Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Đế Quốc Chiến Tranh
Unknown
Chương 5: Cuộc chiến không cân sức (1)
Chiến tranh luôn mang đến đau khổ và nỗi bất hạnh đối với những người dân vô tội, họ chẳng làm gì nhưng vẫn bị cuốn vào cuộc chiến, buộc phải phản kháng để giữ lấy mạng sống cho bản thân.
Đối với một người sống trong thời bình như Dylan, anh không cảm nhận rõ được nỗi thống khổ của con người trong c·hiến t·ranh, cho đến khi chứng kiến cảnh tượng cha mẹ mình bị g·iết một cách dã man bởi kẻ xâm lược.
Có lẽ nỗi đau mất đi người thân là nỗi đau lớn nhất, cả hai kiếp người, Dylan trải qua hai kiếp người, và mọi thứ chẳng có gì thay đổi, những người mà anh trân quý đều c·hết, theo những cách khác nhau.
Giờ phút này, nội tâm Dylan tràn đầy thù hận, anh muốn g·iết c·hết tên Kỵ Sĩ Hoarang, giống như cái cách anh đã g·iết c·hết tên khốn say rượu lái xe đ·âm c·hết cha mẹ anh ở đời trước.
Mặc dù biết với sức mạnh hiện tại của bản thân, anh không đủ sức hạ gục tên Kỵ Sĩ Tam Tinh kia, nhưng anh cũng không thể lùi bước, cho dù có c·hết, anh vẫn phải kéo tên khốn đó.
"Hena, mọi thứ vượt xa trí tưởng tượng của tôi, tôi không thể ngờ rằng nó lại kinh khủng như thế này, vậy nên đừng cố ngăn cản tôi, tôi sẽ g·iết hắn!"
Toàn thân Dylan bất ngờ xuất hiện vô số hạt ánh sáng mờ nhạt, càng lúc càng có nhiều hạt ánh sáng, chẳng mấy chốc đã bao phủ lấy toàn bộ thân thể anh.
Hena chứng kiến cảnh tượng này liền biết Dylan đang thức tỉnh sức mạnh siêu phàm, điều mà chỉ có một số ít người làm được, và khi đã thức tỉnh thành công, anh ta sẽ trở thành một Ma Pháp Sư.
Đây là thời điểm vàng để giúp Dylan thức tỉnh hoàn toàn sức mạnh siêu phàm, Hena biết rõ điều đó, bởi thế nên cô không cố ngăn anh ta nữa, thay vào đó lùi lại phía sau vài bước.
Sở dĩ cô biết điều này, đơn giản vì cô từng là quý tộc cao cấp, chắc chắn từng được dạy qua cách sử dụng ma pháp lẫn phương pháp thức tỉnh, tuy hiện tại vẫn chưa thức tỉnh, nhưng kiến thức về chúng vẫn luôn tồn đọng trong đầu cô.
"Dylan, nếu cảm thấy khó quá thì hãy quay đầu bỏ chạy, luân chuyển Mana đến phần chân và điều khiển nó giảm trọng lượng sẽ giúp anh tăng tốc độ di chuyển, dễ dàng tháo chạy khỏi sự t·ruy s·át của đối phương. Báo thù rất quan trọng, nhưng tính mạng của bản thân càng quan trọng hơn, làm ơn đừng khiến bản thân đi vào con đường c·hết!"
Dứt lời, Hena chạy thẳng ra bên ngoài cổng trấn, cô biết mình chẳng giúp ích được gì cho Dylan trong tình huống này, tránh trở thành yếu điểm chính là phương pháp duy nhất cô có thể làm.
Dylan gật đầu, anh cũng biết phần nào đó về Mana và ma pháp, đã đọc qua vài quyển sách nói về chúng, chỉ là trước kia anh mong muốn sống một cuộc sống bình dị nên không học chuyên sâu về chúng.
Bây giờ tuy có hơi bỡ ngỡ khi bản thân vừa mới thức tỉnh sức mạnh siêu phàm, nhưng nhìn chung anh vẫn biết cách vận hành Mana, cũng như đọc thần chú sử dụng ma pháp, có thể thử đối đầu với tên Kỵ Sĩ trước mặt.
Anh nhanh chóng chuyển hướng về phía tên Kỵ Sĩ, khuôn mặt hắn tương đối quen thuộc, từ nãy giờ anh đã cảm nhận được điều này rồi, chẳng qua trong nhất thời không thể nhớ rõ hắn rốt cuộc là ai.
Hai người bọn họ đối mặt với nhau, tên Kỵ Sĩ vô cùng lạnh lùng, vừa nhìn thấy vẻ căm phẫn hiện trên mặt Dylan liền vung kiếm xông lên với tốc độ rất nhanh.
Thanh trường kiếm trên tay tên Kỵ Sĩ phát ra ánh sáng mờ nhạt giống hệt những hạt ánh sáng luân chuyển xung quanh cơ thể Dylan, chính là Mana.
Trong nháy mắt, một nhát chém mang theo ánh sáng mờ nhạt chém thẳng về phía Dylan, nó lao tới vô cùng nhanh, gần như đã chạm tới cơ thể anh.
"Bình tĩnh nào, mình thức tỉnh nguyên tố Ánh Sáng, đồng nghĩa với việc những ma pháp mà mình sử dụng sẽ liên quan đến Ánh Sáng..."
C·hết tiệt!
Dylan tặc lưỡi tự mắng chính mình, anh cố gắng suy nghĩ, nhưng hoàn toàn không nhớ nổi bất kỳ câu thần chú nào liên quan tới ma pháp Ánh Sáng.
Ngoài những loại nguyên tố thông thường như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, còn có những loại nguyên tố đặc biệt như Phong, Lôi, Băng, Ánh Sáng và Bóng Tối.
Mỗi một loại nguyên tố đều sở hữu những sức mạnh riêng biệt, thần chú và cách sử dụng cũng khác nhau, Ánh Sáng và Bóng Tối lại là hai nguyên tố hiếm, có rất ít ghi chép về chúng.
Bởi thế nên lúc này Dylan mới không nghĩ ra được bất cứ câu thần chú nào, nếu là năm nguyên tố thông thường, có lẽ anh đã phản kháng lại được nhát chém Mana của tên Kỵ Sĩ ngay lập tức.
Mà nhát chém Mana của tên Kỵ Sĩ đã tới trước mặt anh, khoảng cách cực kỳ gần, trong vòng nửa giây nếu anh không làm gì, chắc chắn nhát chém này sẽ cắt đôi cơ thể anh.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, khi tên Kỵ Sĩ nghĩ rằng đối phương đã nằm xuống dưới nhát chém của mình, thì đột nhiên nhát chém Mana b·ị đ·ánh bật về sau, hóa thành vô số đốm ánh sáng, tan biến vào hư vô.
"Tên nhóc này sử dụng được khiên ma pháp sao?"
Đừng nói tên Kỵ Sĩ, cả Dylan cũng kinh ngạc trước khả năng của mình, anh không ngờ đến mọi thứ lại đơn giản hơn suy nghĩ rất nhiều.
Mình không cần phải đọc thần chú, những gì mình cần làm là tưởng tượng đến loại ma pháp muốn dùng!
Dylan nuốt một ngụm nước bọt, vội hít thở thật sâu, cố giữ bình tĩnh, anh chưa thể chắc chắn trăm phần trăm suy nghĩ của anh đúng, hay đơn thuần chỉ là do may mắn nên mới dùng được ma pháp.
Hơn nữa, tên Kỵ Sĩ không cho anh thời gian nghiền ngẫm, lập tức xông lên thêm một lần nữa, nhưng lần này hắn không sử dụng nhát chém Mana như thường lệ, mà tích hợp thật nhiều Mana vào thanh kiếm.
Hắn muốn đối đấu trực diện với Dylan!
Trong chớp mắt, tên Kỵ Sĩ xuất hiện trước mặt Dylan, ánh mắt sắc lạnh vô tình, dứt khoát vung thanh trường kiếm trên tay nhắm thẳng vào cơ thể anh.
Thông thường, các Kỵ Sĩ Nhất Tinh và Nhị Tinh có thể khuếch đại được Mana lên thanh kiếm, nhưng rất khó để kiểm soát được sức mạnh của chúng, khi t·ấn c·ông có khả năng bị phản phệ.
Tuy nhiên, khi các Kỵ Sĩ Nhị Tinh bước một bước tới Tam Tinh, bọn họ đã kiểm soát được Mana, và thoải mái khuếch đại Mana đến mức tối đa mà chẳng lo sợ điều gì.
Hiển nhiên sức mạnh khi khuếch đại Mana lớn tới mức nào đều phụ thuộc vào khả năng cảm nhận Mana, khả năng điều khiển, cũng như hấp thụ Mana.
Mana trong cơ thể càng nhiều, mức độ khuếch đại Mana càng lớn, sức mạnh cũng theo đó trở nên cực kỳ khủng kh·iếp, việc một người đối đầu trăm, ngàn người là điều hoàn toàn có thể xảy ra.
Chưa kể đến chuyện một Kỵ Sĩ luyện được các chiêu thức liên quan tới vũ khi chuyên dùng như kiếm, thương, giáo, hay rìu, thì sức mạnh sau khi khuếch đại Mana sẽ còn kinh khủng hơn gấp nhiều lần.
"C·hết đi!" Tên Kỵ Sĩ lẩm bẩm một câu.
Huh?
Tên Kỵ Sĩ vô cùng kinh ngạc, đòn t·ấn c·ông tổng lực của hắn bất ngờ bị chặn đứng bởi một tên nhóc 14 tuổi, điều mà chẳng một ai có thể ngờ tới.
"Ha... Đây chính là sức mạnh của kẻ đã thức tỉnh sao? Sử dụng được khiên ma pháp ngay trong lần đầu tiên thức tỉnh, lại còn chống đỡ được trước sức t·ấn c·ông của tôi? Thật sự g·iết cậu sẽ rất đáng tiếc, nhưng cũng không thể để một tài năng như cậu sống sót được, đặc biệt là khi cậu ở Đế quốc đối địch!"
Tên Kỵ Sĩ nhếch mép cười, sau đó dồn sức vào thanh kiếm, khuếch đại Mana thêm lần nữa, khiến cho Dylan khó khăn chống đỡ, liên tục bị đẩy lùi về sau.
"Hự! Khốn kiếp!"
Dylan dần dần bị tên Kỵ Sĩ áp đảo, khiên ánh sáng trên tay bắt đầu có dấu hiệu suy yếu, đã xuất hiện các vết nứt bên trên, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể bị phá hủy.
Khoan đã, giờ thì mình nhớ ra rồi, tên khốn này, tên khốn này chính là ông chủ bán kẹp và trâm cài tóc?
Tại sao chứ? Tại sao một người như ông chủ lại có thể lạnh lùng g·iết hại người dân vô tội như vậy?
Nhưng mà, rốt cuộc ông chủ thuộc loại người gì?
Dylan chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn, trong mắt anh, ông chủ quầy bán hàng là một người hòa nhã, hiền lành, ánh mắt khi nói về vợ mình đong đầy cảm xúc, không giống như ánh mắt lạnh lùng sắc đá như lúc này.
Vậy thì tại sao một người lại có thể thay đổi cảm xúc nhanh đến thế? Hay tất cả những gì ông chủ thể hiện trước mặt anh chỉ đơn giản là đang diễn kịch?
Có lẽ Dylan đã biết câu trả lời rồi, nhưng anh không muốn tin vào nó, hẳn phải có uẩn khúc nào đó trong chuyện này.
Chẳng qua, hiện tại anh không thể chú tâm vào chuyện nào khác ngoài đối phó ông ta, một Kỵ Sĩ Tam Tinh với sức mạnh to lớn, dường như chẳng nhìn thấy bất cứ cơ hội chiến thắng nào.
Đây là một cuộc chiến không cân sức!
Dẫu biết bản thân chẳng có bất cứ cơ hội chiến thắng trước ông ta, Dylan vẫn không chịu từ bỏ, cuộc sống của anh đã rối rắm lắm rồi, vốn dĩ chỉ muốn sống bình yên đến hết đời, nhưng mọi thứ cứ liên tục nhắm vào anh, đi ngược hoàn toàn với suy nghĩ của anh.
"Khốn kiếp, người đáng c·hết chính là ông, trả giá cho những gì ông đã làm và xuống địa ngục đi!" Dylan gào thét vào mặt tên Kỵ Sĩ.
Đột nhiên, một nguồn Mana khổng lồ dâng trào dữ dội xung quanh Dylan, tấm khiên nứt nẻ trở lại bình thường, thậm chí cứng cáp hơn cả ban đầu, sự áp đảo trước đó cũng nhanh chóng tan biến.
Dylan bắt đầu chiếm lấy lợi thế, tuy không quá nhiều, nhưng ít nhất anh đã có thể đánh sòng phẳng với tên Kỵ Sĩ, chỉ là luôn ở thế phòng ngự chứ không phải t·ấn c·ông.
Bởi từ lúc bắt đầu tới giờ anh chưa sử dụng bất cứ chiêu thức t·ấn c·ông nào, phải nói rằng trước sức t·ấn c·ông dồn dập mãnh liệt từ tên Kỵ Sĩ, anh chẳng có cơ hội nào phản công lại.
Tuy nhiên, tưởng chừng như đã lấy lại được chút lợi thế, thì tên Kỵ Sĩ dập tan ngay suy nghĩ đó của anh, hắn dừng lại chưa đến nửa giây, tư thế rút kiếm và chém thay đổi.
Trong tức khắc, Dylan nhìn thấy hàng trăm đạo ánh sáng hình lưỡi liềm liên tục lao tới chỗ anh, chúng nhanh chóng đẩy lùi anh về sau, càng lúc số lượng xuất hiện càng nhiều, tấm khiên cũng dần mất đi tác dụng, vết nứt trở nên lớn hơn theo thời gian.
Chưa đến năm giây, tấm khiên trên tay Dylan bị phá hủy hoàn toàn, để lộ toàn bộ cơ thể ra ngoài, mà những đạo ánh sáng hình lưỡi liềm này vẫn đang tiếp tục chém vào người anh.
Khi tên Kỵ Sĩ trở lại tư thế đứng thẳng bình thường, hắn đút kiếm vào trong vỏ, lạnh lùng nhìn cơ thể Dylan bị hàng trăm đạo ánh sáng hình lưỡi liềm chém vào, máu me tung tóe giữa không trung.
"Cậu khiến tôi rất bất ngờ, trông thì như một tên nhóc nông dân bình thường nhưng lại có thể thức tỉnh, chỉ đáng tiếc nơi này không bảo vệ được cậu, có trách thì trách phòng thủ của nơi này quá yếu, trở thành khu vực bị nhắm tới đầu tiên."
Tên Kỵ Sĩ xoay người, hướng tới bên ngoài cổng trấn, vừa chậm rãi bước đi vừa lẩm bẩm.
"Đừng nghĩ chạy ra khỏi cổng trấn thì sẽ sống sót rời đi, tất cả chả qua là suy nghĩ hão huyền mà thôi, trong cuộc chiến này, không có bất kỳ người nào trong trấn Leyhan được phép sống sót!"