Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 22: Mai Hoa cổ động (3)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Mai Hoa cổ động (3)


“Nha đầu, không được qua đó!”

Bạch Y Vũ tháo dải lụa đang buộc tóc xuống, dùng nó cột chặt thanh kiếm vào sau lưng. Mái tóc bung xõa phiêu phiêu theo chiều gió như muốn hòa làm một. Cô hít một luồng khí lạnh, đặt bước chân đầu tiên lên con đường cheo leo bên vách đá. Cô cẩn trọng bước từng bước một. Càng ra đến bên ngoài, gió càng lớn, cô cảm nhận rõ cơ thể có chút run lên vì lạnh. Bạch Y Vũ ép người sát vào vách đá phía sau lưng, hai tay bám chặt lấy những nơi có thể bám. Những hòn đá nhỏ và lớp tuyết mỏng dưới chân thi nhau rơi xuống rồi mất hút trong bóng tối vực thẳm. Cô không dám thở mạnh, đầu óc căng lên, gió lộng sa y mà trán cô lấm tấm những giọt mồ hôi. Chỉ cần một chút sơ xảy, cô nhất định tan xương nát thịt dưới đáy vực kia.

Cây cầu này không biết đã tồn tại bao nhiêu lâu, chỉ thấy những sợi dây thừng to như bắp tay cũng đã có dấu hiệu mục nát. Gió ở đây lạikhông bị chặn bởi bất cứ thứ gì nên khá mạnh. Tuyết phủ đầy trên mặt cây cầu làm từ những tấm gỗ. Cây cầu treo lơ lửng giữa không trung lắc lư nhịp nhàng như trêu tức người muốn đi qua nó. Khinh công của cô không tốt như Lôi Phong, nếu là y, chỉ cần nương theo sức gió, dụng lực dưới bàn chân đạp nhẹ lên những tấm gỗ cũ kĩ kia cũng có thể đi qua dễ dàng. Tiếc là nội lực của cô lại không đủ, có thể sử dụng khinh thuật nhưng sai sót là điều cô chắc chắn đến tám phần.

Bạch Y Vũ lại cẩn thận bước về phía trước, gió phất vào mặt, lau khô vài giọt lệ còn sót lại nơi khóe mắt của cô. Chỉ còn nửa đoạn đường thôi cô sẽ có thể gặp người cô yêu. (đọc tại Qidian-VP.com)

Bạch Y Vũ mất hơn một ngày để ra khỏi khu rừng rậm rạp không mấy dấu chân người đó. Chưa kịp vui mừng thì tâm cô lại động. Trước mắt cô là một khu rừng khác nhưng có vẻ như nó được tạo ra bởi bàn tay con người. Chỉ có điều tấm biển cũ kĩ phủ đầy tuyết với ba chữ khắc trên đó cùng với tiếng hú rợn người của lũ thú rừng khiến lòng cô lạnh hẳn. Giọng cô thập phần kinh hãi:

Bạch Y Vũ hét lên dùng tất cả những gì còn lại gồng mình đu người lên. “Một chút, một chút nữa thôi” cô tự nhủ. Khi cả thân mình đã nằm lên trên mặt cầu cô mới bật khóc. Nước mắt lăn dài, chảy tràn xuống cổ, hòa lẫn với mồ hôi, mằn mặn xen lẫn cả vị đắng chát. Vậy mà môi cô lại vẽ một đường cong đẹp đẽ, lời cô như tan vào trong gió:

“Tử Hành Cung!”

Hắn dẫn cô đi lòng vòng hết nửa canh giờ, sau đó đưa cô đến bên một vách đá. Hắn quay lại nói:

Bàn tay phải của cô chụp lấy sợi dây thừng dùng để neo những tấm gỗ lại với nhau. Lực rơi rất lớn, máu ban nãy chưa kịp khô lại tiếp tục tứa ra, bỏng rát, cánh tay bị giật mạnh đau buốt tới xương tủy. Vậy mà một tiếng kêu thất thanh cũng không phát ra từ miệng cô. Gió mỗi lúc một lớn, lớp sa y trên người trở nên vướn víu, cũng may là cô luôn chọn cho mình những bộ y phục gọn gàng nếu không trong giờ phút này nó hẳn sẽ là một tai họa. Tuyết trên mặt cầu theo sự rung động do lực giữ của cô mà bắn lên không rồi rơi vào vô định.

“Hai mươi ba.”

“Qua khỏi vách đá này ngươi sẽ thấy một cây cầu treo bắt qua miệng vực. Chủ nhân ta đang đợi ngươi ở phía bên kia. Còn đến được đó hay không thì phải xem bản lĩnh và cả may mắn của ngươi.”

Khi đặt chân lên một mỏm đá lớn bằng phẳng nhô ra từ vách đá cheo leo, cô không suy nghĩ mà thở phào một cái, cảm tưởng như bản thân vừa thoát ra khỏi một tầng địa ngục. Nhìn dấu chân mình in trên tuyết, Bạch Y Vũ đưa tay lau những giọt mồ hôi hai bên gò má rồi đảo mắt nhìn vào chiếc cầu treo trước mặt.

“Ngươi…” Bạch Y Vũ chỉ hận không thể một kiếm kết liễu kẻ trước mặt. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta không cam tâm! Nhất định, nhất định lần này phải lên được. A…”

Một mảng đá lớn dưới chân cô rơi xuống khi cô đã đi được hơn nửa đoạn đường. Cô kinh hãi nhưng rất nhanh lấy lại thăng bằng, xoay người áp mặt vào vách đá, dùng đến bảy thành công lực cắm sâu thanh trủy thủ lấy ra từ ống tay áo vào vách đá cứng như thép kia. Tay còn lại bám vào một mỏm đá nhỏ nhô ra, đầu những ngón tay thon, máu tứa ra. Cô không dám nhìn xuống bên dưới, nhắm chặt hai mắt nín thở. Chỉ sợ mở mắt ra thì thấy mình đã ở bên chân cầu Nại Hà.

Nói xong hắn nở nụ cười mỉa mai, nhìn cô một lần trước khi bỏ đi.

Hắn nói xong, dùng ngón tay đẩy nhẹ thanh kiếm đang kề lên cổ mình sang một bên, không thèm nhìn Bạch Y Vũ, thong thả bước về phía trước. Bàn tay Bạch Y Vũ siết chặt chuôi kiếm, không cần suy nghĩ bước đi theo sau hắn.

Kẻ lạ mặt vốn không nghĩ công phu của cô lại khá đến như thế nên khinh thường đối thủ, để lộ ra không ít sơ hở, khi hắn nhận ra điều đó thì thanh kiếm trên tay Bạch Y Vũ đã kề vào yết hầu hắn. Mục quang cô đanh lại, lời nói ẩn chứa sát khí:

Phải mất gần một khắc sau, Bạch Y Vũ mới lấy lại được cảm giác, nghe tiếng gió vờn bên tai, cảm thấy nhột nhột vì những bông tuyết lướt qua da mặt, cô mới dám chắc mình chưa rơi xuống. Cô từ từ mở mắt ra, thở phào một cái rồi tiếp tục bước. Thanh trủy thủ cô đành bỏ lại vì nó cắm hơi sâu, nếu dùng lực rút ra e là cô lại mất thăng bằng lần nữa, mà cô không dám chắc mình còn may mắn thêm một lần nào hay không.

Nhưng nỗi lo lắng ấy nhanh chóng bị gạt đi, trong tâm khảm chỉ còn lại duy nhất một ý niệm: nhất định phải an toàn sang phía bên kia! Bạch Y Vũ định thần, bắt đầu vận khí, đặt chân lên tấm gỗ đầu tiên. Lớp tuyết hơi lún xuống, một tiếng rắc nho nhỏ bị tiếng gió nuốt chửng không để lại vết tích. Gió thật sự rất lớn, cô nghe tiếng gió ù ù bên tai, gió thổi tung mái tóc của cô và như muốn bức cô rời khỏi cây cầu đang ngày một lắc lư theo từng bước chân cô di chuyển. Cũng may, lúc này tuyết đã ngừng rơi hẳn, nên khó khăn cũng theo đó mà giảm bớt phần nào. Một tấm, hai tấm, ba tấm, cô đếm từng tấm gỗ đã bước qua trong đầu.

“Rốt cuộc các ngươi giam giữ huynh ấy ở đâu? Nói!”

“Ngô Phàm, muội sẽ làm được. Huynh nhất định phải đợi muội.”

Bạch Y Vũ chuẩn bị đặt chân lên tấm gỗ thứ hai mươi bốn thì “rắc” một tiếng, tấm gỗ thứ hai mươi ba đột ngột gãy làm đôi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Một lần nữa cô thấy cổ họng mình đắng ngắt.

Bạch Y Vũ cưỡi ngựa không ngừng nghỉ suốt một ngày một đêm. Sự bất an, lo lắng ngày một lớn dần khiến cô không yên, lòng như có lửa đốt. Đầu cô không biết bao nhiêu câu hỏi, bao nhiêu suy diễn, bao lần hình dung như thấy thân ảnh Ngô Phàm nhuốm máu tươi. Mỗi lần hình ảnh ấy xuất hiện, cô lại lắc đầu cố xua đi ý niệm không hay, vỗ về bản thân bằng những lời mà chính cô cũng không hoàn tin tưởng. (đọc tại Qidian-VP.com)

Thân bị treo lơ lửng, không nơi làm điểm tựa, cô chỉ còn biết cố hết sức mình nương theo từng nhịp lắc lư của cây cầu, dùng cả hai tay đu người lên. Gió thổi lồng lộng mà mồ hôi cô nhỏ giọt, mỗi một giọt nhỏ xuống đều bị bóng đen vực thẩm nuốt gọn. Đã mấy lần cô trượt tay, tưởng chừng sẽ rơi xuống, hơi thở đã có phần hỗn loạn, cơ thể dường như đã thấm mệt.

“Hóa ra là thế. Hai người đều có thứ huân hương này, nên ta mới có cảm giác đó sao? Phong ca, huynh có linh thiêng nhất định phù hộ cho muội, bất cứ giá nào cũng cứu cho được Ngô Phàm.”

“Nếu ngươi g·iết ta, e là cả đời này ngươi cũng đừng mong tìm thấy hắn.”

Soạt.

Đường đến Mai Hoa cổ động chẳng hề dễ đi, có những lúc cả người và ngựa phải lội qua đầm lầy đầy bùn nhão, chỉ sợ nếu vô tình cả hai sẽ chìm nghỉm dưới lớp bùn tanh. Cũng có lúc đi vào khu rừng không thấy lối tuyết phủ trắng cành, không có phương vị, chỉ đi theo lời chỉ dẫn của những tiều phu, rừng heo hút không dấu chân người vì những lời đồn ma quỷ. Trên gương mặt đã xanh xao vì độc phát của cô ẩn hiện vài vết xước do cây rừng va quệt. Ban ngày cô hái những quả dại mà trước đây Lôi Phong vẫn thường hái cho cô ăn qua bữa. Cô không đủ kiên nhẫn để bắt thú rừng. Với cô bây giờ nhanh một khắc là thêm một hy vọng. Chỉ lúc đêm xuống, tuyết rơi nhiều, không còn nhìn thấy lối đi cô mới dừng ngựa, đốt một đống lửa sưởi ấm và tránh thú dữ.

Lời của cô vừa dứt, một thân ảnh từ trên tán cây cao đầy lá bất ngờ tập kích. Cũng là Lôi Phong khéo chỉ điểm, nên dù chưa từng bước chân vào những nơi hung hiểm nhưng phản xạ thần kinh của cô rất tốt. Cô ngay lập tức tránh đòn đồng thời cũng xuất thủ đối chiêu. Tám năm qua, tuy không có Lôi Phong bên cạnh đốc thúc nhưng cô vẫn ngày đêm bí mật luyện kiếm và tu dưỡng nội lực nên theo thời gian võ công cũng tiến bộ rất nhiều. Mặc dù không phải thuộc hàng cao thủ nhưng để đả thương cô, điều đó cũng không phải dễ dàng.

Chương 22: Mai Hoa cổ động (3)

Một cơn gió lùa vào tóc cô, đem mùi thơm của hoa dại mọc trên vách đá đập vào khứu giác. Mùi huân hương quen thuộc, là mùi của hoa nhưng không nồng, không mị hoặc như mùi hương các cô nương vẫn hay dùng mà dìu dịu, ẩn ẩn trong làn gió, khiến tinh thần người ngửi thấy mùi hương này trở nên sảng khoái, phấn chấn hơn. Là mùi huân hương trên người Lôi Phong ngày trước. Bạch Y Vũ ánh mắt cương quyết, đưa bàn tay về phía trước, đón cơn gió lọt qua kẽ tay, giọng ôn nhu:

Bạch Y Vũ nhìn vách đá trước mặt, lòng không khỏi có đôi phần sợ hãi. Cũng không thể trách cô, vách đá ấy dựng đứng, lối đi nhỏ đến nỗi chỉ rộng khoảng hơn hai tấc, phủ một lớp tuyết mỏng, phía dưới là vực sâu không thấy đáy. Chỉ đứng nhìn thôi đã đủ kinh tâm huống gì là tự mình bước qua nơi đó.

Cô tự nhủ: (đọc tại Qidian-VP.com)

Cô lại lau vội những giọt nước mắt, bàn tay nắm lấy thành cây cầu đứng lên. Một cảm giác rát bỏng truyền vào từng tế bào trên cơ thể cô, chút nữa là cô lại khuỵu xuống. Mi tâm cô chau lại, mắt nhìn thấy trên lớp tuyết bên dưới in hình bàn tay cô nhuốm một màu đỏ tươi, biểu hiện trên nét mặt lộ ra sự đau đớn xác thịt, nhưng rất nhanh, thần thái của cô lại trở về như lúc ban đầu. Có lẽ tình yêu cô dành cho Ngô Phàm quá lớn nên nỗi đau thể xác chẳng qua chỉ là một thứ như phù du.

Soạt.

Lần thứ mười cô cố sức đu người lên, máu từ hai bàn tay đã thấm vào xớ của những sợi dây thừng, sức lực cũng gần như cạn kiệt, chỉ e nếu lần này vẫn không được chắc chắn cô sẽ rơi xuống, thịt nát xương tan, làm mồi cho thú hoang.

Cô giật mình kinh hãi. Toàn bộ cơ thể theo đó mà rơi xuống bên dưới.

“Đùa với ngươi thể là đủ rồi. Chủ nhân ta đang đợi ngươi, đi theo ta.”

Không hổ là thuộc hạ của Tử Hành Cung, một chút biểu thị sợ hãi cũng không hề hiện lên trên mặt hắn. Hắn từ tốn nói:

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 22: Mai Hoa cổ động (3)