Căn phòng tròn vẫn như lần trước Sabata ghé thăm - những dải ánh sáng màu từ các ô cửa kính rọi xuống, những môn sinh ngồi thiền thành vòng tròn hoàn hảo. Nhưng hôm nay có điều gì đó khác. Ở góc phòng, một cô gái với mái tóc nâu dài và đôi mắt xanh nhạt như ngọc bích đang ngồi một mình. Trông cô có vẻ chỉ lớn hơn cậu một vài tuổi, nhưng có điều gì đó trong ánh mắt ấy gợi lên cảm giác của một người đã trải qua quá nhiều thứ trong cuộc đời.
Sabata nhớ lại lời hai samurai mèo vừa nói về một học trò mới. Có lẽ đây là người họ nhắc tới. Sau những gì vừa trải qua với vụ rèn Void Iron và cuộc rượt đuổi trong bóng tối, việc gặp một người có thể sẽ cùng học với mình - nếu cậu được nhận - là điều không ngờ tới.
Mitten xuất hiện từ một góc phòng mà Sabata thề là trước đó chẳng có gì ngoài bóng tối. Con mèo tam thể di chuyển nhẹ nhàng như một làn khói, chiếc khăn đỏ thẫm quanh cổ tương phản với bộ lông óng ánh của cô.
- Vậy là cậu đã tạo ra được một vật phẩm đặc biệt. - Mitten nói, giọng trong vắt như tiếng chuông pha lê. - Cho ta xem nào.
Sabata lấy mặt dây chuyền ra. Dưới ánh sáng màu từ những ô cửa kính, những đường vân của thép ký ức lấp lánh như sống dậy, phần trong suốt của Crystalline Steel phản chiếu ánh sáng thành những dải màu tinh tế, và ở trung tâm, điểm đen tuyền của Void Iron như một ngôi sao đen đang thì thầm những câu chuyện về xác suất.
Mitten nhẹ nhàng với một chân trước về phía mặt dây chuyền. Và rồi, trong một khoảnh khắc khiến Sabata sửng sốt, cô... nuốt nó vào. Không phải theo cách một con mèo thông thường nuốt thức ăn, mà như thể món trang sức vừa tan biến vào một chiều không gian khác thông qua miệng của cô.
- Mmm... - Mitten khẽ nheo mắt với vẻ thích thú, như thể vừa thưởng thức một món sơn hào hải vị đặc biệt. - Đó là một khoảnh khắc... ngon miệng đấy.
Sabata đứng đó, không biết phải phản ứng thế nào khi thấy thành quả của buổi sáng vất vả - bao gồm cả việc đánh cắp rượu của Bill và suýt nổ tung xưởng rèn - vừa được một con mèo... ăn mất. Cậu liếc nhìn Bill, nhưng ông chỉ đứng đó với vẻ mặt như thể đây là chuyện hoàn toàn bình thường.
- Ký ức về người bạn Dio của cậu... - Mitten tiếp tục, liếm môi một cách thanh lịch. - Nó có vị của lòng can đảm và tình yêu thương. Và cách cậu đan xen nó với chip xác suất thông qua Void Iron... hmm... một kết hợp táo bạo nhưng thú vị.
Cô gái tóc nâu ở góc phòng khẽ nghiêng đầu quan sát, có vẻ cũng ngạc nhiên không kém khi thấy một món trang sức vừa biến mất trong miệng một con mèo tam thể.
- Vậy... con được nhận rồi chứ? - Sabata hỏi, cảm thấy hơi lo lắng khi nghĩ đến việc mình vừa đánh mất vật phẩm duy nhất có thể dùng làm học phí. Mặc dù nói đúng ra là không mất, mà là bị... ăn.
Mitten nhẹ nhàng nhảy lên bệ đá đen, đuôi vẫy vẫy một cách ý nhị:
- Cậu nghĩ ta sẽ ăn một món không có giá trị sao? - Cô khẽ cười, một âm thanh trong vắt như tiếng chuông gió. - Vật phẩm của cậu chứa đựng một ký ức chân thật về sự thức tỉnh khả năng đặc biệt, được rèn bằng cả tình cảm và kỹ thuật, lại còn có cả một chút... hỗn loạn của Void Iron. Đó là một bữa ăn rất thú vị.
Sabata vẫn chưa chắc đó có phải là một lời khen hay không.
- Và có vị hơi cháy nữa. - Mitten thêm vào, mắt lấp lánh tinh nghịch. - Ta đoán là có liên quan đến một v·ụ n·ổ nào đó?
Bill ho khan một tiếng trong khi Sabata cảm thấy mặt mình đỏ lên. Có vẻ như ngay cả việc chùi sạch vết nám cũng không giấu được dấu vết của v·ụ n·ổ Void Iron khỏi vị giác tinh tế của một con mèo tam thể.
- Dạ... - Sabata hơi lúng túng, không biết xưng hô thế nào cho phải với một con mèo vừa ăn mất món đồ của mình. - Mong được cô chỉ dạy tận tình, Master Mitten.
- Ái chà. - Mitten khẽ nghiêng đầu, râu mèo rung rung trong thích thú. - "Master" nghe có vẻ già quá. Ta vẫn thích được gọi là "cô" hơn. Dù sao thì... - Cô liếm chân trước một cách thanh lịch. - Ta cũng chỉ mới bảy trăm tuổi thôi.
Sabata nghĩ mình vừa nghe nhầm con số đó.
- Với lại, - Mitten nói tiếp, ánh mắt hướng về phía cô gái tóc nâu vẫn đang quan sát trong im lặng. - Cậu không phải học trò duy nhất mới của ta đâu. Luna, lại đây giới thiệu với bạn học của con đi.
Cô gái - Luna - đứng dậy với một sự uyển chuyển kỳ lạ, như thể cô đang lướt trên mặt nước hơn là bước đi. Đôi mắt xanh ngọc bích của cô ánh lên một điều gì đó thật khó nắm bắt - như thể đang nhìn xuyên qua Sabata để thấy những thứ mà người khác không thể thấy được.
- Ồ? - Luna lên tiếng, giọng mang một vẻ kiêu hãnh không giấu giếm. - Cậu rèn được một món đồ bị phá hỏng bởi Void Iron và nghĩ thế là đủ để làm học trò của cô Mitten sao?
Cô khẽ nghiêng đầu, mái tóc nâu dài đổ xuống một bên vai như một dòng thác:
- Để xem nào... một kẻ lai với dòng máu thiên thần loãng đến mức không thể làm được phép thuật. Lại còn sợ bóng tối. - Cô nhếch môi. - Thật không hiểu sao cô Mitten lại nhận cậu.
Sabata cảm thấy má nóng lên. Không phải vì xấu hổ, mà vì cách Luna nói - như thể cô đang đọc được mọi khuyết điểm của cậu và trưng ra như những món hàng rẻ tiền trong một cửa hiệu đồ cũ.
Mitten chỉ ngồi đó, đuôi vẫy nhẹ, như thể đang thích thú theo dõi một vở kịch đang diễn ra.
- Tôi là Sabata. - Cậu hít một hơi thật sâu, cố kiềm chế cảm giác khó chịu. - Hy vọng chúng ta sẽ hòa thuận với nhau như những người bạn đồng môn.
Luna nhướn một bên mày với vẻ thích thú pha lẫn khinh thường:
- Ồ? Khá là... ngoại giao đấy. Nhưng đừng vội mừng. Chỉ vì cô Mitten nhận cả hai chúng ta không có nghĩa là chúng ta ngang hàng. - Cô khẽ nghiêng đầu. - Tôi có thể đọc được mọi cảm xúc mà không cần dòng máu thiên thần loãng như cậu. Và tôi không cần phải trốn chạy khỏi bóng tối.
Mitten vẫn ngồi đó, đôi mắt lấp lánh như đang theo dõi một ván cờ đặc biệt thú vị. Bill, đứng ở góc phòng, khẽ đảo mắt - có vẻ như ông đã quá quen với những màn đấu khẩu kiểu này trong Chợ Đen.
"Có điều gì đó không đúng..." - Sabata thầm nghĩ khi cảm nhận được một thứ gì đó kỳ lạ đằng sau vẻ kiêu hãnh của Luna. Một nỗi sợ được giấu kín rất sâu...
Sabata tập trung, cố gắng đọc sâu hơn vào cảm xúc của Luna. Nhưng giống như đang cố nhìn xuyên qua một bức tường thủy tinh đã được đánh bóng quá kỹ - cậu chỉ thấy được phản chiếu của chính mình. Cô gái này rõ ràng đã được huấn luyện cách che giấu cảm xúc thật của mình.
- Không cần phải căng thẳng thế đâu. - Sabata nói, cố giữ giọng điềm đạm nhất có thể. - Tôi chỉ giản đơn muốn được học hỏi bất cứ ai giỏi hơn, để sớm được mạnh hơn.
Có một thoáng gì đó lướt qua trong đôi mắt xanh ngọc của Luna - quá nhanh để đọc được, như một gợn sóng thoáng qua trên mặt hồ. Nhưng rồi nó biến mất ngay lập tức, thay vào đó là vẻ lạnh lùng quen thuộc.
Mitten, khẽ gật đầu với vẻ hài lòng. Như thể cô vừa chứng kiến một bước đi đúng đắn trong một ván cờ phức tạp mà chỉ mình cô biết luật chơi.
- Tôi nên gọi cô là gì? - Sabata hỏi nhẹ nhàng. - Luna như cách cô Mitten gọi?
Luna khẽ nhếch môi, nhưng lần này có gì đó khác trong ánh mắt của cô - như thể câu hỏi đơn giản về cách xưng hô này đã chạm đến một điều gì đó sâu kín hơn:
- Luna... là được rồi. - Cô đáp, giọng vẫn kiêu hãnh nhưng có phần dịu đi.
Mitten đột nhiên vươn vai và ngáp một cách hết sức... mèo:
- À, phải rồi. Bây giờ các con đã làm quen với nhau, ta nghĩ đến lúc nói về bài học đầu tiên. - Cô liếm chân trước một cách thanh lịch. - Một bài học về việc nhìn xuyên qua những thứ bề ngoài…
- À không. - Mitten khẽ lắc đầu, đôi mắt xám bạc nhìn thẳng vào Sabata. - Trước tiên là kiểm soát việc bị ác ý đánh gục. Smith đã nói với ta rồi - cậu chỉ mới chịu được mức độ gấp trăm lần, trong khi cần phải đạt được mức nghìn lần mới có thể dùng thuốc thức tỉnh.
Luna khẽ nhếch mép:
- Chỉ mới trăm lần? Thật yếu ớt...
Mitten đột nhiên quay sang Luna với một ánh mắt sắc lẻm:
- Con cũng đâu khá hơn là mấy khi mới đến đây, Luna. Hay ta kể cho Sabata nghe về lần đầu con...
- Không! - Luna vội vàng cắt ngang, vẻ kiêu hãnh biến mất trong tích tắc. - Con xin lỗi, thưa cô.
Sabata cảm thấy tò mò về phản ứng này của Luna, nhưng có vẻ đây không phải lúc để hỏi. Mitten đã nhảy xuống khỏi bệ đá và đang tiến về phía trung tâm căn phòng:
- Bài học đầu tiên sẽ bắt đầu ngay bây giờ. Bill, ông có thể về được rồi.
"Nhìn xuyên qua những thứ bề ngo..." - Sabata chợt đỏ mặt và vội xua đi ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Không phải lúc để suy nghĩ linh tinh, nhất là khi đang đứng trước một con mèo tam thể có thể đọc được cảm xúc và một cô gái đang nhìn cậu với ánh mắt khinh thường.
- Cậu vừa nghĩ gì vậy? - Luna hỏi với vẻ nghi ngờ.
- KHÔNG CÓ GÌ! - Sabata đáp nhanh đến mức đáng ngờ, mặt càng đỏ hơn.
Mitten khẽ cười, một âm thanh trong vắt như chuông gió:
- Ta thấy rồi. Có vẻ chúng ta cần thêm một bài học về kiểm soát cảm xúc nữa. Nhưng trước tiên, hãy tập trung vào việc đối phó với ác ý đã.
Bill lặng lẽ rời phòng, khẽ lắc đầu với vẻ thông cảm dành cho một cậu thiếu niên đang trong độ tuổi... dậy thì.
- Bài tập đầu tiên rất đơn giản. - Mitten nói, uốn người vào một tư thế mà chỉ có loài mèo mới có thể làm được. - Các con sẽ bắt chước ta.
- Cái gì? - Luna buột miệng, vẻ kiêu hãnh biến mất hoàn toàn. - Chúng con phải... làm như mèo ạ?
- Chính xác. - Mitten duỗi chân sau một cách uyển chuyển. - Yoga mèo là cách tốt nhất để học cách kiểm soát cả thể xác lẫn tinh thần. Nào, bắt đầu với tư thế "mèo giãn cơ buổi sáng".
Sabata nhìn Luna đang cố gắng giữ vẻ mặt nghiêm túc trong khi phải bắt chước một con mèo. Có vẻ như việc phải nằm sấp xuống sàn và uốn lưng như mèo không nằm trong kế hoạch "tỏ ra cao siêu" của cô.
- Đừng cười. - Luna rít lên khi bắt gặp ánh mắt Sabata, mặt đỏ bừng trong khi cố gắng duỗi người theo Mitten.
- Tôi đâu có cư... ự... - Sabata không nói hết câu vì đang cố giữ thăng bằng trong tư thế kỳ quặc của mình.
Mitten nhìn hai học trò loạng choạng của mình với vẻ thích thú:
- Tốt lắm. Giờ thì, tư thế tiếp theo: "mèo rình chuột buổi trưa"...
- Mình chưa học uốn dẻo bao giờ... - Sabata lẩm bẩm, cố gắng không đổ sụp xuống trong tư thế kỳ quặc mà Mitten yêu cầu. - Thế này khó phết...
- Hừ, đối với tôi dễ như ăn kẹo. - Luna nói, cố tỏ ra kiêu hãnh mặc dù chân tay đang run rẩy vì phải giữ tư thế. Nhưng ngay khi vừa dứt lời, cô mất thăng bằng và suýt ngã. - Ái...!
- Tất nhiên là dễ rồi. - Mitten nhận xét với giọng châm biếm. - Ta thấy rõ điều đó qua cách con suýt đập mặt xuống sàn đấy, Luna à.
Sabata cố nén cười, điều này khiến cậu càng khó giữ thăng bằng hơn. Trong khi đó, Luna đã đỏ mặt tới tận tai, không còn chút vẻ cao ngạo nào khi phải lóp ngóp bò dậy và cố gắng lấy lại tư thế.
- Tập trung nào. - Mitten nói. - Tiếp theo là tư thế "mèo lười biếng giữa trưa"...
"Ít ra tư thế này nghe có vẻ dễ hơn..." - Cả hai học trò cùng thầm nghĩ.
Hóa ra "mèo lười biếng giữa trưa" không hề dễ như cái tên của nó gợi ý. Thực tế, như mọi thứ liên quan đến mèo, nó phức tạp một cách không cần thiết và đòi hỏi người thực hiện phải uốn éo thành những hình dạng mà cơ thể con người không được thiết kế để làm được.
"Điều này giải thích tại sao mèo ngủ 16 tiếng một ngày," - Sabata thầm nghĩ khi cố gắng giữ một chân sau vắt qua vai trong khi vẫn phải tạo dáng như thể đang ngáp. - "Chúng mệt vì phải làm những động tác này."
Luna, với tất cả sự kiêu hãnh của mình, trông chẳng khác gì một con rối bị rối dây khi cô cố bắt chước tư thế của Mitten. Điều đáng nói là con mèo tam thể dường như đang thực hiện những động tác này một cách dễ dàng đến phát điên - và tệ hơn nữa, vừa làm vừa liếm chân một cách thản nhiên như thể đây là việc nhàm chán nhất trên đời.
- Các con có biết, - Mitten nói, giọng điềm đạm đến mức đáng ngờ, - rằng một con mèo có thể chịu đựng áp lực tinh thần gấp chín nghìn lần so với bình thường khi đang trong tư thế này không?
Có một tiếng "RẦM" khô khốc khi Luna hoàn toàn đánh mất thăng bằng và đổ sụp xuống sàn.
- À, - Mitten tiếp tục, vẫn trong tư thế không thể tin nổi của mình. - Ta thấy chúng ta cần phải luyện tập nhiều hơn rồi.
Sabata không biết cái gì khó chịu hơn - việc phải uốn người như một cái bánh pretzel bị vặn xoắn, hay việc phải nhìn một con mèo tam thể đang cười khúc khích theo cái cách mà chỉ một con mèo biết phép thuật mới có thể làm được.
*** ba tháng trước***
Bóng tối nuốt chửng căn phòng, chỉ có một ngọn nến run rẩy đặt trên bàn. Ánh sáng mờ nhạt vẽ lên khuôn mặt lão tóc bạc những đường nét sâu hoắm. Đôi mắt lão nhìn chằm chằm, sắc lạnh như thép.
Chó Săn siết chặt lưỡi đao, các khớp xương trên tay cậu lồi ra dưới làn da. Mồ hôi từ từ thấm ướt gáy, những giọt mặn chát. Cậu ta nhắm mắt, hít một hơi thật sâu rồi lao tới. Đao v·út qua không trung, ánh lưỡi đao loé lên trong bóng tối.
Lão đưa tay lên, đẩy nhẹ nhàng như đang hất một bông lông vũ. Cổ tay áo phất phơ. Bước chân lão trượt sang bên, né tránh nhát đao tới tấp. Lưỡi đao cắm phập xuống bàn sàn kim loại, rung lên những tia lửa.
Từng nhát đao của Chó Săn như thể nhảy múa, uốn lượn trong không trung thế công lại một lần nữa dồn dập về phía lão. Nhưng lão chỉ cần nhún vai, nửa bước sang bên là tránh đi được. Mỗi cú tránh né đều không hề vội vã, chậm rãi và điềm tĩnh. Đôi mắt lão nhìn thẳng vào Chó Săn, sắc lẻm như một lưỡi dao. Bàn tay run run của lão khẽ khàng vén mép áo, một quyền pháp mềm mại như nước chảy hiện ra. Bộ võ phục cao cấp của lão phảng phất hơi thở ma quỷ, hoa văn vàng quỷ dị nổi bật trên nền vải đen như mực.
Những âm thanh của quyền và đao hòa quyện vào nhau. Như thể một bài tấu nhịp nhàng, cứ như thế họ trao đổi chiêu thức qua lại với nhau hàng giờ liền cuối cùng thì lão già cũng ra hiệu dừng lại và nói:
- Hôm nay tập tới đây là đủ.
- C-chư… chưa đ…ủ
- Ngươi có thời gian còn ta thì không có thời gian - Nói xong lão quay mình rời đi mặc kệ cho chó săn vẫn mãi múa đao không ngừng.
- Th… thời gi…an?
Lúc này khi ra khỏi phòng tập thì lão ta gặp ngay tướng Jack và Peter đã đứng ở trước cửa đợi mình. Thấy mặt lão, tướng Jack liền hỏi:
- Oi Juchiro, ông thấy thằng bé thế nào?
Juchiro nghe xong liền gãi đầu rồi nói:
- Đúng là thiên tài ngàn năm hiếm gặp, nếu không phải ông bảo trước đây nó bị nghiện, còn dùng toàn những đòn công kích thiêu đốt sinh mệnh thì tôi còn tưởng ông đang đùa tôi.
- Mặc dù giảng bao nhiêu lần nó cũng không hiểu nhưng luyện qua vài lần trước mặt nó thì nó lại biết ngay.
Nói tới đó lão liền khựng lại rồi chỉ tay vào đầu của mình:
- Tuy nhiên, thằng bé có vấn đề về đầu óc còn nặng hơn cả thằng cháu của tôi. Đã vậy còn có tính cách phản xã hội cực mạnh… Mà chuyện ông hứa với tôi thì ông phải làm đấy nhé, giờ tôi đi đây.
Nói xong Juchiro liền mở cửa sổ mà nhảy ra ngoài tại lầu 100. Để lại Jack và Peter rơi vào trầm tư.
Jack bước vào phòng và vỗ tay hai cái. Ánh sáng chớp nhoáng bắt đầu lan toả, phơi bày bóng hình của Chó Săn đang tập luyện miệt mài. Mồ hôi tuôn rơi từ cơ thể cậu, làm ướt đẫm mái tóc và kết dính chúng vào nhau.
Peter chạy lại, mang theo hộp đồ ăn mà cậu đã chuẩn bị. Khi nắp hộp được mở ra, mùi thơm ngào ngạt của thức ăn lan tỏa ra. Chó Săn dừng tay lại và quay người nhìn về phía Peter.
Chó Săn nhìn chằm chằm vào hộp cơm, nước miếng bắt đầu tràn ra ngoài mép. Cậu lao về phía Peter bằng bốn chân, giống như một con thú đói khát. Rồi thẳng tay bốc đồ ăn bằng tay rồi nhai ngấu nghiến.
Nhìn thấy vậy Jack có một cảm giác đau lòng.
- Sao rồi chó săn, ở với ông có cảm thấy tốt hơn lúc trước không?
- T…ốt - Chó săn đáp trong khi mồm ngập thức ăn.
Khi Chó Săn vừa nhai xong miếng thức ăn cuối cùng, Jack bước lại gần và ngồi xuống đối diện với cậu. Ánh mắt của ông tràn ngập sự quan tâm và ấm áp.
- Chó Săn à, ông biết con đã trải qua rất nhiều chuyện. Nhưng ông có một câu hỏi cho con. Liệu rằng con có muốn làm người không?
- Đúng vậy - Peter phụ họa theo.
Chó Săn nhìn vào mắt Jack, trong đó vẫn còn chút nghi ngờ và lo sợ.
- Tôi... tôi muốn thay đổi... nhưng… không biết phải bắt đầu từ đâu, l-liệu có ai sẽ chấp nhận tôi không?
Jack mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai Chó Săn, cử chỉ đó bất giác khiến cậu rụt vai lại nhưng ông vẫn nhẹ nhàng:
- Đừng lo, con không phải một mình đâu. Ông và mọi người ở đây đều sẽ giúp đỡ con. Chúng ta sẽ cùng nhau bước qua mọi khó khăn, để con có thể trở thành người mà con muốn.
Chó Săn nhìn Jack, nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cậu. Cậu cố gắng nói qua nghẹn ngào:
- Cảm ơn... cảm ơn ông. Con muốn g·iết thật nhiều người… muốn đánh bại tên đầu vàng.
Jack nhíu mày rồi nhìn thẳng vào Chó Săn:
- Có lẽ ta và con sẽ mất rất nhiều thời gian để định nghĩa lại chữ người đây, nhưng thôi chúng ta hãy bắt đầu với những thứ đơn giản trước nhé, từ giờ con sẽ gọi là Adam nhé.
- A-da-d m - Chó Săn nghiêng đầu cố gắng lặp lại tên mình.
- Phải rồi, là Adam.
***
Phòng giá·m s·át là một khối kín, cách âm hoàn hảo. Nhiệt độ luôn duy trì ở 22 độ C, không khí được lọc liên tục qua hệ thống lọc kép. Peter ngồi trước dàn màn hình màu xanh nhạt, tất cả đều hiển thị một hình ảnh - Adam trong căn phòng c·ách l·y.
6:47 tối.
Căn phòng c·ách l·y được thiết kế như một studio cao cấp - giường đệm êm, phòng tắm riêng, thậm chí còn có cả góc đọc sách. Tất cả đều được làm từ vật liệu đặc biệt, những bức tường phủ đầy các phù văn tinh xảo phát ra ánh sáng dịu nhẹ. Không có góc c·hết, không có điểm mù. Mọi thứ đều nằm dưới sự kiểm soát.
Peter lật một trang mới trong cuốn sổ:
"Ngày 1 - 6:47PM
- Triệu chứng cai:
+ Vã mồ hôi
+ Co giật
+ Chưa động vào thức ăn
+ Nói lẩm bẩm..."
Peter dừng bút. Trên màn hình, Adam đang co quắp trên sàn. Không phải sàn thép lạnh lẽo hay bê tông thô ráp, mà là sàn gỗ được sưởi ấm. Vậy mà cậu ta vẫn run rẩy như thể đang trong cơn sốt rét.
"Không được" Peter xóa đi những dòng vừa viết. Đây không phải là cách. Anh ấy không phải là đối tượng nghiên cứu.
Cửa mở. Juchiro bước vào, bộ võ phục đen thêu hoa văn vàng của Divinelandia không một nếp nhăn. Lão đứng sau lưng Peter, im lặng quan sát màn hình.
- Con không biết phải làm gì - Peter thì thầm, giọng nhỏ đến mức chính cậu cũng không chắc mình có thực sự nói ra không.
- Không ai biết cả - Juchiro đáp - Đây là lần đầu tiên có người thử cai nghiện thuốc lào theo cách này.
Peter quay phắt lại:
- Vậy tại sao...
- Vì đây là cơ hội duy nhất để nó học cách làm người - Juchiro ngắt lời - Không phải bằng thuốc men, không phải bằng các phương pháp y học. Mà bằng ý chí.
7:13 tối.
Adam bắt đầu nôn. Cơ thể cậu ta quằn quại trong từng cơn co thắt. Peter muốn bấm nút gọi đội y tế, nhưng ngón tay cậu khựng lại giữa không trung.
"Anh ấy từng cười khi g·iết người" Peter tự nhắc nhở mình. "Anh ấy là quái vật". Nhưng khi nhìn Adam co rúm như một đứa trẻ đang đau đớn, Peter không thể không nghĩ: liệu có phải là do người ta đã biến anh ấy thành quái vật?
7:22 tối.
- Juchiro tiên sinh...
- Ừm?
- Người ta có thể học cách làm người không ạ? Hay là... người ta sinh ra đã là người rồi?
Juchiro im lặng một lúc lâu. Trên màn hình, Adam cuối cùng cũng ngừng nôn. Cậu ta nằm bất động, thở nặng nhọc.
- Đó là câu hỏi mà chỉ có nó mới có thể trả lời được - Cuối cùng Juchiro nói - Nhiệm vụ của chúng ta là cho nó cơ hội để tìm ra câu trả lời.
- Juchiro tiên sinh...
- Ừm?
- Con từng nghe về Sa Tì... người ta nói bà ấy có nhiều chồng con, nhưng chẳng ai vừa ý cả nên đã ăn sạch họ. Vậy tại sao... tại sao bà ấy không ăn thịt Adam ạ? - Peter ngập ngừng - Hay là vì... Adam là con của Durin?
Juchiro nhìn Peter qua cặp kính lão, một tia sáng kỳ lạ lóe lên trong mắt:
- Sa Tì là một con mụ điên khát máu, việc bà ta làm gì cũng chẳng có logic. Nhưng có một điều - lão ngừng lại, như đang cân nhắc từng chữ - Bà ta thích chơi đùa với thức ăn trước khi ăn.
Peter rùng mình. Cậu chợt nhớ lại câu chuyện về cách Sa Tì dùng tà thuật để thụ thai với xác c·hết của Durin. Có phải đó cũng là một trò chơi với thức ăn của bà ta? Hay là...
- Nói cho ta nghe, Peter - Juchiro đột ngột cắt ngang dòng suy nghĩ của cậu - Cái gì tệ hơn: một kẻ ăn thịt người vì bản năng, hay một kẻ biến người thành thú vì niềm vui?
7:35 tối.
Màn hình vẫn chiếu cảnh Adam vật vã. Peter nhìn mà thấy đau nhói trong ngực - không phải vì thương cảm, mà vì một ký ức khác đang trỗi dậy. Ký ức về những đêm trong container.
Mùi mồ hôi. Tiếng khóc. Tiếng thì thầm cầu nguyện bằng đủ thứ ngôn ngữ. Và cái nóng - thứ nóng ngột ngạt của không gian kín, của những cơ thể chen chúc. Peter không còn nhớ rõ đã ở đó bao lâu. Thời gian trở nên vô nghĩa trong bóng tối. Chỉ biết rằng khi ánh sáng cuối cùng cũng lọt vào, đôi mắt cậu đã quá yếu để nhìn thẳng vào nó.
Họ sắp xếp bọn trẻ thành hàng, như người ta sắp những món hàng trong siêu thị. Những kẻ mua người đi qua, đi lại, đánh giá từng đứa như đang chọn trái cây. Peter nhớ mình đã run rẩy khi Goodman dừng lại trước mặt.
"Nhìn này" Goodman nói với tên buôn người. "Thằng bé có đôi mắt trong veo. Hiếm lắm, một đứa trẻ qua tay các người mà vẫn giữ được ánh mắt như vậy."
"Nó mới tới" tên buôn người đáp. "Chưa kịp... thuần hóa."
"Tốt. Ta thích tự mình dạy dỗ chúng."
Peter vẫn còn nhớ số tiền Goodman trả - không phải vì số lượng, mà vì cách ông ta đếm. Từng tờ một, chậm rãi, như thể đang tận hưởng từng giây phút. Tiếng tiền giấy sột soạt nghe như tiếng lá khô trong gió.
Trên đường về biệt thự, Goodman không nói gì. Chỉ đến khi xe dừng lại, ông ta mới quay sang Peter:
"Con biết tại sao ta chọn con không?"
Peter lắc đầu.
"Vì con trong sáng quá" - Goodman mỉm cười - "Ta tự hỏi phải mất bao lâu thì ánh sáng đó mới tắt."
Juchiro đặt tay lên vai Peter, kéo cậu về với thực tại:
- Con đang nghĩ gì?
Peter giật mình, nhận ra mình đã vô thức chùi tay vào quần - một thói quen mỗi khi nhớ về quá khứ, như thể có thể chùi đi những vết bẩn của ký ức.
- Con... con chỉ đang nghĩ - Peter ngập ngừng - Tại sao ông ấy lại thích... phá hỏng mọi thứ?
Juchiro im lặng một lúc.
- Có những kẻ - cuối cùng lão nói - sinh ra đã là quái vật. Như Sa Tì. Nhưng có những kẻ tệ hơn thế. Họ không phải quái vật, nhưng họ thích... tạo ra quái vật.
Peter nhìn lên màn hình. Adam vẫn đang vật lộn với cơn nghiện. Cả hai đều là n·ạn n·hân của cùng một con quái vật, nhưng theo những cách khác nhau hoàn toàn.
8:03 tối.
Màn hình chuyển sang chế độ hồng ngoại khi đèn trong phòng c·ách l·y tự động mờ dần. Adam đã ngừng co giật, nhưng hơi thở vẫn nặng nhọc. Cậu ta nằm co quắp, gối đầu lên cánh tay - tư thế của một con thú b·ị t·hương đang cố bảo vệ những phần yếu nhất của cơ thể.
Peter quan sát đường nét của các vết sẹo hiện rõ trên màn hình hồng ngoại. Chúng không phải v·ết t·hương do chiến đấu. Quá đều, quá có hệ thống. Như thể ai đó đã dành thời gian để... nghiên cứu xem dao cắt vào thịt người như thế nào.
- Juchiro tiên sinh...
- Ừm?
- Con từng tự hỏi, tại sao họ lại gọi anh ấy là Chó Săn?
Juchiro nhìn lên màn hình, nơi Adam đang cuộn tròn:
- Vì đó là cách Goodman huấn luyện nó. Ngươi có biết người ta huấn luyện chó săn như thế nào không?
Peter lắc đầu.
- Trước tiên, người ta bắt đầu khi chúng còn rất nhỏ. Càng nhỏ càng tốt, trước khi chúng kịp học được bất cứ thói quen nào. - Juchiro nói, giọng trầm xuống - Rồi người ta cho chúng đói. Không phải đói bình thường, mà là kiểu đói có thể làm mất trí. Kiểu đói khiến chúng quên đi mọi thứ trừ cơn đói.
Peter nhớ lại ánh mắt của Adam khi nhìn thấy điếu cày.
- Sau đó - Juchiro tiếp tục - người ta cho chúng thấy con mồi. Nhưng không cho chúng ăn. Cứ như vậy cho đến khi chúng phát điên vì đói. Và cuối cùng, khi không chịu nổi nữa, chúng sẽ vồ lấy con mồi. Khoảnh khắc đó, khi chúng nếm được vị máu lần đầu tiên... - Lão ngừng lại - Đó là khoảnh khắc không thể quay đầu.
- Nhưng Adam đâu phải chó - Peter thì thầm.
- Không, nó không phải. Và đó mới là điều khủng kh·iếp nhất. - Juchiro thở dài - Chó săn làm theo bản năng. Nhưng con người... con người cần phải bị bẻ gãy trước khi có thể trở nên tàn nhẫn như vậy.
8:15 tối.
Trên màn hình, Adam bắt đầu lẩm bẩm điều gì đó. Peter điều chỉnh âm thanh.
"...đói... đói quá..."
Peter rùng mình. Không phải vì nội dung, mà vì giọng điệu. Đó không phải giọng của một con thú dữ hay một kẻ g·iết người. Đó là giọng của một đứa trẻ sợ hãi.
- Họ bắt đầu từ khi anh ấy mấy tuổi? - Peter hỏi, dù không chắc mình có muốn biết câu trả lời không.
- Ba tuổi - Juchiro đáp - Đó là độ tuổi Jack tìm thấy nó, sau khi tiêu diệt Sa Tì. Nhưng thay vì g·iết nó như mệnh lệnh, ông ấy đã giao nó cho cô nhi viện. - Lão cười cay đắng - Có lẽ đó là sai lầm lớn nhất của Jack. Vì từ đó, Goodman đã theo dõi nó. Đợi thời cơ.
- Và... những vết sẹo kia?
- Goodman gọi đó là "thí nghiệm giới hạn". Hắn muốn biết một đứa trẻ có thể chịu đựng được bao nhiêu đau đớn trước khi đầu hàng. Bao nhiêu t·ra t·ấn trước khi mất đi nhân tính. - Juchiro siết chặt tay - Và khi đứa trẻ đó cuối cùng cũng gục ngã, hắn cho nó thứ duy nhất có thể làm dịu cơn đau - thuốc lào.
Trên màn hình, Adam co giật dữ dội trở lại. Nhưng lần này không phải vì cơn nghiện. Cậu ta đang khóc.
8:27 tối.
Tiếng khóc của Adam vọng qua hệ thống loa, không giống tiếng khóc của người hay của thú. Đó là âm thanh của một linh hồn đang vỡ vụn, của kẻ lần đầu tiên cảm nhận được nỗi đau của chính mình.
- Không... không... - Adam lảm nhảm trong nước mắt - Đừng... đừng bỏ con... mẹ ơi...
Peter giật mình. Đây là lần đầu tiên cậu nghe Adam nhắc đến Sa Tì. Juchiro cũng nhíu mày:
- Ba tuổi... - Lão lẩm bẩm - Đúng là độ tuổi có thể nhớ được mẹ...
Trên màn hình, Adam bắt đầu cào cấu tường, không phải bằng sức mạnh của một con thú dữ nữa, mà bằng động tác tuyệt vọng của một đứa trẻ. Móng tay cậu bắt đầu rỉ máu.
- Mẹ ơi... tại sao... tại sao mẹ không ăn con luôn đi...
Peter cảm thấy buồn nôn. Không phải vì máu - cậu đã thấy quá nhiều máu ở biệt thự Goodman. Mà vì ý nghĩ một đứa trẻ ba tuổi đã phải mong được c·hết trong bụng mẹ còn hơn phải sống như thế này.
- Có đêm... - Peter chợt lên tiếng - Ở biệt thự, con từng nghe anh ấy gọi Goodman là "cha". Nhưng không phải gọi bình thường. Anh ấy... anh ấy gào lên như thể đang đau đớn lắm.
Juchiro im lặng một lúc dài.
- Goodman biết điểm yếu của nó - Cuối cùng lão nói - Đứa trẻ nào cũng khao khát một gia đình. Đặc biệt là những đứa trẻ chưa bao giờ có được tình thương. Hắn cho nó những gì Sa Tì không bao giờ cho - một cái ôm, một lời khen, thứ gì đó gần giống với tình yêu thương... nhưng chỉ sau khi nó g·iết người. Như thể đang nói "Con là đứa con ngoan khi con g·iết người. Cha yêu con khi con là quái vật."
Peter nhớ lại những lần Goodman vuốt tóc Adam, những lúc ông ta ôm lấy cậu ta sau mỗi lần "hoàn thành nhiệm vụ". Tình yêu được đổi bằng máu. Sự chấp nhận được đổi bằng mạng người.
8:35 tối.
Adam ngừng khóc. Cậu ta nằm bất động, mắt mở trừng trừng nhìn vào hư không. Môi vẫn lẩm bẩm, nhưng không còn gọi mẹ nữa.
- Cha ơi... cha đâu rồi... con sẽ ngoan... con sẽ g·iết thật nhiều... xin đừng bỏ con...
Juchiro lắc đầu:
- Đó là điều tàn nhẫn nhất Goodman đã làm. Hắn không chỉ biến nó thành quái vật. Hắn khiến nó tin rằng chỉ có thể được yêu thương khi là quái vật.
Peter nhìn Adam trên màn hình. Bây giờ cậu mới hiểu. Thuốc lào không phải thứ Adam thực sự thèm khát. Đó chỉ là thứ thay thế cho thứ mà cậu ta không bao giờ có được - tình yêu vô điều kiện của một gia đình thật sự.
8:43 tối.
Trên màn hình, Adam bắt đầu lồm cồm bò dậy. Cậu ta lảo đảo bước về phía bức tường, nơi có một tấm gương. Đó là ý kiến của Jack - để Adam nhìn thấy chính mình khi cai nghiện.
- Đây là lần đầu tiên nó thực sự nhìn vào gương - Juchiro nói nhỏ - Trước đây, Goodman cấm tất cả gương trong biệt thự.
Peter chợt nhớ ra. Đúng vậy, trong biệt thự của Goodman chỉ có duy nhất một tấm gương - trong phòng của ông ta. Và mỗi lần Adam hoàn thành "nhiệm vụ" Goodman sẽ dẫn cậu ta vào đó.
"Nhìn đi" Goodman sẽ nói, "đó mới là con người thật của con."
Adam trong gương bây giờ run rẩy đưa tay lên mặt mình. Máu từ những móng tay rách để lại những vệt đỏ trên má. Cậu ta chạm vào những vết sẹo, những vết tích của "thí nghiệm giới hạn" mà Goodman đã để lại.
- M-mặt... - Adam lắp bắp - Đây là... mặt của con sao?
Peter thấy tim mình thắt lại. Cậu chưa bao giờ nghĩ đến điều này - Adam có lẽ chưa từng thấy mặt thật của mình. Chỉ thấy hình ảnh phản chiếu qua con mắt của Goodman, qua lời khen của ông ta sau mỗi lần g·iết người.
- Tại sao... - Adam chạm vào gương - Tại sao lại... giống mẹ thế?
Juchiro thở dài:
- Sa Tì rất đẹp. Đó là điều mà ít người biết. Một vẻ đẹp kỳ lạ, ma mị... và c·hết chóc. Có lẽ vì thế mà bà ta đã chọn Durin - anh hùng vĩ đại nhất của Trilium, người đã yên nghỉ trong lăng gần trăm năm. Một sự báng bổ hoàn hảo - dùng tà thuật để thụ thai với tử thi của người được tôn kính nhất.
Peter rùng mình. Cậu đã nghe kể về v·ụ t·rộm xác đó - một trong những sự kiện gây chấn động nhất của Trilium. Nhưng người ta đã nói dối. Nói rằng v·ụ t·rộm thất bại. Để che giấu sự thật rằng một trong những anh hùng vĩ đại nhất của họ đã bị bôi nhọ theo cách khủng kh·iếp nhất.
8:51 tối.
Adam đột ngột đấm vào gương. Không phải bằng sức mạnh kinh người mà cậu ta vẫn dùng để g·iết người. Đây là cú đấm yếu ớt của kẻ đang cố chối bỏ chính mình.
- Không muốn... không muốn nhìn... - Cậu ta lẩm bẩm - Không phải mặt con... không phải...
Peter chợt hiểu ra một điều khủng kh·iếp. Có lẽ đây là lý do Goodman cấm gương. Không phải để ngăn Adam nhìn thấy mình, mà để cậu ta không thấy được mình giống Sa Tì đến nhường nào. Để Adam không bao giờ biết được mình vừa là con của ác quỷ, vừa là công cụ của ác quỷ khác.
- Cha sẽ cho con một gương mặt mới - Adam bất ngờ nói, giọng trầm xuống, nghe giống Goodman đến rợn người - Một gương mặt của sát thủ. Của quái vật. Vì đó mới là con người thật của con.
Juchiro bước đến gần màn hình hơn:
- Nghe này, Peter. Con có biết điều gì tệ hơn việc không biết mình là ai không?
Peter lắc đầu.
- Là khi một kẻ khác định nghĩa con là ai - Juchiro nói - Goodman không chỉ c·ướp đi nhân tính của Adam. Hắn còn c·ướp đi cả quyền được là chính mình của nó.
9:12 tối.
Adam vẫn đứng trước gương, nhưng giờ đây, cậu ta không còn đấm vào nó nữa. Thay vào đó, những ngón tay run rẩy chậm rãi lần theo từng đường nét trên khuôn mặt. Đôi mắt màu hổ phách - di sản từ Sa Tì. Những đường nét sắc lẹm như được tạc từ đá. Và những vết sẹo... món quà của Goodman.
- Vậy ra... đây là mặt thật của con... - Adam lẩm bẩm - Không phải mặt của Chó Săn...
Peter quan sát qua màn hình, nhớ lại những lần hiếm hoi được nhìn thấy khuôn mặt thật của Adam ở biệt thự. Thường thì cậu ta đeo mặt nạ - một chiếc mặt nạ bằng kim loại được thiết kế để trông giống như một con chó săn hung dữ.
"Để che giấu vẻ đẹp nguy hiểm của mẹ nó" Goodman đã nói vậy. Nhưng có lẽ, thực ra là để Adam không bao giờ nhận ra mình là ai.
Juchiro rút từ trong áo ra một tấm ảnh cũ, đặt lên bàn điều khiển:
- Jack đưa ta cái này. Đây là ảnh duy nhất còn sót lại của Sa Tì.
Peter cúi xuống nhìn. Trong ảnh là một người phụ nữ với vẻ đẹp ma mị khó tả. Không phải kiểu đẹp của con người, mà là vẻ đẹp của một đóa hoa ăn thịt - quyến rũ và c·hết chóc.
- Có một điều mà ít người biết về Sa Tì - Juchiro nói nhỏ - Bà ta không phải sinh ra đã là ma nữ. Trước khi trở thành quái vật, bà ta từng là một thiếu nữ bình thường.
Peter ngước lên, ngạc nhiên:
- Vậy tại sao...?
- Vì cô độc - Juchiro thở dài - Khi không ai chịu yêu thương mình, người ta có thể trở nên méo mó. Và khi đã méo mó, họ lại càng khó được yêu thương hơn. Một vòng luẩn quẩn... cho đến khi họ không còn nhận ra chính mình nữa.
Trên màn hình, Adam đột nhiên gục xuống, ôm đầu:
- Cha ơi... con nhớ cha... - Cậu ta nức nở - Nhưng không phải Goodman... không phải hắn... Con chưa bao giờ... có cha thật...
9:25 tối.
Đó là lần đầu tiên Peter nghe Adam nói về nỗi khát khao có một người cha thật sự. Không phải Goodman với tình yêu độc hại của ông ta. Chỉ đơn giản là... một người cha.
10:45 tối.
Adam bất ngờ đứng bật dậy, lao vào tường với một sức mạnh khủng kh·iếp. Lần này không phải vì cơn nghiện, mà vì một cơn giận dữ thuần túy. Các phù văn trên tường sáng rực lên, cố gắng kiềm chế cơn tam bành của cậu.
- Ta không cần gia đình! - Adam gầm lên - Ta là Chó Săn! Chó Săn không cần...
Peter, trong một khoảnh khắc điên rồ, bấm nút mở mic:
- Anh nói dối.
Juchiro giật mình, định ngăn Peter lại nhưng không kịp. Adam đã nghe thấy. Cậu ta khựng lại giữa không trung, quay phắt về phía camera:
- Mày... nói... cái... gì?
- Em nói anh đang nói dối - Peter tiếp tục, giọng run run nhưng không dừng lại - Anh cần một gia đình. Ai cũng cần. Kể cả... kể cả Sa Tì cũng vậy.
- MÀY BIẾT CÁI GÌ!? - Adam gào lên, đấm vào camera - Mày không biết gì về ta! Về mẹ ta! Về...
- Em biết nỗi đau khi không có gia đình! - Peter hét lại, nước mắt trào ra - Em biết cảm giác khát khao một vòng tay ôm đến mức sẵn sàng làm bất cứ điều gì! Kể cả... kể cả việc để Goodman biến mình thành thứ mình không phải...
Adam im bặt. Lần đầu tiên, có thứ gì đó lóe lên trong đôi mắt cậu - một tia sáng của nhận thức.
- Mày... - Giọng Adam nhỏ dần - Mày cũng...
- Phải - Peter gạt nước mắt - Em cũng cô đơn. Cũng sợ hãi. Cũng muốn có một gia đình. Nhưng em không để Goodman định nghĩa "gia đình" cho em nữa. Và anh... anh cũng không nên để ông ta định nghĩa anh là ai.
11:03 tối.
Lần đầu tiên kể từ khi bắt đầu cai nghiện, Adam ngồi xuống một cách bình tĩnh. Không còn co giật. Không còn gào thét. Chỉ là... ngồi đó, nhìn vào camera nơi có giọng nói của Peter đang vọng ra.
- Kể cho ta nghe... - Adam nói, giọng khàn đặc - Về cảm giác... có một em trai.
Peter siết chặt micro. Trong đầu cậu, một ký ức chợt tràn về - mùi cỏ sau mưa, tiếng cười của Min, đôi giày nhỏ xíu mà cậu đã phải giấu trong túi áo khi...
- Con không cần phải... - Juchiro dịu dàng nói.
- Con muốn kể - Peter ngắt lời, giọng khàn đặc - Em trai con... tên là Min.
Qua màn hình, Peter thấy Adam khẽ nghiêng đầu. Một cử chỉ gần như vô thức, như thể cậu ta đang cố tưởng tượng về một khái niệm quá xa lạ - một người em trai.
- Min nhỏ hơn con ba tuổi. Nó... nó rất thích đếm sao. Mỗi đêm, con phải bế nó ra ban công. Nó cứ khăng khăng là mỗi đêm số sao lại khác nhau...
Peter dừng lại, nuốt nghẹn. Adam vẫn im lặng lắng nghe.
- Đêm đó... đêm cuối cùng... trời không có sao. Min cứ khóc mãi. Con nói với nó ngày mai sẽ có sao. Ngày mai... Nhưng không có ngày mai nào cả.
- Cha dượng... - Peter siết chặt tay - Ông ta bán con cho bọn buôn người. Còn Min... con không biết Min bị bán đi đâu. Con chỉ nhớ... đôi giày nhỏ của nó. Con đã giấu trong túi áo, nghĩ rằng... có lẽ một ngày nào đó...
Peter không nói được nữa. Cổ họng cậu nghẹn đắng. Adam vẫn ngồi đó, ánh mắt không rời màn hình.
- Đau... - Cuối cùng Adam lên tiếng - Khi mất đi... người thân... đau lắm phải không?
Giọng cậu ta không còn man dại như trước. Có cái gì đó rất người trong câu hỏi ấy.
- Đau - Peter đáp, nước mắt lăn dài - Nhưng biết không... điều đau đớn nhất không phải là mất đi. Mà là không biết người mình yêu thương đang ở đâu, có ổn không, có được... được yêu thương không...
- Như... mẹ ta... - Adam thì thầm.
- Không - Peter lắc đầu - Sa Tì là người đã bỏ rơi anh. Còn Min... Min b·ị c·ướp đi. Cũng như anh bị Goodman c·ướp đi vậy.
11:15 tối.
Một khoảng lặng kéo dài. Rồi Adam đột ngột đứng dậy, bước về phía gương. Nhưng lần này không phải để đập vỡ nó.
- Em trai... - Cậu ta chậm rãi nói, như thể đang nếm thử từng âm tiết - Không phải... chó con. Không phải... công cụ. Mà là... em trai.
Peter gật đầu, dù biết Adam không thể nhìn thấy:
- Và anh trai... không phải là chó săn.
Adam chạm vào gương, ngón tay run run:
- Ta... có thể làm được không? Làm... anh trai?
- Con không cần phải cố làm gì cả - Juchiro đột ngột lên tiếng - Chỉ cần... là chính mình.
- Chính... mình? - Adam lặp lại, như thể đó là một khái niệm hoàn toàn xa lạ - Ta... không biết... chính mình là ai.
- Vậy thì... - Peter lau nước mắt - Chúng ta cùng tìm hiểu nhé? Em sẽ kể cho anh nghe về Min. Về cách một người anh trai nên làm. Và anh... anh có thể kể cho em nghe về anh. Không phải Chó Săn. Mà là... Adam.
11:20 tối.
- Làm sao... - Adam ngập ngừng, vẫn nhìn chằm chằm vào gương - Min của em... cậu ấy thế nào?
Peter không trả lời ngay. Trong đầu cậu hiện lên hình ảnh Min đứng nhón chân trên ban công, cố với lên bầu trời. "Anh hai ơi" Min hay nói vậy, "sao hôm nay nhiều hơn hôm qua một ngôi đó."
- Min... rất nhỏ. Và yếu ớt. Cứ động một cái là ốm. - Peter mỉm cười buồn bã - Nhưng em ấy... rất thông minh. Biết đếm từ hai tuổi. Và luôn tin rằng thế giới này đẹp lắm.
- Đẹp? - Adam nghiêng đầu - Làm gì có cái gì đẹp...
- Có chứ. - Peter đáp - Min luôn nói, mọi thứ đều có cái đẹp của nó. Kể cả... kể cả những ngày không có sao.
Adam im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi:
- Em... đã làm gì? Khi bọn chúng... bắt em đi?
Peter nuốt khan. Cổ họng cậu đắng nghét.
- Con đã cắn tay tên buôn người - Peter thì thầm - Không phải để chạy trốn. Mà để... để nó thả Min ra. Con nghĩ... nếu nó tức giận... nó sẽ chỉ bắt mỗi mình con thôi.
Juchiro khẽ thở dài. Adam vẫn đứng yên như tượng.
- Nhưng... - Peter tiếp tục - Nó không thả Min. Nó chỉ... cười. Rồi nói "Mày muốn làm anh hùng hả? Được thôi." Rồi nó... nó đem Min đi. Con không biết... không biết là mình đã làm mọi chuyện tệ hơn...
Peter không kìm được nữa, nước mắt trào ra. Cậu không khóc khi bị bán. Không khóc khi bị Goodman mua về. Nhưng giờ đây, khi kể lại chuyện này với Adam, những giọt nước mắt cứ tự nhiên rơi.
- Đau không? - Adam đột nhiên hỏi.
- Hả?
- Khi... cắn tay nó. Đau không?
Peter sững người. Trong giọng Adam có cái gì đó rất lạ. Không phải sự man rợ thường ngày. Mà là... sự quan tâm?
- Đau... - Peter đáp thật thà - Nhưng không đau bằng việc không làm gì cả.
11:27 tối.
Adam từ từ quay lưng lại với gương, đối diện thẳng với camera:
- Ta... đã g·iết rất nhiều người. - Giọng cậu trầm xuống - Goodman bảo đó là để bảo vệ tổ chức. Để... được là con của hắn.
Peter nín thở. Đây là lần đầu tiên Adam chủ động nói về những gì mình đã làm.
- Nhưng... - Adam siết chặt tay - Ta chưa bao giờ... bảo vệ được ai cả. Chỉ biết... g·iết. Như một con chó. Như...
- Như Sa Tì? - Peter hỏi nhỏ.
Adam gật đầu:
- Ta nghĩ... có lẽ vì thế mà mẹ không muốn ta. Vì ta... giống bà ấy quá.
- Không đâu - Peter lắc đầu - Anh không giống Sa Tì. Sa Tì g·iết người vì bà ấy thích thế. Còn anh... anh g·iết người vì bị ép buộc. Vì không còn lựa chọn nào khác.
- Còn có lựa chọn khác sao?
- Có chứ - Peter mỉm cười qua nước mắt - Bây giờ anh đang chọn đấy thôi. Chọn cai nghiện. Chọn... làm người.
11:34 tối.
- Min... thích sao à? - Adam đột nhiên hỏi, giọng có chút ngập ngừng như thể không chắc mình có quyền hỏi về chuyện này không.
- Vâng. Min bảo đếm sao thì không thấy đói nữa.
Adam nhìn lên trần phòng c·ách l·y trắng toát:
- Ở đây... không có sao.
- Không sao đâu - Peter nói nhỏ - Khi nào anh khỏe hơn, em sẽ đưa anh ra ban công. Ở đó có thể nhìn thấy cả thành phố. Ban đêm, từng ánh đèn trông như những ngôi sao vậy.
Adam im lặng một lúc dài:
- Ta... chưa bao giờ nhìn sao. Goodman bảo... chó không cần nhìn trời.
Peter cảm thấy một cơn đau nhói trong ngực. Cậu chợt nhớ ra - ở biệt thự, Adam luôn bị nhốt trong tầng hầm. Chỉ khi nào có "nhiệm vụ" mới được lên trên. Và sau đó... sau đó là thuốc lào.
- Nhưng mà... - Adam tiếp tục, giọng bỗng trở nên xa xăm - Có một lần... ta trốn lên mái nhà. Chỉ một lần thôi.
Peter nín thở. Đây là lần đầu tiên Adam kể về việc mình đã từng... không tuân lệnh Goodman.
- Chuyện gì đã xảy ra? - Peter hỏi, dù không chắc mình có muốn biết câu trả lời không.
- Ta... thấy ánh sáng. Rất nhiều ánh sáng. Như... như những mảnh vỡ của gương vậy. - Adam nhắm mắt lại như thể đang cố nhớ - Ta không biết đó là sao. Chỉ biết là... đẹp lắm.
- Rồi sao nữa ạ?
- Rồi Goodman phát hiện ra. Hắn... - Adam bỗng dừng lại, cơ thể cứng đờ - Hắn bảo... đó là bài học để ta nhớ mình là ai.
Peter không dám hỏi tiếp. Nhưng cậu có thể đoán được. Những vết sẹo trên lưng Adam... không phải tất cả đều từ "thí nghiệm giới hạn".
11:45 tối.
- Em biết không - Adam đột nhiên lên tiếng - Lúc đó... ta không nghĩ đến thuốc lào.
- Sao ạ?
- Khi nhìn thấy... ánh sáng đó. Ta quên mất... cả thuốc lào. - Adam chậm rãi nói, như thể đang cố hiểu chính mình - Lần đầu tiên... không thèm thuốc.
Peter chợt hiểu ra điều gì đó:
- Vì thế mà Goodman giận dữ đến vậy... Không phải vì anh không vâng lời. Mà vì anh đã tìm được thứ khác... để thay thế thuốc lào.
Adam gật đầu:
- Hắn bảo... ánh sáng không phải thứ dành cho chó săn. Chó săn chỉ cần... bóng tối. Và thuốc.
Peter siết chặt micro:
- Anh không phải chó săn. Anh là người. Và người... có quyền nhìn sao.
11:52 tối.
- Ta... ta cũng có chôn một thứ - Adam bất ngờ lên tiếng, giọng run run như thể đang tiết lộ một bí mật khủng kh·iếp - Như em... giấu giày của Min.
Peter nín thở. Qua màn hình, cậu thấy Adam đang vật lộn với chính mình, như thể mỗi từ đều phải được kéo ra từ một nơi rất sâu, rất tối.
- Là... là gì vậy anh?
Adam co người lại:
- Một... một mảnh gương. Đêm đó, khi ta bị phạt... có một mảnh vỡ. Ta giấu nó trong... trong v·ết t·hương. - Cậu ta chạm vào một vết sẹo trên cánh tay - Để... để nhớ.
- Nhớ gì ạ?
- Nhớ rằng... có những thứ đẹp hơn cả thuốc lào. - Adam nhìn thẳng vào camera - Đêm đó... khi máu chảy... mảnh gương phản chiếu ánh trăng. Nó... nó đẹp lắm. Như một ngôi sao nhỏ vậy.
Peter cảm thấy nước mắt lại trào ra. Không phải vì buồn. Mà vì cậu chợt nhận ra - ngay cả trong những giây phút đau đớn nhất, con người vẫn có thể tìm thấy cái đẹp.
- Min... - Peter thì thầm - Min cũng hay nói như vậy. "Anh hai ơi, mưa đánh vào cửa kính nghe như có ai gõ nhạc vậy đó."
Adam im lặng một lúc, rồi bất ngờ hỏi:
- Đau không?
- Gì cơ anh?
- Khi... khi nhớ về Min. Đau không?
Peter gật đầu, dù biết Adam không thể nhìn thấy:
- Đau lắm. Nhưng mà... đau kiểu khác. Không phải kiểu đau của v·ết t·hương hay đòn roi. Mà là kiểu đau... khiến mình muốn trở thành người tốt hơn.
00:05 sáng.
Juchiro đã rời đi từ lúc nào. Chỉ còn Peter và Adam, cách nhau một bức tường dày và vô số màn hình. Nhưng không hiểu sao, khoảng cách chưa bao giờ gần đến thế.
- Peter này...
- Dạ?
- Nếu... nếu một ngày nào đó em tìm thấy Min... - Adam ngập ngừng - Ta có thể... cùng đi tìm không?
Peter chớp mắt ngạc nhiên:
- Anh muốn... giúp em sao?
- Ta không giỏi... bảo vệ. - Adam cúi đầu - Nhưng ta giỏi... tìm kiếm. Goodman huấn luyện ta... để săn người. Nhưng có lẽ... có lẽ ta có thể dùng nó... để tìm người.
- Anh...
- Ta không biết làm anh trai - Adam nói nhanh, như sợ mình sẽ đổi ý - Nhưng ta muốn... học. Như cách em học đếm sao với Min vậy.
Peter òa khóc. Không phải kiểu khóc của nỗi đau hay mất mát. Mà là kiểu khóc của một đứa trẻ lần đầu tiên nhận ra - mình không còn một mình nữa.
- Vậy... - Adam lúng túng trước phản ứng của Peter - Ta có thể... gọi em là... em trai không?
- Dạ được... anh hai.
***Tháng đầu tiên***
Cơn đau thể xác dữ dội nhất vào tuần thứ hai. Adam nôn ra máu, co giật liên tục.
- Thuốc... cho ta thuốc... - Adam gào lên, móng tay cào xuống sàn.
- Anh hai, kể em nghe về những vì sao đi - Giọng Peter vang lên qua loa.
Adam cắn chặt môi, máu chảy ròng ròng:
- Chúng... chúng sáng lắm. Như... như những mảnh gương vỡ...
Peter không bao giờ ngắt lời. Cậu chỉ ngồi đó, lắng nghe cho đến khi cơn đau của Adam dịu xuống.
***Tháng thứ hai***
- Con người không phải là con thú hoang - Juchiro nói qua hệ thống chiếu hình ba chiều - Con người có thể chọn cách mình di chuyển.
Adam chậm rãi làm theo từng động tác. Không còn hung bạo. Không còn điên cuồng. Chỉ còn sự kiểm soát.
- Đúng rồi - Juchiro gật đầu - Giờ ngươi đang học cách làm chủ chính mình.
***Tháng thứ ba***
- Khi em tìm thấy Min - Peter nói qua micro - Chúng ta sẽ đưa em ấy lên mái nhà.
- Để... đếm sao?
- Vâng. Và để cho em ấy biết... có những anh trai đã không ngừng tìm kiếm em ấy.
Adam quay mặt đi, nhưng Peter vẫn thấy được ánh nước long lanh trong mắt anh.
***Ngày cuối cùng***
- Con có chắc không? - Jack hỏi, đứng trước cửa phòng c·ách l·y.
Peter gật đầu. Ba tháng đã qua. Đã đến lúc.
Cánh cửa mở ra. Adam bước ra, không còn là con thú hoang dại của ngày đầu. Không phải Chó Săn của Goodman. Chỉ là... Adam.
- Em... - Peter lên tiếng, nhưng nghẹn lời.
Adam tiến tới. Từng bước một. Vòng tay của anh vụng về và cứng nhắc, như thể chưa bao giờ biết cách ôm ai. Nhưng nó ấm áp. Và thật.
- Đi thôi - Adam nói khẽ - Chúng ta còn phải tìm... một ngôi sao nữa.
0