Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 23: Mai Hoa cổ động (4)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Mai Hoa cổ động (4)


“Cô nương không sao chứ?”

“Tôi không sao nhưng biểu ca…”

Lời của ả cung chủ nhẹ như không mà Ngô Phàm tưởng chừng tiếng sét bên tai. Tịnh Trúc – biểu muội của y tại sao lại ở đây? Y còn chưa định thần thì từ phía sau một vách đá, Tịnh Trúc bị hai tên thuộc hạ Tử Hành Cung đẩy ra. Theo sau còn có thêm một tóan người đều đằng đằng sát khí. Vốn dĩ cô không biết võ công nên chúng chẳng thèm trói cô lại nên vừa trông thấy Ngô Phàm cô liền lao về phía y.

Ánh mắt ả cung chủ đanh lại, bàn tay đang chộp lấy yết hầu Bạch Y Vũ nhanh chóng biến thành trảo thủ, ả dùng nội lực kéo Tịnh Trúc lại gần, bóp chặt lấy cổ cô. Móng tay ả tạo thành vết xước trên lớp da trắng hồng.

“Thứ ở bên trong kia! Chỉ cần ngươi mang nó về cho ta, ta đảm bảo với ngươi cả Bạch Y Vũ và biểu muội của ngươi sẽ không mất một cọng tóc. Nhưng nếu ngươi dám làm bậy, ta tuyệt đối để ngươi trông thấy cảnh chúng c·hết thảm như thế nào.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngô Phàm cả kinh, điều y lo sợ quả nhiên đã đến, mà lại đến rất nhanh. Y đạp nhẹ mũi giày lên lớp tuyết mỏng, thả mình theo sức gió mà sang phía bên kia cây cầu. Trước mặt y, cách hơn mươi trượng, Bạch Y Vũ thần sắc đã tái đi vì lạnh nhưng nụ cười trên khóe môi lại như hoa xuân, biểu hiện đó của cô không khỏi làm y đau lòng. Rõ ràng đang bị người ta khống chế, có thể m·ất m·ạng bất cứ lúc nào vậy mà nhìn thấy y, cô vẫn có thể dành cho y nụ cười không chút lo nghĩ ấy.

Bạch Y Vũ nghe y nói nhanh chóng đánh dạt mấy tên thuộc hạ còn lại, nắm tay Tịnh Trúc cùng chạy vào bên trong cửa động. Ngô Phàm lấy trong người ra một khối thuốc nổ nhỏ ném về phía ả cung chủ, một đám khói cay xè lập tức tỏa ra tứ phía khiến ả nhất thời mất phương hướng. Ngô Phàm nhân thời khắc đó nhanh chóng phi thân qua khỏi cánh cửa. Khi đặt bước chân đầu tiên vào bên trong y lập tức quay người, dùng bàn tay gạt mạnh một chốt cửa bằng đá bên phải thành cửa động. Tiếng đá dịch chuyển ầm ầm, thoáng chốc toàn bộ cửa động đã bộ bịt kín. Cánh cửa đá đóng sập trước mắt ả cung chủ và mấy tên thuộc hạ.

“Biểu ca!”

Khi thân ảnh người ấy nằm trọn trong tầm mắt, môi cô bất giác nở một nụ cười hạnh phúc. Bỏ qua nghi hoặc trong lòng, bỏ qua cả nguy hiểm mà cô vừa cảm nhận được, cô muốn đem thân ảnh ấy, một lần nữa khắc sâu vào trái tim. Người ấy một thân hắc y nổi bật trên nền tuyết trắng, gió lộng y phục, thổi bạt mái tóc y như một bức tranh thủy mặc. Gieo vào lòng cô một tia nắng xuân ấm áp.

Một lời của ả cung chủ khiến Ngô Phàm thêm kinh ngạc. Nét mặt y thoáng hiện lên một nỗi sợ hãi rồi nhanh chóng biến mất. Tiếc là biểu thị đó của y đều bị ả cung chủ thu vào tầm mắt. Trong khi ấy, Bạch Y Vũ lại hoài nghi câu nói của ả. Rõ ràng y và cô chỉ mới gặp nhau chưa lâu, tại sao ả lại nói tám năm trước y vì cô mà đến đây? Ngô Phàm bắt gặp ánh mắt như chờ đợi câu trả lời của cô thì tâm chợt loạn. Y tránh ánh mắt ấy của cô, nhìn ả cung chủ, nghĩ:

“Không được làm hại cô ấy.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ngươi hẳn là cung chủ Tử Hành Cung?”

Đuôi mắt ả cung chủ lại cong thêm một chút, giọng nói khàn khàn như cười cợt:

“Nha đầu, quay lại ngay!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ta nghĩ ngươi là kẻ thông minh, bao nhiêu đó cũng đủ để ngươi hiểu ta muốn gì. Tốt nhất ngươi ngoan ngoãn một chút, nhược bằng không ta không dám đảm bảo bất cứ điều gì.”

“Ngô Phàm, huynh mau đi đi, đừng lo cho muội.”

Khi Bạch Y Vũ nhận ra nguy hiểm thì đã muộn. Hai chiếc kim thêu luồn những sợi chỉ đỏ từ phía sau xuyên qua hai bả vai cô, cuốn lấy toàn bộ thân thể, khiến cô không cách gì cử động. Lúc cô còn chưa hết bàng hoàng thì cả thân mình đã bị kéo mạnh về phía sau. Chỉ thiếu một nhịp thôi là Ngô Phàm đã có thể chạm vào cô nhưng tất cả đã quá trễ. Một thân huyết y, nữ tử mang khăn che mặt đột ngột xuất hiện, một tay giữ lấy Bạch Y Vũ, một tay chộp vào yết hầu của cô, đuôi mắt hơi cong lên, dường như đang cười.

“Biểu ca, tuy… ệt đối… đừng nghe… ả.”

“Cung chủ, bọn chúng…”

“Muốn chạy? Ngươi đủ bản lĩnh sao?”

“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”

Nghe ả thừa nhận, Ngô Phàm càng siết chặt bàn tay. Nếu thật sự là ả, xem ra việc đưa Bạch Y Vũ rời khỏi đây là điều không dễ dàng. Y hành tẩu giang hồ bao nhiêu năm, tuy chưa từng một lần trực diện giao thủ nhưng như những gì Thẩm Ngạc Hoa cho y biết, ả có thể xem là một trong bốn đệ nhất cao thủ võ lâm. Nội lực vô cùng thâm hậu, chiêu số cũng huyền diệu khôn lường.

Ả phất ta áo, ra hiệu cho gã thuộc hạ im miệng. Ả tiến về phía trước, bàn tay vuốt lên bề mặt lạnh ngắt của cánh cửa, đáy mắt lộ ý cười.

Ngô Phàm từ xa không nhìn rõ được biểu hiện của Bạch Y Vũ nhưng nhìn thái độ đứng bất động của cô, y vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui vì đã kịp ngăn cô bước qua bên kia vực thẩm, lo vì không biết Tử Hành Cung còn có cạm bẫy nào hay không. Y vừa dợm người phi thân về phía cô thì ánh mắt lóe lên tia kinh hãi. Cước bộ nhanh chóng hẳn lên nhưng vẫn không kịp. Giọng y hoảng hốt vang lên:

Ánh mắt Ngô Phàm chuyển đến cửa động phía sau lưng ả. Mục quang trở nên lạnh lẽo. Tám năm, y vì không muốn liên lụy thêm bất kì ai nên mới giả c·hết, để bí mật kia cũng theo cái tên Lôi Phong mà c·hết đi. Y thay đổi mọi thứ, mang cho mình một diện mạo mới, một thân phận mới, hy vọng khi gặp lại Bạch Y Vũ có thể mang cho cô một cuộc sống mới, không còn những tháng ngày phải giấu mình sau chiếc mặt nạ kia. Tám năm, những tưởng trên đời này, Lôi Phong đã là một cái tên của quá khứ, khi còn sống không mấy ai biết đến y, khi y c·hết cũng chẳng còn ai nhắc đến tên y. Vậy mà hôm nay, ả cung chủ kia làm cách nào lại có thể tra ra bí mật đó của y? Thẩm Ngạc Hoa đương nhiên không lý do gì để lộ hành tung bí mật của y, người đó lại càng tuyệt đối không thể. Còn Tịnh Trúc? Tám năm trước cô bất chấp mạng sống cứu y thì dù vì lý do gì cô cũng không bao giờ đem bí mật đó nói cho ả biết. Vậy thì là ai? Bằng cách nào ả lại biết, y chính là Lôi Phong. Và y đang giữ bí mật thâm nhập Mai Hoa cổ động này?

Có phải sự khởi đầu của mỗi cuộc tình đều không tránh khỏi cái gọi là duyên trời định? Giữa chốn phù hoa, trong hàng ngàn hàng vạn con người ta gặp được người ta muốn gặp. Trải hàng ngàn hàng vạn năm, chờ đợi trong chốn luân hồi cuối cùng cũng sẽ gặp người ta yêu thương. Phải chăng vì thế, khi lòng cô, trái tim cô, suy nghĩ cô chỉ duy nhất một tấm chân tình dành cho y nên duyên phận lại lần nữa đưa y đến bên cô? Cho cô thêm cơ hội để thấy ấm lòng và an ổn trong sự che chở của y? Bạch Y Vũ không biết nước mắt đã rơi từ lúc nào, mục quang xen lẫn cả vui mừng và sợ hãi, nhích từng chút quay người lại.

Ánh mắt Ngô Phàm phảng phất sát khí, nhìn nữ tử huyết y, gằn từng tiếng một.

Ả cung chủ tung một chưởng đánh về phía Ngô Phàm. Mặc dù y đưa kiếm ra đỡ nhưng nội lực kinh người của ả cũng hất y về phía sau mấy trượng.

Ngừng một chút, ả tiếp lời:

“Nha đầu, cẩn thận.”

Ngô Phàm vẫn giữ ánh mắt như ban đầu, đáp lời:

Thanh âm trầm ấm mang bảy phần kinh hãi, ba phần cương quyết hòa vào tiếng gió vờn bên tai Bạch Y Vũ. Khoảnh khắc ấy, mọi sợi dây thần kinh của cô như t·ê l·iệt, không dám tin đó là sự thật, cô chôn chân tại chỗ, muốn quay đầu nhưng phản xạ của cơ thể lại chậm hơn suy nghĩ của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tuy tâm thần không khỏi giật mình khi nhìn thấy Ngô Phàm sử dụng nhuyễn tiên kiếm nhưng Bạch Y Vũ vẫn nhanh chóng thoát khỏi sự trói buộc kia, rút trường kiếm sau lưng giúp y bảo vệ Tịnh Trúc. Cô không biết nữ tử này là ai nhưng nhìn thái độ lo lắng của y, cô bất luận như thế nào cũng phải hết sức bảo vệ nữ tử này.

Bộp.

Bạch Y Vũ cố vùng thoát ra khỏi sự khống chế của ả cung chủ nhưng chỉ là vô vọng. Cổ họng cô lại bị bàn tay ả bóp mạnh thêm mấy phần, cô không nhịn được phải kêu lên một tiếng.

“Cô ấy không biết võ công. Nếu mình qua đó, nhất ra định cô ấy sẽ gặp nguy hiểm. Làm sao đây?”

Chương 23: Mai Hoa cổ động (4)

“Đã lâu không gặp, Bạch Long sứ.”

Bạch Y Vũ vừa đỡ kiếm của một tên thuộc hạ Tử Hành Cung vừa lướt mục quang về phía Ngô Phàm. Nhuyễn tiên kiếm trong tay y, mỗi một thức xuất ra đều khiến cô như nhìn thấy Lôi Phong của hơn tám năm về trước. Thân ảnh của y và ả cung chủ ngày một nhanh hơn, cô vừa chống đỡ vừa quan sát hai người họ. Cô không ngờ võ công của ả cung chủ lại cao nhường ấy. Những sợi chỉ mềm mại cứ như múa mà sức sát thương còn hơn cả đao kiếm. Nhìn cách Ngô Phàm tiếp chiêu với ả cô có thể thấy, y khó mà cầm cự lâu hơn.

“Hừ, phán đoán của ngươi cũng không tồi cho lắm.”

“Nếu cứ tiếp tục thế này, e mình không cầm cự được lâu.” Dứt dòng suy nghĩ Ngô Phàm hét lớn “Nha đầu, dẫn Tịnh Trúc vào trong động ngay.”

“Sao? Đau lòng à? Tám năm trước vì cô ta mà đến đây, tám năm sau cũng vì cô ta mà đến. Ngươi quả thật rất si tình.”

“Cô ta biết mình là ai. Năm đó ngoài Thẩm Ngạc Hoa và Tịnh Trúc ra thì không còn ai biết chuyện này. Tại sao ả lại biết chứ? Thật ra ả là ai?”

Tiếng Tịnh Trúc ngắt quãng, bàn tay vẫn cố gỡ những ngón trảo thủ như gọng kìm trên cổ. Mục quang thập phần lo lắng nhìn y. Bên kia Bạch Y Vũ cũng không còn tâm trí để suy diễn những câu hỏi đang dồn dập hiện lên trong đầu. Nhân lúc ả cung chủ đang hướng sự chú ý đến hành động của Ngô Phàm, cô gập người, xoạt chân gạt ngang chân ả cung chủ. Bị bất ngờ, ả cung chủ buông tay khỏi cổ áo cô. Ngô Phàm không bỏ lỡ cơ hội, lập tức ném mạnh cây sáo vào cánh tay đang bóp lấy cổ Tịnh Trúc, thanh nhuyễn tiên kiếm đã tám năm không sử dụng, loang loáng ánh bạc, nhanh chóng cắt đứt những sợi chỉ trên người Bạch Y Vũ.

Môi Ngô Phàm hơi cong. Quả nhiên, cô lúc nào cũng rất hiểu y. Dù là Lôi Phong hay Ngô Phàm, cô đều nhìn thấu suy nghĩ của y. Có Bạch Y Vũ lo cho Tịnh Trúc, Ngô Phàm an tâm đôi chút, tận lực đối phó với ả cung chủ. Chỉ cần không phải phân đường chủ của Tử hành Cung, những kẻ lâu la kia, cô đủ khả năng ứng phó.

Một giọt mồ hôi lạnh chạy dọc sống lưng y. Bạch Y Vũ hoàn toàn không phải là đối thủ của ả, chỉ cần y hành động khinh suất e tính mạng cô khó giữ.

“Tịnh Trúc!”

Tịnh Trúc mi tâm nhăn lại, cổ bị bóp mạnh khiến hô hấp trở nên khó khăn. Cô dùng hai bàn tay thanh mảnh cố gỡ năm ngón trảo thủ cứng như thép của ả cung chủ. Biểu thị đau đớn ấy, cả những vết sướt đang ửng đỏ kia, Ngô Phàm đều nhìn thấy. Bàn tay y run lên, sự giận dữ ngày một tăng, ngay lúc này y chỉ muốn băm vằm ả cung chủ kia thành hàng trăm mảnh. Cây sáo ngọc đã rút ra từ lúc nào, y siết chặt nó trong tay, cố giằn lòng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thật ra ngươi muốn gì?”

“Chút nữa thì ta quên, có một người đang rất nóng lòng gặp ngươi. Người đâu, mời Tịnh Trúc cô nương đến đây.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 23: Mai Hoa cổ động (4)