Định Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 21: Mai Hoa cổ động (2)
Tiêu Chí Vĩnh ném về phía Thẩm Nguyệt Như mảnh giấy nhỏ y mang theo. Mi tâm cô hơi chau lại, những ngón tay thon lần mở mảnh giấy ra. Vừa nhìn thấy dòng chữ bên trong, sắc mặt cô đại biến. Mục quang trở nên sắc lạnh, cô đưa mắt nhìn Tiêu Chí Vĩnh dò xét rồi đột nhiên phất tay ra lệnh cho thuộc hạ lui xuống khiến bọn chúng một phen kinh ngạc lẫn tò mò. Nhưng lệnh của Thanh Long sứ đâu phải trò đùa, mấy mươi tên thuộc hạ nhất loạt thoái lui, mang theo cả những cái xác còn ấm nóng. Chỉ chưa đầy một khắc, từ ngoài sân, trên hành lang, trong nội đường một v·ết m·áu cũng không còn. Lúc này Thẩm Nguyệt Như mới lên tiếng hỏi Tiêu Chí Vĩnh:
“Khốn kiếp! Bọn chúng rốt cuộc là đang mưu tính chuyện gì? Tại sao lại muốn Tiểu Vũ đến đó?”
“Ca ca, chúng ta đi ngay đi. Muội nghĩ tỷ ấy vẫn chưa đi xa đâu.”
Lúc ấy, Tiểu Nguyệt, Kiến Lâm và bọn tiểu hài đồng cũng lục đục chạy đến. Cả Tiểu Nguyệt và Kiến Lâm nhìn biểu hiện lo lắng trên gương mặt hai người đều nghĩ hẳn đã xảy ra chuyện nghiêm trọng. Kiến Lâm liền ra hiệu cho bọn Tiểu Quế Tử im lặng. Bọn nhóc cũng rất hiểu chuyện, thấy y ra ám hiệu, mấy cái miệng đang mở ra liền ngậm lại. Một tiếng nói nhỏ cũng không có. Tiểu Nguyệt giọng đầy lo lắng hỏi Tiêu Chí Vĩnh:
Tiêu Chí Vĩnh biểu thị ngạc nhiên, nhìn nữ tử trước mặt như không dám tin cô ta lại dễ dàng giao ra nửa viên giải dược kia.
Mục quang Tiêu Chí Vĩnh vừa lóe lên một tia sáng nhưng y lập tức thu nó lại, nói:
Khi trời mới tờ mờ sáng, cả dịch quán đã náo loạn cả lên. Tiếng binh khí chạm vào nhau nghe đinh tai, chát chúa. Tiêu Chí Vĩnh bỏ lại sao lưng mười mấy cái xác vẫn đang còn ấm nóng tiến vào bên trong. Trên nền tuyết trắng loang lổ những giọt máu tươi, thanh kiếm trên tay y vẫn chưa ngừng vung lên.
Tiêu Chí Vĩnh cảm thấy không thoải mái trước cái nhìn của cô, y nói:
“Đừng vội manh động. Muội và Kiến Lâm đưa bọn nhóc về phòng trước đi. Tiểu Nguyệt, nói với lão quản gia, bất cứ giá nào cũng không được để thúc thúc biết chuyện này. Thúc thúc có hỏi thì nói là Tiểu Vũ trong lòng không thoải mái nên đã đến chỗ Từ má má, vài ngày nữa sẽ về. Chuyện còn lại ta sẽ có sắp xếp.”
“Chẳng phải bên trong đã ghi rất rõ ràng sao? Sao chúng ta không tìm đến Tử Hành Cung một chuyến?”
“Gặp ta? Ta và ngươi có chuyện để nói sao?”
“Muội nói là nghe thấy tiếng nói, vậy có nghe được kẻ đó nói gì không?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Có mùi mê dược.”
“Tiểu Vũ xảy ra chuyện rồi.”
“Có tin hay không, liên quan đến ngươi sao?”
“Ca ca, không xong, tỷ tỷ có chuyện rồi.”
“Cô tự đọc đi.”
Kim Thiền không kịp suy nghĩ, vội đuổi theo hắc y nhân nhưng khi đến nơi, chỉ còn nghe thấy tiếng ngựa hí lộng, bóng n·gười đ·ã k·huất phía cuối con đường.
Tiêu Chí Vĩnh không hiểu ý cô muốn nói gì nhưng y nhìn thấy nỗi bi thương chất chứa trong ánh mắt cô. Khoảnh khắc im lặng ấy y không kìm được, bàn tay đang bị cô nắm hơi siết lại. Với Bạch Y Vũ, y từng có một kí ức ngọt ngào trải dài suốt hai mươi ba năm nhưng chỉ là kí ức của một tiểu muội và huynh trưởng, còn với nữ tử trước mắt, y chỉ có những khoảnh khắc vô tình nhưng đâu đó trong tâm trí y chúng chưa bao giờ biến mất.
“Ngươi thảo một bức thư, ta sẽ cho người mang đến đó. Sự việc cấp bách, chúng ta không có thời gian đâu.”
“Tiểu thư…”
“Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Tiêu Chí Vĩnh không nhìn Tiểu Nguyệt, quay sang hỏi Kim Thiền:
Kiến Lâm nhìn Kim Thiền rồi quay sang hỏi Tiêu Chí Vĩnh:
Rồi cô đột ngột dừng lại như khi kéo y đi, cũng may y lần này phản xạ nhanh nên không có hành vi gì thất thố. Cô nhìn y, thanh âm chùng xuống:
“Nam nhân?” Tiêu Chí Vĩnh nhíu mày, trầm tư suy nghĩ.
Tiêu Chí Vĩnh chộp lấy mảnh giấy trên tay Kim Thiền, thần sắc y cũng chẳng khá hơn cô là bao khi hàng chữ kia đập vào mắt. Lo lắng đan xen giận dữ khiến y không giữ được sự nhu hòa mọi khi, trong thanh âm y phát ra ẩn ẩn sát khí rợn người:
“Chí… Chí Vĩnh ca ca, đây…”
“Không xong, nếu Bạch Y Vũ đã rời khỏi Bạch gia trước khi Ngô đại ca đến, vậy thì nhất định huynh ấy đã nhìn thấy mảnh giấy này.”
Dải lụa trên tay cô sượt qua mặt Tiêu Chí Vĩnh, y cũng rất nhanh xoay kiếm đối chiêu với cô. Hai bên đều là những cao thủ, một Tiêu Chí Vĩnh tính tình vốn ôn hòa, một Thẩm Nguyệt Như phong hoa trác tuyệt, thế nên mọi tư thế, chiêu thức xuất ra đều vô cùng đẹp mắt nhưng lại khiến hơn mấy mươi thuộc hạ Thiên Long Giáo đứng ngoài cuộc phải toát mồ hôi.
Kim Thiền vừa kết thúc câu nói, mọi mệt mỏi cùng với cơn buồn ngủ của y lập tức bay biến. Mục quang y dao động, hỏi lại cô như không tin vào tai mình:
Thâm tâm Tiêu Chí Vĩnh có chút áy náy, quả thật những lần giáp mặt trước đây, cô chưa từng lừa dối y. Y tiến lại gần cô một chút, nhỏ giọng:
“Chí Vĩnh, ta không bao giờ muốn chuyện của hơn bảy năm về trước lặp lại một lần nữa.”
“Xin lỗi, ta không cố ý. Ta…”
Đôi bên giằng co hơn mấy mươi hiệp mà vẫn bất phân thắng bại. Thẩm Nguyệt Như tung dải lụa giữ chặt lấy thanh kiếm trên tay Tiêu Chí Vĩnh, hai người chuyển từ binh khí sang tay không. Khoảng cách giữa hai người vô tình được rút ngắn, Thẩm Nguyệt Như mục quang mang vài phần giận dữ hỏi:
“Nhanh, chúng ta phải đuổi theo hai người bọn họ. Ta sẽ cử thêm thuộc hạ đi sau.”
“Tiêu Chí Vĩnh, ngươi hà cớ gì lại đến đây gây sự chứ?”
Gia nhân trong Bạch gia bị Kim Thiền đánh động cũng đều thức cả dậy, chẳng mấy chốc mà đèn đuốc khắp nơi trong Bạch gia đã được thắp sáng. Vừa bước qua khỏi cửa phòng của Bạch Y Vũ, Tiêu Chí Vĩnh đã giật mình nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ta còn tưởng ngươi không như những kẻ khác, thì ra chỉ mình ta xem trọng ngươi.”
Một tên trong số bọn thuộc hạ trong dịch quán lên tiếng. Hắn dường như là kẻ chỉ huy nhóm sát thủ này nên khi hắn vừa dứt câu, hơn hai mươi mấy tên dưới trướng bủa vây lấy Tiêu Chí Vĩnh. Ánh mắt của y đã vằn lên vài tia máu, ngữ khí trở nên thâm trầm hơn:
“Thiếu gia, đã xảy ra chuyện gì?”
“Cô còn chưa trả lời câu hỏi của ta.” Thanh âm của Tiêu Chí Vĩnh đã có phần dịu lại.
Thẩm Nguyệt Như đã đến từ lâu nhưng vẫn đứng ở một góc khuất quan sát Tiêu Chí Vĩnh. Cảm giác an toàn lúc ở bên y cô không muốn đánh mất vì thế cô không muốn cùng y đối đầu. Nhưng sau một hồi đấu tranh trong tâm trí, cuối cùng cô cũng chọn từ bỏ thứ tình cảm vừa mới nhen nhóm trong lòng.
“Ta hỏi cô, thật ra cô đã có tin gì của hắn chưa?” Tiêu Chí Vĩnh tung một chưởng đối lại chưởng pháp của Thẩm Nguyệt Như.
“Đi thôi!”
“Muội nghe bên ngoài có tiếng nói nên nhanh chóng ra xem. Kết quả là trông thấy một người vận hắc y đang phi thân qua bờ tường, cửa phòng tỷ tỷ thì mở toang. Muội vội đuổi theo nhưng không kịp. Muội dám chắc đó là nam nhân.”
“Cô chịu đưa sao?”
Như sực tỉnh vì câu hỏi của Kiến Lâm, Kim Thiền nắm lấy cánh tay Tiêu Chí Vĩnh lắc mạnh, giọng nói có chút vui mừng:
“Ta không đến gây sự. Ta đã nói từ đầu là muốn gặp cô nhưng do các người động thủ trước.”
Tiêu Chí Vĩnh một phút ngẩn người, theo phản xa tự nhiên bước theo cô. Rồi như chợt nhớ ra điều gì, y nói lớn:
Kim Thiền không để y kịp mặc y phục, nắm tay y lôi ra khỏi phòng. Bản thân y cũng đã thoát khỏi mộng mị từ khi nghe thấy tên Bạch Y Vũ, cơn mệt mỏi do cả đêm ra vào mao xí tiêu tán, trong lòng chỉ có sự lo lắng ngày một tăng.
Dịch quán Thiên Long Giáo.
Thẩm Nguyệt Như mi tâm càng chau lại, nét mặt thập phần lo lắng:
“Huynh ấy mang nửa viên giải dược cho cô ta. Có lẽ cũng sắp trở về.”
Thẩm Nguyệt Như bất ngờ nắm lấy tay Tiêu Chí Vĩnh, kéo y theo cô:
“Kim Thiền, muội làm cái gì vậy?”
“Tiểu Vũ làm sao?”
Thẩm Nguyệt Như không nhìn y, trả lời:
“Nếu thế…”
“Tên húy của Thanh Long sứ là để ngươi tùy tiện gọi sao? G·i·ế·t hắn đi.”
***
Kim Thiền lục tung mọi ngỏ ngách trong căn phòng nhưng không nhìn thấy điều gì khả nghi cho đến khi chân giẫm lên mảnh giấy nhỏ dưới đất, gần chân bàn. Cô nhặt mảnh giấy nhàu nhĩ, hàng chữ bên trong khiến cô rụng rời, lời nói như bị ai ngắt từng đoạn:
“Không, huynh không đoán được.”
Thẩm Nguyệt Như quay người lại, bắt gặp ánh mắt nghi ngờ của y thì trong lòng vô cùng không vui, ngữ khí có chút thất vọng xen lẫn trách móc:
“Nếu cô ta không xuất hiện, các ngươi một người cũng đừng mong sống sót!”
“Huynh chỉ e bọn chúng đã hành động rồi. Kim Thiền, lúc nãy muội tại sao lại phát hiện Tiểu Vũ có chuyện?”
Thanh kiếm trên tay y cứa ngọt một đường ngang yết hầu của gã thuộc hạ bị y khống chế. Máu tươi bắn ra, gã trợn mắt, miệng mấp máy nhưng máu đã lấp đầy khoang miệng, chỉ sót lại thanh âm ú ớ trước khi hắn ngã nhào xuống đất. Dường như mỗi chiêu thức y xuất ra đều dự sẽ lấy đi tính mạng của một người. Chẳng mấy chốc mà xác người la liệt, máu dính khắp nơi, máu thấm trên tuyết, chảy dọc theo hành lang gấp khúc, bắn lên những cột gỗ và y phục y cũng lấm tấm những vết nâu đậm màu. Mùi máu tanh nồng lan tỏa trong không khí buổi sớm mai. Một dải lụa màu xanh ngọc từ phía sau quất về phía y.
Chương 21: Mai Hoa cổ động (2)
Y vừa xuất chiêu, kề lưỡi kiếm vào yết hầu (1) của một tên thuộc hạ trong dịch quán vừa đảo mắt tứ phía tìm kiếm thân ảnh một người. Giọng của y mang vài phần sát khí:
“Gọi Thẩm Nguyệt Như ra đây cho ta.”
Hai bên thối lùi mấy trượng. Thẩm Nguyệt Như trong lòng không khỏi nghi hoặc nhìn kẻ đối diện, cẩn trọng hỏi y:
Mọi người nhìn nhau một lúc rồi nhanh chóng làm theo lời của Tiêu Chí Vĩnh. Khi chỉ còn lại một mình, ánh mắt y hơi tối lại, y trở về phòng, mặc một bộ y phục màu nâu thẫm, mang theo trường kiếm âm thầm rời khỏi Bạch gia.
Kim Thiền nhìn Tiêu Chí Vĩnh chờ đợi, nhưng câu trả lời của y khiến cô hụt hẫng: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngươi không cần nói những lời đó.” Thẩm Nguyệt Như cắt ngang câu nói của y, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, tiếp “Là người của Thiên Long giáo, ta đã quen với những lời như thế rồi. Rốt cuộc ngươi đến đây là vì chuyện gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dừng tay!”
“Hình như là hắn không để tâm tới việc hành tung bị lộ thì phải, nên muội nghe khá rõ hắn nói ‘Nha đầu, muội nhất định đừng xảy ra chuyện gì.’ Ca ca, huynh có đoán được là ai không?”
Cảm nhận cái siết tay nhẹ của y, sự lo lắng, bi thương trong lòng Thẩm Nguyệt Như như được vỗ về. Cô bất giác mỉm cười, dịu giọng:
“Đêm hôm qua, tiểu muội của ta phát hiện có hắc y nhân lẻn vào phòng của Tiểu Vũ, lại không thấy muội ấy đâu. Sau đó, bọn ta phát hiện ra mảnh giấy này, ta nghĩ muội ấy đã vì dòng chữ kia mà rời khỏi Bạch gia. Ta chỉ muốn xác định một chút rốt cuộc hắc y nhân đó là ai.”
Kim Thiền quay trở lại phòng của Bạch Y Vũ nhưng ngoài mớ hỗn độn trên giường, cô không nhìn thấy Bạch Y Vũ ở đâu. Lòng cô như có lửa, cánh cửa phòng của Tiêu Chí Vĩnh bị cô dùng chân, một cước làm sập. Tiêu Chí Vĩnh vẫn còn mệt lả người nhưng cũng giật bắn mình vì tiếng động mà Kim Thiền gây ra.
“Khỉ thật, kẻ đó là ai chứ? Nguy, tỷ tỷ có chuyện không hay!” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Là từ đâu ngươi có bức thư này?”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.