Định Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 29: Mật ngọt (1)
Lưng y đập mạnh vào một tảng đá. Vết thương do ả cung chủ gây ra vì thế mà thêm đau đớn. Y muốn gập người lại nhưng lý trí một lần nữa chiến thắng bản năng, bàn tay y ôm chặt lấy một mỏm đá nhô lên khỏi mặt nước. Nước chảy siết, mỏm đá như một con lươn đầy nhớt trơn trượt, bàn tay y bấu chặt đến mười đầu ngón đau buốt từng cơn.
“Nhưng mà… từ bây giờ trở đi, huynh không gạt được muội nữa rồi. Phong ca!”
Tim y như vỡ ra vì hạnh phúc, vì đau lòng vì cả thương tâm. Sóng nước cuồn cuộn đập vào vách đá cũng không bằng sóng lòng y lúc này. Bao đau đớn xác thịt mà y cố chịu đựng cuối cùng bị cơn sóng của tình yêu cuốn phăng. Dưới làn nước lạnh lẽo y có thể cảm nhận bàn tay mình run lên khi chạm vào những ngón tay của người kia nhưng lý trí mách bảo y phải nhanh lên.
Nước mắt cô lặng lẽ lăn dài.
Tìm thấy lọ thuốc trị thương Ngô Phàm mang theo trong người, Bạch Y Vũ vội cởi luôn lớp áo trong của y, để y nằm sấp rồi rắc thuốc lên v·ết t·hương trên lưng. Công lực của cô vừa mới khôi phục được chút ít, cô cũng không dám vận công trị liệu nhiều cho y. Cô sợ nếu cô gục ngã thương thế của y sẽ không ai kịp trì hoãn. Chỉ e, nhất thời chưa ai tìm thấy bọn họ, tâm mạch của y coi như khó bảo toàn.
“Ngô Phàm, huynh thật ngốc. Bản thân phải bảo hộ tâm mạch vẫn cố truyền nội lực cho muội.”
Một tay vẫn áp vào má, một tay cô lay mạnh, hy vọng sẽ đánh thức được y. Giọng cô run rẩy, gấp gáp: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Mình ngất đi bao lâu rồi không biết!”
Ngô Phàm đưa tay lau vệt máu còn lưu trên khóe miệng, hai cánh môi vẽ một đường cong khinh miệt. Y vuốt những sợi tóc vươn trên mặt Bạch Y Vũ, khó nhọc bế cô lên. Đôi chân loạng choạng, thiếu chút nữa cả y và cô đều ngã.
“Huynh được lắm! Huynh được lắm! Tám năm trước gạt muội, tám năm sau tiếp tục lừa dối muội. Huynh cảm thấy thú vị lắm sao? Cảm thấy vui lắm sao?”
Ngón tay miết nhẹ lên chữ “Phong” ở góc chéo chiếc khăn. Cô cười.
“Ngô Phàm!”
Lại một lần nữa, những gì y thốt ra chẳng thấm vào đâu với tiếng nước hung dữ đang bủa vây xung quanh. Mấy ngày qua tuyết rơi khiến nước sông lạnh hẳn, nơi đây quanh năm không có mặt trời sưởi ấm càng lạnh hơn gấp nhiều lần. Ngón tay y đã bắt đầu tê cứng nhưng thanh âm y mong mỏi vẫn không nghe thấy được. Nỗi sợ hãi ngày một dâng lên trong lòng y, hình ảnh Bạch Y Vũ một thân huyết nhục cứ lởn vởn trong đầu dù y không muốn nghĩ đến điều đó.
Ngừng một lúc, cô tiếp:
Y không còn đủ sức để bám vào mỏm đá, v·ết t·hương trên lưng nhức nhối, trong bóng đêm có lẽ máu đã hòa cùng dòng nước trôi về hạ lưu. Y buông tay, cố gắng lặn sâu xuống, hy vọng dòng nước không còn quá siết, giữa những mỏm đá quờ quạng tìm kiếm. Nếu Bạch Y Vũ không lên tiếng, nghĩa là cô đã va phải những mỏm đá và ngất đi hoặc giả… Ngô Phàm cắn môi, không dám nghĩ tiếp.
Lại nói về Ngô Phàm và Bạch Y Vũ. Sau khi gieo mình xuống vực, Ngô Phàm may mắn không rơi trúng mỏm đá nào nhưng lực chảy của dòng nước khiến y va mạnh vào chúng. Mỗi một lần chạm vào một tảng đá là một lần y cảm nhận các khớp xương trên người như vỡ vụn. Y nghiến răng để không kêu lên. Đáy vực tối đen như hũ nút, nếu không phải đã một lần rơi xuống, cũng đã một lần đứng giữa ranh giới sự sống và c·ái c·hết thì ở một nơi không biết ngày hay đêm này, dù gan dạ tới đâu trong tâm khảm cũng dấy lên vài phần kinh sợ.
Nước mắt lại thêm một lần nữa rơi xuống, chảy tràn quanh khuông miệng. Nhìn nam nhân đang hôn mê kia, giọng nói cô dịu dàng mà như oán trách:
Một vạt áo mỏng dập dềnh trong sóng nước.
Ngô Phàm ôm riết lấy cơ thể nhỏ bé ấy vào lòng, luồn nhanh ra khỏi miệng hang, trồi lên mặt nước. Ánh sáng cùng không khí lập tức xông lên, áp trụ y, khiến y quay cuồng. Y lắc đầu, cố giữ bình tĩnh để không bị choáng bởi luồng ánh sáng và không khí đột ngột kia. Y dùng chút sức lực còn lại, mang theo Bạch Y Vũ bơi về mép đá nhô ra gần miệng hang. Vừa đưa Bạch Y Vũ lên được mép đá, y cũng kiệt sức, gục lên cánh tay cô ngất lịm. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chúng ta đi.”
Ngô Phàm rời tay khỏi người Bạch Y Vũ, nhanh chóng điều tức. Nhưng v·ết t·hương trên lưng vừa sâu, lại vừa có độc nên khi y vận công vô tình độc cũng theo máu huyết tuần hoàn đi vào kinh mạch. Cũng may y sớm nhận ra nên ngưng lại kịp thời chỉ gồng mình thổ ra một ngụm máu tươi.
Bàn tay y điên loạn lục tìm trong bóng tối, đôi lúc y lại bám vào mỏm đá trồi lên để lấy không khí rồi tiếp tục lặn xuống. Toàn thân y lạnh buốt, khí tức gần như sắp cạn kiệt. Những ngón tay rách bươn đã được dòng nước rửa sạch máu vẫn không xóa được mùi tanh. Chỉ còn một chút nữa y sẽ đến gần miệng của bãi đá ngầm thông ra bên ngoài. Một chút nữa… Ánh sáng bên ngoài đã lọt vào tầm mắt y.
Gương mặt trắng bệt và v·ết m·áu nơi khóe miệng y khiến tim cô nhói lên một hồi đau thương. (đọc tại Qidian-VP.com)
Thì ra c·ái c·hết không phải là thứ đáng sợ. Đáng sợ là tận mắt nhìn thấy người mình yêu thương c·hết đi.
Tên y vẫn lập đi lập lại trên môi cô suốt hơn một khắc nhưng đáp lại mong đợi của cô chỉ có tiếng chim vô ưu, tiếng sóng vỗ nhẹ vào mỏm đá. Vừa tỉnh lại, sức khỏe vẫn chưa hồi phục, cộng thêm những v·ết t·hương do va đập khiến cô mất khá nhiều sức lực mới đưa được y nằm tựa vào vách hang. Xem mạch cho y, cô phát giác kinh mạch y r·ối l·oạn, lại có thứ gì đó không ổn nhưng cô không nhận ra được đó là gì. Cảm thấy bản thân tuy b·ị t·hương nhưng tinh thần rất thoải mái. Cô mỉm cười chua xót, nói:
Y quay đầu, mục quang dán chặt lên người phía bên cạnh mình. Cô vẫn chưa tỉnh! Trong ánh sáng mờ ảo của vầng nguyệt nga trên cao, y nhìn thấy máu đã khô lại ở v·ết t·hương trên trán cô. Y xoay người, toàn thân lập tức đau như vạn kiếm nhất tâm. Y rên khẽ, lại cắn chặt môi chờ cho cơn đau lắng đi đôi chút. Y chống tay ngồi lên, toàn thân ướt sũng, nơi đây không đủ nắng và gió để hong khô y phục dù y nghĩ bản thân ngất đi có lẽ đã gần nửa ngày. Nước nhỏ xuống nền đá nghe tạch tạch giữa đêm thanh vắng. Y lần những ngón tay đầy máu lên gương mặt cô, mỉm cười như thả xuống được tảng đá ngàn cân, không biết có phải do nước sông chưa khô hay sao mà khóe mắt y có chút gì đó cay cay.
“Ả sợ mình sẽ còn sống khi rơi xuống đây?”
Đôi chân mày của Bạch Y Vũ hơi động bởi chú chim phá phách nhưng cô vẫn chưa lấy lại được ý thức. Mãi đến khi tia nắng không chịu nổi sự lười biếng của cô, tức giận mà chiếu gay gắt lên đôi mắt cô thì cô mới mơ màng tỉnh giấc.
Trăng treo trên cao, lung linh như mắt ngọc, thuần khiết như đóa bạch liên (hoa sen trắng) dùng thứ ánh sáng có phần lạnh lẽo mà ôn nhu như lòng mẹ ôm lấy hai con người đang nằm dưới trần gian. Nhưng rồi một đám mây từ đâu bay đến, xua đuổi sự dịu dàng vừa có được, chỉ để lại cho hai kẻ si ngốc một màu đen u tối. Màu của thê lương.
Mục quang dứt khoát, Ngô Phàm lại đỡ cô ngồi lên, vận khí truyền nội lực của mình vào người cô. Một khi vận khí, độc trong người sẽ hòa vào huyết mạch, y chỉ có thể tự mình bảo vệ tâm mạch để không nguy đến tính mạng. Luồng nhiệt ấm nóng từ lòng bàn tay y truyền sang Bạch Y Vũ nhanh chóng sưởi ấm xua đi cái lạnh đang lấn từng chút vào xương tủy cô. Thời gian càng kéo dài sắc diện của cô càng hồng hào lên cũng khiến cho khuôn mặt Ngô Phàm mỗi lúc một tái đi. Khi y thu lại khí lực cũng là lúc y ngã xuống, đôi mi khép chặt, khóe môi từ từ ứa ra một dòng máu.
“Ngô Phàm! Ngô Phàm! Huynh tỉnh lại đi, huynh mau tỉnh lại đi.”
Cảm giác đầu tiên mà cơ thể Bạch Y Vũ nhận được khi cố ngồi dậy là sự đau nhức khắp mình mẩy xông thẳng lên não. Cô nhăn mặt, kêu một tiếng, gồng mình để không ngã xuống. Vì gắng chịu đau nên hơi thở có chút gấp gáp. Bàn tay còn lại theo bản năng ôm lấy một bên cánh tay đang chống xuống nền đá. Sau vài lần khép mắt cô mới lướt mục quang nhìn xung quanh. Trước mắt là một thân cây cổ thụ rợp bóng che khuất cả tầm nhìn, nước sông bồng bềnh hết lớp này đến lớp khác vỗ vào mép đá.
Chương 29: Mật ngọt (1)
Y nói khẽ, ánh mắt nhu hòa nhìn Bạch Y Vũ trên tay rồi từng bước mang cô hướng về cái hang nhỏ gần đó. Hang tuy cạn, sâu chỉ độ hơn một trượng (1 trượng bằng 4 mét)* bề ngang cũng không lớn lắm nhưng vẫn đủ chỗ cho hai người. Y đặt Bạch Y Vũ nằm xuống nền đá rồi lưỡng lự nhìn cô. Hẳn lúc ở trong bãi đá ngầm cô bị va đập không ít, nhưng như thế này y không thể kiểm tra thương thế của cô. Y phục trên người cũng thấm ướt, bản thân y còn thấy lạnh run huống hồ là cô. Nếu cô trong tình trạng hôn mê mà bị nhiễm lạnh, không khéo sẽ tổn thương đến phổi mất. Dưới ánh trăng sắc mặt Bạch Y Vũ càng thêm phần tái nhợt.
Bàn tay thon dài đập vào mắt y. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Đây là đâu?”
Cô vẫn chưa tỉnh nhưng sự ấm áp lúc y chạm vào cô và hơi thở tuy có phầm mong manh nhưng y biết cô vẫn còn sống. Chỉ bấy nhiêu với y là quá đủ. Hạnh phúc vẫn có lúc mỉm cười với y.
Bạch Y Vũ gượng ngồi thẳng lên, cơn váng vất khiến cô một tay ôm lấy đầu, một tay chống ra phía sau. Toàn thân cô cứng lại. Hơi thở càng gấp gáp, cô quay người nhìn về phía sau. Đáy mắt dâng lên một niềm sợ hãi, cô kích động, quên tất cả đau đớn trên cơ thể, đôi tay ôm trọn lấy gương mặt nam nhân đang nằm bất động.
“Nha đầu!”
Chiếc khăn tay ngả màu, chỉ thêu cũng đã sờn theo thời gian nhưng chữ thêu trên đó, từng đường kim là cô đã thức trắng đêm để thêu.
“Nha đầu.”
Hai tiếng “Phong ca” được cô gọi thân thương và trìu mến. Hết thảy nghi ngờ, hoang mang trong lòng phút chốc được tháo gỡ, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần tìm cách trị thương cho y.
...
Nơi này vắng vẻ, ngoại trừ gốc cây cổ thụ che khuất tầm nhìn bên ngoài với hang động thì chẳng có cây cối gì. Khi những tia nắng nhảy múa trên nền đá, cô mang y ra bên ngoài tắm nắng, vận công giúp y điều hòa chân khí. Đến bữa, cô dùng máu mình lót dạ cho y dù bản thân phải ăn thứ quả dại đắng chát hái từ cây cổ thụ kia, thậm chí cố nuốt những miếng thịt cá tanh tưởi vì không có lửa để nướng chỉ mong chút máu ấy giúp y khỏe lên. Đêm đến, sương rơi, cô lại dùng thân mình làm tấm chăn, hy vọng y không bị nhiễm lạnh. Bất chấp lễ tiết, bất chấp sự khác biệt giữa nam và nữ, chỉ cần tốt cho y, cô sẵn sàng làm. Bởi ngay từ khi lựa chọn bên cạnh y, cô đã quyết định – y là người đàn ông duy nhất của cô.
Đôi mắt nhắm nghiền của Ngô Phàm khẽ động đậy. Đầu ngón tay và lưng truyền một trận đau buốt l·ên đ·ỉnh đầu, y nhăn mặt, sau vài lần cố nhấc hàng mi đen thẩm mới từ từ mở mắt. Bóng tối lại lần nữa lọt vào nhãn quang của y. Y cau mày, nhận ra trời đã tối.
Có lẽ, từ lần đầu tiên ấy, nụ cười của họ đã không đủ để chiến thắng định mệnh của hôm nay.
“Nha đầu.”
… (đọc tại Qidian-VP.com)
Y vận công, lên tiếng gọi Bạch Y Vũ. Nước va vào những mỏm đá, đập vào hai bên vách tạo nên những âm thanh hung tợn, gầm gừ như cuồng long nổi giận nuốt trọn lấy lời của y.
Nhìn y phục của Ngô Phàm còn sũng ướt, cô không ngại ngần giúp y cởi lớp áo bên ngoài ra. Rũ nhẹ chiếc áo đã bị thủng, thứ rơi ra làm cô lặng người. Cô buông chiếc áo trên tay xuống, run run nhặt thứ rơi dưới nền đá.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.