Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 21: Quê ơi là quê

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Quê ơi là quê


Trước cổng rào cửa hàng.


Có một loại cảm giác mang theo một câu nói.

Lục Hoàng bình tĩnh, đưa tới Keith nổi giận, hơn mười người phía trước đang vận kình, dẫn theo vô số Pokemon cùng vô số trang bị vọt tới phía Lục Hoàng, nhìn giống như một đàn Wishiwashi hợp thể đang muốn nuốt trọn con mồi.

Mr. Rime không ngừng lúc lắc, hai chân nhảy một điệu tap tap, thân hình mập mạp đứng ở trước mặt Lục Hoàng, khinh thường nhìn đám lâu la.

Reymon nhìn thấy cảnh này, lòng lo lắng dâng cao, tay vô ý thức luồng vào ngực lấy ra Pokeball.

Lục Hoàng hài lòng híp mắt, phè phỡn đón nắng trên ghế bố, hưởng cảm giác từng tia nắng sáng chiếu lên người, cảm giác lười biếng muốn ngủ lại kéo tới.

Sau khi cảnh sát Jenny tính toán, cũng rời đi, vì mức độ đông đúc không nằm trong đường chính, mà chỉ ở trong một con hẻm cụt, nhìn thấy một người nào đó, Jenny cười….

Keith huênh hoang, ưỡn ngực đắc ý, trên tay cầm gậy đầu xà chỉ vào mặt Lục Hoàng, lạnh lùng gào thét, hắn lần này mang theo nhiều người như vậy, hắn vẫn không tin, chủ tiệm cửa hàng không đái ra quần.


Quay lại, thật ra đám người đang hóng chuyện đều không rõ nguyên nhân vì sao có trăm người đi vào trong hẻm cụt, người phía sau lại càng tò mò ngươi phía trước thấy được gì, mà người phía trước lại muốn hỏi người ở trước nữa có chuyện gì xảy ra.

“Đập cho ta! Có cái gì cũng đập hết cho ta! Bàn ghế đồ dùng, đập nát hết! Móa nó, ta muốn hôm nay, đế đô không còn cái cửa hàng này trên đời!”

… (đọc tại Qidian-VP.com)


Đám lâu la đi theo Keith, đều xoay ánh mắt nhìn về Keith.

Keith lập tức nổi nóng, hắn cảm giác Lục Hoàng đang bơ hắn.

Trong hẻm nhỏ im ắng đến đáng sợ.

Cảm giác có vô số con Murkrow bay tới bay lui trên đầu Keith.

Ầm!

Đúng là thân hình cao to lực lưỡng có khác, nói là chen chúc, kỳ thật chỉ là đi tới, bởi vì mỗi bước đi, hai bên như mang theo một cơn gió, vô hình đẩy người phía trước sang hai bên.

Reymon gật gật đầu, sau đó mừng rỡ hỏi: “Aoi công tử trở về đế đô khi nào? Đã hoàn thành mục tiêu rồi sao? Vậy mà ta không có biết tin luôn đó? Ủa mà chị Naomi đã biết tin chưa?”

Một vị ngực nở nang, thân hình hiên ngang, chiếc áo vest mỏng bó sát người để lộ bụng tám múi, đầu đội một chiếc nón mũ cao (Top Hat) áo choàng màu ngọc bích, đường viền dây nịt thêu biểu tượng hình rồng, bên trên cổ áo thắt ngang một cái đồng hồ cầm tay, cả người toát ra vẻ quý phái kinh người.

Mà đám lâu la phía sau cũng bắt chợt “thắng gấp” kinh ngạc nhìn vào bên trong, có một con không phải người, mặc áo đuôi tôm, gương mặt có râu, lỗ tai hình răng cưa, đội nón bành đen, tay cầm gậy băng, nổi bật nhất chính là giữa bụng có một vòng sáng đỏ, cảm giác đang cười khinh bỉ cả đám.

“Công tử, sao ngươi lại ngăn cản ta?”

Nhưng mà, hắn phát hiện tay hắn bị ai đó cản lại, hắn cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.

Người gọi là Aoi lại lần nữa nhìn về đám người phía trước, cũng đang chen chúc qua đám người tiến lên phía trước, thuận tiện quay đầu nói với Reymon: “Đi vào thôi, chúng ta vào xem.”

Lục Hoàng đang nằm hưởng thụ ánh nắng, lại phát hiện bị một cái bóng che mất.

Có điều, cuối cùng nàng xoay người, ngồi lên mô tô cũng chạy đi. (đọc tại Qidian-VP.com)

“San… Ko…” Reymon đang nghĩ trong lòng, đang muốn dùng cách gì để xưng hô đây, cả buổi vẫn không nói được chữ gì.

Reymon lúng túng xấu hổ, không biết nói gì, chỉ biết ngại ngùng cười.

Reymon thì đang đau đầu, muốn đi vào bên trong mà không chen nổi, đột nhiên cảm giác có người vỗ vai hắn, lập tức kinh ngạc quay đầu lại nhìn.

“Aoi? Aoi công tử, trời ạ, tên Keith kia lại đang ỷ thế h·iếp người, ỷ đông hại cửa hàng người ta.” Reymon thở ra một hơi, trong lòng vẫn còn rất kích động, thân phận người đàn ông trước mặt hắn không có bình thường.

Ánh sáng mặt trời chiếu lên trên người Lục Hoàng như trải một tấm mền ấm áp, để hắn lười biếng nằm hưởng thụ, trong hẻm nhỏ chen lấn hơn hai trăm người, mặc dù bên tai nghe cái gì đập quán gì đó, nhưng hắn thân là người trong cuộc, vẫn cứ bảo trì hình tượng, vô cùng thong dong.

Haiz, cho dù là dị giới hay xã hội hiện đại ở thế kỷ 21, người nhiều chuyện sẽ không bao giờ thiếu, đây là một thói quen của con người, một đặc tính ăn vào trong máu.

Vị này đang nhìn tới Reymon vô cùng hiền hòa, Reymon nhìn thấy người đàn ông này, sắc mặt lập tức biến đổi, con mắt trợn trừng lớn, miệng há to lắp bắp. (đọc tại Qidian-VP.com)

Reymon đứng ở đầu đường rất lo lắng, hẻm nhỏ nhiều người đứng chen chúc, căn bản hắn không chen vào được, mà xung quanh hắn, người xem cũng rất đông. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Keith Bauer? Hắn là đứa con trai duy nhất của bá tước Bruce Bauer, kiêm chủ ngân hàng lớn nhất đế đô sao?” Aoi nghĩ nghĩ lên tiếng hỏi.

Hai người rất nhanh đi tới tầng người trên cùng, vừa vặn nghe thấy tiếng Keith hạ lệnh, để hơn một trăm người cùng nhau bay đánh cửa hàng.

Fatty và Aroma thì vẫn đang lúc lắc cái đuôi, tận hưởng hương vị thức ăn ngon cách đó không xa.

“Rất đơn giản, ta nhìn chủ tiệm cửa hàng kia rất vô tư, không thấy vẻ gì sợ hãi cả, người ta đã vậy, cho nên ta rất hiếu kỳ, chủ tiệm kia sẽ xử lý ra sao.” Khi nói chuyện, trên mặt Aoi chỉ có tươi cười, Reymon cảm giác nhìn thấy gương mặt này quá chói mắt.

Lục Hoàng ngồi ở góc trước cửa cửa hàng, mười mấy người vọt tới ngay tại cổng rào, một người trong chân vừa mới chạm tới sân, nhảy cả người phóng về phía Lục Hoàng.

Sau khi Keith gào thét, đang tưởng tượng cảnh Lục Hoàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nhưng thực tế ý nghĩ trong tưởng tượng không xảy ra, Lục Hoàng vẫn phè phỡn tắm nắng trên ghế bố, nhìn bộ dạng kia, Keith càng tức điên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Haiz, Ngũ phẩm Chiến Vương đúng là lợi hại, kình lực chấn người đi đường tách ra hai hàng luôn, đúng là nể thiệt!” Reymon nhìn Aoi bước đi phía trước vô cùng dễ dàng, trong lòng hâm mộ nỉ non một câu, sau đó lập tức đuổi theo.

Tới chửi vô mặt người ta, nhưng người ta không thèm trả lời.

Hắn thật rất bình tĩnh, không có chút nào lo lắng.

Lục Hoàng không chịu quỳ xuống để xin tha và nấu trăm phần cơm cà ri cho hắn, thì hắn nhất định không bỏ qua!

“Quê là quê là quê chúng mình quê quá, quê là quê là quê chúng mình quê nhiều.”

Bóng người vừa gần chạm Lục Hoàng, đã b·ị b·ắn ngược ra bên ngoài, xoay tròn ba vòng đẹp mắt, rồi dính vách tường đối diện cửa hàng.

“Thằng đầu heo, hôm nay bản thiếu gia tới đập tiệm ngươi!”

Chương 21: Quê ơi là quê

Người kia giơ tay lên miệng, ý muốn Reymon không cần nói, chỉ ghé sát tai Reymon nói nhỏ: “Ở đây gọi ta Aoi là được rồi, mà ngươi đang nhìn cái gì đó? Sao trong cái hẻm nhỏ, lại có nhiều người bu xem tới vậy?”

Và cứ thế, nguyên con đường này trở nên đông đúc.

Mà đám người lâu la của Keith đã từng làm rất nhiều chuyện như vầy rồi, cho nên tâm lý sớm đã quá bành trướng, không có cảnh giác xung quanh.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 21: Quê ơi là quê