dylan, c·ướp đi sinh mạng của người dân thiện lành ở trấn Leyhan, lúc này anh không thể nhắm mắt làm ngơ và rời đi, anh phải làm chuyện gì đó, dẫu có dấn thân vào nguy hiểm.