Ba tháng sau vụ việc ở căn cứ địch, Wil thường xuyên tìm đến khu phố Hope - nơi Jean hiện đang công tác. Ngồi trong chiếc xe tuần tra đỗ bên đường, anh quan sát những thay đổi của khu phố nghèo này qua lớp kính chống đạn. Không còn những đống rác cao ngất, không còn mùi nước thải nồng nặc. Thay vào đó là những con đường được trải nhựa thô sơ, những dãy nhà được sơn lại với màu sắc đơn giản nhưng sạch sẽ.
Từ góc nhìn của một người đã quá quen với những tòa nhà chọc trời và hologram rực rỡ của Tri Tera, sự thay đổi này có vẻ không đáng kể. Nhưng Wil hiểu rõ - đôi khi hy vọng bắt đầu từ những điều nhỏ nhặt nhất. Như cách Jean vẫn kiên nhẫn ngồi trong trạm y tế tạm, băng bó cho một đứa trẻ bị trượt chân. Như cách cô vẫn mỉm cười với mọi người, dù đôi mắt xanh biếc ấy vẫn chứa đựng nỗi đau của người đã mất quá nhiều đồng đội.
Sở Cảnh sát Đặc biệt của anh vẫn đứng sừng sững giữa trung tâm Tri Tera - một tòa tháp thép và kính cao 50 tầng, với những thiết bị theo dõi tối tân nhất và đội ngũ nhân viên được tuyển chọn kỹ càng. Nhưng đôi khi Wil tự hỏi, liệu tất cả những công nghệ ấy có thực sự giúp được ai, khi những con người như Jean mới là người thật sự chạm đến cuộc sống của những người cần giúp đỡ nhất.
Con chip mới trong đầu Wil Steel hoạt động như một chiếc còng vô hình. Không còn những phép tính phức tạp chạy với tốc độ ánh sáng, không còn khả năng xử lý hàng triệu thông tin cùng lúc. Mọi thứ chậm lại, mờ nhạt hơn, như nhìn qua một lớp kính mờ.
Lý do đơn giản: vụ việc "Hacker trụ cột" 50 năm trước. Một nhóm h·acker được cấy chip để tăng cường khả năng tính toán đã phát điên sau khi não họ không thể chịu đựng được lượng thông tin khổng lồ. Họ t·ấn c·ông hệ thống an ninh của chính phủ, gây thiệt hại nặng nề cho toàn bộ hạ tầng công nghệ. Sau đó, tất cả các chip tăng cường phải được giới hạn công suất theo quy định mới.
Wil Steel vẫn có thể làm việc - vẫn đủ khả năng phân tích hiện trường, theo dõi các vụ án, chỉ đạo đội đặc nhiệm. Nhưng anh không còn là "siêu máy tính" như trước. Các quan chức cấp cao đã đảm bảo điều đó. Họ sợ một ngày nào đó, anh cũng sẽ mất kiểm soát như những h·acker năm xưa. Với họ, một Wil Steel bị kiểm soát tốt hơn là một Wil Steel với toàn bộ tiềm năng.
Ngồi trong văn phòng tĩnh lặng, Wil để những suy nghĩ về Sabata tràn vào tâm trí. Đứa con trai nuôi của anh - cũng mang trong mình dòng máu nửa thiên thần đặc biệt - giờ đang sống ở Chợ Đen, nơi mà luật lệ chỉ là khái niệm mơ hồ và mọi thứ đều có giá của nó.
Con chip mới có thể hạn chế khả năng tính toán của Wil, nhưng không thể ngăn được nỗi lo lắng của người cha. Anh tự hỏi liệu Sabata có đang theo học nghề h·acker? Hay thằng bé đã chọn con đường khác? Dù là con đường nào, với dòng máu thiên thần trong người, Sabata cũng sẽ phải đối mặt với những thách thức mà một đứa trẻ bình thường không bao giờ gặp phải.
Wil biết rõ điều đó - anh đã và đang trải qua. Những khả năng đặc biệt có thể là món quà, nhưng cũng là gánh nặng. Và trong thế giới ngày càng kiểm soát chặt chẽ những người như họ, Sabata sẽ phải học cách tự bảo vệ mình. Anh chỉ hy vọng rằng những bài học ở Chợ Đen sẽ giúp thằng bé mạnh mẽ hơn, chứ không khiến nó vỡ vụn như những h·acker năm xưa.
***
Một tuần sau, trong căn phòng tròn quen thuộc, Sabata nhớ lại những bài học đầu tiên về "yoga mèo" và không khỏi rùng mình. Cơ thể cậu vẫn còn đau nhức sau 7 ngày phải uốn éo thành những tư thế không tưởng. Nhưng phải công nhận một điều - khả năng chịu đựng ác ý của cậu đã tăng lên đáng kể, từ trăm lần lên đến gần 300 lần.
Luna vẫn giữ thái độ kiêu kỳ của mình, nhưng sau một tuần phải cùng "đau khổ" có vẻ cô đã bớt gay gắt với Sabata hơn. Ít nhất thì những lời mỉa mai cũng đã giảm xuống chỉ còn... vài chục lần một ngày.
- Hôm nay chúng ta sẽ học về kiểm soát cảm xúc. - Mitten tuyên bố, vẫn trong tư thế nằm duỗi người thanh lịch trên bệ đá đen. - Đặc biệt là với con, Sabata. Ta thấy dạo gần đây con có nhiều suy nghĩ... thú vị về Luna.
Sabata đỏ mặt trong khi Luna nhướn mày với vẻ nghi ngờ. Đúng là một tuần qua, cậu đã cố tập trung vào việc tập luyện, nhưng thỉnh thoảng vẫn không thể không để ý đến cô bạn đồng môn xinh đẹp của mình, dù cô ấy có... khó ưa đến đâu.
Có những sự thật phổ quát trong vũ trụ: Nước luôn chảy từ cao xuống thấp, lửa luôn bốc lên trên, và việc nói dối một con mèo có thể đọc được cảm xúc là một trong những việc vô nghĩa nhất mà một người có thể làm - ngang với việc cố dạy một con gà biết đánh vần.
Sabata đang học được điều này theo cách khó khăn nhất.
- Con không có nghĩ gì cả! - Cậu nói, trong khi mặt đỏ đến mức có thể chiếu sáng cả căn phòng tròn trong một đêm không trăng.
Mitten, với vẻ mặt mà chỉ một con mèo tam thể bảy trăm tuổi mới có thể làm được, nhìn cậu như thể đang ngắm một con chuột đặc biệt ngốc nghếch vừa tuyên bố mình là một miếng phô mai.
Luna, người mà theo lẽ thường phải là người khó chịu nhất trong tình huống này, lại đang cố nén cười. Có một điều gì đó rất thú vị khi thấy một kẻ lai với dòng máu thiên thần đang cố gắng - và thất bại thảm hại - trong việc che giấu những suy nghĩ tuổi mới lớn của mình.
- Ờ... - Sabata nói, cố tìm một chủ đề khác. BẤT KỲ chủ đề nào khác. - Chúng ta không phải tập yoga mèo nữa sao?
Đó có lẽ là câu nói tồi tệ nhất mà cậu có thể thốt ra vào lúc này. Như mọi người đều biết hoặc ít nhất là nên biết, việc nhắc đến một điều khó chịu để tránh một điều khó chịu khác chỉ khiến bạn kết thúc với hai điều khó chịu cùng một lúc.
Mitten mỉm cười. Đó là loại nụ cười mà một con mèo thường có trước khi quyết định rằng chiếc bình cổ trên kệ trông sẽ đẹp hơn nhiều nếu nó nằm vỡ tan dưới sàn.
Nếu có thể đo lường được lượng tự trọng còn lại của Sabata vào lúc này, nó có lẽ chỉ bằng một phần tỷ của một hạt cát. Và cậu đang thành tâm cầu nguyện cho mảnh vụn nhỏ xíu ấy không bị một con mèo tam thể bảy trăm tuổi với khiếu hài hước kỳ quặc nghiền nát.
"Làm ơn..." - Sabata thầm cầu nguyện, mắt nhắm nghiền - "Con biết con không có nhiều thứ để mất, nhưng xin đừng lấy đi miếng tự trọng bé tí tẹo còn sót lại này..."
Mitten, như thể đọc được luôn cả lời cầu nguyện (mà có lẽ cô thật sự đọc được) khẽ nhếch mép theo cái cách mà chỉ một con mèo biết phép thuật mới có thể làm được - nửa như đang cười khẩy, nửa như đang cân nhắc xem có nên tỏ lòng thương xót với một sinh vật đáng thương hay không.
Luna, với khả năng đọc cảm xúc của mình, có vẻ như đang phân vân giữa việc tiếp tục tỏ ra khinh thường hay là... cười phá lên trước tình cảnh này. Một phần trong cô - phần mà cô luôn cố giấu kín - dường như đang nghiêng về lựa chọn thứ hai.
Đây là một trong những khoảnh khắc mà số phận của một người phụ thuộc hoàn toàn vào tâm trạng của một con mèo. Điều này, theo bất kỳ tiêu chuẩn nào, đều không phải là một tình huống đáng mong đợi.
- Thiền định kiểu mèo không giống như thiền định của con người. - Mitten nói, đôi mắt xám bạc nhắm lại trong tư thế thanh thản. - Con người có xu hướng nghĩ quá nhiều, cố gắng đạt được sự tĩnh tâm bằng cách dập tắt mọi suy nghĩ. Nhưng mèo chúng ta thì khác.
- Khác thế nào ạ? - Sabata hỏi, cố không nghĩ về việc mình vẫn đang đỏ mặt.
- Mèo không cố kiểm soát suy nghĩ. Chúng ta để chúng trôi qua như những đám mây. Quan sát chúng, nhưng không bị cuốn theo. - Mitten duỗi người. - Đó là cách chúng ta có thể chịu đựng áp lực tinh thần gấp nghìn lần mà không phát điên.
Luna lên tiếng:
- Như kiểu... chấp nhận mọi cảm xúc nhưng không để chúng chi phối?
- Chính xác. - Mitten gật đầu. - Đó là lý do ta bắt các con tập yoga mèo. Không phải để t·ra t·ấn các con, mặc dù đó là một phần thú vị, mà để dạy các con cách để cho mọi thứ... tự nhiên.
- Tự nhiên ạ? - Sabata nhíu mày. - Nhưng những tư thế đó chẳng có gì là tự nhiên cả!
Mitten mở mắt, ánh nhìn xuyên thấu:
- Con có chắc không? Hay đó chỉ là vì con đang cố quá sức để làm đúng?
- Vậy... con phải làm thế nào để chuẩn hơn? - Sabata hỏi, với sự ngây thơ của một người không biết rằng câu hỏi đó chính là tấm vé vào địa ngục.
Mitten nhảy xuống khỏi bệ đá với vẻ phấn khích đáng sợ:
RẮCCCC!
- ỐI! - Sabata kêu lên khi Mitten dùng chân trước nhẹ nhàng nhấn vào lưng cậu.
RĂNG... RĂNG... RẮC!
- Thả lỏng. - Mitten nói trong khi di chuyển nhẹ nhàng trên lưng Sabata như một người masage chuyên nghiệp. - Đừng chống cự.
CRẶC... CRẶC!
- Nhưng... AI DA... làm sao con có thể thả lỏng khi xương sống đang bị... UWAA!... bẻ cong thế này ạ?
RẮC... RỐP!
Luna đứng một bên, cố nén cười khi nhìn Sabata đang bị một con mèo tam thể "chỉnh hình". Nhưng nụ cười biến mất khi Mitten quay sang cô:
- Con cũng nằm xuống đi, Luna. Ta sẽ giúp con thả lỏng luôn.
- Dạ... dạ không cần đâu ạ! - Luna vội lùi lại. - Con thấy mình đủ... thả lỏng rồi!
RẮCCCC!
- Ai bảo con có quyền từ chối? - Mitten nhếch mép.
RẦMMMM!
Luna té nhào xuống sàn sau cú "nhắc nhở nhẹ nhàng" từ Mitten.
RẮCCCC!
- Ái! - Luna kêu lên, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu kỳ thường ngày. - Con không nghĩ là... OUCH!... một con mèo có thể... UGH!... mạnh thế này!
CRACK... PỐP... RỐP!
Sabata, vẫn đang nằm bẹp trên sàn, không thể không cảm thấy một chút... hả hê. Nhưng ngay lập tức cậu phải nuốt lại nụ cười khi Mitten liếc nhìn cậu:
- Ta đọc được cảm xúc của con đấy, Sabata.
RẮCCCCC!
- A... dạ con xin lỗi! - Sabata vội vàng nói trong khi cột sống phát ra những âm thanh không thể tin nổi.
- Các con thấy không? - Mitten điềm đạm nói trong khi "chăm sóc" cả hai học trò. - Khi cơ thể thả lỏng, tâm trí cũng sẽ thả lỏng theo.
RỐP... RẮCCCC... CRACK!
- Con không chắc... OUCH!... đây có phải cách thiền định bình thường không... - Luna rên rỉ.
- Ai nói là bình thường? - Mitten nhẹ nhàng đáp. - Đây là thiền định kiểu mèo.
Khoảnh khắc sau cơn chỉnh hình của Mitten, thế giới dường như sắc nét hơn.
Sabata cảm nhận được từng tế bào trong cơ thể đang rung lên, như thể chúng vừa được đánh thức sau một giấc ngủ dài. Không còn cảm giác cứng nhắc thường ngày. Thay vào đó là một sự mềm mại kỳ lạ, như thể xương cốt đã được sắp xếp lại theo một trật tự hoàn toàn mới.
Luna cũng đang trải qua điều tương tự. Cô nằm đó, thở đều, đôi mắt xanh ngọc mở to nhìn trần nhà như vừa khám phá ra một vũ trụ song song. Lớp vỏ bọc kiêu kỳ của cô đã tan biến, thay vào đó là một trạng thái... tự nhiên đến kỳ lạ.
- Bây giờ, - Mitten nói, giọng cô vang lên như từ một không gian khác, - hãy nhắm mắt lại.
Họ làm theo. Và ngay lập tức, mọi thứ thay đổi.
Không gian không còn là không gian nữa.
Thời gian không còn là thời gian nữa.
Trong bóng tối sau mí mắt, Sabata thấy những dòng suy nghĩ của mình hiện lên rõ ràng như những dòng code sáng. Nhưng thay vì cố gắng xóa bỏ chúng như trước, cậu để chúng trôi đi. Như những đám mây trên bầu trời tâm thức.
Và rồi, cậu hiểu.
Đây không phải về việc kiểm soát.
Đây là về việc buông bỏ sự kiểm soát.
Bên cạnh, Luna cũng đang trải nghiệm điều tương tự. Những rào chắn cô dựng lên để bảo vệ bản thân - chúng không biến mất. Nhưng giờ đây, thay vì cố đẩy chúng ra xa, cô chấp nhận sự tồn tại của chúng.
Mitten quan sát hai học trò của mình với ánh mắt của một sinh vật đã sống qua bảy thế kỷ. Cô biết - đây mới chỉ là bước đầu tiên.
Nhưng đôi khi, bước đầu tiên lại là bước khó nhất.
Thật ra, có một quy luật rất rõ ràng trong thiền định kiểu mèo: khi xương cốt được sắp xếp lại theo góc 43.2 độ (góc nghiêng lý tưởng của một con mèo khi ngủ trưa) não bộ sẽ tự động chuyển sang tần số alpha - tần số mà các nhà khoa học đã chứng minh là lý tưởng cho việc thiền định.
- Các con thấy không? - Mitten giải thích. - Khi cột sống uốn cong theo hình parabol bậc ba, các dòng năng lượng sẽ chạy theo đường xoắn ốc Fibonacci, tạo nên một trường cộng hưởng hoàn hảo với từ trường hành tinh.
Luna và Sabata gật đầu, không dám cãi lại vì:
1. Họ đang nằm bẹp dưới sàn sau khi bị "chỉnh hình"
2. Nghe có vẻ rất khoa học
3. Ai lại đi cãi một con mèo 700 tuổi chứ?
- Thêm nữa, - Mitten tiếp tục, - góc nghiêng của tai mèo (72.5 độ) tạo thành một ăng-ten tự nhiên, có thể bắt được những dao động lượng tử từ không gian 11 chiều. Đó là lý do tại sao mèo luôn biết trước đ·ộng đ·ất sắp xảy ra.
"Điều này giải thích tại sao mèo có thể ngủ 16 tiếng một ngày," - Sabata thầm nghĩ. - "Chúng đang kết nối với vũ trụ 11 chiều."
Luna thì đang tự hỏi làm thế nào mà một con mèo lại biết về lý thuyết dây và không gian đa chiều.
- Đó là lý thuyết, - Mitten nói, giọng trở nên nghiêm túc. - Bây giờ chúng ta sẽ thực hành. Hãy cảm nhận những dòng suy nghĩ của mình, nhưng đừng cố kiểm soát chúng.
Sabata nhắm mắt lại, thử làm theo. Cậu có thể cảm nhận được những suy nghĩ đang chạy qua tâm trí - về cha nuôi Wil, về khả năng đặc biệt của mình, về Luna...
- Tập trung. - Giọng Mitten vang lên. - Đừng đẩy những suy nghĩ đi. Hãy để chúng hiện diện, nhưng đừng để chúng lôi kéo con.
Luna cũng đang cố gắng. Cô để những rào chắn tinh thần của mình ở đó, không cố gỡ bỏ chúng, nhưng cũng không củng cố thêm. Đó là một cảm giác... kỳ lạ.
- Tốt. - Mitten nhẹ nhàng nói. - Bây giờ, hãy thử cảm nhận ác ý.
Không gian xung quanh bỗng trở nên nặng nề. Một áp lực vô hình đè xuống hai người họ - không mạnh bằng những thử thách trước đây, nhưng đủ để tạo cảm giác khó chịu.
- Đừng chống cự. - Mitten nhắc nhở. - Hãy quan sát cảm giác đó, như thể nó là một đám mây đen đang trôi qua.
Luna và Sabata làm theo. Và lần đầu tiên, họ cảm nhận được sự khác biệt. Thay vì cố gắng đẩy lùi áp lực, họ để nó hiện diện. Và kỳ lạ thay, khi không còn chống đối, áp lực ấy dường như... nhẹ đi.
- Đầu tiên là ác ý trực tiếp - như một cú đấm vào mặt. Thô thiển, mạnh mẽ, dễ nhận biết. Loại này thường đến từ những kẻ hung bạo, những người để cơn giận chi phối. Đối phó với nó như cách các con vừa làm - không chống cự, mà để nó trôi qua.
Luna khẽ gật đầu, nhớ lại những lần cô phải đối mặt với loại ác ý này.
- Thứ hai là ác ý âm ỉ - như nước ngấm vào đá. Nó tinh vi hơn, len lỏi vào từng kẽ hở trong tâm hồn. Đây là loại nguy hiểm nhất, vì con không nhận ra nó cho đến khi quá muộn. Nó đến từ những kẻ thù thật sự, những người đủ kiên nhẫn để chờ đợi sự sụp đổ của con.
Sabata và Luna đều cảm thấy một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng. Loại ác ý này, chỉ cần nghe thôi đã thấy đáng sợ.
- Và cuối cùng, - Mitten ngừng lại, đôi mắt xám bạc như xuyên thấu linh hồn, - là ác ý của chính bản thân. Loại này tinh quái nhất, vì nó đội lốt những ý định tốt đẹp. Nó thì thầm rằng con không đủ tốt, rằng con cần phải hoàn hảo hơn, mạnh mẽ hơn. Và khi con tin vào những lời thì thầm đó, con sẽ tự hủy hoại mình.
Im lặng bao trùm căn phòng. Luna bất giác chạm vào vết sẹo trên cổ tay - dấu tích của những ngày cô cố gắng trở nên hoàn hảo. Sabata nhìn xuống sàn, nghĩ về những lúc cậu tự trách mình yếu đuối.
Ác ý, như Mitten giải thích, không chỉ là một cảm xúc mà là một thực thể sống. Nó phát triển, nó tiến hóa, và đôi khi, nó sinh sôi. Khi một người tích tụ quá nhiều ác ý trong tim, nó sẽ lan sang người khác như một căn bệnh truyền nhiễm. Đó là lý do tại sao những kẻ tổn thương thường đi tổn thương người khác - không phải vì họ muốn, mà vì ác ý trong họ cần được giải phóng.
Luna ngồi thẳng lưng, đôi mắt xanh ngọc tối lại khi nhớ về những ngày trong trại huấn luyện. Những đứa trẻ khác, cũng mang năng lực đặc biệt như cô, nhưng đã bị ác ý nuốt chửng đến mức không còn nhận ra chính mình. Cô đã thấy cách ác ý biến những đứa trẻ hồn nhiên thành những cỗ máy lạnh lùng, cách nó xóa đi ranh giới giữa n·ạn n·hân và kẻ đi hại người khác.
- Nhưng điều đáng sợ nhất về ác ý, - Mitten nói, giọng trầm xuống, - là cách nó ngụy trang. Đôi khi nó đến dưới dạng tình yêu thương, sự quan tâm thái quá, hay những kỳ vọng không thực tế. Những bậc cha mẹ ép con cái phải hoàn hảo, những người yêu kiểm soát đối phương vì "lo lắng" những người bạn p·há h·oại nhau vì "ganh đua tốt" tất cả đều là n·ạn n·hân của ác ý được ngụy trang.
Sabata cảm thấy cổ họng nghẹn lại. Không ai nói gì, nhưng tất cả đều hiểu - họ đang học cách đối phó với ác ý không chỉ để bảo vệ bản thân, mà còn để không vô tình trở thành người lan truyền nó.
Sabata ngồi đó, từng mảnh ghép dần dần hiện ra rõ ràng trong tâm trí. Cậu nghĩ về Dio - người bạn đã cho cậu thấy thế nào là lòng can đảm thực sự, không phải sự liều lĩnh hay hung hăng, mà là khả năng đứng lên vì người khác ngay cả khi sợ hãi. Về Wil, người cha nuôi dù không hiểu về anh ta. Về Smith và Bill, những người đã kiên nhẫn dẫn dắt cậu, không phải bằng áp đặt hay cưỡng ép, mà bằng sự tin tưởng và tôn trọng.
Giống như thể ác ý có thể l·ây l·an như bệnh dịch, những điều tốt đẹp cũng vậy. Mỗi hành động tử tế, mỗi lựa chọn đúng đắn đều để lại dấu ấn, tạo ra những gợn sóng lan tỏa đến những người xung quanh. Cậu là sản phẩm của những gợn sóng tích cực ấy - không phải một đứa trẻ lai bị ruồng bỏ nữa, mà là người đang học cách sử dụng sức mạnh của mình để tiếp tục lan tỏa những điều tốt đẹp.
Mitten dường như đọc được những suy nghĩ này. Cô khẽ gật đầu, đôi mắt xám bạc ánh lên sự hài lòng:
- Đó chính là bài học quan trọng nhất về ác ý, hiểu được rằng mỗi chúng ta đều có khả năng lan truyền nó, hoặc ngăn chặn nó. Và sự lựa chọn đó, mới thực sự định nghĩa chúng ta là ai.
- Được rồi, hôm nay học đến đây thôi. - Mitten nói, duỗi người theo cái cách mà chỉ một con mèo tam thể bảy trăm tuổi mới làm được. - Luna, về nhớ thực hành thiền định. Đừng để ta thấy những rào chắn tinh thần của con cứng nhắc như hôm nay nữa.
Luna gật đầu, lần đầu tiên không tỏ vẻ phản đối hay kiêu kỳ.
- Còn Sabata... - Mitten quay sang, đôi mắt xám bạc lấp lánh - Con cần tập trung vào việc kiểm soát cảm xúc nhiều hơn. Đặc biệt là những cảm xúc liên quan đến... à, con biết đấy.
Sabata đỏ mặt lần nữa trong ngày, vội vàng cúi đầu chào và lao ra khỏi phòng trước khi Mitten có thể nói thêm điều gì đó khiến cậu muốn độn thổ. Luna theo sau, khóe môi khẽ cong lên trong một nụ cười hiếm hoi - có lẽ vì thấy phản ứng ngốc nghếch của cậu bạn đồng môn, hoặc có lẽ... vì điều gì đó khác.
- Tuần sau gặp lại. - Giọng Mitten vọng theo. - Và nhớ thực hành yoga mèo mỗi ngày đấy.
Hai học trò cùng rùng mình khi nghĩ đến những tư thế không tưởng họ sẽ phải tập luyện. Nhưng có lẽ, đó vẫn còn tốt hơn việc bị một con mèo tam thể "chỉnh hình" lần nữa.
***
Hộ vệ của Chợ Đen không phải là một nghề dễ dàng. Thực tế, nếu bạn hỏi bất kỳ ai trong số họ về công việc của mình, họ sẽ nói rằng đó là một nghề cực kỳ khó... nhưng không phải vì những lý do bạn nghĩ.
Bạn thấy đấy, hầu hết mọi người đều cho rằng phần khó nhất của việc làm hộ vệ Chợ Đen là đối phó với những tên t·ội p·hạm nguy hiểm, những sinh vật kỳ quái từ các chiều không gian khác, hay thậm chí là ma thuật đen tối. Nhưng không, đó chỉ là phần dễ dàng. Phần thực sự khó là giải thích với cấp trên tại sao bảng báo cáo chi phí của bạn lại bao gồm:
+ 3 chiếc mũ bảo hiểm bị tan chảy bởi nước bọt axit của một con rồng nhỏ đang "thực tập" phun lửa.
+ 7 đôi giày bị biến thành ếch, những con ếch vẫn đang được giữ trong phòng tang vật, dù chúng đã bắt đầu tổ chức một ban hợp xướng.
+ 1 chiếc áo giáp bị méo mó theo hình dáng không thể giải thích được bởi vật lý thông thường hiện đang được trưng bày trong phòng nghệ thuật hiện đại.
+ Và đặc biệt là hóa đơn từ quán cà phê "Mèo Đen May Mắn" cho "236 tách espresso đặc biệt dành cho các hồn ma không thể ngủ"
Chưa kể đến việc phải điền vào mẫu báo cáo sự cố với dòng tiêu đề: "Lý do không thể bắt giữ n·ghi p·hạm" mà câu trả lời của bạn là "Đối tượng đột ngột biến thành một đám mây hình con vịt và bay đi".
Một hộ vệ Chợ Đen điển hình, ví dụ như Đại úy Thang, dành khoảng 10% thời gian của mình để tuần tra, 20% để giải quyết các vụ việc, và 70% còn lại để cố gắng giải thích với bộ phận kế toán rằng "chi phí sửa chữa không gian-thời gian" là một khoản chi hoàn toàn hợp lý và cần thiết.
Đại úy Thang, như mọi hộ vệ khác, đã học được rằng luật pháp trong Chợ Đen không hoạt động theo cách thông thường. Ví dụ, có một điều luật quy định rằng "Cấm ă·n c·ắp" nhưng lại có một điều khoản ngoại lệ cho "những vụ ă·n c·ắp được thực hiện một cách đặc biệt sáng tạo và giải trí". Điều này dẫn đến tình huống kỳ lạ khi các hộ vệ phải đánh giá mức độ giải trí của một v·ụ t·rộm trước khi quyết định có bắt giữ thủ phạm hay không.
Chưa kể đến việc phải xử lý những khiếu nại như:
"Thưa ngài, tôi đã mua một bình thuốc trường sinh bất tử, nhưng sau khi uống, tôi vẫn già đi..."
hoặc
"Tên l·ừa đ·ảo đó bán cho tôi một chiếc đồng hồ có thể dừng thời gian. Nó hoạt động hoàn hảo! Vấn đề là nó dừng TẤT CẢ thời gian, kể cả thời gian tôi cần để đi khiếu nại về nó."
Và đừng quên những cuộc họp giao ban hàng tuần, nơi các hộ vệ phải báo cáo về tình hình an ninh bằng cách sử dụng "ngôn ngữ chuyên môn phù hợp". Điều này dẫn đến những câu như:
"Thưa sếp, tình hình trong khu vực của tôi tương đối ổn định, nếu chúng ta định nghĩa 'ổn định' là 'hỗn loạn theo một mô hình có thể dự đoán được' và bỏ qua việc một nửa các cửa hàng đang trôi nổi cách mặt đất ba mét do một vụ thí nghiệm về trọng lực thất bại."
Nhưng có lẽ thách thức lớn nhất của một hộ vệ Chợ Đen là việc phải duy trì vẻ nghiêm túc chuyên nghiệp khi đối mặt với những tình huống mà ngay cả tiểu thuyết giả tưởng cũng phải chào thua. Như cái lần Đại úy Thang phải giải quyết một vụ ẩ·u đ·ả giữa một nhóm thợ làm bánh người lùn, họ đang tranh cãi về việc liệu phép thuật có được coi là gia vị không, và một con rồng đang cố gắng mở tiệm trà, vì con rồng này tin rằng hơi thở lửa của mình sẽ là một lợi thế cạnh tranh trong việc đun nước.
Tất cả những điều này giải thích tại sao trong sổ tay hướng dẫn của Lực lượng Hộ vệ Chợ Đen, trang đầu tiên chỉ có một câu duy nhất:
"Nếu bạn đang đọc cuốn sách này với hy vọng tìm hiểu cách làm việc một cách logic và có hệ thống, xin chúc mừng - bạn đã chọn sai nghề."
Và đó là lý do tại sao mỗi hộ vệ Chợ Đen đều có một chai thuốc đau đầu trong túi. Không phải để uống - mà để ném vào những kẻ đang cố gắng áp dụng logic thông thường vào Chợ Đen.
Tất nhiên, vẫn có những phần thưởng cho công việc này. Ví dụ như được giảm giá 50% tại tất cả các quán cà phê, miễn là bạn không hỏi về thành phần, quyền ưu tiên khi xếp hàng mua vé xem các v·ụ n·ổ ma thuật ngoạn mục, từ khoảng cách an toàn, và đặc biệt là một gói bảo hiểm y tế bao gồm cả "các thương tổn gây ra bởi nghịch lý logic và vi phạm định luật vật lý".
Và có lẽ, điều quan trọng nhất mà một hộ vệ Chợ Đen học được là: trong một thế giới nơi mọi thứ đều có thể xảy ra, điều duy nhất bạn có thể tin tưởng là không có gì đáng tin tưởng cả.
Đó là lý do tại sao câu khẩu hiệu không chính thức của lực lượng này là:
"Hộ vệ Chợ Đen - Vì ai đó phải làm việc này, và những người đủ thông minh để từ chối đã làm vậy từ lâu."
Đại úy Thang đứng thở dài nhìn tờ báo cáo trước mặt. Một tuần trôi qua với những vụ việc không thể giải thích nổi, và giờ anh phải tìm cách diễn đạt chúng thành những từ ngữ mà phòng kế toán có thể hiểu được.
- Thế này nhé... - Anh lẩm bẩm, ngòi bút lơ lửng trên trang giấy. - "Chi phí sửa chữa không gian-thời gian do một con mèo biết phép thuật vô tình tạo ra một nghịch lý khi cố bắt một con chuột ma."
Thư ký Linh, một cô gái trẻ với đôi mắt luôn ánh lên vẻ hoài nghi, nhíu mày:
- Cấp trên sẽ không bao giờ chấp nhận một lý do như vậy đâu, thưa Đại úy.
- Vậy cô đề xuất viết thế nào?
- "Chi phí khắc phục hậu quả của sự cố không gian-thời gian số 47B/XX, nguyên nhân: v·a c·hạm giữa hai thực thể phi vật chất trong quá trình thực hiện nhiệm vụ tuần tra thường nhật."
Đại úy Thang gật đầu đầy khâm phục:
- Nghe chuyên nghiệp hơn hẳn. Còn vụ việc về đám ếch thì sao?
- "Biến đổi vật chất không mong muốn ảnh hưởng đến trang bị công vụ, hiện vật đang được lưu giữ để nghiên cứu thêm."
- Cô giỏi thật đấy. - Thang thành thực khen ngợi. - Nhưng còn hóa đơn cà phê cho đám hồn ma thì...
Linh thở dài:
- Đó là lý do tôi nghĩ chúng ta nên mở một mục riêng cho "Chi phí duy trì quan hệ cộng đồng với các thực thể siêu nhiên."
Một t·iếng n·ổ vang lên từ phía chợ tây. Đại úy Thang nhìn ra cửa sổ và thấy một đám mây hình con vịt đang bay lơ lửng, theo sau là tiếng la hét giận dữ của các thương nhân.
- Lại nữa rồi... - Anh lắc đầu. - Cô nghĩ chúng ta nên ghi thế nào về vụ này?
Linh đã rút sẵn một tập biểu mẫu:
- "Sự cố chuyển đổi trạng thái vật chất tự phát của đối tượng tình nghi, dẫn đến việc không thể hoàn thành thủ tục bắt giữ theo quy trình chuẩn."
- Cô biết không, - Thang nói trong khi với lấy mũ. - Đôi khi tôi tự hỏi tại sao mình lại chọn nghề này.
- Bởi vì ai đó phải làm việc này, thưa Đại úy. - Linh mỉm cười. - Và những người đủ thông minh để từ chối đã làm vậy từ lâu.
- Phải rồi. - Thang thở dài. - Ít ra công việc không bao giờ nhàm chán.
Anh vừa dứt lời thì một con rồng nhỏ bay qua cửa sổ, miệng phun ra những bong bóng xà phòng nhiều màu thay vì lửa.
- Xin lỗi! - Con rồng gọi với theo. - Tôi vẫn đang tập kiểm soát hơi thở. Hôm nay là ngày đầu tiên thực tập ở tiệm trà!
Linh đã rút ra một tờ giấy mới:
- "Sự cố liên quan đến sinh vật ma thuật đang trong quá trình đào tạo nghề, gây ảnh hưởng nhẹ đến môi trường làm việc..."
- Thôi được rồi. - Thang vừa nói vừa phủi những bong bóng xà phòng ma thuật khỏi vai áo. - Ta đi xem có giúp được gì cho cái tiệm trà kia không. Ít ra thì hôm nay cũng không có ai bị biến thành ếch.
- Chưa thôi, thưa Đại úy. - Linh nói với theo. - Ngày còn dài mà...
Thư ký Linh không phải kiểu người bạn sẽ nhớ mặt sau lần gặp đầu tiên. Hoặc lần thứ hai. Hoặc thậm chí lần thứ mười. Có điều gì đó về cô khiến mắt người ta cứ trượt đi, như thể não bộ đang cố bảo vệ bạn khỏi một sự thật không thoải mái: rằng có những người có thể tổ chức công việc giấy tờ một cách... hoàn hảo đến đáng sợ.
Cô không cao cũng không thấp, không gầy cũng không mập, với mái tóc màu nâu buộc gọn gàng và bộ đồng phục công sở luôn phẳng phiu đến mức phi logic. Điều duy nhất đáng chú ý về cô là đôi mắt - một đôi mắt luôn ánh lên vẻ hoài nghi sắc lẹm, như thể đang liên tục đánh giá xem mọi thứ có phù hợp với quy định không.
“ Cô ấy là một... anomaly.” - Đại úy Thang từng giải thích với một đồng nghiệp. - “Một dị thường trong hệ thống hỗn loạn của Chợ Đen. Trong khi cả thế giới này đang cố gắng phá vỡ mọi quy luật, cô ấy lại... tạo ra trật tự.”
Trên bàn làm việc của Linh không bao giờ có quá hay ít hơn ba cây bút. Không ai biết làm thế nào mà cô duy trì được con số này - ngay cả khi có người mượn bút, hay khi một con rồng vô tình đốt cháy một cây, số lượng bút vẫn luôn là ba. Các tập hồ sơ trên bàn cô xếp thành những chồng hoàn hảo, góc cạnh thẳng tắp như thể được cắt bằng laser.
“Thật kỳ lạ.” - Luna từng nhận xét khi ghé qua văn phòng hộ vệ. - “Cô ấy như một... công cụ chỉnh sửa cho thực tại vậy.”
Và có lẽ đó chính là lý do tại sao Chợ Đen cần Linh. Trong một thế giới nơi mọi thứ đều có thể xảy ra, đôi khi bạn cần một người có thể biến những điều không thể giải thích thành những con số và chữ cái mà phòng kế toán có thể hiểu được.
Khi được hỏi về công việc của mình, Linh chỉ mỉm cười một nụ cười hoàn hảo đến mức đáng ngờ và nói:
“ Tôi chỉ đảm bảo rằng hỗn loạn được ghi chép lại một cách có trật tự thôi.”
Và có lẽ đó mới là điều kỳ lạ nhất về cô - trong một thế giới đầy rẫy phép thuật và sinh vật huyền bí, khả năng biến những câu chuyện điên rồ thành những báo cáo khô khan của Linh có thể là hình thức ma thuật mạnh mẽ nhất.
Dù sao thì, đó là những gì người ta nói về cô. Còn bản thân Linh... à, cô ấy có lẽ đã ghi lại tất cả những lời đồn đại này trong một tập hồ sơ nào đó, được phân loại một cách hoàn hảo dưới mục "Nhận xét của đồng nghiệp - Phân loại: Không xác thực - Mức độ quan tâm: Thấp."
***
Đại úy Thang đứng trước quầy hàng trong một góc tối của Loot-er's Lane, ánh mắt dừng lại trên sợi dây chuyền vàng đang được trưng bày. Có điều gì đó về món trang sức này khiến anh khó rời mắt - không phải vì vẻ đẹp của nó, mà là một cảm giác kỳ lạ rằng nó không thuộc về nơi này.
- Món này từ đâu ra vậy? - Thang hỏi tên môi giới, một sinh vật trông như đám mây đen được dệt từ khói.
"Click... click..." - Tiếng đáp lại nghe như tiếng côn trùng. Thang không hiểu được ngôn ngữ này, nhưng anh không cần phải hiểu. Trong Chợ Đen, đôi khi sự im lặng còn nói nhiều hơn cả lời.
- Ta thấy rồi. - Anh gật đầu. - Quicksilver phải không?
Đám mây đen khẽ cuộn lại, như thể đang khó chịu khi bị đọc quá dễ dàng.
- Nghe này, - Thang nghiêng người tới gần hơn, giọng hạ xuống. - Chúng ta đều biết hắn là tên trộm vặt chuyên nhắm vào người già và trẻ em. Và ta cũng biết món đồ này từ đâu đến.
"Click... click... CLICK!"
- Không, ta không định bắt giữ ai cả. - Thang thở dài. - Chỉ là... có một bà lão vẫn đang chơi đàn ở góc phố mà không có thứ này quanh cổ. Và âm nhạc của bà... dạo này nghe buồn hơn nhiều.
Nói tới đó Thang còn nhớ có một chàng trai tóc vàng hay xuất hiện vào lúc hoàng hôn, như thể được sinh ra từ những tia nắng cuối ngày. Cậu ta không mang biểu tượng của bất kỳ bang hội nào, không đeo v·ũ k·hí như hầu hết những kẻ sống sót trong khu chợ tối tăm này, cho tiền bà lão ấy, không nhiều. Nhưng đấy hẳn là hành động tốt.
Đám khói đen xoắn xuýt một hồi, như thể đang cân nhắc. Rồi một giá được đưa ra.
- Đắt đấy. - Thang nhận xét. - Nhưng ta đoán đó là cái giá phải trả để giữ im lặng về nguồn gốc của nó?
"Click."
Đại úy Thang thở dài, móc từ trong túi áo ra một túi tiền nặng trĩu. Anh đã để dành số tiền này để mua một bộ giáp mới - cái cũ đã bị méo mó theo hình dáng không thể giải thích được sau vụ v·a c·hạm với một con rồng tập sự tuần trước.
- Đây. - Anh đặt túi tiền xuống. - Gấp đôi giá ban đầu, với điều kiện câu chuyện về sợi dây chuyền này kết thúc ở đây.
Sinh vật khói đen khẽ run lên, những xoáy khói cuộn tròn trong thích thú. Nó vươn ra một dải khói mảnh, nhẹ nhàng cuốn lấy sợi dây chuyền và đặt vào tay Thang.
"Click... click..."
- Phải, phải, ta biết. - Thang gật đầu. - "Chưa từng gặp nhau, chưa từng có cuộc trao đổi này." Cứ yên tâm, ta làm việc này đủ lâu để hiểu quy tắc rồi.
Khi rời khỏi Loot-er's Lane, Thang cảm thấy sợi dây chuyền trong túi áo nặng hơn nhiều so với trọng lượng thực của nó. Đó là sức nặng của một quyết định - việc một hộ vệ Chợ Đen mua đồ từ chợ đen không phải là điều nên có trong hồ sơ công vụ.
- Chắc mình sẽ phải ăn mì gói vài tháng tới. - Anh lẩm bẩm. - Nhưng có lẽ... âm nhạc đáng giá hơn một bộ giáp mới.
Và bằng cách nào đó, ý nghĩ về những bữa ăn đạm bạc sắp tới không khiến anh khó chịu như anh tưởng. Có lẽ vì trong túi áo anh, một mảnh ký ức đang chờ được trở về với chủ nhân thực sự của nó.
0