Định Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 27: Ray rứt
Tịnh Trúc quắc mắt nhìn gã, ánh mắt sắc như dao. Dù thiện lương đến đâu chăng nữa nếu nghe những lời vừa rồi cũng không khỏi sinh lòng căm hờn.
“Đã hơn hai mươi năm, mình nên buông tay mới đúng.”
“Lão gia, xin người đừng trách Kim tiểu thư. Cô ấy cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy.” Kiến Lâm cuối cùng chịu không nổi, đành lên tiếng.
Chương 27: Ray rứt
“Lại… lại còn chuyện này nữa sao?”
Tịnh Trúc nhìn ra được khó xử của Tiêu Chí Vĩnh, chậm rãi nói, mắt phượng khẽ chớp động một tia xấu hổ:
Nhìn thân ảnh Kim Thiền và Kiến Lâm vừa khuất sau cánh cửa, Bạch Gia Hào buông tiếng thở dài, thần sắc ảm đạm, đáy mắt tuy không động nhưng lại chất chứa nỗi lo lắng cùng sầu muộn. Những ngón tay gầy guộc của ông dây nhẹ lên vầng trán đã hằn nếp nhăn của năm tháng, của ưu phiền và suy tư.
***
“Vậy để lão nô đi lo liệu. Lão gia, người vừa về đến, nên nghỉ ngơi đôi chút, sức khỏe là quan trọng. Mấy hôm nay tiểu thư và thiếu gia không có nhà, có chuyện gì người cứ nói với lão nô, lão sẽ an bài cho người.”
“Chuyện lớn đến mức này mới cho ta hay? Các con có xem ta là trưởng bối của các con không?”
Tịnh Trúc đang khốn khổ vì b·ị t·hương khắp người nhưng vẫn trừng mắt nhìn bọn người trước mặt không một chút sợ hãi.
Thẩm Nguyệt Như chỉ chờ những lời này của Tịnh Trúc, lập tức yêu cầu:
“Nữ tử này thật là… Không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”
Bạch Gia Hào cố trấn tĩnh, hít lấy mấy luồng khí thật sâu, đem nộ khí đang muốn bùng phát nén lại. Ông ngồi xuống, gắt:
“Còn dám chửi? Nếu không phải cung chủ có lệnh thì bọn ta đã ‘thịt’ ngươi từ lâu rồi. Đồ tiện nhân, ta phỉ!”
Thanh âm của lão quản gia trước cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Bạch Gia Hào. Thu lại b·iểu t·ình trên mặt, ông lên tiếng:
Lão quản gia sau một hồi đắn đo mới ngồi xuống chiếc ghế gần với chỗ Bạch Gia Hào. Lão lại chấp tay thi lễ:
“Thiền nhi, người này là ai?”
Cảm kích trước tấm lòng trung thành của lão quản gia, Bạch Gia Hào cười ôn hòa: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đúng vậy, bọn chúng đang đuổi theo ai kia?” Câu hỏi chỉ mới vừa vuột ra khỏi cửa miệng, thần sắc của Thẩm Nguyệt Như đã đen lại. “Chẳng phải là cô nương ta sao? Mau đến đó.”
Bạch Gia Hào cảm thấy mệt mỏi, không đáp lại lời lão quản gia, tựa người vào lưng ghế khép mắt dưỡng thần, lại không nghĩ nhân ảnh hơn hai mươi năm ngỡ đã quên hóa ra vẫn hiện rõ trong từng cơn mộng mị.
Kim Thiền như người sắp c·hết đ·uối vớ được cọc gỗ. Thứ không khí căng thẳng này cô đúng là không muốn dây dưa thêm một chút nào. Cô nhanh chóng cáo lui, không quên kéo cả Kiến Lâm theo.
“Không cần đâu! Chúng ta nhanh trở về điều động thêm nhân lực. Đã qua một đêm mà bọn chúng không có động tĩnh gì, ta e là có âm mưu bên trong.”
“Được rồi, đi nhanh thôi.”
“Cô nương, cô không sao chứ?” Thẩm Nguyệt Như hỏi.
Biết không thể thay đổi được quyết định của Bạch Gia Hào, lão quản gia đành theo lệnh. Ông đứng lên, nói:
“Nguyệt Như, cô xem, bọn chúng chẳng phải là thủ hạ của Tử Hành Cung sao?”
Thẩm Nguyệt Như sực tỉnh, có chút ngại ngùng nhìn Tiêu Chí Vĩnh rồi quay sang Tịnh Trúc:
“Lão gia, chẳng hay người gọi lão nô có chuyện gì căn dặn?”
“Lão gia, người cho gọi lão nô?”
Trời tờ mờ hửng sáng, Tiêu Chí Vĩnh bị tiếng chim lanh lảnh bên ngoài cửa động đánh thức. Suốt đêm ôm Thẩm Nguyệt Như không dám thay đổi tư thế, thân mình y có chút mỏi. Sau mấy cái chớp mắt, y tỉnh hẳn. Rút nhẹ những ngón tay đang luồn trong tóc cô ra, ánh mắt ôn nhu của y lại lần nữa dừng lại trên gương mặt nhỏ nhắn đang vùi trước ngực, có chút mơ hồ không gọi tên. Nhìn thần sắc cô đã hồng hào, lại xem mạch tượng của cô đã ổn định, y không khỏi thở phào, như trút bỏ một thứ gì đó nặng nề.
“Dạ, hiện tại vẫn chưa. Nếu có tin tức gì người của Thiên Long Giáo sẽ cho người đến thông báo.” Kim Thiền lí nhí trả lời.
“Lão gia, lão nô đi ngay.”
“Được, chúng ta trở về trước. Ta cũng cần thương lượng với thúc thúc. Tình hình trước mắt, có lẽ không thể ở lại Bạch gia.”
Bàn tay gã cầm đầu in rõ trên gò má Tịnh Trúc, môi cô bật máu.
Tất cả đều không phải đối thủ của hai người, chưa đến năm mươi chiêu, một đám hơn mười người đều trở thành xác không hồn. Trong gió, phảng phất mùi tanh của máu.
Bốp.
Tuy ngày thường hắn và Kim Thiền chẳng ưa gì đối phương nhưng thấy Bạch Gia Hào lớn tiếng với cô, hắn cũng không thoải mái lắm. Dù sao, đối với bọn Tiểu Quế Tử, cô vẫn rất chu đáo.
Tiêu Chí Vĩnh nhanh chóng dùng khinh thuật, theo Thẩm Nguyệt Như tiến về phía hỗn loạn kia.
Tiêu Chí Vĩnh lúc này mới nhận thức được vòng tay y có chút gắt gao ôm lấy cô. Gương mặt y ẩn hiện một lớp mây hồng, ngập ngừng buông Thẩm Nguyệt Như ra. Hơi ấm tồn tại bỗng nhiên mất đi, khiến y có cảm giác mất mát. Nhưng suy nghĩ đó nhanh chóng thoát ra khỏi đầu y.
Tiêu Chí Vĩnh thầm mắng Thẩm Nguyệt Như. Ánh mắt có chút hờn trách.
“Ngươi… ngươi buông ta ra được không?”
Ngữ khí của y tuy bình thường nhưng lại bao hàm sự kiên định bên trong, Thẩm Nguyệt Như không nói thêm gì, chỉ khẽ gật đầu. Bên ngoài tuyết vẫn chưa rơi trở lại, gió cũng chỉ nhẹ thổi, tâm Tiêu Chí Vĩnh giảm đi một phần lo lắng. Chiếc cầu treo đó thật sự là một chướng ngại.
“Ừm, nếu là Vĩnh nhi lưu lại thì ta yên tâm.” Ngừng một chút Bạch Gia Hào tiếp lời. “Con lui xuống đi. Cho người gọi lão quản gia đến, bá bá có chuyện cần căn dặn ông ấy.”
“Ngươi nghe thấy chưa? Cô nương ấy không ngại, ngươi ngại cái gì? Nhanh lên.”
“Lão gia, chuyện này…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nguyệt Như, Nguyệt Như.”
“Cô đợi một lát, ta sẽ tìm chút gì đó cho cô lót dạ.”
“Chuyện này…”
“Cứ gọi tôi là Tịnh Trúc."
Chân vấp phải một cái rễ to trồi lên mặt đất, Tịnh Trúc ngã nhào vào đám cây dại, cánh tay bị cào xước, bàn tay lại bị những chiếc gai nhọn cắm sâu. Cô đau đớn kêu lên, khó nhọc cố đứng dậy nhưng rồi lại khuỵu xuống. Vết thương ở chân đau đến buốt tim gan. Phía sau, thủ hạ của Tử Hành Cung cũng đã đuổi đến.
Bạch Gia Hào lúc này mới nhìn kĩ kẻ đứng phía sau lưng Kim Thiền. Đôi mắt sáng của ông hơi nheo lại, nhận thấy hắn thân hình cao ráo tuy hơi gầy nhưng mặt mũi cũng không đến nỗi tệ.
“Á.”
“Ngươi nhìn ta làm gì? Còn không mau giúp cô nương ấy?”
Bọn thủ hạ Tử Hành Cung còn chưa kịp định thần thì đã thấy thân ảnh của Thẩm Nguyệt Như và Tiêu Chí Vĩnh ngay bên cạnh.
“Vậy huynh mau cõng cô ấy đi. Cô ấy không thể tự đi được đâu.”
“Ta biết rồi, ông mau đi làm việc đi.”
“Có người gây bất lợi cho Vũ nhi, Chí Vĩnh cũng đã đuổi theo mấy hôm nay vẫn không có tin tức gì sao?”
Tiêu Chí Vĩnh đỡ lấy Thẩm Nguyệt Như đứng lên, cô có chút choáng váng do ngồi lâu. Y lo lắng:
Thẩm Nguyệt Như cùng Tiêu Chí Vĩnh xoay người bước nhanh, nhưng chỉ được vài bước liền nghe thấy tiếng Tịnh Trúc kêu lên. Tiêu Chí Vĩnh vội quay lại đỡ lấy cô:
Lại nói về Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nghuyệt Như, sau khi rời khỏi Mai Hoa Cổ Động, hai người nhanh chóng xuống núi. Kì lạ là trên đường đi không hề gặp chướng ngại nào, lại càng không thấy một bóng người của Tử Hành Cung đuổi theo. Tuy thắc mắc, nhưng cả hai không dám dừng chân, hy vọng nhanh chóng điều thêm nhân lực, chỉ cố hết sức cẩn thận trên đường đi.
“Là Vĩnh nhi lưu lại sao?”
“Lão gia, lão nô vẫn là nên đứng thì hơn.”
“Bọn họ sẽ không sao, chưa đến lúc cuối cùng chúng ta nhất định phải kiên trì.”
Nội thương đã khá lên nhiều, lại được an ổn say giấc suốt một đêm, nên khi y gọi, cô cũng nhanh chóng thoát khỏi mộng mị. Cô cựa mình, ngẩng đầu lên nhìn y, thanh âm dịu dàng có chút bất đắc dĩ, nói với y:
“Nguyệt Như, bây giờ không phải lúc. Chúng ta nhanh rời khỏi đây trước đã.”
Có phải do bản thân bị mê hoặc bởi sự dịu dàng bất ngờ của nữ tử trước mặt hay không mà trong lòng Tiêu Chí Vĩnh dường như có một dòng nước ngọt ngào chảy qua. Y nói:
Tiêu Chí Vĩnh dù không vui vì lời nói của Thẩm Nguyệt Như nhưng cũng không còn biện pháp nào khác. Y cõng Tịnh Trúc trên lưng, nhanh chóng cùng Thẩm Nguyệt Như rời đi.
“Quản gia, tình hình sắp tới có lẽ Bạch gia sẽ không như lúc trước, ông thay ta cho gia nhân và a hoàn trong gia về quê đi. Nhớ cho bọn họ một số ngân lượng, coi như là vốn làm ăn. Chỉ giữ lại một số người thân cận, làm việc nhanh nhẹn là được rồi.”
“Dạ. Mấy ngày trước con thấy hắn và bọn trẻ lang thang ngoài đường, con chỉ muốn mời bọn họ một bữa cơm, không ngờ sau đó Chí Vĩnh ca ca lại lưu bọn họ ở lại làm việc. Chí Vĩnh ca ca trước nay làm việc luôn cẩn thận. Có lẽ huynh ấy đã cho người tra rõ thân phận của bọn họ mới dám thu nhận.”
Bạch Gia Hào tự trách. Câu chuyện hai mươi năm về trước ông đã canh cánh bên lòng không thôi day dứt, cho đến hiện tại với ông đó vẫn là v·ết t·hương đau âm ỉ, là tâm niệm chỉ e đến cuối đời cũng không thể hoàn thành. Biết là cơ hội mong manh nhưng ông vẫn không từ bỏ để hôm nay liên lụy đến tiểu nữ của mình, khiến một Bạch Y Vũ vô tội vướng vào ân oán giang hồ, rơi vào nghịch cảnh. Cũng khiến cho Bạch gia mấy mươi năm gây dựng đứng bên bờ sụp đổ. Năm đó nếu ông dũng cảm thêm một chút, kiên định với lựa chọn của mình có lẽ… Mà không, ông không thể nghĩ như thế. Vậy hóa ra tình cảm phu thê của ông chỉ là bọt biển? Nha đầu kia chẳng phải là tiểu nữ ông yêu quý như mạng hay sao?
“Đường xuống núi rất khó đi, cô lại đang b·ị t·hương không nên vận công. Ra đến cầu treo tuyệt đối không được buông ta ra.”
Bạch Gia Hào vẻ mặt đầy thống khổ. Suy đi nghĩ lại, họa hôm nay đều là do ông một tay gây ra. Là ông thất hứa với quá khứ và đẩy hiện tại đi vào ngõ cụt. Có muốn dừng cũng đã không còn kịp. Lúc này ông chỉ hy vọng, Tiểu nữ của mình sẽ bình an vô sự trở về. Chỉ cần như thế, ông sẽ buông bỏ tất cả, vùi quá khứ kia vào nấm mồ chôn sâu trong đáy lòng để toàn tâm toàn ý chăm sóc, yêu thương cô. Kiếp này đã vô tâm phụ người, hy vọng kiếp sau có thể trả lại người một mối ân tình.
“Tôi không sao, cũng may là hai người đến kịp, nếu không…” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Dạ, lão gia.”
“Tịnh Trúc cô nương, cô không sao chứ?”
Kim Thiền vẫn đang ngây ngốc khi nghe Kiến Lâm lên tiếng bênh vực cho mình, nghe Bạch Gia Hào nói thì có chút bối rối, cô trả lời:
“Ông theo ta đã nhiều năm như vậy, còn không hiểu ta sao? Mau ngồi đi.”
“Huynh ấy là ngại nam nữ thụ thụ bất thân. Cô đừng trách.”
Kiến Lâm hơi nhăn mặt. Rõ ràng cô là người bắt hắn về đây h·ành h·ạ vậy mà bây giờ thành ân nhân cứu mạng là tại làm sao? Hắn khẽ nghiến răng, nếu không phải Bạch Gia Hào đang ở đây, hẳn c·hiến t·ranh đã bùng nổ. Hắn cảm thấy không ai ngang tàng như nữ tử kia, vừa ăn c·ướp vừa la làng, bản thân gây ra lỗi lại đẩy người khác lên thế thân.
Lão quản gia thi lễ một cái rồi nhấc tà áo, bước qua ngưỡng cửa đi vào bên trong. Bạch Gia Hào lại lên tiếng:
***
“Dạ, là Chí Vĩnh ca ca lưu lại.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chân của tôi…” Tịnh Trúc vẻ mặt đau đớn, hay tay nắm lấy cổ chân.
Bạch Gia Hào giận run người vỗ một cái “rầm” xuống mặt bàn khiến Kim Thiền và Kiến Lâm giật bắn mình. Cả hai không dám ngẩng đầu nhìn Bạch Gia Hào, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh. Biết rằng để sự tình đến mức này mới báo cho ông biết là không đúng, chỉ không ngờ ông lại giận như thế.
“Hạ lưu!”
“Quản gia, mời ngồi.”
“Ta chỉ về muộn hơn dự tính một chút mà mọi chuyện đã thành ra thế này. Con dù biết rõ cũng không lập tức báo cho ta hay, lại còn liên quan đến Thiên Long Giáo. Lần này thì hay rồi, Tử Hành Cung bên phải, Thiên Long Giáo bên trái, bọn chúng không xé Bạch gia như xé giấy mới là chuyện lạ.”
“Cô nương nên xưng hô như thế nào?”
Y vỗ nhẹ lên má cô, gọi khẽ:
Y nghe cô nói, bất giác nhìn về phía miệng vực. Thẩm Nguyệt Như nhìn thấy lo lắng cùng đau đớn trong mắt y, bàn tay cô chạm vào tay y siết nhẹ:
“Không sao. Nếu vì việc này mà chậm trễ cũng không đáng. Ngô đại ca và Bạch cô nương còn đang chờ chúng ta tiếp ứng. Ta không ngại đâu.”
“Tránh xa cô nương ấy một chút đi.”
Thấy Tiêu Chí Vĩnh mãi không trả lời lại cứ nhìn mình chằm chằm, Thẩm Nguyệt Như không khỏi cáu gắt:
“Khốn kiếp! Để xem ngươi còn chạy nổi không?” Tên cầm đầu nét mặt hung ác chĩa đao trước mặt cô, quát.
“Làm sao cô trốn ra ngoài được?” Thẩm Nguyệt Như lại hỏi.
“Ông đừng hỏi, cứ y lời của ta mà làm là được. Tạm thời như thế, chuyện sau này ta sẽ có sắp xếp.”
“Có lẽ là bị trật chân.” Tiêu Chí Vĩnh nghi ngại nói.
Xoẹt, xoẹt…
Khi đi đến khu rừng để ra khỏi địa phận Tử Hành Cung, Tiêu Chí Vĩnh nhận thấy cách đó không xa có một toán người đao kiếm sáng loáng đang đuổi theo một cô gái.
Câu nói của Tịnh Trúc làm Thẩm Nguyệt Như ngớ người còn Tiêu Chí Vĩnh thì cười khổ. Vốn lớn lên trong giang hồ hung hiểm, lại sống cùng một đám nam nhân thô kệch từ nhỏ, Thẩm Nguyệt Như nào có để tâm những chuyện này. Nhất thời thấy mình như kẻ ngốc. Cô lúng túng:
“Không sao! Ta tự đi được.”
Cô gái ấy, không ai khác là Tịnh Trúc. Một thân y phục lấm lem, nhăn nhúm, nhiều chỗ đã bị cành cây vướng vào làm rách, cô đang cố sống cố c·hết trốn chạy đám nam nhân đuổi theo phía sau. Hơi thở gấp gáp, trên mặt đã đổ nhiều mồ hôi dù tiết trời vẫn còn dư âm của đợt tuyết bất thường giữa thu để lại. Cô mải miết chạy, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn về phía sau.
“Không sao chứ?”
“Đại ca, cung chủ không cho chúng ta g·iết ả, nhưng mà động tay động chân một chút chắc không sao. Hay là nhân tiện chúng ta giải khuây một chút, nếu không phải b·ị đ·ánh đến nhường này, gương mặt kia chắc chắn là đệ nhất mĩ nữ.” Một gã trong bọn chúng phụ họa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.