Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 28:

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28:


Dưới gốc cây bên kia, Tịnh Trúc đã đi vào giấc ngủ, y xoay lưng lại, ném thêm một vài nhánh củi khô vào đống lửa. Không ai lên tiếng, khu rừng càng thêm tĩnh mịch, tuyết bám trên những cành cây dường như đang tan chảy, nhỏ từng giọt từng giọt nước xuống đất, ngay bên cạnh y và Thẩm Nguyệt Như. Khi những thanh củi mới được ném vào tàn tro giật mình bay lên, lơ lửng giữa không trung như cánh hoa nhè nhẹ rơi. Cả y và cô cùng khép mắt, cõi lòng mơ hồ cũng lơ lửng như tàn tro.

“Sau đó cô làm sao lại ra ngoài được?” Tiêu Chí Vĩnh lại hỏi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhớ lại tình cảnh lúc ở Mai Hoa Cổ Động, Thẩm Nguyệt Như lại hỏi, ngữ khí có chút bi thương:

“Tịnh Trúc cô nương, cũng không còn sớm nữa, cô nghỉ ngơi trước ngày mai còn lên đường. Tôi giúp Nguyệt Như điều thương một chút.” Tiêu Chí Vĩnh hướng Tịnh Trúc nói.

Về đến dịch quán, Thẩm Nguyệt Như vội phân phó người báo tin về Tổng giáo, bản thân cũng thả thư bồ câu cho Thẩm Ngạc Hoa sau đó điều động nhân lực, lên phương án tìm kiếm tung tích Ngô Phàm và Bạch Y Vũ. Tiêu Chí Vĩnh trở về Bạch gia báo tin rồi cũng nhanh chóng hội họp với Thẩm Nguyệt Như và Tịnh Trúc.

Y không đáp lại lời Thẩm Nguyệt Như, cầm lấy thanh kiếm rời đi. Độ hai khắc sau (ba mươi phút) y trở về với hai con gà rừng trên tay. Tiết trời về khuya càng lúc càng lạnh, nhưng đống lửa cũng không vì thế mà c·háy l·ớn hơn. Bọn họ vẫn lo có kẻ đang t·ruy s·át phía sau. Ánh lửa bập bùng, soi rõ gương mặt ba người, Thẩm Nguyệt Như lúc này mới lén quan sát kĩ Tịnh Trúc. Mắt phượng xinh đẹp, môi thắm hồng nhuận, từng đường nét thanh tú thật hài hòa. Đẹp mà không mị hoặc, lại như đóa bạch mai thanh khiết. Thần thái ưu nhã, rõ ràng là một cô nương có gia giáo. Lại nhìn đôi mắt kia, nhu mì an tĩnh, như mặt nước ngày thu không gợn sóng, thật khiến người ta muốn ngắm nhìn không thể dứt ra.

“Ta lập tức điều một tốp người tinh nhuệ, chúng ta xuất phát ngay bây giờ.”

“Vậy tôi không quấy rầy hai người.”

“Ý của cô là thế nào?” Tiêu Chí Vĩnh thanh âm đầy lo lắng, hỏi lại Tịnh Trúc.

“Sau đó tôi nhanh chóng tìm lối thoát thân. Nhưng tôi đi đông đi tây, trốn tránh bọn thủ hạ suốt hơn một canh giờ mà vẫn không tìm thấy lối thoát. Ngay lúc đó thì việc tôi bỏ trốn bị phát hiện, cả Tử Hành Cung đèn đuốc sáng trưng, tôi nghĩ phen này khó thoát. Nhưng mà ông trời có lẽ thương tình, trong lúc ẩn nấp tôi phát hiện được một cái lỗ c·h·ó.”

Thẩm Nguyệt Như toàn thân run rẩy nhưng cố giữ cho ngữ khí của mình thật bình tĩnh. Cô nhanh chóng đi ra ngoài, chỉ còn lại Tiêu Chí Vĩnh và Tịnh Trúc ở lại. Tịnh Trúc thả mình xuống một chiếc ghế ở trong phòng, thẫn thờ nhìn vào khoảng không trước mắt.

Chương 28:

“Tiểu Vũ, muội nhất định phải bình an.”

Trên đường rời khỏi địa phận Tử Hành Cung tuy vài lần b·ị t·ruy s·át nhưng cả ba không khó khăn lắm để thoát khỏi vòng vây. Điều này làm Tiêu Chí Vĩnh có chút nghi hoặc nhưng không biết phải tìm xuất phát điểm từ đâu. Thẩm Nguyệt Như cũng có chung suy nghĩ với y, chỉ là trên đường đi phải chăm sóc cho Tịnh Trúc, bản thân lại đang b·ị t·hương nên không tiện việc tra xét. Suốt một ngày không dừng bước chỉ nghỉ ngơi đôi chút để hái quả rừng lót dạ, Tịnh Trúc dù nói không sao nhưng thần sắc lộ vẻ mệt mỏi do không quen với việc đi đường liên tục, cộng thêm cô không biết võ công, cổ chân dù được Tiêu Chí Vĩnh xử lý nhưng vẫn còn đau nhức. Ba người quyết định dừng chân trong khu rừng tiếp giáp giữa Tử Hành Cung và thôn làng khi trời đã nhá nhem tối.

“Cô chui lỗ c·h·ó ra ngoài sao?” Thẩm Nguyệt Như kêu lên.

Sáng hôm sau, cả ba lên đường từ lúc tờ mờ sáng.

Tịnh Trúc không nhanh không chậm, từ tốn nói:

“Tịnh Trúc cô nương, cô làm sao thoát khỏi đó được?”

“Cô nói là cứu Ngô đại ca thoát khỏi tay Diêm La Vương, chuyện là như thế nào? Hơn nữa đã xảy ra cách đây tám năm sao?”

“Là cách đây tám năm, trong lần chèo thuyền trên sông, cứu được Ngô đại ca mới tôi biết được.”

Thẩm Nguyệt Như nghe Tịnh Trúc kể từng lời mà tâm tư một thoáng ngẩn ngơ. Tám năm, bọn họ đã qua lại tám năm vậy mà cô một chút cũng không hề hay biết. Bàn tay cô siết lại, đầu ngón tay trắng bệt, cô ấp úng hỏi:

Nói xong, cô đứng lên bước từng bước chậm vì v·ết t·hương ở cổ chân, ngồi xuống, tựa lưng vào một gốc cây gần đó nghỉ ngơi.

“Nguyệt Như!”

“Thương thế của cô lẽ nào ta còn không rõ, nhanh điều tức, ta trợ khí cho cô.”

“Tôi cũng không rõ cho lắm, cũng không biết mình thoát được là do may mắn hay là bọn chúng cố tình. Sau khi ả cung chủ giao tôi cho bọn thuộc hạ thì không thấy ả tìm đến nữa, có lẽ do chủ quan tôi chỉ là nữ nhi chân yếu tay mềm, không một chút bản lĩnh phòng thân nên chỉ sai hai gã thủ hạ canh giữ. Nửa đêm, tôi giả vờ đau bụng quằn quại, dụ hai tên đó đến gần. Tôi có học y thuật, lại sẵn bên người luôn mang theo vài chiếc ngân châm cùng một ít thảo dược bèn tẩm một chút mê hương lên ngân châm, nhân khi chúng không phòng bị mà ra tay. May là loại mê hương này dược tính cực mạnh nên chỉ vừa bị châm vào người, bọn chúng chỉ đá tôi mấy cái rồi b·ất t·ỉnh.”

Thẩm Nguyệt Như xua tay ngăn Tiêu Chí Vĩnh nhưng y đã nắm lấy tay cô, ánh mắt kiên định, nói:

Khi nghe Thẩm Nguyệt Như hỏi về Ngô Phàm, đáy mắt Tịnh Trúc lóe lên một tia sáng nhưng rồi nhanh chóng biến mất, như con tôm nảy lên nỏi mặt nước rồi mất hút trong tầm mắt. Thanh âm Tịnh Trúc nhỏ hẳn, mang theo tư vị của hoài niệm:

Bên trong phòng hội họp của dịch quán Thiên Long Giáo.

“Xương cốt rời rạc, vỡ vụn mà c·hết!”

Lời của Tịnh Trúc vừa nói ra khiến cả Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như vừa nghi hoặc lại vừa tò mò. Rốt cuộc người kia là ai?

Tiêu Chí Vĩnh gom vài cành cây khô lớn, dùng đá đánh lửa mang theo bên người nhóm một đống lửa rồi quay sang nói với Thẩm Nguyệt Như:

“Nhớ cẩn thận.”

“Hai người đợi một lúc, ta tìm ít thức ăn về.”

“Hy vọng, kì tích tám năm trước lại xuất hiện.”

“Về đến tổng đàn Thiên Long Giáo, tự khắc hai người sẽ biết đó là ai. Hiện tại tôi cũng không thể nói thêm gì. Đây cũng là lời hứa của tôi. Mong hai người thông cảm.”

“Theo như lời Ngô đại ca nói. Đáy vực vốn nằm trong khe núi, dòng nước chảy siết theo thời gian bào mòn mà thâm nhập vào bên trong. Vì vậy nó không như lòng sông bình thường mà có rất nhiều mỏm đá nhấp nhô. Nói đúng hơn nó là một bãi đá ngầm. Ở đó lại không có ánh sáng, dòng chảy khá mạnh, rất dễ bị va đập. Lần trước, khi tôi vớt Ngô đại ca lên khỏi mặt nước toàn thân huynh ấy chỗ nào cũng bị bầm dập, thương tích đầy mình. Cả nội thương lẫn ngoại thương đều vô cùng nghiêm trọng. Tính mạng thật sự như chỉ mành treo chuông ngàn cân. Tuy tôi có biết chút y thuật nhưng cũng không dám chắc có cứu được huynh ấy không, chỉ có thể cố hết sức. Cũng may, sau thời gian hôn mê gần một năm, huynh ấy đã tỉnh lại.”

“Chúng ta sẽ đi đường vòng phía sau lưng núi. Tuy mất thời gian thêm một chút nhưng tránh được xung đột với kẻ địch. Đáy vực này vốn là một nhánh sông của con sông ngay phía sau lưng núi. Nhưng vì chưa ai từng rơi xuống cũng chưa có ai biết dưới lòng sông lại có một nhánh chảy ngầm nên không ai biết chuyện này.”

“Đa tạ!” Cô không quay lại nói. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tịnh Trúc gật đầu thây cho câu trả lời, tiếp:

“Cô đã từng cứu huynh ấy? Lại cách đây những tám năm?”

Thẩm Nguyệt Như tinh thần kích động, tròng mắt mở to đong đầy kinh hãi lẫn ngạc nhiên. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Chuyện khá dài dòng, một vài lời không thể nói hết. Có cơ hội, sau này sẽ nói rõ với mọi người. Điều tôi lo lắng bây giờ không phải là người Tử Hành Cung có đuổi g·iết hai người họ hay không, vì căn bản bọn chúng không biết được điều này. Tôi lo là lúc Ngô đại ca và Bạch cô nương rơi xuống có nguy đến tính mạng hay không!”

“Trước lúc y gieo mình xuống vực, y có nói là nhờ cô nương và Nguyệt Như chăm sóc một người. Xin hỏi cô nương, người đó là ai?”

Lại một lần nữa Tịnh Trúc lên tiếng đẩy tâm trạng Tiêu Chí Vĩnh và Thẩm Nguyệt Như vào khủng hoảng.

Tịnh Trúc vui vẻ mỉm cười, đáp:

Tịnh Trúc nghe Tiêu Chí Vĩnh hỏi thì vẻ mặt đăm chiêu, môi hơi mím lại, nói:

“Là cô nhận thay ta một chưởng, đây là chuyện ta nên làm.”

Nghe tiếng ho của Thẩm Nguyệt Như, Tiêu Chí Vĩnh nhanh chóng tiến về phía cô, ánh mắt lo lắng: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Huynh ấy và tôi gặp nhau lần đầu tiên cũng tại khu rừng này tám năm về trước. Sau lần tôi cứu huynh ấy thoát khỏi tay Diêm La Vương, chúng tôi chính thức quen biết nhau. Tính tình huynh ấy vốn lãnh đạm, xem ra khá lạnh nhạt, huynh ấy ít nói chuyện, cũng may đối với tôi huynh ấy không có lòng nghi kị nên dù ít nhiều tôi cũng biết được đôi điều tâm tư huynh ấy. Chỉ là huynh ấy quá cố chấp trong tình cảm, nội tâm lúc nào cũng bị dằn vặt, rất ít khi cười thật lòng. Chúng tôi chủ yếu liên lạc qua thư từ, chỉ khi nào tâm trạng không tốt hoặc có nhiệm vụ đi qua đây, chúng tôi mới gặp mặt. Huynh ấy nói, thân phận của huynh ấy không tốt, không muốn liên lụy đến tôi.”

“Khụ, khụ.”

Câu nói của Tiêu Chí Vĩnh như một gáo nước lạnh dội thẳng vào trái tim vừa ấm lên của cô. Khóe môi hơi nhếch thành một đường cong chua xót, cô tự giễu bản thân. Không thấy cô nói thêm gì, Tiêu Chí Vĩnh cũng im lặng. Thốt ra lời nói đó, y cũng đã phải mím môi, khó khăn mới bật thành lời. Có thứ gì đó nhói lên trong lồng ngực y, y thấy sợ hãi, càng muốn giữ khoảng cách với cô nên dù muốn xem lại mạch tượng cho cô nhưng y cố nén lại, nuốt tất cả những lời chực tuôn ra trở vào trong. Cổ họng dường như có vị đắng.

“Không cần đâu, ta không sao.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Một câu hỏi của Tiêu Chí Vĩnh lôi thần thức đi hoang của Thẩm Nguyệt Như trở về. Quả thật cô cũng đang rất muốn nghe. Nên biết, ngay cả bản thân cô dù đã mấy lần đến đây nhưng chưa có sự cho phép của Ngô Phàm, cô cũng không dám tự tiện đi vào bên trong Tử Hành Cung. Y đã từng nói đó là nơi dễ vào nhưng khó ra, so với Thiên Long Giáo cũng chẳng kém cạnh.

“Phải, chỉ cần thoát được, chui lỗ c·h·ó có là gì!” Tịnh Trúc khẽ mỉm cười trả lời.

“Nếu từ trên cao rơi xuống va phải đá ngầm thì…”

Bạch Gia Hào nhìn tình thế trước mắt, dù không muốn dây dưa thêm với Thiên Long Giáo nhưng cũng không còn cách nào khác. Hiện tại chỉ có thể trông cậy vào bọn họ, chuyện còn lại sau khi tìm thấy Bạch Y Vũ ông sẽ có dự liệu.

Tiếng cô thật nhỏ như chỉ muốn chính mình nghe thấy nhưng tất cả đều lọt vào tai Tiêu Chí Vĩnh. Bàn tay y siết chặt, thầm nói:

Nói rồi y buông tay cô, vòng ra phía sau xếp bằng từ từ vận khí. Thẩm Nguyệt Như cũng thôi nhiều lời, ngưng thần điều tức, đón nhận luồng nội lực từ bàn tay Tiêu Chí Vĩnh truyền vào cơ thể. Qua hơn một khắc, y mới thu tay lại. Thẩm Nguyệt Như nhờ luồng chân khí của y cảm thấy cơ thể ấm hẳn lên, sắc diện cũng hồng hào thêm mấy phần, máu huyết lưu thông, tinh thần trở nên sảng khoái, cả trái tim dường như cũng phảng phất hơi ấm.

“Vậy tại sao cô lại biết?” Tiêu Chí Vĩnh lên tiếng hỏi Tịnh Trúc, Thẩm Nguyệt Như cũng im lặng chờ đợi câu trả lời.

“Cô và Ngô đại ca quen biết thế nào?”

“Ta không sao.”

Tịnh Trúc nhìn vào mắt y rồi tiếp tục trả lời:

“Chuyện này thứ lỗi tôi không thể nói. Tôi không thể thất hứa với huynh ấy được.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 28: