Định Mệnh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Mật ngọt (2)
Khi Bạch Y Vũ nhận ra giọng nói ấy là của ai thì hai tay cô đã nằm trên nền mép đá. Người ấy cũng gục đầu lên đó, xem chừng rất đuối sức. Gương mặt thân thương nằm trọn trong mắt cô, nỗi sợ hãi nhanh chóng bay biến thay vào bằng sự vui mừng, kinh ngạc. Cô muốn lên tiếng nhưng không biết phải gọi người đó như thế nào. Còn chưa kịp định thần thì người đó lại nói. Chỉ một câu mà khiến cho gương mặt đang trắng bệch của cô lập tức đỏ lựng:
Ngô Phàm nghe những lời chân thành của cô cảm tưởng như có một dòng mật ngọt len lỏi hòa vào máu huyết trong cơ thể. Bàn tay y luồn vào tóc cô, y cười:
Thẩm Ngạc Hoa trong cơn tức giận không hề nhìn thấy tia sáng khác thường đó. Toàn thân bà ta run lên, mắt trừng trừng nhìn người thiếu phụ, chỉ muốn ngay lập tức một chưởng đ·ánh c·hết kẻ thù. Nhưng cái chức giáo chủ của Thẩm Ngạc Hoa đâu phải là hư danh, bà ta nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, lời nhẹ như lá rơi mà sắc hơn dao:
Chỉ sợ đường đời có mấy khi…
Ngô Phàm không mở mắt nhìn cô, cười khổ, vẻ mặt có chút đau đớn khi nói chuyện: (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngô Phàm sau khi dứt cơn ho, gõ vào đầu cô mắng:
Ngô Phàm đột ngột kéo Bạch Y Vũ, cô không đề phòng cứ thế mà ngã vào lòng y.
“Bây giờ muội phát hiện ra, hình như muội đã thích huynh từ nhiều năm về trước nhưng chưa chạm đến cái gọi là tình yêu. Nếu tám năm qua chúng ta vẫn ở bên nhau, tin rằng muội hẳn đã yêu huynh từ lâu. Huynh và muội đã bỏ lỡ tám năm rồi.”
“Nếu ngươi còn dám nhắc lại chuyện đó. Ta đảm bảo cho đến cuối đời ngươi đừng hòng gặp lại nó! Ta bắt ngươi một mình c·hết già c·hết mòn trong cô đơn, lạnh lẽo, một người thân cũng không có!”
“Thẩm Ngạc Hoa! Lần này nếu hài tử của ta có chuyện gì. Ta bắt ngươi một đời sống trong hối hận!” Người thiếu phụ vẻ mặt đầy tức giận, sắc diện đã tái hẳn đi.
Thanh âm ôn nhu vừa lọt vào tai, Bạch Y Vũ lập túc thấy sống mũi cay xè. Cô hít lấy một luồng khí cố trấn tĩnh, không để cảm xúc đi quá xa. Cánh môi nở nụ cười như hoa mai ngày xuân, quay lại nhìn y, trong ánh mắt chứa đầy mật tình, nhẹ giọng:
Dừng một chút, y nói tiếp:
Hóa ra cô đã yêu y lâu như vậy, chỉ có điều tình yêu của tám năm về trước còn đơn thuần là thứ tình cảm yêu thích. Còn bây giờ, nó là sinh mệnh của cô.
Không giang yên tĩnh bởi lòng sông rộng mênh mông, nơi đây chủ yếu là vách đá không thấy cây cỏ nên chim muôn cũng ít lượn lờ. Tiếng quẫy nước đùa giỡn của cô vì thế mà khá lớn, dù cô đã hạn chế động tác mạnh. Cả thân mình được dòng nước vuốt ve tẩy rửa, Bạch Y Vũ thấy cơ thể nhẹ hẳn, cảm giác thật dễ chịu. Con người vì thế mà lạc quan thêm mấy phần.
“Mở mắt không nổi nhưng cười thì nổi ha. Đúng là tật cũ không bỏ, không trêu muội huynh thấy không vui chắc?”
“Lần thứ mấy nhảy xuống nước mà không suy nghĩ rồi hả?”
“Muội cũng nhớ huynh.”
“Huynh tỉnh lại không lo nghỉ ngơi, chạy ra đây làm gì?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Mục quang lướt một tia đầy ngoan độc lên người thiếu phụ, Thẩm Ngạc Hoa bỏ đi, lúc bước ngang người thiếu phụ không quên dẫm lên tay bà ta một cái. Bàn tay người đó muốn rời ra dưới sự đay nghiến của Thẩm Ngạc Hoa nhưng một tiếng kêu đau cũng không thốt ra bên ngoài.
Ngô Phàm bấy giờ mới từ từ mở mắt, nhìn cô từ phía sau. Đã bao lâu rồi y không được ngắm cô kỹ như vậy. Ngày đó, khi cô luyện kiếm, khi cô vui đùa, khi cô giận dỗi, y đều ở một bên lặng lẽ ghi nhớ từng cử chỉ của cô, từng đường nét trên mặt cô. Mỗi một nụ cười, một cái nhíu mày, một cái vung tay của cô, y đều khắc sâu trong lòng. Có lẽ vì thế nên lúc ở đáy hồ trên núi, lần đầu tiên chạm vào cô y đã thấy thân quen. Muốn được gần gũi cô. Cũng có lẽ vì thế nên chỉ lần thứ hai gặp lại, y đã sớm nhận ra cô. Cô làm sao biết được, lần ở dưới đáy hồ đó thật ra là y cố tình hôn cô chứ! Khoảnh khắc đó là ma đưa lối, quỷ dẫn đường hay chính tiềm thức bên trong mách bảo y cũng không rõ. Chỉ biết khi lý trí nhận thức được thì môi y đã quấn lấy môi cô. Y ngượng ngùng nhưng không biết làm thế nào cho phải, lại thấy cô đang khó thở bèn mượn cớ truyền khí cho cô.
“Ta đã từ bỏ, đã cùng Lôi Bân thành thân. Ta chỉ hy vọng cùng ông ấy bình yên mà sống. Nhưng ngươi lại vì lòng đố kị mà đẩy cả gia đình ta đến bước đường tan nát. Mối thù này há ta có thể bỏ qua sao?” Toàn thân người thiếu phụ run lên, cơn giận cơ hồ khiến cả người bà bốc hỏa.
Ngô Phàm vuốt nhẹ mái tóc chưa khô hẳn của cô, không hỏi.
“Huynh không sao chứ? Là muội không tốt, muội liên lụy huynh.”
Bạch Y Vũ không nói lại được y. Bắt mạch thấy mạch tượng y đã không còn r·ối l·oạn, cô không thèm nói thêm điều gì, quay lưng lại giũ tóc cho khô.
“Không biết bơi mà dám lội xuống nước. Muội, gan càng ngày càng lớn rồi đấy!”
Khi bước chân của Thẩm Ngạc Hoa đã mất hẳn, nước mắt mới từ từ lăn dài trên gương mặt người thiếu phụ. Bà đau! Những nỗi đau chồng chất cả thể xác lẫn tinh thần.
“Muội đã phát hiện ra rồi đúng không?” Ngô Phàm nhỏ giọng.
“Nha đầu! Tám năm trước, xin lỗi vì đã thất hứa với muội.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Nhìn trên bóng mình in trên mặt nước, cô không khỏi giật mình.
Đã ba ngày kể khi Bạch Y Vũ tỉnh lại.
“Muội…”
***
Hai mươi sáu năm, hai nữ nhân tuổi hoa niên ngày nào tóc đã lấm tấm sợi bạc. Hai mươi sáu năm, trong lòng mỗi người những tưởng đều đã trả thù được đối phương nhưng rốt cuộc sự trả thù ấy có thật sự mang lại cho họ niềm vui hay chỉ khiến tâm hồn vốn đã quá nhiều v·ết t·hương càng thêm thương tổn?
Hai người một ngồi một nằm trên nền đá cho đến lúc y phục được nắng và gió hong khô mới trở lại hang động. Ngô Phàm chỉ vừa tỉnh, độc tố trong người chưa đẩy hết ra ngoài lại thêm vừa lội xuống nước dùng sức để kéo Bạch Y Vũ vào bờ, cơ thể nhất thời không chịu nổi. Về đến hang động, y ho liên tục, khiến Bạch Y Vũ một phen sợ hãi.
Bồ câu đưa thư của Thẩm Nguyệt Như vừa đến tay, Thẩm Ngạc Hoa liền nhanh chóng đến biệt viện. Quả nhiên như bà ta nghĩ, kẻ thù của bà đang giận đến đứng không vững. Trong lòng cảm thấy vô cùng cao hứng, bà ta đáp lại lời người thiếu phụ:
Ngô Phàm nâng gương mặt Bạch Y Vũ lên, đặt lên môi cô một nụ hôn. Toàn thân Bạch Y Vũ run rẩy. Đôi mắt đang mở to ngây ngô nhanh chóng khép chặt đáp lại sự dịu dàng của y.
“Vậy sao? Dựa vào ngươi? Nếu có thể, hai mươi sáu năm có lẻ trôi qua hẳn ngươi đã làm. Nó cũng không sống cuộc đời của một sát thủ, Lôi Bân sẽ không vì nó mà c·hết, càng không có chuyện của ngày hôm nay. Hối hận? Người nên hối hận là ngươi mới đúng! Tiện nhân!”
Bạch Y Vũ cựa mình, ngẩng đầu lên nhìn y, những ngón tay thon chạm nhẹ vào gương mặt y. Cô muốn mãi mãi khắc sâu gương mặt này vào tâm khảm.
Chát.
“Nếu muội không muốn bị cảm thì nhanh mặc y phục lại đi.”
“Nha đầu, đừng quậy lung tung nữa.”
Bạch Y Vũ nghe lòng mình mềm đi. Cô nghĩ y đã quên, thì ra y vẫn nhớ. Vòng tay ôm lấy y gia thêm chút lực. Nhớ lại câu hỏi của Thẩm Nguyệt Như “Nếu Lôi Phong vẫn còn sống ngươi sẽ yêu ai?” cô bất giác mỉm cười.
Khổ một nỗi, người không biết bơi, càng quẫy càng loạn, càng đạp càng nhanh chìm hơn. Mái tóc dài xõa tung trên mặt nước, trông cô như một con ma da đang cố sống cố c·hết ngoi lên tìm kiếm thế thân. Mấy ngày không ăn uống đầy đủ, cộng thêm phải hao tổn chân khí để trị thương cho Ngô Phàm, Bạch Y Vũ nhanh chóng đuối sức. Một bụng căng lên vì đã uống không biết bao nhiêu nước.
“Nha đầu ngốc! Thật ra cảm giác của huynh và muội đều giống nhau. Vốn cứ nghĩ đối phương không phải là người đó. Nhưng rốt cục tình cảm tám năm xa cách của chúng ta lại trở về, chỉ có điều không còn như lúc trước.”
Chương 30: Mật ngọt (2)
Bạch Y Vũ cắn môi, nhìn y thêm lần nữa rồi mới leo lên bờ mặc vội lại y phục, sau đó kéo Ngô Phàm lên. Cô đau lòng nhìn cả người y sũng ướt, nhưng lại lên tiếng trách móc:
Tiếp theo sao đó là một bàn tay to lớn chụp lấy cánh tay đang vùng vẫy một cách tuyệt vọng của cô. Bạch Y Vũ vừa hớp được một ngụm không khí,chưa kịp hoàn hồn, đôi chân dưới nước lại quẫy đạp liên tục. Giọng nói có phần mệt mỏi lại vang lên:
“Muội nói: Phong ca là người muội yêu quý nhưng huynh mới là người muội muốn chung sống trọn đời.”
Y không kìm được, miệng thốt ra hai tiếng thân thương từ tận đáy lòng. Thanh âm dịu dàng đầy sủng nịnh ấy lọt vào tai Bạch Y Vũ khiến cô một phen ngây người. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Muội…”
Thẩm Ngạc Hoa lại ở tiểu đình lần trước trong biệt viện bí mật gặp mặt người thiếu phụ kia.
“Thật không phải ngươi ghen ghét vì ngày đó người y chọn là ta mà không phải ngươi hay sao? Không phải vì nhìn thấy ta tuy không xinh đẹp bằng ngươi nhưng lại hạnh phúc bên người yêu thương mình hơn cả sinh mạng sao? Chính vì ngươi quá tàn độc nên đứa trẻ đó chỉ chưa đầy tháng đã…”
Cô ngâm mình gần một khắc mới quyết định trở lên. Một tay bám lấy nhánh cây, cô nhoài người dùng tay còn lại bám vào mép đá. Tâm trạng vừa mới được thoải mái đôi chút, Bạch Y Vũ đã rơi vào trạng thái tâm thầm thập phần kinh sợ. Một dòng nước ngầm mạnh mẽ từ phía dưới đẩy tới khiến bàn tay cô không chạm vào được mép đá, cũng khiến cả bàn tay đang nới lỏng trên nhánh cây vuột ra. Mép đá này lại lưng chừng mặt sông, bên dưới không hề có nơi để chân chạm đến, ngay lập tức Bạch Y Vũ chới với. Nước tấp vào mặt, vào mũi khiến cô ho sặc sụa. Cả tay và chân theo bản năng mà quẫy đạp liên hồi.
Dù những làn sóng khiến cô không nhìn rõ từng chi tiết nhưng cô vẫn có thể gương mặt hốc hác vì mất ngủ, nước da tái nhợt, đôi môi khô và mái tóc không trâm cài đã rối tung, áo quần thì nhếch nhác. Cô bật cười, vục lấy một ít nước hất lên mặt. Cái lạnh chạm vào da thịt làm cô thêm tỉnh táo. Cô đứng lên, nhìn về phía hang động rồi quyết định cởi y phục, thả mình xuống nước. Mới đầu chưa quen, cô rùng mình co người lại, cả người như nặng thêm vì lớp da gà vừa nổi nhưng sau vài lần ngụp lặn làn nước lạnh lại khiến tinh thần cô sảng khoái.
Cái bạt tai bất ngờ khiến người thiếu phụ lảo đảo, ngã xuống đất. Trên gương mặt hằn đỏ năm ngón tay của Thẩm Ngạc Hoa nhưng một chút sợ hãi, đau đớn cũng không hề có. Bà chỉ giương đôi mắt đầy căm hờn nhìn kẻ vừa đánh mình, đáy mắt lóe lên một tia âm độc dị thường.
Nụ hôn ngọt ngào mang theo yêu thương, nhung nhớ, có cả ray rứt của tám năm dài đằng đẵng. Lúc này đây, dù Thiên Lôi giáng xuống, dù vạn vật chuyển dời cũng không thể chia cắt họ.
Nói xong y nằm im, cũng không thèm trèo lên, cứ ngâm một nửa thân mình dưới nước, hai cánh môi hơi cong lên rồi nhanh chóng trở về trạng thái mệt mỏi. Tuy nhiên, cái nhếch môi của y lại không lọt qua được đôi mắt Bạch Y Vũ, cô vừa ngượng, vừa giận. Nếu không phải y đang b·ị t·hương, cô không đang ở cái cảnh “không thể giải bày” này, hẳn cô đã một cước đá y. Cô lườm y một cái. Mặt càng thêm đỏ, miệng đay nghiến:
“Nha đầu.”
Hôm nay vẫn vậy, sau khi vận khí giúp y điều thương, Bạch Y Vũ lại đi ra gốc cây cổ thụ rũ bóng bên mép nước, hái thứ quả đắng chát kia. Lúc chuẩn bị trở về hang động, một làn gió thổi qua mang thứ mùi kinh khủng đập vào khứu giác của cô. Bạch Y Vũ đờ người nhận ra: mấy hôm nay cô chưa tắm. Suy nghĩ một lúc, cô quyết định đặt số quả dại vừa hái xuống, tiến lại gần mép đá, ngồi xuống.
“Là thế này.”
“Huynh…”
Vì không biết bơi nên cô không dám rời xa khỏi mép đá. Trong khi ngụp lặn, bàn tay vẫn níu lấy một nhánh cây sà sát mặt nước.
Vết thương bên ngoài của Ngô Phàm đã đóng vảy, nội thương cũng khá lên vài phần. Cô tiếp tục dùng nội lực giúp y bảo vệ tâm mạch, đồng thời cố ép c·hất đ·ộc trong người y ra ngoài. Trải qua ba ngày không ngưng nghỉ, sắc diện của y đã hồng hào đôi chút. Tuy y chưa tỉnh nhưng nhịp thở đã không còn r·ối l·oạn.
“Ý huynh là…”
“Đố kị? Ngươi nghĩ ngươi là ai? Một kẻ bị cầm tù, phải sống nhờ vào thuốc giải định kì như ngươi mà cũng khiến người như ta phải đố kị? Quả là chuyện nực cười nhất trong thiên hạ!” Thẩm Ngạc Hoa vừa nói vừa cười đầy khinh thường nhìn người thiếu phụ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Bàn tay Ngô Phàm không dừng lại, y lên tiếng:
Hơi thở ấm nóng phả lên tóc khiến cô có chút ngứa ngáy nhưng không làm cô thấy khó chịu. Cô xoay người, vòng tay dịu dàng ôm lấy y, khẽ gật đầu.
Bàn tay Ngô Phàm siết thêm chút nữa, khóe môi cong lên đầy mãn ý.
“Ta giờ đến mở mắt cũng không đủ sức, muội cứ tự nhiên.”
Bàn tay y nắm lấy bàn tay đang để hờ hững trên nền đá của cô, siết nhẹ. Bạch Y Vũ nghe tim mình đập loạn.
“Vậy sao?”
“Nguyệt Như tỷ từng hỏi muội nếu Lôi Phong còn sống liệu muội có yêu huynh?”
“Nha đầu, nếu ta vẫn còn ở trong hang động. Giờ này chắc muội đã thành ma da dưới đáy hồ rồi.”
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.