Định Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 25: Mia Hoa cổ động (6)
Nội thương vốn không nhẹ lại nhận một chưởng của ả cung chủ cùng với việc dồn sức kéo Tịnh Trúc, lồng ngực Ngô Phàm như muốn nổ tung, một ngụm máu mạnh mẽ phun ra từ miệng y.
“Tịnh Trúc!”
“Ta muốn xem thử giữa ngươi và cô ta, hắn sẽ chọn ai!”
Soạt.
Bạch Y Vũ vẫn đang được Ngô Phàm đỡ từ phía sau, cô không nói gì, thu tất cả biểu thị của hai người vào tầm mắt, tai lắng nghe từng lời họ nói với nhau, cô mơ hồ hiểu được chút gì đó nhưng lại cảm thấy không rõ ràng.
“Thẩm muội, giúp huynh chăm sóc muội ấy!” Y hét lớn.
“Ngô Phàm, Tịnh Trúc cô nương…”
“Hai người đừng nói nữa.”
“Nếu ngươi chưa từng yêu ai đến khắc cốt ghi tâm, ngươi sẽ không bao giờ hiểu sự lựa chọn của ta.”
Ngô Phàm nghiến răng kìm nén cái đau xác thịt vừa cảm nhận được để không buông tay Bạch Y Vũ và Tịnh Trúc.
Ngô Phàm bắt đầu thấy hoa mắt, cánh tay dường như đã không còn cảm giác, mồ hôi nhễ nhại hòa cùng với máu dậy mùi tanh nồng. Tịnh Trúc rơi nước mắt nhìn y:
“Mình vừa trúng độc, huynh ấy lại vận công giúp mình ép nó ra ngoài. Nội lực và nguyên khí của mình và huynh ấy ít nhiều vẫn bị hao tổn. Tịnh Trúc cô nương thì không biết võ công. Làm sao đây?”
“Tiểu Vũ.”
“Bạch cô nương.”
Thời khắc chưởng pháp của ả cung chủ đánh vào người y, bàn tay đang giữ lấy Bạch Y Vũ của y buông ra. Y dùng cả hai tay níu lấy tay Tịnh Trúc, dồn chút sức lực còn lại kéo ngược cô lên. Thẩm Nguyệt Như nghe tiếng y gọi, phản xạ thật nhanh, gạt một tên thuộc hạ Tử Hành Cung về phía sau, lao lên chộp lấy thân hình đang rơi xuống của Tịnh Trúc.
“Hai người đừng nói nữa, thương thế của huynh ấy cô hiểu rõ hơn ta. Nếu ta cũng rời đi, e là chúng ta không ai có thể thoát được. Nhưng nếu ta và huynh ấy liên thủ, ít ra vẫn có cơ hội để cô thoát thân.”
Tịnh Trúc chưa nói hết câu, Bạch Y Vũ đã ngắt lời cô:
“Y Y.”
“Biểu ca!”
“Biểu ca!”
Ngô Phàm biết mình vừa lỡ lời nhưng lời đã thốt ra không cách gì thu lại. Ánh mắt đầy hối hận, y nhìn Tịnh Trúc dịu giọng:
Thanh âm khàn đục mang đầy sát ý của ả cung chủ khiến cả ba không khỏi loạn tâm. Ngô Phàm thật sự lo lắng. Rốt cuộc tại sao ả lại biết? Thân phận và cả bí mật y đang cất giữ kia? Nhìn thái độ, lời nói của ả, rõ ràng mối quan hệ giữa y, Bạch Y Vũ và Tịnh Trúc ả đã biết từ lâu. Nhưng là bằng cách nào? Hơn nữa, nếu đã sớm biết từ trước, tại sao đến tận bây giờ ả mới ra tay? Mỗi một nghi vấn ngày càng lớn dần trong đầu y. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bạch Y Vũ mím môi, nhìn y lo lắng, nói:
“Để xem lần này ngươi còn lựa chọn hay không?”
“Sao? Vẫn chưa chọn được à? Vậy để ta giúp ngươi lần cuối nhé!”
Thẩm Nguyệt Như mím môi, gạt vội giọt nước mắt chưa kịp rơi xuống, nắm lấy tay Tịnh Trúc kéo cô về phía của động.
“Nha đầu, đừng.”
“Biểu ca, biểu ca.”
“Nha đầu, chúng ta có người chi viện rồi. Muội không được manh động. Hự!”
“Vì Bạch Y Vũ mà ngươi lại lớn tiếng với cô ta sao?”
Bạch Y Vũ vung tay, hai mũi kim chỉ còn cách một phân là đâm thẳng vào gân trên mu bàn tay Ngô Phàm thì khựng lại. Ánh mắt lóe lên một tia vui mừng khi nghe thấy giọng nói quen thuộc.
Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như vẫn chưa tiếp cận được mấy người Ngô Phàm, trong khi sắc mặt y đã tái nhợt, hai cánh tay như chỉ chậc chờ buông xuôi.
Chương 25: Mia Hoa cổ động (6)
Soạt.
“Phân đường chủ các ngươi đi xử lý ả tiện nhân Tịnh Trúc cho ta.”
“Bí mật vẫn đang nằm trong tay huynh ấy, bọn chúng đã cất công bày mưu thì nhất định không thể uổng công. Nếu thất thủ, ta và huynh ấy vẫn còn cơ may giữ mạng. Cô nương nhất định phải giúp chúng tôi tìm người ứng cứu. Đi ngay đi!”
“Biểu ca, nội thương của huynh vốn chưa hồi phục, lại vừa vận công ép c·hất đ·ộc cho Bạch cô nương, huynh…”
“Tại sao?”
“Đủ rồi, Tịnh Trúc!”
“Á.”
Bạch Y Vũ lo lắng, bàn tay hơi siết, nhìn kẻ địch trước mắt mà vẫn chưa nghĩ ra đối sách khả thi.
“Tốt nhất ngươi nên sớm nói ra hết những gì ngươi biết, ít ra còn có thể cứu được một người. Nếu không… Ngươi biết rồi đó, ngươi đã từng rơi xuống.”
Ả cung chủ ánh mắt đầy phẫn uất, chộp lấy cổ áo Ngô Phàm, kéo y đứng lên, rồi nhanh chóng chuyển vị trí bàn tay sang yết hầu của y. Giọng nói đã không còn khàn khàn như ban đầu lại có phần như trách móc. Tiếc là tâm trí Ngô Phàm hiện tại đã rơi xuống đáy vực kia cùng thân ảnh của Bạch Y Vũ, y hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi đó.
“C·hết tiệt, mình sắp không trụ được nữa.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đi.”
Dứt lời, ả dùng chưởng lực đẩy Bạch Y Vũ về phía vực. Cô rơi xuống ngay bên cạnh Tịnh Trúc. Mọi việc chỉ diễn ra trong nháy mắt, Ngô Phàm vừa mới thổ huyết, hoàn toàn không thể ra tay ngăn cản. Y lao theo cô, nằm bẹp người trên miệng vực, một tay giữ lấy cánh tay Bạch Y Vũ, một tay cố nắm lấy tay Tịnh Trúc.
“Tịnh Trúc cô nương.”
“Tiểu Vũ!” Thanh âm đầy đau đớn của Tiêu Chí Vĩnh không lọt vào tai Bạch Y Vũ.
Soạt.
Ngô Phàm nghe thấy tiếng hai người thì nhanh chóng lên tiếng:
“Ván cờ này, ta đã thua rồi!” Ả lẩm bẩm rồi đột nhiên thét lên “Bắt hết bọn chúng lại cho ta.”
“Đừng lo cho huynh, mau đi giúp muội ấy đi.”
Y ngày càng tiến sâu vào bên trong một cách không tự chủ. Tiếng binh khí từ phía mép vực cuối rừng mai vọng đến khiến tâm thần y bấn loạn, chỉ sợ ngay cả cơ hội Tịnh Trúc thoát ra ngoài cũng rất mong manh.
Thời gian chậm chạp trôi, hai cánh tay Ngô Phàm đã bắt đầu tê dại. Y đang b·ị t·hương lại thêm gắng sức, máu cứ thế mà trào ra nơi khóe miệng, nhỏ lên cả mặt Bạch Y Vũ. Cô kêu lên:
“Xin lỗi muội, huynh không cố ý.”
Ánh mắt ả cung chủ đanh lại, lấp đầy một mảng u tối, hệt như lòng ả lúc này. Nhìn Bạch Y Vũ và Ngô Phàm cùng song kiếm đối đầu với đám thuộc hạ, bàn tay ả càng lúc càng siết chặt. Phải chăng là do quá hiểu đối phương? Hay là những khúc mắc trong lòng đều không còn tồn tại nên sự phối hợp của hai người lại ăn ý đến vậy? Mỗi đường kiếm, mỗi chiêu thức đều lấy đối phương làm trọng. Một tiến, một lùi; một công, một thủ. Nhìn thấy đám thuộc hạ lần lượt gục dưới kiếm của Bạch Y Vũ và Ngô Phàm, giọng nói khàn đục của ả cung chủ lại vang lên:
“Không! Nội lực của huynh đã vì muội mà hao tổn không ít. Muội tuyệt đối không rời khỏi đây.” Cô nhìn sang Tịnh Trúc tiếp lời “Tịnh Trúc cô nương, ta và huynh ấy sẽ cố gắng giữ chân bọn chúng, cô nương mau tìm cách thoát ra ngoài báo tin về Bạch gia và Thiên Long Giáo.”
“Biểu ca, đừng. Hãy buông muội đây này. Mau kéo cô ấy lên.”
“Ngươi nghĩ bọn chúng sẽ cứu được các ngươi?”
“Nhưng lỡ như…”
“Biểu ca, huynh mau buông tay đi. Nếu không cả huynh cũng sẽ rơi xuống.”
“Muội hiểu, là do muội không tốt thôi.”
“Nãy giờ cũng mất khá nhiều thời gian rồi. Ta không đủ kiên nhẫn đâu. Lôi Phong, nếu ngươi không giao ra thứ ta cần. Hôm nay, ta tuyệt đối không để các ngươi sống sót rời khỏi đây.”
Ả lách người, tung một cước khiến Ngô Phàm thối lùi rồi thổ huyết. Ả nhanh chóng rời đi, những mũi kim trực hướng Bạch Y Vũ mà lao tới. Cô không kịp đề phòng, bị chúng xuyên qua người, mặc kẻ địch lôi kéo. Ả cung chủ chộp lấy yết hầu của cô, ánh mắt long lên:
“Thẩm muội, giúp huynh chăm sóc người đó. Tịnh Trúc, nhờ muội!”
“Ngô Phàm, mau buông muội ra. Huynh sẽ không chịu nổi mất.”
“Tại sao ngươi lại chọn cô ta? Ả không phải là người ngươi yêu nhất sao? Sao ngươi lại chọn cô ta?”
Một đường kiếm quang lướt nhanh, mấy gốc mai gãy đổ. Thân ảnh Thẩm Nguyệt Như như cánh hoa lay động trong gió, thoắt một cái đã tung dải lụa quấn lấy cổ một tên phân đà chủ của Tử Hành Cung. Trảo thủ đặt ngay yết hầu hắn, cô lạnh lùng tước đi hơi thở cuối cùng của kẻ địch.
Bạch Y Vũ đẩy mạnh Tịnh Trúc vào sâu bên trong rừng mai rồi không kịp để Ngô Phàm có phản ứng gì, cô đã rút kiếm xuất thủ. Không còn cách nào, y không quay người, nói:
Ngô Phàm thừa biết ả muốn nói gì. Phải! Y đã từng rơi xuống đó và may mắn không chắc sẽ mỉm cười với hai người kia như đã mỉm cười với y. Đây là bên trong cổ động, vì thế ánh sáng không thể soi tới đáy vực. Dưới đó chỉ duy nhất một màu đen đáng sợ.
Cả Tịnh Trúc và Thẩm Nguyệt Như cùng hét lên. Thanh âm đầy tuyệt vọng.
“Lôi Phong? Huynh đúng là Phong ca sao?”
Câu nói của Tịnh Trúc bị Ngô Phàm lên tiếng ngăn lại, thanh âm có phần gay gắt khiến cô ngẩn người. Gần tám năm qua, y chưa từng lớn tiếng với cô. Mục quang ả cung chủ thấp thoáng tia nhìn u uẩn, đáy mắt dường như có chút không cam tâm. Giọng điệu có chút mỉa mai, ả nói:
“Huynh cẩn thận.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Ngô đại ca!”
“Chuyện này để sau hẳn nói. Y Y, muội cùng Tịnh Trúc nhanh chóng đến lỗ thông gió trước. Việc còn lại để huynh lo liệu.”
Bạch Y Vũ dùng tay còn lại rút hai mũi kim đang cắm trên người ra. Ngô Phàm nhìn thấy hành động đó thì kinh hãi:
“Ngô Phàm!
“Bạch cô nương.” Tịnh Trúc cũng hốt hoảng.
“Không được! Mình không thể buông tay! Không!”
Ả cung chủ phất tay áo, gạt lớp bụi mù do bụi đá tạo ra. Tịnh Trúc hoảng hốt lùi về bên cạnh Ngô Phàm, lên tiếng:
Ngô Phàm một tay kéo Bạch Y Vũ về phía sau, một tay đẩy Tịnh Trúc lùi lại. Nhưng Bạch Y Vũ đã lập tức phản ứng:
Cánh tay ả cung chủ chơi vơi giữa không trung. Ả đã cố giữ y lại khi y xoay người nhưng bàn tay ả đã chậm một nhịp. Nhìn thân ảnh của y mất hút dưới vực sâu, ánh mắt ả đong đầy bất nhẫn, những ngón tay vô thức nắm lại thành quyền, móng tay cắm vào da thịt đến bật máu.
“Được!”
Bạch Y Vũ vừa xoay người, một loạt những sợi chỉ đỏ mang theo kim thêu sượt qua mặt Ngô Phàm. Y nhanh chóng dùng nhuyễn tiên kiếm cuốn lấy chúng, trong nháy mắt, y nhận ra mục tiêu của chúng không phải là y mà là Bạch Y Vũ.
Ngô Phàm biết không thể chờ thêm được nữa, giữa hai người y phải chọn một. Một bên là nữ tử y xem như sinh mệnh, một bên là biểu muội đã từng vì y bất chấp nguy đến tính mạng, cứu y khỏi tay kẻ thù, lôi y từ quỷ môn quan trở về. Một bên là yêu đến khắc cốt ghi tâm, một bên là biểu muội mà y vô cùng trân quý. Chọn ai, bỏ ai? Ai có thể giúp y lựa chọn?
Ả cung chủ không lấy thế mà từ bỏ mục tiêu của mình. Ả mỗi lúc một dồn Ngô Phàm tiến sâu vào bên trong rừng mai. Mỗi chiêu thức xuất ra như đánh vào tử huyệt của y nhưng cuối cùng lại chuyển sang vị trí khác. Lúc này, nỗi lo sợ trong lòng Ngô Phàm càng lúc càng tăng. Nếu y không thụ thương, tình cảnh có lẽ không đến mức ngoài tầm kiểm soát như thế này. Chưa từng nhìn thấy diện mạo của ả nhưng từ cách phục sức, thần thái đôi mắt, cước bộ và cả những gì đã điều tra được, ả chỉ độ ngoài hai mươi nhưng thân thủ thì khiến người ta phải thán phục. Y cũng không ngoại lệ! Chiêu thức của ả nhìn vào vô cùng đẹp mắt. Có lúc như hoa đào bay trong gió, có lúc như mềm mại như dòng nước uốn mình, lại có lúc mạnh mẽ như thác đổ, cũng có lúc như gió vờn bên tai lại có lúc như cuồng phong bão táp. Sự biến chuyển khôn lường ấy, khiến Ngô Phàm nhất thời thấy sống lưng lạnh ngắt.
Ngô Phàm rút cây sáo ngọc bên thắt lưng, đánh mạnh vào cổ tay ả cung chủ. Chỉ là hư chiêu nhưng đủ để ả nới lỏng bàn tay đang bóp lấy yết hầu của y. Y cũng chỉ chờ có thế, dùng chút sức tàn còn lại thoát khỏi sự kiểm soát của ả, xoay mình, lao xuống đáy vực.
“Ngô đại ca.”
Phía bên dưới, Bạch Y Vũ đang cố tìm một nơi có thế làm bàn đạp nhưng tường đá trơn trượt, mỗi lần như thế tay cô lại vuột khỏi tay Ngô Phàm một chút.
Tiếng thét của ả lôi Tiêu Chí Vĩnh, Thẩm Nghuyệt Như và Tịnh Trúc về với hiện thực. Tiêu Chí Vĩnh đứng chặn trước mặt thẩm Nguyệt Như và Tịnh Trúc, nói:
Quả nhiên như điều y đã nghĩ. Y vừa qua khỏi một gốc mai đã thấy Bạch Y Vũ đang khó khăn chống đỡ với hai gã phân đường chủ cùng mười mấy tên thuộc hạ của chúng. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta đi.”
Cả Ngô Phàm và Bạch Y Vũ cùng kinh hãi:
“Sao? Ngươi đã quyết định chưa? Cũng đã hơn hai khắc rồi, xem ra ngươi cũng không chịu được bao lâu nữa.” Ả cung chủ lại cất giọng khàn khàn.
“Biểu ca, không xong rồi.”
Nói xong, ả dùng nội lực hất mấy tên thuộc hạ vô dụng sang một bên. Mấy tên bị hất văng ra ngoài, thân mình va vào vách đá, thổ huyết, không kịp kêu một tiếng đều nhất loạt c·hết ngay tại chỗ. Nhìn thấy cảnh ấy, cả Ngô Phàm và Bạch Y Vũ không hẹn mà cùng thối lui về phía sau mấy trượng, giữ một khoảng cách nhất định.
Nhuyễn tiên kiếm bên thắt lưng lại loang loáng ánh bạc. Tịnh Trúc cắn vành môi rồi quay đầu chạy về hướng mà Ngô Phàm đã nói.
Khi ả vận công vào lòng bàn tay, đôi mắt lạnh lẽo bỗng thoáng tia nhìn bi ai.
Trong lúc hỗn chiến, vì cố tránh sự t·ruy s·át của một gã phân đà chủ, Tịnh Trúc bất cẩn trượt chân, rơi xuống mép vực. Cánh tay sượt qua mỏm đá nhô ra đau buốt. May mắn, cô chụp được một nhánh cây dại khá chắc chắn. Ánh mắt ả cung chủ quắt lên, giọng khàn khàn:
“Y Y, nhanh cùng Tịnh Trúc rời khỏi đây. Chúng ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ đâu.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Từ phía sau, ả cung chủ khuỵu gối, dùng bàn tay cấu mạnh vào lưng y, từng chút từng chút ấn những chiếc móng nhọn xuống rồi rút chúng ra. Ngô Phàm cảm nhận được sự ấm nóng từ trên lưng khi ả cung chủ thêm một lần nữa dùng những chiếc móng đó đâm vào da thịt y. Dường như máu chảy rất nhiều, loang ướt cả phần lưng y, chảy xuống bên dưới, thấm vào lòng đất, lan dần ra như vết mực đổ.
“Nếu cứ kéo dài thế này, chi bằng để muội đi trước.”
“Chúng ta rời khỏi đây trước, mọi chuyện tính sau. Ta sẽ cố giữ chân bọn chúng, Thẩm Nguyệt Như, cô dẫn vị cô nương này nhanh rời khỏi đây.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.