Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 24: Mai Hoa cổ động (5)

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Mai Hoa cổ động (5)


Cánh môi Bạch Y Vũ hơi mím lại, cách tra kiếm ấy cô đã quá quen thuộc, thậm chí ngày ấy đã có lần vì muốn học theo, cô suýt làm mình b·ị t·hương. Nhuyễn tiên kiếm vốn rất sắc bén, lại mỏng manh như chiếc lá cỏ lau, sử dụng nó không phải là điều dễ dàng, muốn giắt nó cuộn tròn theo vòng eo, giữ nó cố định nhưng thoải mái khi di chuyển, dù vận động thế nào cũng không làm tổn thương bản thân lại còn khó hơn. Khoảnh khắc ấy, cô dường như đã có câu trả lời cho những hoài nghi, cho câu nói đầy ẩn ý mà ả cung chủ kia đã nói.

Ầm… Ầm…

“Biểu ca, tiếp theo chúng ta phải làm sao?”

“Y Y.”

Chương 24: Mai Hoa cổ động (5)

Điều đặc biệt là trận này không hoàn toàn khó giải nhưng lại cần mồi dẫn, đó là máu tươi. Mà máu này phải là của người sinh vào ngày Mão, tháng mười một âm lịch, năm Quý Thìn và vào giờ Hợi (21 giờ - 23 giờ). Buồn thay, y lại là người hội đủ tất cả những điều kiện đó.

“Hai người mau vào đi, trận đã được giải.”

Rơi vào cảnh đó, người yếu bóng vía ắt sẽ ngất đi.

“Không còn lối đi nào khác sao? Muội chỉ sợ bọn chúng cũng biết lối ra đó, sẽ cho người tập kích chúng ta.” Y Vũ lên tiếng.

Đưa ánh mắt sang phía Tịnh Trúc nên Ngô Phàm không nhìn ra biểu hiện đó của Bạch Y Vũ. Y tiến lại gần hai người, nhìn vào vết xước trên cổ của Tịnh Trúc, y không khỏi tự trách bản thân:

“Làm sao đây? Thời gian là điều chúng ta đang không có, hơn nữa nếu huynh dùng nội lực ép c·hất đ·ộc cho cô ấy, bọn chúng xông vào thì phải làm thế nào? Vả lại nội thương trước đây của huynh chưa khỏi hoàn toàn, nếu huynh cố vận công thì…”

“Xin lỗi!”

Hướng bên trái tiến mười tám bước, y ngồi xuống một gốc cây, lấy trủy thủ mang theo rạch một đường trong lòng bàn tay nhỏ máu vào đó. Tiếp theo y hướng chếch lên trên một chút, đi mười tám bước, lại lấy máu nhỏ vào gốc cây khác. Cứ như thế cho đến khi tất cả các cung Càn, Khảm, Cấn, Chấn, Tốn, Li, Khôn, Đoài đều được y nhỏ máu. Một lớp sương mù dày đặc sà xuống rồi “uỳnh” một tiếng, mọi thứ rung chuyển, đất đá dưới chân như muốn trỗi dậy. Một khắc sau, gió ngừng thổi, ảo ảnh biến mất, sương mù tan dần, chỉ còn lại những gốc mai vô hại, những cánh hoa khẽ rung như mỉm cười đón chào cố nhân. Bát Quái Trận đã được giải trừ. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Muội và Tịnh Trúc đợi ở đây.”

“Không sao, có muội bên cạnh, tất thảy mọi thứ đều không làm huynh lo sợ.”

Nói xong, Ngô Phàm bước vào bên trong trận. Vừa qua khỏi một gốc mai, chợt thấy trước mặt bỗng tối sầm, những gốc mai thanh mảnh biến đâu mất, thành xây đá dựng, cành lá đan nhau chằn chịt, xung quanh rừng rậm ngút ngàn, gió rít lên ghê rợn, cát bụi mịt mù trời đất, giống như vừa lạc vào một cơn ác mộng.

Khi Ngô Phàm vừa áp đôi bàn tay y vào lưng mình, Bạch Y Vũ ngay lập tức cảm nhận được một luồng khí tức chạy dọc theo sống lưng, lan tỏa vào từng mạch máu trên cơ thể. Luồng khí ấm áp ấy từng chút từng chút đánh tan cái lạnh thấu tâm can đang như muốn nuốt trọn cơ thể cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nửa viên giải dược này, muội mau uống đi. Như thế độc được giải, nguyên khí của muội cũng sẽ nhanh hồi phục.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Ngô Phàm buông Bạch Y Vũ, hướng Tịnh Trúc mói:

Tiếng nổ đinh tai cùng tiếng ầm ầm của những khối đá đổ xuống làm cả ba giật mình kinh hãi cùng nhìn về phía cánh cửa đã vỡ ra từng mảnh.

Tịnh Trúc nhìn y lo lắng, nhưng cái lắc đầu của y làm những lời cô muốn nói bị đẩy ngược trở lại. Cô nhìn y, ánh mắt đầy bất lực. Nếu cứ tiếp tục như thế, cô chỉ sợ tính mạng y sẽ như ngọn đèn trước gió, không biết sẽ tắt lúc nào.

Cánh tay cô đột ngột bị giữ lại. Trái tim cô bỗng nhói đau khi sự ấm áp từ bàn tay người đó truyền qua lớp y phục, lan trên da thịt mình. Một cảm xúc khó nói thành lời, có vui mừng, có giận dỗi, lại có chút xót xa dâng lên trong lòng. Không cần nhìn cô cũng biết đó là y.

Ngô Phàm không nghĩ cô lại lo sợ như vậy. Một cái ôm của cô đủ để y đánh đổi tất cả. Y đã sai, cái sai ấy khiến cả y và cô đều tổn thương nhưng dường như đã quá muộn để sửa chữa sai lầm. Lý trí nói y phải rời xa cô nhưng trái tim y lại không cho phép y làm thế. Y đã lý trí tám năm qua, giờ đây lý trí đã không còn chút sức lực đành để mặc cho trái tim lộng hành. Vòng tay y dịu dàng ôm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, thanh âm yêu chiều chỉ đủ để cô nghe thấy:

Ngô Phàm tiến về phía trước vài bước, trả lời:

Tịnh Trúc không biết phải làm gì, chỉ biết đứng bên ngoài quan sát. Chốc chốc lại đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đá đang đóng. Mục quang lẫn lộn những tia sáng kì lạ.

Tinh Trúc khẽ lắc đầu, mỉm cười với y. Dung mạo tựa thiên tiên của cô không vì sự uy h·iếp vừa rồi mà thay đổi khí sắc.

“Huynh không sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Khi thời khắc c·hất đ·ộc được đẩy ra ngoài hoàn toàn, toàn thân Ngô Phàm và Bạch Y Vũ đều thấm đẫm mồ hôi. Mi tâm của cả hai đều nhíu lại, trên nét mặt hai người hiện rõ sự đau đớn. Ngô Phàm thu tay về, dồn thêm một luồng khí vào đó rồi ép mạnh vào lưng Bạch Y Vũ. Cô ngẩng đầu, rướn người về phía trước phun ra một ngụm máu đen thẫm, ho sặc sụa.

Ngô Phàm đỡ lấy Bạch Y Vũ, để cô dựa vào người, nhanh chóng bắt mạch. Gương mặt y lại phủ thêm mấy tầng mây đen.

“Huynh không có nhiều lựa chọn như vậy. Bây giờ tính mạng muội ấy mới là điều quan trọng.”

Bạch Y Vũ không nói thêm gì, nhanh chóng uống nửa viên thuốc giải.

Bạch Y Vũ ôm chặt y thêm chút nữa. Lúc này đây, cô không muốn quan tâm y là ai, Lôi Phong cũng được, Ngô Phàm cũng được, chỉ cần đó là y, cô bất chấp tất cả. Phải, chỉ cần đó là y!

Tịnh Trúc giúp Ngô Phàm đỡ Bạch Y Vũ ngồi tựa vào gốc một cây mai. Ngô Phàm nắm lấy tay Bạch Y Vũ nhìn cô đầy lo lắng, gọi khẽ:

Ngô Phàm vịn tay vào một nhành mai, khóe miệng trào ra một ngụm máu đỏ tươi. Máu nhỏ xuống nhanh chóng lẩn khuất sau nền đất lạnh. Nội thương của y chưa hồi phục, phải giao thủ với cung chủ Tử Hành Cung, hơn nữa trận pháp này ảnh hưởng rất nhiều tới nguyên khí của người giải trận, y không ngất đi đã là may mắn lắm rồi.

“Muội yên tâm, nếu chưa từng vượt qua trận pháp kia, tuyệt đối sẽ không thể biết được lối thông gió đó. Hơn nữa bên ngoài lối thông gió cũng là vực thẳm, bên dưới nước sông chảy xiết, cho người mai phục tập kích là điều không tưởng.”

“Khoan đã, Y Y. Rừng hoa mai này được lập theo bát quái trận đồ, không như những rừng hoa mai bình thường.”

“Biểu ca.”

Ngô Phàm nhìn Bát Quái Trận trước mắt! Những gốc mai quá đầu người, thân cây mảnh khảnh kia lại mang trong mình một quy luật ảo diệu. Nếu người không biết trận pháp này chỉ cần rơi vào đó sẽ giống như lạc vào một khu rừng đại ngàn, mỗi cành cây là một đại thụ, mỗi viên sỏi biến thành một tảng quái thạch không thể vượt qua, gió nhẹ biến thành cuồng phong, có khi mất cả tháng mà chỉ quanh quẩn trong một vòng mấy trăm bước, nhưng lại ngỡ là mình vừa vượt qua hàng trăm dặm đại ngàn, cho dù không hôn mê thì cũng kiệt sức, thậm chí là c·hết!

Cô từ từ quay người lại nhìn y, môi nở một nụ cười gượng gạo:

“Ngô Phàm.” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Lúc nãy không hiểu sao muội đột nhiên cảm thấy toàn thân mất hết sức lực. Đã xảy ra chuyện gì?”

“Biểu ca, huynh đừng nói vậy. Đã từng bất chấp tất cả, chút thương thế này có đáng là gì.”

Tịnh Trúc cũng đã tiến vào bên trong rừng mai, nhìn thấy cảnh tượng ấy, mi tâm hơi nhíu lại, ánh mắt thoáng tia nguy hiểm nhưng rất nhanh đáy mắt trở nên nhu hòa như mọi khi. Rốt cuộc cô đang nghĩ gì? Tịnh Trúc lên tiếng tách Bạch Y Vũ và Ngô Phàm ra:

“Lúc nãy cô nương bị trúng độc. Nhưng không sao, biểu ca đã giúp cô ép c·hất đ·ộc ra ngoài rồi.”

Bạch Y Vũ thoáng nghe tiếng y gọi bên cạnh, cựa mình, cô thấy đầu đau như ai đó dùng búa đánh mạnh, nhất thời không thể mở mắt ngay lập tức.

Bạch Y Vũ đón tịnh bình từ tay Ngô Phàm, đổ viên giải dược vào lòng bàn tay, ánh mắt đầy hối hận nhìn y. Hóa ra, người điểm huyệt cô hôm ấy chính là y. Chẳng trách cô lại cảm thấy vòng tay đó vừa thân quen vừa ấm áp đến thế. Thương thế của y rõ ràng không hề nhẹ, vậy mà y vẫn không thôi quan tâm cô. Mảnh giấy đó chắc y đã nhìn thấy, y đến nơi nguy hiểm này là vì cô vậy mà cô còn nghi ngờ y, trách móc y. Cô thấy mình thật ngu ngốc. Nếu y đúng là Phong ca của cô, cô nên hiểu hơn ai hết, y không nói sự thật cho cô biết hẳn có nguyên nhân sâu xa.

“Khỉ thật, cô ta hạ độc lúc nào chứ?”

Không muốn Bạch Y Vũ và Tịnh Trúc lo lắng, y nhanh chóng lau sạch v·ết m·áu còn lại nơi khóe môi, vận chút khí lực điều hòa lại hơi thở, y lên tiếng:

“Y Y.”

Mất một lúc sau Bạch Y Vũ mới hoàn toàn khôi phục lại thần thức. Cô nhìn biểu thị đầy lo lắng của Ngô Phàm, hỏi y:

Mai trắng tinh khôi hòa cùng màu tuyết, hai mà như một, điểm sắc xanh biếc của những chiếc lá mơn mởn, quyện trong gió mùi hương thanh nhàn. Từng cánh hoa mỏng manh lả tả theo từng cơn gió đang lùa vào, hệt như tuyết đang rơi.

Tịnh Trúc không hiểu tại sao Bạch Y Vũ lại nói câu đó. Là do cô thấy có lỗi khi đã để Ngô Phàm rơi vào nguy hiểm khi đến đây cứu cô? Hay là vì y thụ thương? Những câu hỏi cứ luẩn quẩn trong đầu Tịnh Trúc, cô nhìn sang Ngô Phàm, biểu thị dịu dàng trong ánh mắt y cho thấy y hiểu những gì Bạch Y Vũ nói. Có một chút gợn sóng trong lòng cô.

“Mọi chuyện ổn rồi, muội đừng nghĩ đến nữa. Để huynh đỡ muội, chúng ta phải rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.”

“Cửa đã đóng, chúng ta nên nhanh chóng tìm lối ra khỏi đây.”

“Y Y, muội tỉnh lại đi. Y Y.”

Uỳnh.

“Biểu ca, vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?”

Ngô Phàm không nói gì thêm. Đặt Bạch Y Vũ ngồi xếp bằng ngay ngắn trước mặt, điểm các yếu huyệt trên người cô rồi ngưng thần vận khí từ đan điền chuyển đến lòng bàn tay, truyền sang cô.

“Trận pháp đã được giải, chúng ta phải nhân lúc bọn chúng chưa vượt qua được cánh cửa, men theo bờ vực phía bên kia rừng mai để ra ngoài theo lối thông gió của hang động.”

Cũng may, y không phải loại người đó.

“Cô ấy trúng độc sao?”

“Biểu ca, nội thương của huynh không sao chứ?”

Ánh mắt Ngô Phàm dừng lại trên gương mặt Bạch Y Vũ, nhưng khi nhìn vào đôi mắt mang vài phần hoài nghi của cô, y không tự chủ mà lảng tránh đi. Ngô Phàm giắt thanh nhuyễn tiên kiếm vào bên trong thắt lưng, thanh kiếm mỏng nhanh chóng cuộn tròn, rồi khuất hẳn sau vạt áo của y.

Ngô Phàm thu lại nội lực, ngưng thần một chút để điều hòa chân khí. Bàn tay lau vội vệt máu vừa ứa ra từ khóe miệng. Y không muốn Bạch Y Vũ nhìn thấy nó.

Câu nói của Tịnh Trúc khiến môi Bạch Y Vũ mím chặt hơn. Quan hệ giữa hai người quả nhiên không nằm ngoài dự đoán của cô. Chỉ là thân mật hơn những gì cô tưởng. Trực giác của cô cho biết, hai chữ “biểu ca” mà cô nương Tịnh Trúc kia gọi không đơn giản chỉ là một cách gọi. Bạch Y Vũ có chút khó chịu trong lòng, cô vừa nói vừa quay người toan bước vào sâu bên trong:

“Nha đầu ngốc, huynh mới là người có lỗi. Muội nhanh uống nó đi. Chúng ta cần tranh thủ thời gian rời khỏi đây.”

“Loại độc này không cần thuốc giải, chỉ cần dùng nội lực ép c·hất đ·ộc ra ngoài. Nhưng nếu để quá một khắc (mười lăm phút) sẽ nguy đến tính mạng.”

“Bạch cô nương.”

Ngữ khí mang sự lo lắng nhưng dịu dàng của Tịnh Trúc vang lên, lôi cả Ngô Phàm và Bạch Y Vũ về với thực tại. Ngô Phàm buông tay rời khỏi người Bạch Y Vũ, y đảo mắt nhìn một lượt rừng bạch mai trước mắt. Đã bao nhiêu năm, nơi này vẫn không có gì thay đổi. Dù ngoài kia là xuân hay hạ, là thu hay đông, bất luận là h·ạn h·án hay rét mướt nơi này vẫn luôn ấm áp, hoa mai nở rộ quanh năm.

“E là không kịp nữa rồi Lôi Phong.”

Ngô Phàm nhất thời không trả lời được câu hỏi của cô. Bàn tay đang giữ lấy cô buông lỏng. Y nhìn thấy trong mắt cô một chút dỗi hờn xen lẫn nghi hoặc, một chút bi ai hòa cùng chua chát. Tim y nhói buốt, thì ra y đã mang đến nhiều thống khổ cho cô như vậy, phải làm sao ánh mắt cô mới như ngày y gặp lại? Làm thế nào nụ cười như hoa xuân mới trở về trên môi cô? Y đã sai rồi! Là y đã hại cô. Y không nên tìm kiếm, không nên nhớ nhung cô, càng không nên gieo vào lòng cô thứ tình cảm không nên có ấy. Nếu y không bước đến nắm lấy tay cô, phải chăng hôm nay mọi chuyện đã khác? Cô luôn yên vui suốt những năm qua, vậy mà chỉ vì sự suất hiện của y đã đảo lộn tất cả. Tình yêu vốn ích kỷ, y biết điều đó nhưng vẫn cố chấp. Tám năm trước đã làm được vậy mà tám năm sau y lại không thể dằn lòng, muốn một lần ôm lấy cô để bao tình cảm dồn nén bấy lâu bộc phát. Tám năm không gặp, ngỡ rằng chỉ còn là hoài niệm, thế nhưng ngày gặp lại những cơn sóng lòng đã nhấn chìm y trong sự ích kỷ đó. Để bây giờ những gì y mang đến cho cô chỉ là sự tổn thương.

Bạch Y Vũ toan tiếp tục lên tiếng nhưng cả người bỗng nhũn ra, thanh kiếm trên tay rơi xuống đất. Đất trời trước mắt chỉ còn một màu đen, toàn bộ cơ thể không nghe theo ý thức của cô, ngã nhào xuống đất. Ngô Phàm thất sắc, thanh âm sợ hãi vang lên:

“Từ từ thôi, không cần gấp.”

Nói rồi y đẩy nhẹ Bạch Y Vũ ra, lấy tịnh bình mà Thẩm Nguyệt Như giao cho y đưa cho cô, nói:

“Vậy sao?” Ngừng một lúc cô lại hỏi: “Y Y? Sao huynh không gọi là nha đầu?”

Bạch Y Vũ như chỉ chờ có thế, cô buông bỏ tất cả những hoài nghi, trách hờn xuống, lao về phái phát ra tiếng y. Lúc màn sương dày đặc xuất hiện nếu không phải Tịnh Trúc ngăn lại thì cô đã bỏ mặc tất cả mà xông vào trận. Nhìn thấy khí sắc có phần tái đi trên gương mặt y, cô không thể cầm lòng mà ôm lấy y, vùi mặt vào lồng ngực ấm áp của y, dùng vòng tay nhỏ bé của mình giữ chặt y, chỉ sợ nếu cô buông tay lần nữa, y sẽ không bao giờ trở về bên cạnh cô.

Tiếng cửa đá dịch chuyển khiến Bạch Y Vũ và Tịnh Trúc đều dừng bước, cùng quay người lại. Trông thấy Ngô Phàm cả hai không hẹn mà cùng lên tiếng:

“Tịnh Trúc, liên lụy muội rồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 24: Mai Hoa cổ động (5)