Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 26: Nguyệt Như

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Nguyệt Như


Ả cung chủ vẫn đứng yên bất động. Nhìn cảnh tượng trước mắt, xác người la liệt, đều là những kẻ đang bán mạng vì ả trong đó có cả hai vị phân đường chủ theo ả gần mười năm qua nhưng trong mắt ả, một tia thương cảm cũng chưa từng xuất hiện. Ả đang chờ thời cơ để c·ướp lại con mồi, và thời khắc ấy đã đến.

Tiêu Chí Vĩnh lại một thoáng ngưng thần, bàn tay lại lần nữa do dự. Y không biết có nên tiếp tục hay không, nếu Thẩm Nguyệt Như tỉnh lại, biết y đã phi lễ với cô liệu cô sẽ như thế nào? Bản thân y cũng chưa từng trải qua chuyện tương tự, vướng mắc trong lòng không biết nên tháo gỡ ra sao. Y sẽ chịu trách nhiệm với cô ư? Cả cô và y đều không phải là người đối phương muốn kề cận, miễn cưỡng liệu có tốt cho cả hai? Hơn nữa, cô có con đường của cô, y có lựa chọn của y. Hai người ngay từ đầu vốn đã đối nghịch, sau này đối mặt nhau phải làm thế nào? Hay cả y và cô sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra?

Chí Vĩnh rút thanh kiếm nhuốm đầy máu từ người của một tên thuộc hạ Tử Hành Cung nhanh chóng lao đến đỡ lấy thân ảnh đang muốn ngã quỵ của Thẩm Nguyệt Như, thân thủ lộ nhiều sơ hở. Chiếc khăn che mặt của ả cung chủ hất lên một chút, hai cánh môi hơi nhếch như cười cợt, chớp ngay thời cơ dùng nội công, đánh thêm một chưởng khí lực nhắm vào Tiêu Chí Vĩnh.

“Tại sao lại thay ta nhận một chưởng ấy? Cô thật ngốc mà!”

Thẩm Nguyệt Như xoay người, vừa lúc kịp chắn cho y. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nguyệt Như!”

“Như thế này cô sẽ bớt lạnh, cũng sẽ không ảnh hưởng đến thương thế của cô.”

Lần đầu tiên y nhìn cô kĩ như vậy.

“Lửa đã tắt, cô nằm dưới đất sẽ không tốt đâu.”

Một lần nữa, y lại mang cho cô cảm giác an ổn. Cô cảm nhận hơi ấm của y qua lớp y phục, vẫn như lần trước, cô chỉ muốn ngủ vùi trong sự bình yên này.

Cô nôn thêm mấy ngụm máu nữa thì lại lịm đi. Tiêu Chí Vĩnh nhìn cô, mục quang lẫn lộn nhiều cảm xúc. Bàn tay cô đã lạnh hẳn đi. Y mím môi, để cô nằm xuống, sau khi vuốt gọn những lọn tóc rủ trên y phục cô sang một bên, y di chuyển tay mình xuống dây thắt lưng của cô. Những ngón tay y hơi khựng lại rồi nắm thành quyền, ánh mắt y lại lướt qua gương mặt cô lần nữa. Môi cô bật ra tiếng rên khe khẽ, như muốn giữ chúng lại trong cổ họng, không muốn ai nghe thấy. Ngón tay y dứt khoát luồn vào mối thắt, từ từ kéo nhẹ, dải lụa màu tím tuột ra. Đôi bàn tay y lại lướt lên phía trên, nơi cổ áo của cô đã có phần mở ra do thắt lưng bị tháo. Những ngón tay y nhẹ nhàng lần theo viền cổ áo, nới rộng nó ra, phía dưới xương quai xanh, ngay giữa ngực lộ ra những chấm nhỏ màu đỏ tươi. Vị trí mấy mũi ngân châm đã cắm vào.

Tiêu Chí Vĩnh để cô tựa hẳn vào người mình, từ phía sau vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ nhắn của cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

Mặc Tịnh Trúc cố gắng bao lần vẫn không thể thoát khỏi bàn tay như gọng kìm của ả cung chủ. Cổ tay cô lại hằn lên những vệt đỏ au do móng tay ả tạo nên.

Hai người cứ giằng co mất một lúc. Đến khi Tiêu Chí Vĩnh không còn đủ kiên nhẫn, y nói như hét với cô:

Trong khi Tiêu Chí Vĩnh vung kiếm tạo thành vòng cung hạ một lúc bốn tên thuộc hạ Tử Hành Cung, dọn đường cho Thẩm Nguyệt Như đưa Tịnh Trúc ra ngoài. Ả bất ngờ dùng khinh thuật, chỉ một cái chớp mắt đã chặn đầu hai người. Vừa nhận ra sự xuất hiện của ả, Thẩm Nguyệt Như liền hất dải lụa trong ống tay áo đánh về phía kẻ địch. Thứ lụa mềm mại tưởng chừng như vô hại nhưng nếu người bình thường bị tránh trúng không c·hết cũng nội thương nghiêm trọng. Ấy vậy mà ả chỉ với một cái lách người nhẹ nhàng đã dễ dàng thoát khỏi thế công của đối phương.

Tiêu Chí Vĩnh đưa mắt nhìn xuống đáy vực đen ngòm dưới chân. Tiểu Vũ của y đang ở nơi đó và… cả hắn. Y không dám nghĩ tiếp, sợ sẽ nghĩ đến những chuyện mà bản thân y biết rõ chúng hoàn toàn có thể xảy ra. Bóng tối đáng sợ như muốn nuốt lấy tất cả, cả chút hy vọng mong manh trong lòng y lúc này.

Tiêu Chí Vĩnh hoảng hốt, quay lại, vội đỡ lấy tấm thân đang muốn gục ngã của cô, thanh âm mang bảy phần lo lắng ba phần hối hận:

“Tiểu Vũ nhất định sẽ không sao. Phải, muội ấy sẽ bình an và… cả hắn!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Thả ta ra, thả ta ra!”

Giọng y khe khẽ, hơi thở ấm nóng phả vào vành tai cô, Thẩm Ngyệt Như không tự chủ mà cựa mình vùi mặt vào lồng ngực vững chãi của y, những ngón tay siết lấy vạt áo của y, tham lam giữ lấy sự ấm áp, bình yên mà y mang lại. Cô không trả lời y, thiêm th·iếp đi vào giấc ngủ.

Bọn thuộc hạ Tử Hành Cung kéo đến ngày càng đông, dường như mọi chuyện đều nằm trong dự tính của chúng. Ả cung chủ khoanh tay đứng nhìn Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như vừa bảo vệ Tịnh Trúc, vừa tìm cách thoát khỏi vòng vây. Mục quang đanh hẳn lại hoàn toàn mất đi sự bất nhẫn lúc nãy, thay vào bằng cái nhìn c·hết chóc, lấp đầy bóng tối của oán hận.

Thẩm Nguyệt Như vừa che chắn bản thân, vừa cố vùng thoát ra khỏi đôi tay của nam tử kia.

Tiêu Chí Vĩnh giật mình rụt tay về. Mọi suy nghĩ trong đầu lập tức bay biến bởi tiếng nói yếu ớt của Thẩm Nguyệt Như. Y cuống quýt đứng lên, quay mặt đi nơi khác, bộ dạng không khỏi khiến người ta nghi ngờ. Y không nghĩ, cô sẽ tỉnh lại vào lúc này.

Y đưa tay gạt mấy sợi tóc lòa xòa trên mặt cô. Những ngón tay vô tình chạm vào làn da mềm mại của cô, tạo nên một âm thanh nhẹ như hư không trong lòng y.

“Hôm nay ta tạm tha cho các ngươi.”

“Cô thấy đỡ hơn rồi chứ?”

“Tiêu Chí Vĩnh.”

Sau hơn một canh giờ, việc trị thương tạm dừng. Thẩm Nguyệt Như lả người xuống nền đất lạnh. Lửa đã ngừng cháy. Tiêu Chí Vĩnh sau một lúc điều hòa lại chân khí thì đỡ cô ngồi lên. Động tác của y làm cô tỉnh giấc. Cô lại hỏi:

“Ngươi buông ta… ra. Buông ta ra.”

Nói rồi ả cung chủ nắm lấy tay Tịnh Trúc kéo mạnh khiến cô suýt ngã. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lời y thật nhỏ, chỉ đủ để mình y nghe thấy.

Y hít lấy một luồng khí, cảm thấy lồng ngực có chút lạnh. Y quay mặt nhìn về phía đống lửa đang cháy cách nơi y đứng hơn mươi trượng, đong đầy trong mắt y là hình ảnh nữ tử đang ngủ say kia. Y dợm bước trở về bên cạnh cô. Nhìn đống lửa đang lụi dần, y cảm thấy lo lắng. Nơi này núi đá cheo leo, ngoài những gốc mai ra hầu như chỉ toàn là cỏ dại mọc trên các vách đá, khó khăn lắm y mới gom được một ít nhành mai khô và một thân cây đủ lớn để nhóm lửa, nhưng có lẽ không đủ để sưởi ấm đến tận trời sáng.

Thẩm Nguyệt Như nhìn thấy cổ áo mình đang hớ hênh vội dùng tay kéo lại, ánh mắt tức giận nhìn y, nói không trọn lời lại nôn ra máu.

Tiêu Chí Vĩnh không nghe cô trả lời cũng không nói thêm gì.

Ánh lửa bập bùng soi rõ khuôn mặt nhợt nhạt của Thẩm Nguyệt Như. Dù Tiêu Chí Vĩnh đã vận công giúp cô điều thương nhưng tình trạng của cô xem ra không mấy khởi sắc. Y không phải không biết nguyên do mà là y vẫn đang phân vân, chưa dám làm chuyện đó. Mi tâm của cô bỗng nhíu lại, trong cơn mơ màng không kìm được mà nôn thêm vài ngụm máu. Cô ho lên sặc sụa.

Thẩm Nguyệt Như tuy mệt mỏi nhưng cũng nhanh chóng nhận ra sự khác lạ của y. Cô chống tay, cố gắng ngồi dậy, sợi thắt lưng màu tím rơi xuống đất, đập vào mắt cô.

Việc lấy ngân châm trên người cô không mấy khó khăn nhưng quá trình Tiêu Chí Vĩnh vận công giúp cô điều thương lần nữa thì mất khá nhiều thời gian. Cả hai đều im lặng, tập trung vào việc vận khí. Ánh sáng yếu ớt của ngọn lửa sắp tàn soi lên gương mặt lấm tấm những giọt mồ hôi của hai người. Mọi thứ chìm vào tĩnh lặng, im lìm đến nỗi nghe thấy cả hơi thở có phần gấp gáp của cô và y.

“Thẩm Nguyệt Như! Cô đừng tức giận, nghe ta giải thích.”

“Thẩm Nguyệt Như.”

Tiêu Chí Vĩnh vội vàng đỡ cô dậy, vỗ nhẹ lên lưng cô.

Rèm mi cong, đôi chân mày thanh tú. Dù b·ị t·hương không nhẹ nhưng sắc hồng trên hai cánh môi cô vẫn đủ để nam nhân thiên hạ thèm muốn. Chiếc mũi cao với sống mũi thẳng tắp khiến ngũ quan của cô càng thêm hài hòa, diễm lệ.

Tim cô lạc mất một nhịp.

Ánh mắt của Thẩm Nguyệt Như đã dịu đi, cô nhìn y, thu mọi biểu cảm trên gương mặt y vào tầm mắt rồi nhẹ nhàng tựa vào vai y thay lời đồng ý.

Tròng mắt mỗi người, sau mỗi lần lưỡi kiếm uống thứ tanh hôi kia dường như vằn thêm vài tia máu.

“Ta không cần ngươi quan tâm. Buông ta ra, buông ra.”

Trăng đã lên cao, hắt chút ánh sáng bạc yếu ớt vào bên trong cổ động qua những khe hở trên vách đá nhưng như thế cũng đủ để Tiêu Chí Vĩnh nhìn thấy gương mặt nữ tử bên cạnh y.

Những ngón tay y luồn sâu vào tóc cô, cánh tay đang ôm lấy cô siết chặt hơn một chút. Lòng y trỗi dậy một thứ cảm giác xa lạ, không còn đơn thuần là xót xa đồng cảm như lần đó, mà là một thứ gì đó lạ lẫm. Tiếc rằng, lúc này đây, y cũng không rõ đó là gì.

Ả phất ống tay áo. Một loạt ngân châm nhắm ngay huyệt Đàn Trung (ngay giữa ngực) của Thẩm Nguyệt Như lao tới. Dù đã cảnh giác nhưng việc ả phóng ám khí là điều cô không nghĩ đến. Tịnh Trúc trông thấy tình thế trước mắt thì giật tay mình ra khỏi tay Thẩm Nguyệt Như thét lên một tiếng kinh hãi. Hành động của cô vô tình khiến Thẩm Nguyệt Như đang muốn né người sang một bên bị cái giật tay mạnh mẽ ấy làm cho xao nhãng. Ngân châm cứ thế mà xuyên qua y phục, cắm sâu vào bên trong da thịt. Ngân châm không có độc nhưng yếu huyệt Đàn Trung bị tổn thương khiến Thẩm Nguyệt Như trong một lúc choáng váng, nội khí nhất thời bị phân tán. Đáy mắt ả cung chủ dường như lộ ý cười, một tay kéo Tịnh Trúc về phía mình, một tay giáng một chưởng lên người cô. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Tiêu Chí Vĩnh, ngươi… Khụ, phụt!”

“Cô đừng kích động như thế, không có lợi cho nội thương của cô đâu.”

Thanh âm của Tiêu Chí Vĩnh đủ lớn để trấn áp cơn tức giận của Thẩm Nguyệt Như. Cô bất giác ngây người, đôi mắt đỏ hoe, im lặng nhìn y.

Y đứng đó khá lâu, thân ảnh bất động, xung quanh chỉ là một màu đen bao trùm. Đêm trên núi, thê lương đến rợn người.

Chương 26: Nguyệt Như

“Cô không muốn tìm hắn hay sao? Với thương thế của cô hiện giờ thì cô làm cách nào để tìm hắn?” Y ngưng một chút rồi dịu giọng – “Để ta giúp cô có được không? Một lần này thôi.”

***

Khi ả cung chủ vừa quay lưng bỏ đi. Bọn thuộc hạ Tử Hành Cung cũng hiểu ý chủ nhân mà nhanh chóng rời khỏi cổ động. Thẩm Nguyệt Như trong cơn nộ khí vì không bảo vệ được người mà Ngô Phàm giao phó, lại thêm nội thương khiến khí huyết nghịch hành, nôn liên tục những ngụm máu đỏ tươi. Vòng tay ôm lấy Tiêu Chí Vĩnh buông lỏng, hai mắt từ từ khép lại, chút ý thức cuối cùng cô chỉ nghe thấy tiếng ai đó gọi tên mình trong hoang mang tột đỉnh.

“Vậy…”

“Ngươi lại muốn làm gì?”

Những thân hình ấm nóng ngã xuống ngày một nhiều, máu đã vung vãi khắp dưới mặt đất, nhuộm hồng những cánh hoa mai rơi lả tả. Mùi bạch mai thanh nhàn nhanh chóng bị khỏa lấp bởi mùi tanh của máu. Mai hoa gãy rạp, ngả nghiêng, liêu xiêu, đau đớn rỉ những giọt máu trong suốt do những vết chém ngang dọc trên thân mình. Tiếng gió lùa qua lỗ thông gió hòa vào tiếng la ó, tiếng đao kiếm như tiếng khóc tức tưởi. Cánh hoa rơi rụng, bị vùi dập như bông tuyết nát vụn dưới bàn chân con người.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 26: Nguyệt Như